Dung Tâm đứng bên cạnh Nham Vương Quy, cười híp mắt nhìn Khúc Lam Y trên không đã không còn chỗ để trốn, đương nhiên hắn không thể ra tay tổn thương Khúc Lam Y được, hai người chỉ là tỷ thí một trận mà thôi, “Này! Ta sẽ không đả thương ngươi đâu!” Dung Tâm gọi với về phía Khúc Lam Y, hai tay còn đưa lên huơ huơ.
Đệ tử đứng vây xem xung quanh bật cười, “Nhận thua đi! Đại sư huynh nói không đả thương ngươi thì chắc chắn sẽ không đả thương ngươi!”
“Đúng vậy! Nhận thua đi!”
Khúc Lam Y trên không trung cười lạnh. Nực cười! Hắn mà lại có thể bị đánh bại bởi một tên não ngắn như này sao? Thật đúng là rớt giá quá rồi, rốt cuộc nên dùng cách gì để đối phó với tên gia hỏa cứ gọi Tiểu Phong Phong là tiểu sư muội là đây, dùng Ám Nguyên Tố sao? Không, hắn không đáng để mình dùng tới nguyên tố đó, chỉ cần Quang Nguyên Tố là được rồi, chỉ cần Quang Nguyên Tố cũng đủ để hắn nằm bẹp dí dưới mắt mình.
“Vùn vụt!” Tất cả những lưỡi dao màu đất dừng lại lơ lửng vây quanh Khúc Lam Y, Nham Vương Quy khùng khục cười: “Tiểu tử! Nếu như ngươi nhận thua, chủ nhân có thể sẽ bỏ qua cho ngươi! Nếu không, ngươi sẽ bị chọt cho biến thành một tổ ong vò vẽ đấy!”
Tất cả những lười dao bén nhọn nhắm mũi sát vào cơ thể Khúc Lam Y, chằng chịt dày đặc, nhưng hắn vẫn bất động đứng ở giữa, gương mặt không hề biến đổi chút nào, Dung Tâm thấy thế cười phá lên, “Quả nhiên rất gan dạ! Kết cục bây giờ đã rất rõ ràng rồi, sao nào?”
“Rõ ràng? Ngươi thực sự thấy rõ được toàn bộ thế cục sao?” Giọng nói của Khúc Lam Y trên không trung lạnh lẽo, toàn bộ thế cục? Hắn nói vậy là sao?
“Nhìn kìa! Mau nhìn kia! Đó là cái gì vậy ?” Đệ tử đang vây xem đột nhiên thấy gì đó, giơ cánh tay gào thét điên cuồng, ánh mắt mọi người lập tức đảo qua, Ngũ Trưởng Lão và Vân Phong cũng vậy.
Chỉ thấy trên bầu trời cao rộng xanh ngắt đột nhiên thấy một vật thể trông giống như một mặt trời nhỏ đang phát sáng, thứ đó lấp lánh tỏa sáng tưởng chừng như vô tận, chiếu vào đôi mắt mọi người đau nhói.
“Đó là gì vậy?” Dung Tâm kinh ngạc hỏi, quả cầu ánh sáng khác thường kia tựa như một mặt trời kiểu nhỏ, lóe lên ánh sáng chói mắt, Dung Tâm bất giác hạ tay mình xuống, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, đôi mắt lập tức trợn to.
“Đó là hợp thể!”
“Ngươi không biết sao? Quang Nguyên Tố khi tụ hợp lại với nhau có thể sinh ra được phản ứng đặc biệt, tựa như nguyên tố biến dị vậy, Thổ Nguyên Tố có thể ngưng kết thành đá, thì tương tự Quang Nguyên Tố cũng có thể biến đổi được thành dạng khác.” Khúc Lam Y nói xong, ngón tay giật nhẹ, “Để xem là người nào nên nhận thua đây?”
Quả cầu trên không trung đột nhiên bắn ra những tia sáng chói mắt, bắn thẳng vào lưng của Nham Vương Quy, đám tia sáng kia xẹt qua không khí nhanh đến mức tạo thành vệt dài, Dung Tâm chợt ngửi thấy có mùi khét, trong đó hình như còn mang theo chút mùi thịt cháy…
“A a a a! Hắn dám đâm xuyên qua người ta!” Nham Vương Quy thống khổ gào lên, cả người run rẩy dữ dội, một lát sau trên lưng của nó bốc khói, khói vừa tản đi, Dung Tam sửng sốt trợn mắt. Vỏ rùa vô cùng cứng rắn của Nham Vương Quy vậy mà lại bị đốt trọi thành một cái động tròn. Thậm chí da thịt bên trong còn bị nướng chín rụi.
“Đây, đây là…!” Dung Tâm trợn mắt há mồm, Khúc Lam Y đứng trên không nhìn xuống, ngón tay lại giật nhẹ thêm vài cái, quả cầu ánh sáng lại bắn ra thêm vài tia sáng, Nham Vương Quy thấy vậy lập tức biết là không ổn, cả người liều mạng tránh đi, nhưng tốc độ của nó vốn chậm chạp, căn bản là không thể nào tránh thoát.
“A a a a a!” Nham Vương Quy chỉ có thể vừa kêu gào thống khổ vừa run rẩy thân mình, mai cứng rắn trên lưng trong nháy mắt bị đốt ra rất nhiều lỗ nhỏ, mùi hương thịt cháy tràn ngập trong chóp mũi của mọi người. Đệ tử vây xem đã sớm xanh mặt, khó tin nhìn lên trời, “ Rốt cuộc quả cầu ánh sáng đó là gì vậy. Vậy mà… vậy mà cũng có thể đục thủng được cả Nham Vương Quy!”
“Dung Tâm ! Ngươi còn không mau thu hồi Nham Vương Quy lại?” Ngũ Trưởng Lão hét to, mắt âm trầm nhìn Khúc Lam Y trên không. Tiểu tử này rốt cuộc là ai, sao có thể dùng Quang Nguyên Tố đến mức cường đại như vậy. Phương pháp vận dụng đó, đây là lần đầu tiên ông thấy, ngay cả lão Nhị và lão Tứ thấy có khi cũng phải giật mình.
Dung Tâm sững sờ, sau đó liền hiểu ý Ngũ Trưởng Lão, nếu không thu lại Nham Vương Quy thì đó sẽ bị nướng chín mất! Dung Tâm lập tức thu Nham Vương Quy lại vào nhẫn khế ước của mình, lưỡi dao hệ thổ trong nháy mắt cũng biết mất, chỉ trong vòng vài giây, cục diện trận đấu đã thay đổi!
Bây giờ Dung Tâm không thể gọi Nham vương Quy ra được nữa, Quang Nguyên Tố có thể xuyên thủng qua cả lớp giáp của Nham Vương Quy, tốc độ của nó lại quá chậm chạp để có thể tránh thoát. Khúc Lam Y bắt được nhược điểm đó nên mới dùng chiêu này, thường thì nếu là một ma thú có tốc độ thì chiêu này không có bao nhiêu uy hiếp. Tình huống chuyển biến đột ngột, Dung Tâm lại không thể nào dùng tới ma thú được nữa, chỉ một mình hắn chắc chắn không phải đối thủ của Khúc Lam Y, quả cầu ánh sáng đó uy lực mạnh đến vậy, mình chỉ cần sơ ý một chút thì không chỉ đơn giản là da thịt bị đốt trọi thôi đâu. Lòng bàn tay Dung Tâm toát mồ hôi, không biết hắn đã chuẩn bị những chiêu thức này từ khi nào, tiểu tử này rốt cuộc còn có bao nhiêu chiêu ở sau nữa? Nếu như đây là một bàn cờ, Dung Tâm có cảm giác mình chẳng hề có một chút phần thắng nào.
“Được rồi, đến đây là đủ rồi!” Ngũ Trưởng Lão đột nhiên xen vào, Dung Tâm thở dài cái thượt, Khúc Lam Y trên không cười lạnh, chẳng buồn dây dưa tiếp nữa, đáp xuống đất rồi lạnh lùng liếc mắt lướt qua, không thèm để ý tới Dung Tâm bước tới bên cạnh Vân Phong.
Vân Phong cười nhìn Ngũ Trưởng Lão, “Sư phụ, Dung Tâm vẫn ổn đấy chứ?”
Dung Tâm đưa tay lau mồ hôi trên mặt, cười khà khà, “Lần này ta thua, tiểu tử này quả nhiên ghê thật!”
U Nguyệt thấy thái độ của Dung Tâm như vậy, bất giác thở dài, chắp tay với Ngũ Trưởng Lão, “Sư phụ, bọn con rời khỏi đây trước, không làm phiền sư phụ nữa.”
Ngũ Trưởng Lão gật đầu, nhóm ba người Vân Phong rời đi, Dung Tâm sửng sốt, “Sư phụ, người lại thu thêm một người mới à?”
Ngũ Trưởng Lão gõ cái cốp lên đầu Dung Tâm, làm hắn ui da một tiếng, ôm chỗ bị gõ uất ức nói, “Sư phụ, sao người cốc con?”
“Ta không cốc ngươi thì cốc ai đây? Tiểu tử ngươi thật đúng là rảnh chuyện, cứ rảnh lại lại lôi người ra đánh nhau sao? Con rùa của ngươi xém nữa thì bị người ta nướng chín rồi kìa!”
Dung Tâm không để ý tới mấy câu trước, vừa nhắc tới ma thú của mình lập tức sực tỉnh, “Sư phụ, tiểu tử kia có lai lịch gì? Rốt cuộc tiểu sư muội là người nào, rất có thủ đoạn nha! Quang Nguyên Tố chẳng phải nổi tiếng về chữa trị sao, sao có thể bộc phát ra sức mạnh cường đại đến vậy thế? Còn nữa…”
Ngũ Trưởng Lão không nói hai lời lại cốc thêm cái nữa lên đầu hắn, Dung Tâm uất ức nhìn sư phụ mình, ông thở dài, “Hỗn tiểu tử ngươi, nếu như đến người kia đánh cũng không lại, thì đừng có mà bén rén tới tiểu sư muội của ngươi nữa!”
Dung Tâm nghe vậy sửng sốt, “Sư phụ, ý của người là… tiểu sư muội còn lợi hại hơn người đó?”
Ngũ Trưởng Lão cười. “Cái này thì ta không rõ, nhưng chắc chắn biết rằng bản lĩnh tiểu sư muội ngươi rất lớn, người có thể đồng hành cùng nàng, sao có thể yếu chứ?”
Dung Tâm nghe, ra vẻ hiểu gật đầu, Ngũ Trưởng Lão nói tiếp, “Hai tháng nữa là tới cuộc so tài rồi, hỗn tiểu tử nhà ngươi còn không mau nắm chắc thời gian lo đi mà củng cố thực lực đi chứ?”
Dung Tâm cười lớn, tự tin nói, “Sư phụ, chẳng phải người chưa bao giờ quan tâm tới cái này sao, nhưng mà con chắc chắn sẽ tranh chân chui vào hạng năm đầu!”
Ngũ Trưởng Lão thở dài bất đắc dĩ, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Cũng may là có nha đầu này tới, nếu không thì phiền muộn trong lòng càng dài thêm…”
Nhóm Vân Phong đi thẳng luôn vào viện của mình, đám đệ tử vây xem đã sớm giải tán, nhưng biểu cảm ngạc nhiên trên mặt mọi người vẫn chưa tan đi, cảm thấy trước đây mình xem thường Khúc Lam Y thực không đúng. Trong mắt bọn họ Ma Pháp Sư Quang Hệ chỉ như một bà vú, nhưng không ngờ lại có thể mạnh mẽ hung hãn đến vậy, Học Viện Tụ Tinh đúng là nên lo mà học hỏi người ta kìa, nhìn người ta dùng Quang Nguyên Tố như thế nào.
Ba người Vân Phong ở trong viện. Sắc mặt nãy giờ của Khúc Lam Y vẫn xám xịt, thứ nhất là do Dung Tâm không biết điều cứ gọi “tiểu sư muội”, thứ hai là mình mình không có đủ kiên nhẫn, thật sự ra tay đánh nhau với cái tên não ngắn đó. Khúc Lam Y không ngừng tự kiểm điểm bản thân, tâm mình của mình vốn không dễ bị người khác trêu đùa đến vậy, nhưng một khi có dính tới Vân Phong, là sự nhẫn nại của hắn liền bị hạ xuống tới số âm, đây đúng là vấn đề nghiêm trọng.
May mà đối phương không phải kẻ địch, đó mà là kẻ địch, để lộ nhược điểm của mình trước mặt địch chính là tự buộc bản thân thêm một vòng dây trói, thậm chí tệ hơn là mất đi khả năng thắng. Nghĩ tới đây, Khúc Lam Y bất giác nhíu mày, nếu sau này mà còn tiếp tục như vậy… hắn nên làm thế nào đây, nếu như tỉnh huống đó thực sự xảy ra, hắn nên làm thế nào đây?
“Khúc Lam Y, sao vậy?” Vân Phong gọi Khúc Lam Y mấy tiếng nhưng hắn không đáp lại nàng tiếng nào, hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Vân Phong không nghĩ rằng hắn vẫn còn bận tâm chuyện Dung Tâm, có lẽ là hắn đang nghĩ tới những chuyện khác.
Khúc Lam Y hồi hồn, vẻ mặt ấm áp, “Không có gì! Đúng rồi Tiểu Phong Phong, Ngũ Trưởng Lão nói gì với nàng vậy? Ông ta ra yêu cầu gì mới với nàng à?”
U Nguyệt nghe hai người nói chuyện cũng quan tâm nhìn sang, Vân Phong cười với hai người họ, “Ngũ Trưởng Lão có nói chút chuyện, rồi có nhờ vả một chút, nhưng cũng không ngược ý ta, hơn nữa còn rất tiện tay.” Sau đó Vân Phong nói lại chuyện giao lưu giữa Tam Đại Giáo Viện cho Khúc Lam Y và U Nguyệt nghe, nghe xong cả hai đều im lặng.
“Tam Đại Giáo Viện đó giờ vốn luôn tịnh xưng*, không giao lưu nhiều với những người khác, sao lần này các lão sư lại huy động ra cuộc so tài này?” U Nguyệt nhíu chặt mày, cảm giác chuyện này có gì đó không đơn giản.
*Tịnh xưng: Xưng danh độc lập không dính tới nhau ở một chỗ.
Khúc Lam Y cười lạnh, “Chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, ai mà biết hai đảo kia đang âm mưu cái gì. Nói tới đây đột nhiên nhớ, không biết cái tên mắt đào hoa kia với Mộc Thương Hải ra sao rồi.”
Vân Phong khẽ thở dài, từ khi Mặc Trường Ca tự tiện bước vào hai đảo khác để Mộc Thương Hải đuổi theo đến nay, nàng đã mất liên lạc với bọn họ. Nhưng nàng tin chắc họ vẫn ổn, Mộc Thương Hải thừa kế được chút thực lực của Diệu quang, ở trong Trung Vực cũng có đất dụng võ, về phần Mặc Trường Ca, hắn cũng không phải là một quả hồng mềm.
Thời gian đã qua hai năm rưỡi, Mộc Thương Hải chẳng truyền đến thêm tin gì ngoài việc vẫn chưa tìm được Mặc Trường Ca, nghĩ tới đây tâm tình Vân Phong không khỏi ảm đạm. Không biết rốt cuộc có thể tìm được hắn trước khi quay lại Tổng bộ Vân gia không nữa! Trong lúc này có thể sẽ lại xảy ra chuyện gì không?
“Lần này đại hội giao lưu thật ra lại tặng thêm cho muội một cơ hội, nếu như địa điểm cử hành không phải là Phù Không Đảo mà là hai đảo còn lại, chúng ta có thể tự mình đi tìm hiểu!” U Nguyệt suy nghĩ một hồi rồi nói, nhìn Vân Phong, “Nếu như Phong nhi không để ý.”
“Hừ! Cái tên mắt đào hoa đó, đúng là gây ra đủ thứ phiền phức!” Khúc Lam Y khinh thường hừ, Vân Phong chỉ cười trừ, Mặc Trường Ca quả thực chính là một kẻ không an phận, nếu như lần này địa điểm cử hành thực sự ở trên hai đảo kia, nàng nhất định phải mượn cơ hội này để thăm dò thử, chỉ mong hắn sẽ không gây ra phiền phức gì lớn.
“Nếu như hắn thực sự gây phiền toái, thì bỏ lơ hắn thẳng thừng luôn đi, để Thiên Tuyết Điện chủ tự mình tới Trung Vực mà giải quyết.” Khúc Lam Y cười lạnh, hắn ghét nhất là chuyện của người khác ảnh hưởng đến Vân Phong, trọng trách trên vai nàng đã nhiều, nếu như kẻ khác còn muốn chất thêm một ít nữa, hắn không ngại từng bước đạp cho tất cả bọn họ phải lăn sang một bên.
“Đến lúc đó rồi tính tiếp, còn phải xem địa điểm cử hành ở đâu đã, nếu không phải là đảo khác, vậy thì ta cũng hết cách, chỉ đành có thể tạm gác chuyện Mặc Trường Ca lại.” Trong lòng Vân Phong, chuyện Tổng bộ Vân gia chính là ưu tiên hàng đầu, cho dù có không tìm được Mặc Trường Ca nàng vẫn phải tới Tổng bộ Vân gia, không ai có thể ngăn cản được, mà cho dù có tìm được Mặc Trường Ca nàng cũng không thể mang hắn theo tới đó được, quan hệ của nàng và hắn ta chẳng qua chỉ nhiêu đó mà thôi.
“Như đã nói, yêu cầu này của Ngũ Trưởng Lão quả thực có chút kỳ lạ, tại sao ông ấy lại nhất định phải là trưởng lão được đi?” Khúc Lam Y ngờ vực, trong lòng lo sợ Ngũ Trưởng Lão có tâm tư khác với Vân Phong.
“Đừng nghĩ nhiều, qua mấy ngày giao tiếp với ông ấy, ta nhận thấy tính tình ông ấy rất chân thành, không phải loại người coi trọng danh vọng. Có lẽ đằng sau còn có những lời khó nói, chắc là liên quan đến quan hệ với hai viện kia.”
“Hừ, dù sao đến lúc đó cũng biết, đoạt hạng nhất cũng hay lắm, để đám người mắt chó thấp kém trong Học Viện Tụ Tinh rửa mắt mở to ra mà nhìn.” Khúc Lam Y vẫn còn khó chịu với việc lúc Vân Phong vừa vào Học Viện Tụ Tinh thì bị xem thường, nay đây chính là một cơ hội tốt.
Vân Phong cười gật đầu, đưa mắt sang nhìn U Nguyệt, “Nhị ca, lần này huynh cũng tham gia đi, khác với những người khác, lần này huynh tranh tài là vì chính bản thân mình.”
U Nguyệt giật thót, nhìn vào mắt Vân Phong, trong lòng kích động, “Ừm, biết rồi!”
Trước khi cuộc so tài trong Học Viện Tụ Tinh diễn ra, các gia tộc sẽ phát người tới quan sát trước, U gia chắc chắn cũng vậy. U Nguyệt sao có thể không biết điều này, nhưng lần tranh tài này hắn chẳng tham gia vì ai cả, hắn chỉ vì bản thân. Tranh tài cho bản thân, đồng thời để người U gia thấy rằng, người mà bọn họ đã ngó lơ là người thế nào.
Thời gian như một khu cổ mật lặng lẽ trôi qua, thêm hai tháng nữa, không khí Học Viện Tụ Tinh náo động hẳn lên, từ Nội Viện cho tới Ngoại Viện đều rất tưng bừng. Đệ tử của Ngoại Viện và đại đa số đệ tử Nội Viện không tham gia cuộc so tài này, bọn họ làm khán giả đứng xem, lòng tràn đầy hưng phấn và mong đợi, ở đâu cũng bàn tán về cuộc so tài lần này. Các đệ tử quan môn thì vô cùng hồi hộp và khẩn trương, thoáng cái đã có danh sách rồi.
Cách cuộc so tài khoảng nửa tháng, các gia tộc lớn nhỏ đều lục tục chạy tới, những gia đình bình dân chắc chắn là không có tư cách để vào Học Viện, nên chỉ có thể đứng ngoài trợ giúp những người trẻ tuổi kia, trông có vẻ cũng rất có tinh thần. Những gia tộc vừa và nhỏ thì phát tầm chừng hai người tới, có lẽ là do yêu cầu của Học Viện Tụ Tinh, dù sao cũng chẳng phải là đi thăm gì, đương nhiên không thể muốn tới bao nhiêu người là tới được.
Mấy gia tộc ở Thiên Phong thành cũng chạy tới, người của U gia tới là U Gia Chủ và một thanh niên, những gia tộc khác thấy U gia thì nhiệt tình tới chào đón. U Bạch khá là có tiếng trong học viện, đó chính là đệ tử mà Tứ Trương Lão hài lòng nhất đấy, nhiêu đó thôi đã đủ cho U Gia chủ thầm vui rất lâu rồi.
“Ôi U gia này, ta thấy U Bạch chắc chắn sẽ có thành tựu nha!”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta trông chờ được thấy lắm!”
“Mặc dù cuộc so tài chưa bắt đầu, nhưng chúc mừng U gia trước nhé!”
Ngoài mặt U Gia chủ chỉ mỉm cười tiếp nhận, nhưng trong lòng thì không biết vui tới mức nào. Lần trước trong cuộc so tài U bạch lấy được Hạng Tư, mặc dù chưa được tới ba hạng đầu nhưng đã là cố gắng vượt bậc, thậm chí vượt qua cả được Tứ Đại Gia Tộc. Lúc ấy U Gia chủ vừa vui vừa sung sướng, có thể nói U Bạch đã mang về rất nhiều danh dự cho U gia, cũng là nguyên nhân giúp U gia có được như ngày hôm nay.
“U gia chủ, cuộc so tài còn chưa bắt đầu đã có người tới chúc mừng ngươi, thật đúng là có phúc khí.” Một giọng nói sặc mùi chua vọng tới, U Gia chủ xoay người nhìn lại thì bắt gặp triệu Gia Chủ. Mặc dù cùng có mối thù với Vân Phong, nhưng hai người luôn thấy đối phương không thuận mắt. Triệu gia chủ vì hai đứa con đến nay vẫn nằm liệt giường, trong lòng bực không chỗ phát tiết, thấy U Gia chủ được ca tụng thì trong bụng cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Sao Triệu Gia Chủ lại nói vậy chứ, lần này con cháu nhà Triệu Gia chắc chắn cũng sẽ đạt được thành tích tốt thôi.” U Gia Chủ trong lòng rất bực bội, nhưng ngoài mặt vẫn khiếm tốn nói.
Triệu Gia Chủ nghe vậy càng thêm bực dọc, nhưng đột nhiên nghĩ lại, chợt cười to: “Vậy thì cám ơn U Gia chủ nhé, chỉ là trước đây ta có nghe người ta nói, U Bạch bị lăng nhục ở phân khoa chế dược, không biết U Gia chủ có nghe được chuyện này chưa?”
Sắc mặt U Gia Chủ khẽ biến, có chút lúng túng, đương nhiên là ông ta có nghe qua chuyện đó rồi, nhưng tình hình của thể thì không rõ. Chỉ biết là đó là lần đầu tiên U Bạch bị như vậy, hơn nữa sau đó cũng không còn được trưởng lão chất thuốc coi trọng nữa, đây thực sự là một đả kích không nhỏ đối với U Gia.
“Hừ! U Gia để ý tới mấy chuyện đó làm gì chứ!” Thanh niên bên cạnh khinh thường, cáu gắt nói.
Triệu Gia Chủ nghe vậy cười, “Giọng điệu của U Gia không nhỏ, ha ha, cuộc thi so tài lần này chắc U Gia chủ có chuẩn bị rồi nhỉ, ngộ nhỡ có mất thể diện, thì cũng phải chuẩn bị kỹ đường lui đấy.”
Thanh niên kia tức giận lại muốn nói thêm gì đó, nhưng U Gia chủ quay đầu lại trừng mắt với hắn, sau đó cười lớn, “Chuyện này không nhọc Triệu Gia Chủ phí tâm.”
Triệu Gia Chủ khẽ hừ quay đầu bước đi, sắc mặt U Gia chủ liền âm trầm, “Phụ Thân, sao lại để mặc cho người khác châm chọc vậy thế? U Bạch ca có bản lãnh như vậy, sao có thể thua dưới tay người khác được! Chuyện đó chắc chắn là do người ta tung tin nhảm thôi!”
Lông mày U Gia Chủ giật giật, chi tiết thế nào thì ông ta không rõ, nhưng chuyện U Bạch thua dưới tay người khác chắc chắn không phải là giả, không chừng tình huống lúc đó quả thực giống như lời đồn đãi. U Bạch mất thể diện. Cứ nghĩ tới chuyện này là U Gia Chủ lại cảm thấy nặng nề, tự tin cũng giảm đi mấy phần. Lỡ mà cuộc so tài lần này U Bạch xảy ra chuyện gì, vậy thì sau này U gia...
Mấy ngày trước khi cuộc thi so tài diễn ra, người Tứ Đại Gia Tộc phái đi đều đã tới đầy đủ, dù sao thì thế lực đứng đầu Phù Không Đảo chính là Tứ Đại Gia Tộc, tới sớm nhất là điều hiển nhiên, hơn nữa người của Tứ Đại Gia Tộc tới không phải là trưởng lão của gia tộc, mà đều là người đứng thứ hai trong gia tộc, đây chính là điểm khác với những tiểu gia tộc khác.
Đại diện của Tứ Đại Gia Tộc đến, đương nhiên Học Viện Tụ Tinh phải cho người đích thân ra đón. Lần này người Cung gia phái tới là thân đệ của Cung Gia Chủ, người ta thường gọi hắn là Nhị Gia Chủ, ở trong Cung gia rất có vị trí, ngoại trừ hắn ra thì còn có hai người trẻ tuổi nữa, mang theo đương nhiên là để chúng bước ra nhìn cảnh đời một chút.
Những gia tộc khác cũng sắp xếp như vậy, một người lớn với hai người nhỏ, người của Tứ Đại Gia Tộc được đón vào Nội Viện, khiến Nội Viện náo nhiệt lên không ít. Lúc tin tức này đang xôn xao, Vân Phong và Cung Thiên Tình ở phân khoa chế dược cũng nghe được.
“Ngươi không đi xem thử sao?” Vân Phong nhìn Cung Thiên Tình, trong giọng nói mang theo ý trêu ghẹo.
Cung Thiên Tình bĩu môi, “Trước đây Cung gia đã nói những gì với ta, bây giờ còn muốn ta sang đó sao? Hừ! Không muốn đi!”
Vân Phong cười khẽ, “Ngươi cũng gan lắm!”
Ánh mắt Cung Thiên Tình lóe lên vẻ khinh miệt, “Không phải do ta gan, mà là tại sao bọn họ tới thì ta phải ra nghênh đón? Ta là gì của bọn họ chứ, bọn họ là gì của ta, chúng ta có quan hệ gì?”
Vân Phong nhíu mày, “Nhưng cho dù ngươi không đi nghênh đón họ, bọn họ cũng sẽ tìm đến ngươi.”
Một tia sáng lóe lên trong mắt Cung Thiên Tình, “Cho dù tìm tới tận ta thì sao? Tất cả những thứ trước đây ta đều sẽ không quên, con đường sau này ta sẽ tự bước đi một mình!”
Vân Phong mỉm cười không nói gì nữa, hai người tiếp tục yên bình ở lại phân khoa chế dược. Những nơi khác của Nội Viện thì vô cùng náo nhiệt, người của Tứ Đại Gia Tộc chạm mặt nhau, khó tránh khỏi nói những lời dối trá khách khí, người Cung gia kể lại sự thay đổi của Cung Thiên Tình, nhất là chuyện có quan hệ tốt với Vân Phong, càng được báo rõ ràng.
Nhị Gia Chủ ngồi nghe một cách cẩn thận, cảm thấy thật khó tin. Thật không ngờ Cung Thiên Tình lại thay đổi nhiều đến vậy, có thể nói là như cá muối lật mình*, “Các ngươi nói là Phong Vân kia, là dựa vào danh ngạch cửa sau của Cung gia để vào?”
*Hàm ngư phiên thân (Cá muối lật mình): Mình không hiểu nghĩa câu này cho lắm, nhưng ý nghĩa đại loại là đã cùng đường chợt tìm thấy lối thoát trở mình vươn lên.
Mấy người của Cung gia gật đầu, Nhị Gia Chủ nghe tới đây mỉm cười. Bình thường đại ca không thể nào quản lý hết được những chuyện vặt trong Cung gia được, mà chuyện có lớn thêm tý nữa cũng có hắn nhúng tay vào. Bình thường chuyện vặt là do hắn xử lý, có điều lần này đại ca đưa mấy danh ngạch ra ngoài, ngược lại có thể mang lại rất nhiều chỗ tốt cho Cung gia.
“Đã dùng danh ngạch của Cung gia ta, đương nhiên là thiếu Cung gia ta một món ân tình rồi.” Nhị Gia Chủ cười khà khà, tiếp đó mặt nghiêm lại, “Cung Thiên Tình cho dù có lật mình được cũng chẳng có thành tựu gì lớn đâu, nhưng mà quan hệ giữa nó và Phong Vân thì có thể lợi dụng được, Cung Thiên Tình đâu?”
Mấy người Cung gia đưa mắt nhìn nhau, sau khi Nhị Gia Chủ biết được Cung Thiên Tình không ra ngênh đón thì lập tức tức giận, cho dù nàng đổi đời thì không phải là người Cung gia sao? Thật sự nghĩ rằng mình đã mọc đủ lông cánh cứng cáp? Lúc đầu nếu không phải nhờ mấy danh ngạch kia, sao nàng có thể vào được Tụ Tinh? Bản thân không biết đã nợ bao nhiêu ân huệ của Cung gia, bây giờ lại còn có lá gan lên mặt với hắn?
Đa phần tính tình của người Cung gia cũng là trọng lợi, máu lạnh, lòng dạ khá là hẹp hòi. Nhất là vị Nhị Gia Chủ chuyên quản việc vặt này, tâm tính cực kỳ nhỏ nhen, hoàn toàn kém xa với Cung Gia Chủ hiện tại.
“Mấy người tới nói với Cung Thiên Tình, ngày mai lập tức tới chỗ ta! Đừng để ta tự mình tới tìm nàng ta!” Nhị Gia Chủ nói xong, mấy người Cung Gia vẫn im lặng, hồi lâu mới mở miệng, “Nhị Gia Chủ, ta thấy là người nên tự mình đi tìm nàng thì hơn!”
“Cái gì? Dám để ta tự mình đi tìm nó? Nó có thân phận gì chứ?”
“Nhị Gia Chủ..., có một số điều ngài cần biết rằng, bây giờ chỗ ở của Cung Thiên Tình chính là trong khuôn viên của trưởng lão chất thuốc.”
“Cái gì? Nàng vậy mà có thể được ở đó?” Nhị Gia Chủ giật mình không nhỏ, tim nhảy thót lên vài cái, cá muối này không phải lật nhẹ dâu, mà là lật một cái thực sự mạnh! Chẳng lẽ nàng có thiên phú trong chế dược sao? Nếu quả thực như vậy, nàng thực sự có không ít chỗ lợi cho Cung gia sau này!
“Đúng vậy, nghe nói trưởng lão chất thuốc rất tốt với nàng, ta thấy là Nhị Gia Chủ nên tự mình đi một chuyến đi một chuyến đi.”
Lửa giận của Nhị Gia Chủ tắt ngúm, cẩn thận tự mình nghĩ lại, quan hệ giữa con cá muối kia với trưởng lão chất thuốc không tệ, xem ra nàng thực sự có thiên phú trong lĩnh vực chất thuốc, nếu không thì sẽ không ở trong chính phân khoa. Tốt thôi! Hắn ta tự mình đi!
Nhị Gia Chủ chỉ nghĩ tới đây, không biết rằng trưởng lão chất thuốc đối xử tốt với Cung Thiên Tình đều là vì Vân Phong!
Ngày hôm sau Nhị Gia Chủ bừng bừng khí thế chạy tới phân khoa chế dược, trùng hợp đúng lúc Vân Phong đến tìm Cung Thiên Tình, chạm mặt với Nhị Gia Chủ ở ngoài phân khoa chế dược. Hai người đứng nhìn nhau, Vân Phong mỉm cười, Nhị Gia Chủ chỉ lướt mắt nhìn qua, trực tiếp bỏ qua nàng đi vào. Nàng nhìn bóng lưng của hắn, cười khẽ, xem ra là người Cung gia đến tìm Cung Thiên Tình.
“Trưởng lão chất thuốc, là Cung Gia Nhị…” Bên trong vọng ra tiếng nói, càng minh chứng cho suy nghĩ của Vân Phong, hiện giờ bốn bề phân khoa chế dược im lặng, các đệ tử đều đã bận đi bàn luận chuyện so tài, vốn chẳng quan tâm việc nghiên cứu chế dược, nên bên trong có động tĩnh gì bên ngoài đều nghe thấy hết.
Vân Phong mỉm cười bước vào, bước chân thong thả, nhưng nàng biết tính tình của trưởng lão chất thuốc, căn bản chẳng thèm để ý tới những người Cung gia này.
“Không thấy ta đang bận sao?” Một giọng nói phiền não vang lên, khiến Vân Phong phì cười, quả nhiên ông ấy không giữ được bình tĩnh. Chuyện cây Kim Đỉnh vẫn luôn khiến ông ấy đau đầu, cũng khiến tính tình ông ngày càng dễ nóng, “Trưởng lão chất thuốc, lần này ta tới là để…”
“Đi đi đi! Tránh qua một bên giùm cái!” Trưởng lão chất thuốc chán ngán nói. Vân Phong tươi cười bước vào bên trong, vừa vào đã thấy vẻ mặt phiền não của trưởng lão chất thuốc bị vây quanh bởi đám người Cung gia, ông vừa nhìn thấy nàng đi tới, mắt sáng rỡ reo lên, “Tiểu nha đầu! Con đến rồi! Ta còn đang tính đi tìm con đây! Nhanh nhanh nhanh, ta vừa nghĩ ra một cách, con mau lại giúp ta phân tích xem nó có tác dụng hay không.”
Nhị Gia Chủ thấy trưởng lão chất thuốc không thèm để ý đến mình, vô cùng tức giận nhưng lại không dám nổi giận, chỉ có thể trừng mắt nhìn Vân Phong, nàng thản nhiên lướt qua ánh mắt đó, mỉm cười hỏi, “Trưởng lão, ngài lại nghĩ ra cái gì quan trọng rồi ạ?”
Trưởng lão chất thuốc đưa tay vạch Nhị Gia Chủ cản đường, kéo cánh tay Vân Phong đi vào trong, “Tiểu nha đầu này, lần nào tới cũng chỉ nói chuyện với nha đầu kia, không chịu thảo luận cùng ta gì cả, ta nói con nghe, phương pháp này ta nghĩ lâu lắm rồi, cảm thấy sẽ có thể.”
Nhị Gia Chủ thấy mình bị gạt bỏ, đầu như muốn bốc khói. Hắn đường đường là một Nhị Gia Chủ Cung gia, cho dù thân phận không bằng đại ca, nhưng không thể đối xử như vậy với hắn được. Dù là trưởng lão chất thuốc, ít nhất cũng không thể không nhìn hắn vậy được.
Cung Gia Chủ đang tính làm khó dễ, đột nhiên một giọng nói vang lên, “Trưởng lão chất thuốc, xin chờ một chút!”
Cung Gia Chủ giận dữ nhướn mày quay đầu lại nhìn, thấy đó là một người lạ, nhưng trông bề ngoài có vẻ là một Gia chủ, trưởng lão chất thuốc dừng chân, khó chịu nghiêng đầu, “Không phải ta đã nói rồi sao, hiện giờ đừng có làm phiền ta!.... U gia chủ!”
Nghe trưởng lão chất thuốc nói người tới là U Gia Chủ, Nhị Gia Chủ Cung Gia hừ một tiếng, còn tưởng là ai, thì ra là U Gia. U Gia Chủ cười, “Trưởng lão, U Bạch nhà chúng ta…”
Trưởng lão chất thuốc nhíu mày, khoát khoát tay, “Hiện giờ ta đang bận, ngươi quay về đi!”
U Gia Chủ nghe vậy giật thót, lần này ông ta tới là để nói chuyện với trưởng lão chất thuốc, mục đích là để níu kéo chút mặt mũi cho U Bạch, nếu như trưởng lão mà không coi trọng nó nữa, U Bạch coi như chấm hết tại đây rồi! Chuyện này không thể được! U Gia còn mong đợi hắn trở thành Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư.
“Trưởng lão chất thuốc, ta sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngài đâu, ta…”
“U Gia Chủ, trưởng lão nói hiện giờ ông ấy có chuyện, ngày mai quay lại cũng được mà.” Vân Phong cười quay đầu nói.
Con ngươi của U Gia Chủ lập tức lồi ra như muốn rớt xuống, “Phong Vân! Sao ngươi lại ở Học Viện Tụ Tinh?”
Cung Nhị Gia Chủ bên cạnh nghe vậy cả kinh, không khỏi đưa mắt sang nhìn Vân Phong. Nàng chính là Phong Vân kia?
Môi Vân Phong khẽ nhếch, cười nhạt với U Gia Chủ, “Tại sao ta lại không thể ở đây?”
“Ngươi… ngươi…” U Gia Chủ chỉ tay vào Vân Phong, ba phần kinh ngạc bảy phần tức giận, trưởng lão chất thuốc nhìn nàng, “Nha đầu, ngươi biết U Gia Chủ.”
Vân Phong lắc đầu, “Cũng không hẳn, chỉ là có chút rắc rối thôi.”
“Rắc rối?” Trưởng lão chất thuốc không vui nhìn U Gia Chủ, ông ta bị ánh mắt này làm rùng mình, giống như bị tạt vào một chậu nước lạnh. Trực giác nói ông ta biết có gì đó không ổn, chẳng lẽ chuyện U Bạch bị lăng nhục có liên quan tới Phong Vân này sao?
“Ai dám tìm con gây chuyện, thì chính là đối địch với ta!” Trưởng lão chất thuốc nói một câu làm tim của U Gia Chủ càng thêm đập loạn, “Trưởng lão chất thuốc, U Bạch…”
“Hừ! U Gia vẫn còn trông chờ vào U Bạch sẽ trở thành Dược Tề Đại Sư? Lấy tư chất và tính tình đó của nó, cả đời này cũng khó.” Trưởng lão chất thuốc vốn cũng chẳng ưa gì U Bạch, nếu không phải vì trước khi Vân Phong tới hắn là người đứng đầu khoa chế dược, ông căn bản lười để ý tới hắn. Vân Phong tới rồi, đương nhiên là chẳng cần phải gặp U Bạch nữa, vì vậy lời nói của ông thẳng thừng và khó nghe, sắc mặt U Gia Chủ lập tức rất khó coi, đôi mắt ác độc nhìn Vân Phong chằm chằm.
“U Gia chủ, U Bạch có thể đạt tới cao cấp ba sao đã là cực hạn của nó rồi, rất khó có thể phát triển tiếp.” Trưởng lão chất thuốc bổ sung thêm, thấy ánh mắt của U Gia Chủ không khỏi nổi giận, “Tư chất của U Bạch vốn là vậy rồi, có liên quan gì tới nha đầu này chứ? U Gia Chủ nhìn vậy là ý gì?”
U Gia Chủ đành phải dời ánh mắt đi, xem ra U Bạch đã hoàn toàn thất sủng ở đây rồi. Ông ta thầm cắn răng, thôi! Cho dù U Bạch mất đi chỗ này, thì vẫn còn được ở chỗ Tứ Trưởng Lão, thực lực của nó đã là Tôn Vương cấp sáu, là đồ đệ mà Tứ Trưởng Lão rất hài lòng, nhiêu đó cũng đủ rồi. U Gia Chủ hậm hực phất tay áo rời đi, Vân Phong lạnh lùng nhìn bóng lưng ông ta, U Gia Chủ, cuộc so tài lần này, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị thế nào là rơi từ trên cao xuống.
Đuổi đi một ngôi sao đáng ghét, trưởng lão chất thuốc lại lôi kéo Vân Phong vào trong. Lúc này Nhị Gia Chủ lại lên tiếng, “Ngươi chính là Phong Vân?”
Vân Phong nhìn Nhị Gia Chủ, ông ta cười lớn, “Ta là Nhị Gia Chủ Cung Gia.”
Vân Phong ngước mắt nhìn nam nhân gầy gò hơi đen trước mắt, thấy trên da hắn có một chút sẹo vặt, bộ dáng có vẻ khôi ngô, vừa nhìn là biết là người có thế lực trong Cung gia. Mặc dù phong thái hoàn toàn khác tới Cung Gia Chủ, nhưng cả hai đều mang lại cảm giác có địa vị cao.
“Nhị Gia Chủ.” Vân Phong đáp lại nhàn nhạt. Cung Nhị Gia Chủ không ngờ Vân Phong chỉ không lạnh không nhạt đáp lại như vậy. Trong suy nghĩ của hắn ta, Vân Phong là người nợ Cung gia một ân huệ lớn, sau khi biết thân phận của hắn là phải nên nhún nhường và nhiệt tình một chút, không ngờ lại lạnh nhạt như vậy, điều này khiến hắn rất không vui.
Lúc Vân Phong giao dịch cùng Cung Gia Chủ, không ai trong Cung gia được chứng kiến nên không ai biết nàng đã dùng đồ để đổi những danh ngạch này, không cần phải hạ thấp thân phận. Nhưng Cung Nhị Gia chủ không cảm thấy như vậy, mặc dù danh ngạch Cung gia có được rất dễ, nhưng không tùy tiện đưa cho người khác, nếu đưa cho ngươi… thì ngươi thiếu nợ Cung gia, phải nên báo đáp mới đúng.
Vân Phong thấy vẻ mặt đó của ông ta đã đoán ra phần nào. Xem ra là vị Nhị Gia Chủ Cung Gia này tưởng này mình vô cớ được danh ngạch này nên đến đòi nàng rồi. Vân Pong nghĩ tới đây không khỏi cười lạnh, “Trưởng lão, vãn bối có một số chuyện muốn bàn cùng với Nhị Gia Chủ.”
Trưởng lão chất thuốc nhíu mày, Nhị Gia Chủ kia cần gì ở tiểu nha đầu chứ? Được rồi, nếu là chuyện của nàng thì cứ để nàng tự giải quyết đi. Ông khoát khoát tay đi vào trước, Vân Phong yên lặng đứng đó, đúng mực hỏi, “Nhị Gia Chủ tìm ta có việc gì sao?”
Cảm xúc Nhị Gia Chủ chìm xuống, “Phong Vân, nghe nói là ngươi dựa vào danh ngạch của Cung gia để vào Học Viện Tụ Tinh?”
Vân Phong nghe Nhị Gia Chủ nói vậy thì đã rõ ý của hắn, xem ra thực sự là muốn gặp nàng nói chuyện nhân tình, “Đúng, không sai.” Vân Phong vẫn giữ điệu bộ lạnh nhạt, khiến Nhị Gia Chủ nổi đóa, hắn đã nói thẳng ra đến vậy rồi còn muốn hắn chủ động nói tiếp?
“Nếu đã sử dụng danh ngạch của Cung gia, không phải là ngươi nên nói chút gì đó sao?” Nhị Gia Chủ ngừng một lát rồi lại nói tiếp.
Vân Phong cười hỏi ngược lại, “Nhị Gia Chủ cảm thấy ta nên nói gì?”
Nhị Gia Chủ nhíu mày, “Ít nhất ngươi cũng phải có lòng biết ơn với Cung gia, có thể ta nói sai gì đó. Nhưng đừng quên, ngươi làm thế nào để vào được Học Viện Tụ Tinh!”
Gương mặt Vân Phong vẫn treo nụ cười nhạt, nàng còn chưa kịp nói thì một giọng nói khác vang lên, “Tại sao Phong Vân phải cám ơn ngươi, cám ơn Cung gia chứ?”
Vân Phong đưa mắt sang chỗ khác, là Cung Thiên Tình! Nhị Gia Chủ vừa quay đầu lại thấy Cung Thiên Tình thì cáu gắt, “Cung Thiên Tình, sao ngươi dám có thái độ đó với ta?”
Cung Thiên Tình hậm hực đi tới, chắn trước mặt Vân Phong, cười lạnh với Cung Nhị Gia Chủ, “Thái độ? Ta nên có thái độ nào với ngươi, Nhị Gia Chủ không ngại nói ra xem?”
Hay lắm! Thật đúng là cá muối trở người, thật sự coi mình đã đủ lông cánh cứng cáp rồi nên dám giương oai như vậy trước mặt hắn, không coi họ hàng ra gì. Người vẫn còn mang họ Cung mà lại dám có thái độ đó với hắn, thật quá vô lễ.
“Cung Thiên Tình, ở đây tới lượt ngươi nói, lui sang một bên cho ta! Đợi lát nữa ta sẽ tính sổ với ngươi!”
Cung Thiên Tình cười phá lên, “Ngươi bảo lui sang bên thì ta lui sao? Ngươi múa máy với ta làm gì chứ? Cung Thiên Tình ta có được ngày hôm nay nửa phần cũng không dựa vào Cung gia các ngươi, các ngươi có tư cách gì hô to gọi nhỏ với ta chứ! Còn nữa, Phong Vân căn bản không cần phải tạ ơn các người!”
“Nàng thiếu nợ Cung Gia! Nếu không phải nhờ danh ngạch Cung gia, sao nàng có thể vào Học Viện Tụ Tinh được? Học Viện Tụ Tinh đâu phải là nơi ai cũng có thể vào! Nếu như không có Cung gia, đến biên giới của Học Viện Tụ Tinh nàng ta cũng không đủ trình độ chạm vào, nếu đã thiếu Cung gia, thì giờ nên trả lại!”
“Thật không biết xấu hổ!” Cung Thiên Tình thốt lên.
Cung Nhị Gia Chủ gầm lên, “Cung Thiên Tình! Con thỏ chết bầm kia, ngươi có thể vào được Học Viện Tụ Tinh cũng là nhờ vào Cung gia, lại dám đại nghịch bất đạo như vậy, hôm nay ta nhất định phải dạy dỗ ngươi một phen!” Nhị Gia Chủ vươn tay về phía trước tính chộp lấy Cung Thiên Tình. Đôi mắt Vân Phong lóe lên, kéo tay nàng tránh sang một bên, tay còn lại chống lại lực đánh ra từ tay Nhị Gia Chủ. Trong khoảnh khắc lực hai người họ giao nhau, cảm nhận được sức mạnh của đối phương, ánh mắt Nhị Gia Chủ lóe lên thu tay lại. Vân Phong cảm thấy có hơi nhoi nhói, nhưng vẻ mặt vẫn vô cảm.
“Nhị Gia Chủ, có vài lời ta muốn nói rõ với ngài, danh ngạch Cung gia là do chúng ta đánh đổi, không phải nhờ ân tình của Cung Gia ngài, muốn cầu tình cũng được thôi, nhưng Phong Vân ta không nợ Cung gia ngài bất kỳ thứ gì!”