Edit: Mavis Clay
“Mắt đỏ, ngươi vừa nói gì, lặp lại lần nữa.” Vân Phong nói, giọng nói tỉnh táo và và lảnh lót tới kỳ lạ.
Đôi mắt đỏ khẽ nheo lại, “Tàn hồn kia dù có bỏ vào cơ thể ngươi cũng vô ích. Linh hồn rời khỏi cơ thể càng lâu, năng lượng bản thân nó sẽ dần tiêu hao đến khi cạn, nếu như không sớm tái tạo cơ thể, sớm muộn gì cũng sẽ tan biến khỏi đất trời, cho dù có bỏ vào cơ thể ngươi thì tàn hồn kia cuối cùng cũng sẽ không thể hòa được với nhiệt độ của cơ thể, sẽ càng tiêu tốn năng lượng của nó thêm. Con người, yếu ớt chính vì điều này đấy.”
Vân Phong im lặng, tổ tiên biết tình hình của mình, biết rõ vào trong cơ thể mình sẽ tiêu hao năng lượng của bản thân nhưng không nói gì cả.
“Vậy nếu giữ lại? Có thứ nào có thể khiến linh hồn luôn tồn tại đầy đủ mà không bị diệt không?”
Mắt đỏ ngạc nhiên, sau đó cười phá lên, “Không bao giờ bị diệt? Ha ha ha ha! Vân Phong! Ngươi quá ngây thơ rồi.”
Không bao giờ bị diệt… Thế gian này có bao nhiêu sinh mạng có thể làm được điều này? Tứ Đại Gia Tộc cổ xưa vẫn có sinh có tử, kể cả thế giới ma thú, dù là ma thú cường đại tới đâu cũng sẽ phải đối mặt với cái chết. Linh hồn rời khỏi thân thể thì càng trở nên yếu đuối, rồi tiêu tán trong đất trời. Nói như thế, nếu thực sự không mau tìm kiếm tàn hồn của nhị ca, thì cũng sẽ phải gặp kết quả như thế.
Siết chặt nắm đấm, Vân Phong không biết nên nói gì, nên oán trách thế giới này tàn khốc, hay nên oán hận sự bất lực của mình.
“Thế gian này không phải chuyện nào ngươi cũng có thể làm được, Vân Phong, ngươi có năng lực, ngươi cũng có thể làm được rất nhiều chuyện. Nhưng mà cũng sẽ càng có nhiều chuyện ngươi không thể làm được hơn.” Mắt đỏ cao giọng khiến Vân Phong hoàn toàn rơi vào trầm mặc, càng có nhiều chuyện mà nàng làm không được hơn.
“Cho nên… ngươi cứ để mặc cho số phận đi thôi.” Đôi mắt đỏ khổng lồ miễn cưỡng nhắm lại, màu đỏ như máu ẩn vào bóng tối, mọi thứ lại trở về với bóng tối, Vân Phong siết chặt nắm tay hơn. Đôi mắt nàng nhìn thẳng vào bóng tối, chậm rãi nói.
“Cho dù như thế, ta cũng chưa bao giờ từ bỏ. Cho dù như thế, ta cũng sẽ không bao giờ lùi bước. Có quá nhiều chuyện thực sự ta không thể ra sức, nhưng nếu như từng cố gắng trải qua, thì sẽ hối tiếc cả đời.” Âm thanh lạc lõng vang vọng trong không gian tối tăm vô tận, bóng của Vân Phong cứ như thế rời đi, một tiếng cười trầm thấp vang lên trong bóng tối, “Hối tiếc cả đời sao? Ha ha, có chút ý nghĩa đấy. Nếu ngươi đã nói vậy, vậy hãy để ta xem thử ngươi có thể cố gắng đến mức nào nào.” Một tiếng ngáp lười biếng nhẹ nhàng thổi qua, “Cũng để cuộc sống ta không phải quá mức nhàm chán.”
Vân Phong mở hai mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc, lấy ra bình đựng linh hồn tổ tiên, ngón tay khẽ mò mẫn một chút, bỏ nắp bình ra, linh hồn tổ tiên gần như trong suốt vật vờ ra ngoài, “Nha đầu, nhìn vẻ mặt của con, đã biết được những thứ gì rồi?”
Vân Phong khẽ mím khóe môi, “Tổ tiên, người…” Nàng không biết nên mở lời như thế nào.
Tổ tiên bật cười, dung nhan vẫn anh tuấn tiêu sái và hào phóng như ngày nào, hệt như mái tóc ngắn phiêu dật của hắn vậy, khinh cuồng như thế, tự tin như thế.
“Nha đầu, ta vốn chỉ là một tàn niệm mà thôi.”
“Dù là tàn niệm, đó cũng là tổ tiên.” Vân Phong nghiêm giọng, tổ tiên lại cười, “Nha đầu à, con người đều có sinh lão bệnh tử, tuy rằng từ Tôn Thần trở nên đều xưng là có cơ thể bấy tử, chỉ cần linh hồn còn sống là có thể tái tạo cơ thể, nhưng nó vẫn có điều kiện.” Giọng tổ tiên ôn hòa, “Trừ phi linh hồn đã dùng phương pháp đặc biệt để cải tạo cơ thể, nếu không chỉ cần tá túc vào thân xác của người khác, để tìm được cơ thể thích hợp với mình nói dễ vậy sao? Linh hồn rời khỏi cơ thể sẽ phải tiêu hao năng lượng cực kỳ nhiều, trừ phi được giữ kỹ, nếu không tới một lúc nào đó sẽ tiêu tan trong thiên địa. Theo lý ta vốn chỉ là một tàn hồn không sống nổi tới giờ, chỉ là nhờ sống trong cơ thể con một đoạn thời gian, sau đó lại bị Huyết Hồn bắt đi, ở bên trong vật trữ không gian, nên mới được bảo tồn tới giờ.”
Vân Phong nghe xong, trái tim không khỏi xúc động. “Tổ tiên, Phong nhi nhất định sẽ nghĩ cách hồi sinh người.”
“Ha ha, nha đầu à, hồi sinh ta làm gì? Huống chi ta chỉ là một ý thức, cơ bản không phải linh hồn hoàn chỉnh để hồi sinh, linh hồn của ta… e là đã sớm tiêu tán với thê gian này rồi.”
“Nhưng…” Vân Phong còn muốn nói gì, nhưng ông lắc đầu, “Con đường của con còn rất dài, đừng để những người đã chết như chúng ta ràng buộc. Sinh lão bệnh tử chỉ là chuyện bình thường, ai cũng không thể thoát khỏi số mạng, rồi tới một ngày nào đó, con cũng sẽ phải đối mặt.”
Vân Phong im lặng, lời tổ tiên nói không sai. Bất kể ai kể cả chính nàng, cho dù có được kéo dài tuổi thọ, cho dù có mạnh hơn đi chăng nữa, cuối cùng vẫn sẽ phải đối mặt với cái chết, không thể nào trốn tránh. Sự sống không phải lúc nào cũng tồn tại mãi.
“Gặp được con ngày hôm nay, với thành tựu đó ta rất vui mừng. Mấy năm nay sự phát triển của con thật khiến ta phải rửa mắt mà nhìn.” Tổ tiên tự hào nhìn nàng, trái tim ông tự hào người hậu bối này cho Vân gia. “Nếu tổ tiên Triệu Hồi Sư Vân gia kia biết, ngài ấy chắc chắn cũng sẽ tự hào về con.”
“Tổ tiên cũng biết tới tổ tiên Triệu Hồi Sư của Vân gia sao?” Vân Phong ngạc nhiên, nàng chỉ mới được nghe chuyện này từ ba vị trưởng lão, vậy mà tổ tiên cũng biết?
“Còn nhớ người bạn lúc cùng ta lập ra Dong Binh Đoàn Hồng Phong không?”
Vân Phong nhíu mày, “Tất nhiên là nhớ, là lão tiền bối đã lập Dong Binh Đoàn Hồng Phong cùng tổ tiên?”
“Ha ha, đúng thế. Hắn thực sự là một người học rộng tài cao, ta nghe được từ chỗ hắn, dĩ nhiên hắn cũng là nghe được từ người khác, tổ thượng Vân gia từng sinh ra một Triệu Hồi Sư toàn hệ.”
“Nói như vậy… tổ tiên cũng biết về sự tồn tại của Tổng Bộ Vân gia? Cũng biết về thân phận gia tộc cổ xưa của Vân gia?”
Tổ tiên im lặng trong vài giây, cuối cùng gật đầu, “Năm đó không nói cho con biết những chuyện này là để con tiến lên theo thực tại hơn, tính toán lâu dài cho con.”
Đúng thực như thế, nếu lúc đó nói những chuyện của Vân gia cho Vân Phong nghe, rất có thể nàng sẽ sinh kiêu trong lòng, ảnh hưởng tới sự nhận thức trên con đường Triệu Hồi Sư sau này, có khi con đường hiện giờ của nàng sẽ không còn giống như thực tại nữa, tổ tiên thực sự suy nghĩ rất sâu xa.
“Cảm ơn lời dạy bảo của tổ tiên với Phong nhi.” Trong lòng nàng thực sự cảm kích, từ lúc nàng bước vào thế giới này, đặt chân lên con đường Triệu Hồi Sư, có được một người thầy như thế bầu bạn bên mình, con đường của nàng đỡ quanh co hơn rất nhiều, có rất nhiều kinh nghiệm là do tổ tiên dạy cho, nếu một mình nàng tìm hiểu e rằng sẽ phát sinh rất nhiều chuyện.
“Nha đầu này, thực lực hôm nay của con đã cao hơn tài nghệ năm đó của ta rồi, nếu ta còn trên đời chắc phải mặc cảm mất.” Tổ tiên bật cười.
Vân Phong lắc đầu, “Lắc đầu, Phong nhi vẫn còn nhiều chỗ không ổn, kém xa tổ tiên lắm.”
Tính tình khiêm tốn của đứa trẻ này vẫn không hề thay đổi mà. Tổ tiên hài lòng gật đầu, “Nha đầu, ta đây đã bị Huyết Hồn đùa giỡn quá lâu rồi, e rằng sẽ không làm bạn với con được bao lâu nữa. Lão già kia sau này có lẽ sẽ giúp cho con.”
Tim Vân Phong đánh thót một cái. Không thể làm bạn được bao lâu nữa… Chẳng lẽ nàng thực sự phải trơ mắt nhìn linh hồn tổ tiên cứ thế tan biến đi? Mặc dù trong lòng đau nhói, Vân Phong cũng không thể hiện ra ngoài, “Ý tổ tiên là người bạn chí cốt trước đây sao?”
“Đúng thế, lúc đó ta và hắn kết bạn xông pha thế gian, đồng cam cộng khổ cả thời gian dài, sau khi ta trở lại Tạp Lan đế quốc thì cũng không còn liên lạc với hắn nữa, có lẽ hắn đã lánh đời rồi, có khi còn chẳng còn tồn tại trên thế giới này nữa.”
“Lão tiền bối đó tên là gì ạ? Sau này Phong nhi có cơ hội được gặp, đó chắc chắn là một may mắn.”
“Ha ha, tên lão già kia có hơi léo lưỡi một chút, Mặc Nguyên Bộ.”
Mặc Nguyên Bộ… Thật đúng là một cái tên kỳ cục quắn lưỡi. Bản thân mình từ khi tới đây hình như cũng chưa bao giờ gặp được người họ Mặc, cũng chưa từng nghe nói tới cái tên này. “Phong nhi nhớ rồi, nếu sau này có cơ hội gặp được Mặc tiền bối, Phong nhi chắc chắn sẽ tôn kính.”
“Hành tung của hắn cũng bất định lắm, có thể gặp được không còn tùy vào duyên phận, không thấy cũng bình thường, nhớ lúc đó, ta cũng có một khoảng thời gian chả liên lạc gì với hắn, nhưng mà ta biết với thực lực của hắn chắc chắn sẽ không gặp phải vấn đề gì lớn.”
“Thực lực của Mặc tiền bối này trên tổ tiên ạ?”
“Ha ha! Thực lực tên kia đúng là cao hơn ta khá nhiều.”
Vân Phong cười. “Tổ tiên có được người bạn thân như thế, cả đời cũng không uổng.”
“Đúng thế.” Tổ tiên chợt thở dài, “Chỉ tiếc là, tự đánh giá cao một lần lại khiến không còn cơ hội gặp lại nữa.”
Vân Phong thầm nghĩ, sợi hồn của nhị ca trong cơ thể U Nguyệt đến nay vẫn còn là một bí ẩn, mà người giao U Nguyệt cho U gia nuôi dưỡng lại có liên quan tới Vân gia, có khi nào chính là người bạn thân của tổ tiên không, nếu không… còn ai có thể dùng cách này giữ lại mảnh hồn cho Vân Khải?
Mặc Nguyên Bộ, mặc dù chỉ biết tên, nhưng nàng đã có được chút đầu mối rồi.
Hàn huyên thêm một lát với tổ tiên, nhất là tình hình sau khi bị Huyết hồn bắt đi, chúng đã tiến hành nghiên cứu với linh hồn tổ tiên, thậm chí còn nghĩ tới việc đưa vào cơ thể. Nhưng dù sao Vân Lan cũng chỉ là một sợi hồn, cơ bản không thể chống đỡ nổi cả cơ thể, quá yếu so với linh hồn hoàn chỉnh, cuối cùng Huyết Hồn đã bỏ qua ý định này.
“Vốn Huyết Hồn cho là có thể tìm được thứ liên quan tới huyết mạch Triệu Hồi Sư Vân gia trên người ta, nhưng chúng coi ta là gì chứ? Chỉ là một ý niệm mà thôi, bọn chúng chẳng thể thu được gì cả, nhưng lại chưa từng từ bỏ ý định, tuy nhiên vẫn chưa có gan công khai xuống tay với người Vân gia.”
“Mặc dù chưa từng công khai xuống tay với người Vân gia, nhưng bọn chúng đã xuống tay với những gia tộc khác rồi.” Vân Phong kể lại tóm tắt những chuyện của mấy năm qua cho tổ tiên nghe, tổ tiên nghe xong sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.
“Mục đích của Huyết Hồn quá mơ hồ, cơ bản không thể khiến người ta hiểu rõ được. Lúc ở trong căn cứ, ta đã từng gặp Đồ đại nhân, mặc dù chỉ là mấy lời lặt vặt, nhưng có thể nhìn ra dã tâm của Huyết Hồn rất lớn.”
“Ta đã qua tay hai người trong bọn chúng, một kẻ là Đồ đại nhân, một kẻ là nhân vật quan trọng của Huyết Hồn, thực lực của hắn không thể khinh thường.”
“Nha đầu, cho dù Huyết Hồn làm gì thì hiện nay vẫn còn đang giấu giếm, vẫn làm việc một cách âm thầm. Đây chính là cơ hội của con, thừa dịp bọn chúng còn chưa hành động công khai, con có thể đề phòng được, một khi chúng thực sự ra tay, e rằng thế giới này sẽ biến đổi lớn.”
Vân Phong gật đầu, tứ lúc Huyết Hồn mơ hồ để lộ thái độ cẩn thận, so với hiện nay, chúng đã lộ liễu hơn rất nhiều. Lúc đầu là thực sự che giấu, bây giờ thì đã lộ ra được một hai. Chuyện Huyết Hồn nắm trong tay Huyễn Thú, còn có những nhân vật quan trọng với thực lực cường hãn của chúng, hiện này nàng chỉ mới thấy được mỗi Đồ đại nhân, nhân vật quan trọng của Huyết Hồn có những ai, có bao nhiêu, đây đúng là một vấn đề nan giải.
Tôn Thần cấp bảy… thực lực hiện giờ của nàng so với Huyết Hồn vẫn còn quá yếu, không thể rung chuyển được tý nào.
“Đừng nóng vội, con vẫn còn thời gian, nha đầu, chỉ cần cho con thời gian, không chuyện nào con không làm được.” Tổ tiên bình tĩnh khuyên bảo, trấn định vững vàng lại nội tâm hỗn loạn của Vân Phong, đúng thế, chỉ cần cho nàng thời gian, không chuyện nào là nàng không làm được.
“Tổ tiên, nếu người còn tiến vào cơ thể con nữa sẽ càng thêm hỏng mất, trong cái chai này có khá hơn chút nào không?”
Tổ tiên ngạc nhiên, “Sao con lại biết chuyện này? Chẳng lẽ là một ai đó trong cơ thể con báo lại? Nha đầu, từ khi nào mà trong cơ thể con lại có một kẻ như thế?”
Vân Phong im lặng, nàng có thể nói là nàng cũng không biết không? Chẳng hiểu tại sao trong người mình lại có nhốt một tên gia hỏa như thế, ngoại trừ đôi mắt màu đỏ khổng lồ thì nàng chẳng thấy được gì nữa cả, chỉ nghe được tiếng xích sắt to lớn kéo lê trên mặt đất. Nên chỉ có thể tưởng tượng là một hình thể khổng lồ bị xích to buộc quanh, chỉ có vậy thôi.
“Ha ha… Đại loại thế, kẻ trong cơ thể con không làm hại con đâu, bây giờ còn đang tạm giam nó mà.”
Tổ tiên cười rộ lên, “Chỉ cần nó vô hại với con là ta yên tâm rồi. Cái bình đó cũng không tệ, ta ở trong đó cũng được.” Tổ tiên nói xong thì rút vào, Vân Phong đậy chặt lại nắp bình, vẻ mặt phiền muộn, linh hồn tổ tiên nhất định sẽ tan biến sao? Rốt cuộc có cách nào khiến linh hồn mãi tồn tại mà không bị diệt không?
Vấn đề của nàng trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có đáp án. Nhưng về chuyện lối vào Thú Vực, Thiên Yêu Vương có thể nói được chút gì đó, chỉ là khi biết được Vân Phong và Khúc Lam Y muốn vào Thú Vực, Thiên Yêu Vương liền biến sắc, thậm chí còn có chút tức giận.
“Thú Vực? Các ngươi lại dám có ý đồ tới Thú Vực?” Thiên Yêu Vương vỗ mạnh tay lên cái bàn dày nặng, làm nó hoàn toàn vỡ nát.
Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn nhau, nàng lên tiếng, “Vương Thượng, không thể vào Thú Vực sao?”
“Các ngươi có bao nhiêu phân lượng mà đòi vào Thú Vực? Thật đúng là đề cao bản thân! Dù là Vương của Tam Đại Bộ Tộc cũng không có can đảm và thực lực khiêu chiến với Thú Vực. Hai người các ngươi sớm vứt cái suy nghĩ này