Edit: Mavis Clay
Vân Phong ngẩng lên bắt gặp một thanh niên với thân hình cường tráng, mái tóc vàng bắt mắt, và đôi mắt ánh lên sự sắc bén vô cùng. A Kim quét mắt tới, khi thấy Vân Phong và Khúc Lam Y thì nhíu mày. “Lão đầu, ông gan thật đấy, còn dám dẫn cả chúng vào Thú Vực à? Ông không sợ ngay giây kế tiếp chúng sẽ trở thành thức ăn hết sao?”
Ông lão cười, “Có thể mang vào đương nhiên là phải có thể bảo vệ được chút rồi.”
A Kim nhướng một bên mày, nhìn chằm chằm vào Vân Phong, “Nha đầu kia, lúc đó ta thấy ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con nít hôi chưa dứt sữa chẳng đủ lông tơ, thực lực thì chỉ tàng tàng, ta còn nghi ngờ có khi nào lão đầu đã nhìn nhầm rồi không, nhưng mà bây giờ nhìn lại, ngươi lại có chỗ khá là phù hợp.”
Vân Phong im lặng, giọng nói của A Kim mang theo ẩn ý gì đó không rõ. Hắn nhìn sang Khúc Lam Y, hừ một tiếng khinh thường, “Lão đầu mang một mình ngươi vào thì thôi đi, còn mang thêm nó nữa.”
Lão giả cười, “Không sao, sau khi ta rời đi mấy tên đó vẫn sống yên ổn chứ?”
“Sống yên ổn? Ta thấy chưa chắc đâu.” A Kim bĩu môi. “Ngươi biết tính khí của ta và A Lạc mà, ngươi đi rồi, cơ bản chúng ta chẳng muốn quan tâm chuyện Thú Vực làm gì.”
Lão giả khẽ cau mày, sau đó nhìn sang Vân Phong, “A Kim, bọn họ giao cho ngươi.”
Vân Phong, Khúc Lam Y và A Kim đều ngạc nhiên. “Giao cho ta là có ý gì?”
Lão giả bật cười, “Ngươi và A Lạc đã không thèm quản lý, thì lão phu cần phải đi dọn đống rắc rối bòng bong, hai vị này tạm thời giao cho ngươi nhá.”
“Lão đầu! Ông không sợ ta đột nhiên nổi hứng cắn họ một phát hả?”
Lão giả bật cười, áo choàng trên người vung lên, bóng người đã biến mất, chỉ còn giọng nói vọng lại, “Dẫn họ tới Tháp Lý đợi lão phu, ngươi tự thấy tự làm đi.”
“Cái gì? Tháp Lý?” A Kim trừng lớn mắt. Con ngươi nháy mắt hóa thành một đường dọc. “Lão đầu! Mau nói ta biết. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão đầu?” Lão giả đã sớm rời đi, A Kim kêu mãi mà không thấy ai trả lời, xoay người lại lườm tới.
Khúc Lam Y chắn Vân Phong ở đằng sau, mặc dù biết là đang đối mặt với Huyễn Thú, nhưng hắn không hề chùn bước chút nào.
A Kim hừ lạnh, “Lão đầu đã lên tiếng rồi thì theo ta thôi, theo không kịp tốc độ của ta thì lo mà làm thức ăn cho mấy lão khác đi.”
“Vèo!” Tiếng gió nổi lên, A Kim đã bắt đầu hành động. Vân Phong và Khúc Lam Y thấy thế lập tức thấy lòng nặng trĩu.
“So tốc độ với Huyễn Thú Phong Hệ, thật đúng là biết cách bắt nạt người khác, Huyễn Thú gì mà chẳng có nhân phẩm gì cả.” Khúc Lam Y nghiến răng, hai người nhanh chóng vận sức, Phong Nguyên Tố bọc lấy toàn thân hai người, đẩy tốc độ lên mức cao nhất, cuống cuồng đuổi theo nhưng khoảng cách với A Kim không hề được rút ngắn đi chút nào, ngược lại lại càng ngày càng xa.
Huyễn Thú là ma thú đứng đầu trong một hệ nguyên tố, hiển nhiên khả năng ứng với hệ cũng là đứng đầu. Huyễn Thú Phong hệ chắc chắn là trứ danh về tốc độ, Vân Phong và Khúc Lam Y sao có thể bì nổi. Mắt thấy càng ngày càng xa, Vân Phong cắn chặt răng. Cứ tiếp tục như thế hai người họ sớm muộn gì cũng sẽ bị bỏ lại.
“A Kim tiền bối. Ngài thân là Huyễn Thú hệ Phong, làm như thế không thấy xấu tính sao?” Vân Phong cất giọng gào to.
Chỉ chốc lát sau tiếng của A Kim đã vọng lại, “Vân Phong, lão đầu đích thân dẫn ngươi đi vào, cũng không có nghĩa là thái độ của ta với ngươi cũng sẽ giống như thế, vẫn là câu nói đó, có thể đuổi kịp ta không phải dựa vào chính khả năng của ngươi.”
“Thật là một tính tình thối tha.” Khúc Lam Y lèm bèm, bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Vân Phong, nàng im lặng không nói gì, đây là A Kim đang ra oai với nàng, nhắc nhở nàng chớ mà có hả hê ở đây. Thân phận của lão giả kia rất cao, mặc dù là do đích thân ông ấy dẫn vào, nhưng không có nghĩa là ma thú khác sẽ nể nàng phần nào. Phải nói, ở đây, vào bất cứ lúc nào đều phải dựa vào chính bản thân mình. Đây chính là Thú Vực nguy hiểm trùng trùng.
“Au!” Vân Phong chợt rít lên kêu đau, chiếc nhẫn đeo trên ngón út tay trái đột nhiên siết chặt, như muốn cắt đứt ngón út của nàng.
“Sao thế?” Khúc Lam Y sợ hãi, lúc này mặt của nàng tái nhợt, như đang phải chịu một đau đớn cực độ nào đó.
“Chiếc nhẫn…” Chiếc nhẫn trên ngón út lại thít lại chặt hơn, khiến ngón út của nàng như muốn cong lại. Đau đớn nhanh chóng lan khắp toàn thân, chiếc nhẫn này chứa con cự thú mà Liên Minh Triệu Hồi Sư đã giải quyết hồi đó, khi đó con cự thú đã chủ động chui vào trong chiếc nhẫn này, với một yêu cầu duy nhất: đưa nó về nhà.
Về nhà… chẳng lẽ nhà của nó chính là Thú Vực? Nếu không thì chiếc nhẫn vốn luôn yên lặng lúc này đã không như muốn xoắn đứt ngón tay của nàng.
Vân Phong nhịn đâu, thấp giọng nói, “Đây là Thú Vực… tới nhà của ngươi rồi.”
Chiếc nhấn siết chặt ngón út Vân Phong lập tức thả lỏng, cảm giác đau đớn nhanh chóng biến mất. Chiếc nhẫn mà trước đây Vân Phong không tài nào tháo ra được bây giờ tuột ra một cách dễ dàng, một tia sáng từ trong nhẫn vọt ra, lão thẳng lên trước.
Khúc Lam Y lập tức hiểu nàng định làm gì, hai người lập tức thuận thế nhảy lên. Bàn chân hai người đáp xuống vững vàng lên người cự thú. Cụ thú băng đi với tốc độ kinh người, tiếp cận tới A Kim. Vân Phong và Khúc Lam Y đang không ngừng rút ngắn khoảng cách với A Kim.
A Kim băng băng ở phía trước, nhận thấy được dị động ở sau, quay đầu nhìn lại, khẽ kéo khóe môi, “Có chút bản lãnh đấy.”
“Vèo! Vèo!” Hai tia sáng xẹt qua không trung, bầu trời Thú Vực u ám bỗng nhiên bị cắt ngang khi hai tia sáng xẹt qua. Vân Phong và Khúc Lam Y đứng trên lưng cự thú nhìn A Kim đang lao đi ở phía trước, biết hắn đang cố tình tăng tốc độ, thử thách của bọn họ tạm qua rồi.
A Kim dẫn đường phía trước, Vân Phong đứng trên cự thú theo ở sau, có thời gian rảnh rỗi quan sát Thú Vực, những hơi thở ẩn bên trong Thú Vực lần lượt thay đổi, tuy nhiên đều là những sự uy hiếp, lãnh thổ này không phải là nơi nàng có thể liều lĩnh xông vào, bây giờ nàng cảm nhận được rất rõ một điều, trên đường đi qua có rất nhiều hơi thở phải kiềm chế lại, nếu không có A Kim e là đã xông lên tấn công hội đồng rồi.
Huyễn Thú, thực sự chính là Vương Giả trong Thú Vực.
“Đằng trước chính là tỏa tháp mà ông ấy nói tới?” Khúc Lam Y đưa mắt nhìn tới, trong khung cảnh mông lung, một tòa tháp đứng nghiêm sừng sững, chỉ là bóng dáng mờ ảo đã có thể nhìn ra được sự hùng vĩ khí thế của tòa tháp này, mặc dù không biết tòa tháp này được dùng vào mục đích gì, nhưng chắc chắn có vai trò đặc biệt trong Thú Vực này.
“Ta chỉ có thể tiễn các ngươi tới đây thôi.” Cự thú dưới chân nói, A Kim dẫn đường phía trước đã dừng lại, cự thú dưới chân Vân Phong vẫn còn cách ngọn tháp một đoạn nữa, Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn nhau, hai người cùng nhau nhảy xuống.
“Đa tạ.” Vân Phong nói, cự thú xoay thân mình to lớn, tìm một hướng khác rồi rời đi.
Vân Phong và Khúc Lam Y đi nhanh tới, A Kim đứng trước tháp nhìn hai người tới, “Thật tiếc khi không bỏ lại được ngươi.”
Vân Phong và Khúc Lam Y vốn tính nói cái gì đó, nhưng khi hai người tới gần và thấy được toàn cảnh tòa tháp, vẻ mặt đột nhiên cứng lại. Trái tim trong lòng Vân Phong run lên dữ dội. Bề ngoài của cái tháp này… không ngờ lại giống với Long Điện! Khúc Lam Y cũng vô cùng ngạc nhiên.
Tòa tháp trước mặt có cấu trúc giống y hệt như Long Điện vậy. Chỉ là trên thân Long Điện có chín con rồng chiếm giữ. Còn trên thân tòa tháp này lại là diện mạo của các loại ma thú khác nhau. Vô số những vẻ mặt ma thú khác nhau quấn quanh thân tháp, sống động như thật.
Như vậy là sao? Đây là nghi vấn chung của cả Vân Phong và Khúc Lam Y, nàng chợt nghĩ tới lời nói của Diệu Quang, Long Điện vốn không phải là đồ mà con người có thể sở hữu, chẳng lẽ… Long Điện thuộc về Thú Vực?
“Tòa tháp này…” Vân Phong chậm rãi nói, A Kim nhếch môi, “Vân Phong, chẳng lẽ tòa tháp này khiến ngươi sợ sao?”
Vân Phong hơi nhếch khóe môi, không hẳn là sợ hãi gì, mà là ngạc nhiên và khó hiểu.
“Đây chính là Thú Tháp, ý nghĩa như tên, tòa tháp này có có tới hàng vạn loài sinh sống, một mình ngươi bước vào đây, hậu quả thế nào chính ngươi tự hiểu rõ, có hối hận khi tới đây không?” A Kim cười ranh mãnh, đôi mắt càng thêm sắc bén, dường như muốn xuyên thủng qua lồng ngực của Vân Phong mà soi cả nội tâm của nàng.
“Chưa từng hối hận.” Vân Phong hít một hơi thật sâu, đôi mắt kiên định nhìn A Kim.
Hắn thoáng ngẩn ra, “Hừ! Thật là vô vị!” rồi xoay người, “Đã có gan thế thì đi theo ta.” Bàn tay A Kim vung nhẹ lên, trước mặt xuất hiện một vầng sáng, A Kim bước vào vầng sáng rồi biến mất, Vân Phong và Khúc Lam Y thoáng nhìn nhau, bàn tay hai người đan chặt với nhau, nếu đã tới đây, thì tuyệt không thể lùi nửa bước.
Bước vào vầng sáng xong, Vân Phong và Khúc Lam Y tới một không gian bao la xa lạ, không gian này ngoại trừ bốn vách tường thì không còn gì khác, “Nếu lão đầu muốn các ngươi vào, thì các ngươi ngoan ngoãn đứng đó mà đợi. Đừng có khinh địch mà đi lại, nếu không có xảy ra gì thì tự các ngươi gánh lấy.” Tiếng A Kim vọng lại từ nơi nào đó, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.
“Nơi này… rất giống với Long Điện.” Khúc Lam Y nói, đưa ngắm quan sát xung quanh.
Vân Phong nghiêm túc, “Không chỉ vẻ bề ngoài, ngay cả bên trong cũng cực kỳ giống, Long Điện và Thú Tháp nhất định có quan hệ gì đó với nhau.”
Khúc Lam Y cau mày, “Sự liên quan này khiến người ta thật khó hiểu, nếu bàn về điểm chung giữa cả hai… thì cảm thấy quá giống nhau, cứ như là huynh đệ từ một nương ra vậy.”
Hai người im lặng, Long Điện và Thú Tháp thực sự như thế, Vân Phong cười khan, mặc dù vẫn không nghĩ ra được, nhưng có thể khẳng định rằng trong Thú Tháp này chắc chắn có Huyễn Thú. “Con cự thú vừa nãy phản ứng như thế, chắc chắn là do không dám lại gần Thú Tháp, có thể nơi này mới chính là nơi mà Huyễn Thú tồn tại.” Vân Phong nhìn quanh, “Trong bảy hệ Huyễn Thú đã có bốn bị mất tích, một là A Kim Phong Hệ, vị tiền bối kia có lẽ cũng là một trong những Huyễn Thú, vậy thì vẫn còn một hệ nữa…”
Vân Phong lẩm bẩm, Khúc Lam Y cười khẽ, “Đằng nào thì tới khi lão đầu kia trở lại chúng ta cũng sẽ được biết đáp án thôi.”
Bên trong Thú Tháp, Vân Phong và Khúc Lam Y chuyên tâm chờ đợi, không đi lại bất cứ đâu, hai người nắm chắc thời gian củng cố lại thực lực. Vân Phong vừa lên Thần Vương nên rất cần được củng cố. Ở một nơi nào đó trong Thú Tháp, một cuộc hội thoại đang diễn ra.
“Hai người bọn họ không ngờ trông bình tĩnh thật đấy.” A Kim lên tiếng, liếc nhìn nam tử cao lớn im lặng nãy giờ bên cạnh, “A Lạc, ngươi không hỏi tại sao lão đầu lại đích thân dẫn nhân loại vào Thú Vực sao, hơn nữa còn vào cả Thú Tháp?”
Nam tử cao lớn chìm đầu mình trong bóng đêm đen như mực, đôi mắt tím đậm sáng quắc, hồi lâu mới lên tiếng, “Không hiếu kỳ.”
A Kim nghe vậy phiền não bức tóc, bóng người chớp lóe biến mất, nam tử cao lớn có đôi mắt tím sẫm nhìn chằm chằm vào Vân Phong, hồi lâu vẫn chưa từng dời đi.
Vân Phong đột nhiên ngẩng đầu lên, nàng có cảm giác vừa rồi có ai đó nhìn mình chằm chằm, đưa mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ mộc lúc lâu, lúc này nàng mới thu lại ánh mắt, có lẽ là do mình đa nghi mà thôi.
Mà ở một nơi nào đó nam tử kia đứng trong bóng tối cũng thoáng ngạc nhiên, vậy mà nàng cảm nhận được ánh nhìn của mình? Trong đôi mắt tím sẫm lóe lên một tia sáng, gương mặt vô cảm cả vạn năm cuối cùng đã có biến đổi, nhân loại mà tiên sinh đưa tới quả nhiên không tầm thường.
A Kim không bao giờ xuất hiện trở lại nữa, Vân Phong và Khúc Lam Y cũng không gấp, thời gian trôi qua ở đây không biết bao lâu, cho tới khi có một giọng nói già nua ôn hòa vang lên phá vỡ sự im lặng, “Lão phu trở lại rồi đây.”
Vân Phong và Khúc Lam Y đứng dậy, lão giả phong trần phiêu dật bay tới, cười ha hả nhìn Vân Phong, cất giọng nói, “A Kim, A Lạc, đi ra đi.”
Không gian ở hai phía xuất hiện chấn động rõ rật, như mặt đất liên tĩnh đột nhiên nổi gợn sóng, từ trong chỗ gợn sóng hai bóng người xuất hiện, cả hai đều là nam tử cao lớn, một người có mái tóc vàng, người còn lại thì có mái tóc đen nhánh.
Lão giả cười gật đầu, lại nhìn sang Vân Phong, “Chưa cần tới lão phu giới thiệu, chắc có lẽ Vân Phong đã biết được thân phận của họ.”
Vân Phong gật đầu, nghiêm giọng nói, “A Kim đã từng được gặp, là Huyễn Thú Phong Hệ, vị còn lại… A Lạc, chắc là Huyễn Thú Lôi Hệ.” Lông mày A Lạc hơi động đậy, đôi mắt thoáng qua một tia tối, ánh mắt nàng ngưng lại trên người lão giả, “Tiền bối, nếu ta đoán không nhầm…” Nàng thoáng dừng lại vài giây, Tiền bối chắc là… Huyễn Thú Thổ Hệ.”
A Kim và A Lạc đều ngạc nhiên, lão giả nghe xong dường như rất vui, đột nhiên một tia sáng từ đâu trong không khí đánh tới, chiếu lên người ba Huyễn Thú, ba bóng đen khổng lồ xuất hiện ở trên, lấu lão giả làm đầu.
Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn ảo ảnh hình thái ma thú cực kỳ chân thực, trái tim chấn động. Con người trước mặt Huyễn Thú nhất định chỉ là một món đồ chơi, cơ bản không thể chống lại nổi.
“Đoán không sai, lão phu đúng chính là Huyễn Thú Thổ Hệ.” Lão giả nói, “A Lạc thực sự chính là Lôi Hệ. Sự nhạy cảm với nguyên tố của ngươi có vẻ lại tăng thêm không ít, không tồi không tồi, có tiến bộ.”
Vân Phong nín thở. Nếu ông ấy là Huyễn Thú Thổ Hệ, sao lại nhiều lần giúp nàng đến thế? “Tiền bối, ta…”
Lão giả khoát tay, “Lão phu hiểu rõ ngươi muốn hỏi gì, lão phu đã nói chỉ cần ngươi vào Thú Vực rồi thì sẽ biết được, chỉ là có chút vẫn đề nên bây giờ chưa thể nói cho ngươi biết đáp án được. Trước tiên giải quyết chuyện của ngươi trước đã, nếu không ngươi sẽ chẳng có dư tinh thần mà bận tâm tới những chuyện khác đâu.”
Vân Phong nhíu mày, thôi, trên đường tới đây Huyễn Thú Thổ Hệ đã giúp nàng không chỉ một lần, đây chính là sự đãi ngộ không ai có thể có được, cho dù là vì nguyên nhân gì, dường như Huyễn Thú Thổ Hệ vẫn đang đứng bên mình. Vẻ mặt nàng nghiêm lại, “Ta vào Thú Vực là để tìm một người, người đó tên là Phong Thanh Huyền.”
A Kim ngạc nhiên, đôi mắt đột nhiên sáng quắc lên sắc nhọn, đâm thẳng về phía nàng. Còn A Lạc thì tối mặt hơn vài phần, không khí lập tức lạnh xuống.
“Lão đầu, ông biết rõ mục đích của nàng ta mà vẫn đưa vào?” A Kim nói, giọng lạnh băng, lão giả cười khẽ, “Giam giữ lâu như thế, nhân loại kia đã vô dụng với chúng ta rồi.”
“Cho dù có vô dụng, cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy được. Nhân loại hèn mọn lại dám mơ tưởng muốn khống chế Huyễn Thú.” Ánh mắt A Kim như đao, đáy lòng Vân Phong phát lạnh, với sự hăng hái năm đó của sư tôn, không phải là không thể có suy nghĩ này trong đầu, nhưng với Huyễn Thú mà nói, nhân loại vô cùng hèn mọn nhỏ bé, dù là sư tôn năm đó xông vào Thú Vực thực lực rất phi phàm, nhưng trong mắt bọn họ có lẽ cũng chỉ là một con kiến hôi mà thôi.
“A Kim, chuyện tiếp theo còn cần phải dựa vào nhân loại ti bỉ mà ngươi nói giúp một tay đấy, cũng chính là nhân loại ti bỉ trong miệng ngươi nhận được sự chấp thuận của Na Tà.”
“Ngươi… ngươi nói Na Tà?” A Kim ngạc nhiên. Mắt A Lạc theo bản năng chuyển tới người Vân Phong. Vậy là người thành công được Na Tà chấp nhận chính là nàng?
Vân Phong nhíu mày, Huyễn Thú nghe được cũng phản ứng lớn tới vậy, rốt cuộc bản thể của Na Tà là gì? Chẳng lẽ là một sự tồn tại trên cả Huyễn Thú?
“Tiên sinh, Na Tà không phải đã…” A Lạc lên tiếng, lão giả cười nói, “Có lẽ là có người động tay động chân, cũng có lẽ là do chính bản thân nó không cam lòng, nó vốn cũng chưa từng tiêu vong.”
Vân Phong và Khúc Lam Y nghe vậy đều nhíu mày, xem ra từ rất lâu trước đây đã từng xảy ra chuyện gì đó, Na Tà… cái tên mà ngay cả