Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 750: Q.5 - Chương 750: Thiếu






Edit: Mavis Clay

“Thình thịch.” Đây là tiếng nhịp tim của Vân Phong, trước đây nàng chưa bao giờ thấy khẩn trương như thế, nhìn cánh cửa, đẩy nhẹ ra tiến vào, Vân Phong hít nhẹ một hơi từ không khí, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như được rót dòng khí mát lạnh, vô cùng thông suốt.

Khúc Lam Y vỗ nhẹ lên vai Vân Phong, nàng quay đầu lại mỉm cười, từng bước tiến tới, bước chân chậm chạp hơn cả dự đoán của nàng, rõ ràng cự ly chỉ có trăm mét, nhưng nàng lại như cố hết sức để mà đi.

“Sao thế? Là trong lòng có điều e ngại?” Giọng nói trong nhà lại vang lên, Vân Phong mỉm cười, “Vãn bối không có e ngại hay không, còn phải xem tiền bối có tạo áp lực hay không.”

Trong nhà chìm vào im lặng, sau đó tiếng cười khẽ vang lên, một luồng khí trong lành từ trong nhà phả ra, nháy mắt giải tỏa toàn bộ cảm giác khó chịu trong người Vân Phong, “Tiến lên đi, để ta xem thử ngươi là ai.”

Vân Phong đứng thẳng sống lưng, sức nặng lúc mới vào đã biến mất, đồng thời dưới chân nhẹ nhàng không ít, bước chân thẳng vào bên trong nhà, không hề lùi bước chút nào. Vào trong cánh cửa, nàng cảm thấy như tiến vào một thế giới khác.

Dưới chân là thảm cỏ xanh ngát, phóng tầm mắt nhìn ra là mảnh đất vô tận. Thảo dược sinh trưởng ở nơi đây còn quý trọng hơn bên ngoài, thậm chí đa số là những giống loài mà Vân Phong chưa từng thấy. Nàng càng nhìn càng giật mình, không nhịn được tiến về trước vài bước, vừa đi vừa lẩm bẩm, “Đây là… Mật Kim Vô Căn Thảo.. toàn bộ không gian này đều là Mật Kim Vô Căn Thảo.”

Đây là chuyện mà bình thường không thể nào xảy ra được, Mật Kim Vô Căn Thảo sinh trưởng thưa thớt mà chậm chạp, sao có thể xuất hiện thành ruộng ở nơi này? Vân Phong ngạc nhiên khẽ nhếch môi, vội phóng tầm mắt nhìn ra xa, nơi này không có bất kỳ một ai cả.

“Tiền bối!” Vân Phong hắng giọng hô to, âm thanh vang vọng bên trong khu vực đầy thảo dược, nghe mênh mông làm sao, thi thoảng còn có gió thổi qua, làm trộn lẫn các mùi vị thảo dược lại với nhau phả vào mặt. “Nếu tiền bối chịu gặp mặt trực diện, vãn bối vô cùng cảm kích!” Vân Phong lại lên tiếng, ánh mắt tìm kiếm cẩn thận các hướng, nhưng không hề có bất kỳ âm thanh nào đáp lại nàng. Không có ai? Vân Phong nghi hoặc, xoay người muốn ra ngoài, lại phát hiện cánh cửa ra vào đã biến mất.

Nàng bị nhốt ở chỗ này rồi. Lúc này Vân Phong mới hiểu, Tinh Thần Lực trong cơ thể nhanh chóng tuôn ra bốn phía, lúc sắp tới gần biên giới cánh đồng thì bị bắn ngược lại trở về.

Kết giới không gian mạnh tới như thế? Vân Phong giật mình, Tinh Thần Lực của nàng bị bắn ngược lại, trừ phi vị tiền bối kia đồng ý cho qua, nếu không nàng sẽ mãi bị nhốt ở đây. Như vậy sao được? Cho dù lần này nàng tới đây vô ích, cũng tuyệt không thể để bị nhốt ở đây được.

Vân Phong cao giọng hét lên, âm thanh lại như quanh quẩn bên người, nàng cắn răng, bước chân nhanh chóng đi tới nơi biên giới, nhìn bức tường vô hình trước mặt, nàng lầm bầm, “Vãn bối là bất đắc dĩ, đắc tội!”

“Ầm!” Lực lượng hội tụ trên nấm đấm đánh lên bức tường không gian, làm cả không gian chấn động lên.

“Ầm!” Tiếng rung kêu vang lên nhưng bức tường không gian không hề có chút thay đổi nào, Vân Phong không tức giận mà nện một quyền tiếp một quyền lên.

“Rầm rầm rầm!”

“Ong!”

Tiếng quả đấm nện lên không gian và tiếng không gian chấn động vang lên liên tiếp, cường độ của kết giới vượt quá sức tưởng tượng của Vân Phong, không hề có chút sức mẻ nào dưới những đòn kích liên tục của nàng.

Vân Phong xoay người nhìn mảnh đất chứa đầy thảo dược, cắn chặt răng, lật lay lại, hiện ra một đám lửa.

“Vãn bối có lý do không thể bị nhốt ở đây được, nếu tiền bối vẫn chất vấn như thế, vãn bối sẽ đốt trụi khu vực này.” Ngọn lửa trong lòng bàn tay tăng mạnh hơn, dần trở nên gào thét. Không phá được bức tường không gian, nhưng nàng vẫn có thể đốt trụi nơi này.

“Ầm ầm!” Không gian lúc này đột nhiên chấn động nhẹ, ánh mắt Vân Phong quét tới, chỉ thấy một tiểu nam hài không biết xuất hiện từ đâu, không vui bước tới, “Tính khí của ngươi sao nôn nóng thế, nếu đốt trụi nơi này thì cả đời này ngươi cũng đừng hòng ra ngoài được.”

“Thả ta ra ngoài.” Vân Phong thu lại ngọn lửa, nhìn tiểu nam hài trước mặt, “Nếu không thả ta ra ngoài, thì ta nói được làm được.”

Tiểu nam hài không khỏi lắc đầu, “Ngươi vội cũng vô ích, nếu ngươi đường đột chọc giận sư phụ thì sẽ thực sự bị nhốt ở đây mãi mãi đấy, chẳng lẽ ngươi thật muốn như thế?”

Vân Phong nhíu mày, “Vậy vị tiền bối này có ý gì?”

Tiểu nam hài cười lên, “Ta cũng không biết sư phụ có ý gì, nhưng mà bây giờ xem ra nếu sư phụ cho phé ngươi vào nơi này sẽ không làm khó ngươi tới nỗi nào đâu, về điều này ngươi cứ thoải mái.”

Vân Phong nhíu chặt mày, “Ta không thể ở lại đây lâu được, còn có rất nhiều chuyện đang đợi ta làm.”

“Bây giờ ngươi gấp cũng vô dụng, chi bằng đã tới thì cứ yên tâm ở lại đi.” Tiểu nam hài nhún vai, “Nơi này toàn là thảo dược, với Dược Tề Sư các ngươi đều là thứ quý trọng khó kiếm, nơi này có thể nói là thiên đường đối với ngươi, ngươi cầm tùy tiện vài thảo dược, thừa dịp sư phụ không chú ý, sao không cầm thêm một chút?” Tiểu nam hài cười xấu xa.

Vân Phong nhướng mày, “Cho dù quý giá cỡ nào cũng là vật đã có chủ, hành vi đó khác gì với ăn trộm?”

Tiểu nam hài sững sờ, “…Thật ra thì… ta nói bừa chút thôi…” Tiểu nam hài đi vài bước rồi duỗi người, sau đó nói, “Trước khi sư phụ chưa có chỉ thị cụ thể, ngươi cứ đàng hoàng sống ở đây đi, với ngươi mà nói đây cũng không phải là chuyện xấu.” Tiểu nam hài đi vài bước, chỉ vào một góc. “Nơi đó có cây Lưu Lam sinh trưởng, ngươi tới đó là sẽ biết hôm đó ta có nói thật hay không.”

“Ở bên ngoài còn có bạn của ta…”

“Sư phụ sẽ không làm khó gì hắn đâu.” Tiểu nam hài khoát tay. “Sư phụ không phải là người động chút là giết người khác, sư phụ khá là hiền hòa. Được rồi, ta phải đi về đây, ngươi cứ ở lại đây đi nhé.” Tiểu nam hài khoát tay, nhanh chóng chạy vào một hướng, ngay lúc Vân Phong còn chưa định thần lại đã biến mất tăm.

“Tốc độ thật đấy…” Vân Phong nhíu mày, ngắm nhìn xung quanh, nơi này thực sự đúng là thiên đường của Dược Tề Sư, có rất nhiều loại thảo dược chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu ở bên ngoài, nhưng ở đây lại như cải trắng, vớ một cái là được cả bó to.

Nhìn về góc mà tiểu nam hài chỉ, Vân


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.