Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 472: Q.5 - Chương 472: Tuyệt đối không nên xem thường triệu hồi sư




“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là U Bạch sư huynh bị gì vậy?” Đệ tử của tứ trưởng lão đang đứng ở một bên đài cao đợi trận đấu tiếp theo đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi nhìn U Bạch.

Lúc này, U Bạch đứng trên đài cao đã cứng đờ toàn thân, dùng góc độ của mắt thường cũng có thể thấy được thân thể gã ta đang không ngừng run rẩy. Lúc đầu chỉ là dao động trên thân thể, nhưng rất nhanh, làn da trần trụi của U Bạch bị lật lên từ bên trong, lộ ra máu thịt đỏ tươi. Tiếng kêu của gã ta càng thêm thảm thiết.

“Trời! Có phải là huynh ấy đã trộn sai thuốc không?”

“Sao lại biến thành dáng vẻ như vậy chứ? Vậy xem ra hiệu quả của loại thuốc đó cũng rất mạnh, da thịt của huynh ấy đều lật lên hết rồi!”

“Mấy vị trưởng lão không can thiệp sao? Nếu cứ tiếp tục như vậy, có thể huynh ấy sẽ chết trong trận đấu!”

“U Bạch!”

U gia chủ không thể ngồi yên được nữa. Bây giờ trụ cột của U gia lại biến thành bộ dạng như vậy, U gia chủ chỉ cảm thấy tim mình đau như bị ai bóp chặt. Bàn tay gắt gao nắm chặt lại, gân xanh trên đó đều nổi lên hết. Sao lại như thế? Sao U Bạch uống hai lọ thuốc đó lại bị biến thành như vậy? Hay là có người đã giở trò xấu? Đúng rồi, Phong Vân! Hôm trở về U Bạch có nói là gặp được Phong Vân. Nhất định là Phong Vân đã tráo đổi hai loại thuốc này rồi!

“Hừ, lén lấy mất hai lọ thuốc của ta, đây chính là hậu quả mà hắn phải gánh chịu.” Dược tễ trưởng lão nhìn thấy một màn này, sắc mặt lạnh như băng. Thuốc do chính tay Dược tễ sư chế tạo ra không thể chấp nhận được việc bị người khác lấy mất. Nhất là lại còn dùng loại thủ đoạn thấp kém này. Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Dược tễ trưởng lão không ngừng bốc lên.

“Lão tứ, nếu huynh không nói bỏ cuộc nữa, thì môn sinh đắc ý nhất của huynh sẽ chết ở trên đó đấy.” Ngũ trưởng lão ở một bên lạnh nhạt nói, trực tiếp đánh số âm cho nhân cách của U Bạch. Vẻ mặt của tứ trưởng lão bây giờ cũng đã có chút lúng túng, ông không hề nghĩ rằng U Bạch lại có thể làm ra chuyện lấy trộm thuốc như vậy. Đây có thể nói là một vết nhơ lớn, là vấn đề về nhân phẩm.

“Đại trưởng lão, U Bạch bỏ cuộc!”

Cho dù trong lòng khinh thường cách làm của U Bạch, tứ trưởng lão vẫn nghĩ đến mấy phần tình cảm của ngày trước, cũng không thể để cho gã ta chết ở chỗ này. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài sẽ không tốt cho Tụ Tinh học viện. Lại nói, bị nhiều gia tộc lớn nhỏ nhìn thấy như vậy, thể diện của ông đều bị U Bạch làm mất hết. Nghĩ đến đây, tứ trưởng lão cảm thấy vô cùng thất vọng đối với U Bạch.

Đại trưởng lão nghe thấy lời nói của tứ trưởng lão, lúc này mới giương cánh tay lên, lập tức có người đại diện hô: “U Bạch bỏ cuộc, trận này U Nguyệt đệ tử của ngũ trưởng lão giành thắng lợi!”

Hiện trường lập tức xôn xao. U Bạch ở trên đài cao nghe thấy thế thì giống như phát ra tiếng hô phẫn nộ. Gã ta không cam lòng! Thực lực của gã ta vốn không thể thua được, làm sao có thể bỏ cuộc. Nhưng đau đớn từ những mảng da thịt đang lật ra ngoài làm gã ta không nói nên lời, chỉ có thể biểu lộ qua đôi mắt. Nhưng rất nhanh, nỗi đau kịch liệt trên toàn thân khiến gã ta bỗng chốc mất đi tri giác, ngã thẳng tắp trên lôi đài, hoàn toàn rơi vào hôn mê.

“U Bạch, U Bạch!” U gia chủ nhướn người một cái muốn nhảy xuống, nhưng ngay lập tức đã dừng động tác của mình lại. Ông ta vẫn chưa quên đây là trận đấu xếp hạng, Tụ Tinh học viện sẽ không để cho học sinh của mình gặp bất trắc, có lẽ U Bạch sẽ không bị nguy hiểm đến tính mạng.

Các gia tộc lớn nhỏ nhìn thấy tình huống này cũng không tránh được âm thầm bàn luận. Triệu gia chủ nhìn thấy thì trong lòng rất sảng khoái, hai nhi tử của ông ta cũng thành tàn phế rồi, xem ra trụ cột U Bạch này cũng không thể tốt hơn được. Bộ dạng thảm thương đó, còn thảm hơn hai nhi tử của ông ta nữa. Muốn hồi phục? Xem chừng là không có khả năng đó rồi.

Nhìn U Bạch bị người ta khiêng xuống, U gia chủ lập tức bước xuống từ đài quan sát. Triệu gia chủ thấy bóng dáng vội vã của ông ta thì hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lại chuyển đến trên người U Nguyệt lộ ra một tia cười nhạo: “U gia chủ, lần này ngươi đúng là xem thường người ta rồi, hối hận đi thôi!”

“Tiểu sư muội, rốt cuộc là U Bạch kia bị gì vậy?” Dung Tâm hỏi Vân Phong ở bên cạnh, giọng nói không nhỏ, dẫn đến ánh mắt của những người khác cũng nhìn qua đây.

Vân Phong trợn mắt liếc Dung Tâm một cái, thấp giọng giải thích: “U Bạch lấy trộm hai lọ thuốc của Dược tễ trưởng lão.”

“Cái gì? Tiểu tử kia vậy mà lại trộm đồ!” Dung Tâm hét lớn một câu lập tức thu hút ánh mắt của những người khác. Sau đó gã lập tức im miệng, Vân Phong lại trợn mắt trừng gã: “Hai lọ thuốc kia theo thứ tự là nguyên tố dược và hỏa dược, uống bất kỳ một loại nào cũng có thể làm tăng rất nhiều sức mạnh nguyên tố trong khoảng thời gian ngắn.”

“Cái này ta biết, nếu uống cả hai lọ cùng lúc thì chẳng phải sức mạnh sẽ tăng thêm sao?”

Vân Phong cười lạnh một tiếng: “Tăng thêm? U Bạch chính là một ví dụ điển hình nhất, dược tễ cấp bậc đại sư mà trộn vào dùng chung, không khác gì muốn chết cả.”

Dung Tâm nghe vậy thì tặc lưỡi. Những người khác nghe xong đều âm thầm đổ mồ hôi lạnh khắp người. Loại chuyện này bọn họ cũng chưa từng biết, hôm nay nhìn thấy kết cục của U Bạch xem như được mở mang kiến thức, dược tễ cấp bậc đại sư quả nhiên không thể sử dụng một cách tùy tiện.

“Tiểu sư muội, ta vẫn không hiểu, hỏa dược và nguyên tố dược cũng không có xung khắc, hơn nữa hiệu quả cũng có chỗ giống nhau mà?” Lời nói của Dung Tâm được đại đa số người nghe đồng tình, mọi người đều vểnh tai lên nghe giải thích của Vân Phong.

“Cả hai loại đúng là có chỗ giống nhau, nhưng một khi dung hợp chỗ giống nhau này lại sẽ đạt được một kích thích trước nay chưa từng có. Cơ thể của loài người giống như một vật chứa, dung lượng của vật chứa cũng có hạn, cho dù có thể bành trướng nhưng cũng sẽ có một mức độ nhất định, một khi vượt qua giới hạn này thì kết cục sẽ giống như U Bạch vậy.”

“Tiểu sư muội…” Dung Tâm còn muốn hỏi, nhưng ánh mắt không kiên nhẫn của Vân Phong đã quét tới: “Nếu như huynh còn vấn đề gì nữa, không ngại tự mình trải nghiệm một chút.”

Dung Tâm lập tức im miệng không hỏi nữa. Những người khác hoặc ít hoặc nhiều cũng nghe hiểu một chút, U Bạch có kết cục như bây giờ chỉ có thể trách gã ta quá tham lam. Nếu như chỉ dùng một trong hai loại thì sẽ giúp thực lực tăng mạnh. Nhưng một khi dùng cả hai cùng lúc, vật chứa như gã ta rất nhanh sẽ bị ép nổ.

“Tiểu sư muội, một vấn đề cuối cùng.” Dung Tâm nhanh chóng nói một câu, nhìn Vân Phong một cách lấy lòng, Vân Phong thở dài: “Nói đi.”

“Ha ha, kết cục của U Bạch sẽ ra sao, sẽ chết à?” Dung Tâm gãi gãi tóc, những người khác lại nhanh chóng vểnh tai lên. Đúng đó, kết cục của U Bạch sẽ như thế nào, vừa rồi nhìn thấy gã ta với bộ dạng da tróc thịt bong như thế, thực sự khó có thể tưởng tượng được.

“Gã ta còn chưa chết được. Dù sao Tôn Vương cấp sáu cũng có thể giữ lại một cái mạng nhỏ, nhưng mà cả đời có thể xem như tàn phế rồi.” Vân Phong nói xong, khóe miệng còn nhếch lên một ý cười. Trụ cột của U gia trong thoáng chốc biến thành một tên phế vật, U gia chủ sẽ phải rất thống khổ rồi.

“Hả…”

Những người khác không kiềm chế được hít một ngụm khí lạnh. Người là Tôn Vương cấp sáu vậy mà sau này chỉ có thể xem như phế vật, chính là vì đã sử dụng hai lọ dược tễ cấp bậc đại sư, trời ạ! Loại dược tễ cấp bậc đại sư này sau này không thể tùy tiện đụng vào. Chẳng trách dược tễ cấp bậc đại sư lợi hại như vậy, Dược tễ sư cấp bậc đại sư cũng rất lợi hại đó!

“Ta còn lâu mới tin!” Ngọc Cẩm ở trong góc khẽ nói một câu. Hoa Linh và Thiên Quy đứng ở một bên nghe thấy những lời của Vân Phong, thần sắc của hai người đều trở nên âm trầm: “Quy sư huynh, chỉ là nàng ấy đang hù dọa mọi người thôi, đúng không?”

Thiên Quy liếc nhìn Ngọc Cẩm một cái, sắc mặt nặng nề mở miệng: “Muội thấy nàng ấy giống hù dọa sao? Nếu như không ngoài dự đoán, U Bạch đúng là sẽ như nàng ấy đã nói, nửa đời còn lại chỉ có thể tàn phế.”

Hoa Linh không nhịn được khẽ thở dài tiếc nuối, sắc mặt của Ngọc Cẩm đã hơi tái nhợt, Thiên Quy sâu xa nhìn Ngọc Cẩm một cái: “Ngọc Cẩm, đối chiến với Phong Vân đừng nên giở thói bướng bỉnh. Muội không phải là đối thủ của nàng ấy, muội chỉ cần giở vài chiêu thức là được, hiểu chứ!”

Ngọc Cẩm cắn cắn môi, vẻ mặt không không cam lòng xen lẫn vài phần sợ hãi. Thiên Quy thấy nàng ta không lên tiếng thì nghiêm khắc nói tiếp: “Lời ta nói, có nghe hay không?”

“Đã, đã nghe được!” Ngọc Cẩm cắn môi trả lời, ánh mắt không tự chủ phóng qua bên Vân Phong. Lúc này ánh mắt của Vân Phong cũng rất trùng hợp mà nghênh đón. Ngọc Cẩm nhìn thấy đồng tử đen lạnh như băng ấy, đột nhiên cảm giác được một hơi lạnh lẽo trên cổ, lập tức chuyển tầm mắt đi, nhịp tim cũng đập loạn lên.

Trận đầu tiên của cuộc thi xếp hạng kết thúc với kết quả như vậy, khác hẳn với dự kiến của mọi người. U Bạch bỏ cuộc, U Nguyệt Tôn Vương cấp bốn giành thắng lợi. U Nguyệt cứ như vậy mà thành công tiến vào mười hạng đầu, khiến gã vui mừng bất ngờ. Sau khi bước xuống đài, U Nguyệt có chút hưng phấn, Vân Phong tặng cho gã một nụ cười thật tươi: “Nhị ca, chúc mừng huynh.”

U Nguyệt cười ha ha: “Ta biết rõ thực lực của mình, nếu như không có vũ khí mà sư phụ tặng cho ta, và U Bạch sử dụng thuốc mà xảy ra chuyện, thì ta muốn thắng gã ta sẽ rất khó khăn.”

Vân Phong cười nhạt một tiếng. U Nguyệt dùng vũ khí của Tôn Vương cấp năm đối chiến với U Bạch, tuy hơi khó khăn để thắng được, nhưng nếu thua cũng không phải dễ. Nhưng mà duy trì tính cách khiêm tốn là một việc tốt, nhị ca lên mười hạng đầu cũng xem như là một chuyện đáng mừng. Mục đích của Vân Phong cũng đã đạt được một cách thuận lợi, xem ra bây giờ U gia chủ đang phải hối hận đến thấu ruột gan rồi.

Cuộc thi xếp hạng vẫn tiếp tục tiến hành, người đối chiến số hai lại là đệ tử quan môn mà tam trưởng lão đắc ý nhất - Thiên Quy. Lúc hắn vào trận đã thu hút nhiều ánh mắt, Vân Phong cũng nhìn qua. Quả nhiên không ngoài sự chờ mong của mọi người, Thiên Quy chỉ xuất vài chiêu đơn giản đã có thể đánh bại đối thủ. Dù sao cũng là thực lực của Tôn Vương cấp tám, trong số các đệ tử quan môn của Nội viện, đây cũng là một người ưu tú.

Mấy chiêu của Thiên Quy rất nhanh và dũng mãnh, sau khi chiến thắng đã dẫn đến tiếng hoan hô liên tục của những người trẻ tuổi đang xem trận đấu. Không khí vừa rồi bị đè nén đột nhiên rạo rực hẳn lên, hiện trường lại trở nên sôi nổi. Cuộc thi xếp hạng lại tiếp diễn, đến trận đấu số bốn, Dung Tâm vỗ vai Vân Phong một cái: “Tiểu sư muội, phải cổ vũ cho ta đó!”

Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, Dung Tâm đã phi thân nhảy lên đài cao. Đối thủ là một trong số các đệ tử quan môn của nhị trưởng lão, thực lực cũng là Tôn Vương cấp sáu, nhưng khi đứng trước mặt Triệu hồi sư Dung Tâm, Ma pháp sư ít nhiều cũng có chút yếu thế. Rất nhanh, Dung Tâm dùng ưu thế tuyệt đối của Nham Vương Quy mà kết thúc cuộc đấu, giành được chiến thắng trong tức khắc. Gã hài hước hô lên một câu với ngũ trưởng lão: “Sư phụ sư phụ! Con thắng rồi!”

Hiện trường lập tức vang lên tràng cười lớn. Ngũ trưởng lão ngồi ở trên cao cũng chỉ có thể cười mắng một câu: “Thật đúng là tên tiểu tử khờ khạo mà!”

Không khí của nơi này thoáng chốc thoải mái hơn nhiều. Dung Tâm cười hì hì đi từ trên đài xuống, cười cười vui vẻ với Vân Phong: “Tiểu sư muội, sư huynh có soái hay không?”

Vân Phong bất đắc dĩ cười khẽ, U Nguyệt ở một bên gật đầu: “Nói soái thì không thể rồi, nhưng mà công phu giải trí của huynh cũng không tệ.”

“Tuyển thủ số năm lên đài!” Một giọng nói vang lên, khóe miệng Vân Phong hơi nhếch lên, tay vỗ vỗ y phục trên người: “Tới lượt muội rồi.”

“Tiểu sư muội nhất định sẽ thắng, đi đi!” Dung Tâm có chút vui vẻ nói một câu, tiếp theo cười ha ha một tiếng, U Nguyệt thì chỉ nhẹ nhàng cười cười với Vân Phong. Vân Phong cũng không nhiều lời, từng bước một đi lên đài, đám thanh niên xem trận đấu ở bốn phía đều yên tĩnh lại, từng đôi mắt đều nhìn theo thần thái nhàn hạ của Vân Phong khi đi lên đài, trong mắt tràn đầy sự tò mò.

“Nàng chính là Phong Vân kia?”

“Quả nhiên là không tầm thường. Nàng ấy là Triệu hồi sư đó, nghe nói nàng rất lợi hại, cũng không biết có phải thật không.”

Phần đông thanh niên ở dưới đều bắt đầu bàn tán, khắp nơi đều là tiếng xì xào.

“Phong Vân, cố lên!” Đột nhiên, một tiểu cô nương ở chỗ quan sát đứng dậy, nhìn về phía đài cao hô lớn một tiếng. Vân Phong đưa mắt nhìn qua, bất giác cười lên. Cung Thiên Tình quơ quơ tay với Vân Phong, rất phấn khích mà la lớn: “Phong Vân, cố lên!”

Không ngờ rằng Cung Thiên Tình nói sẽ làm cổ động viên cho nàng, cũng thật sự đến làm cổ động viên rồi.

Khúc Lam Y đứng ở một góc cũng bị chọc cười. Vân Phong không tự chủ quay lại nhìn, phát hiện thân thể Khúc Lam Y đang đứng dựa vào đằng kia, đôi mắt quyến rũ đang nhìn mình, sự ấm áp tràn ngập trong mắt. Đột nhiên, môi của hắn hơi cong lên, ngón tay ấn nhẹ lên trên, kế tiếp lại chậm rãi buông ra. Vậy mà lại ném ra một cái hôn gió, mặt của Vân Phong bỗng chốc đỏ lên.

Khúc Lam Y nhìn đôi má ửng đỏ của Vân Phong, khẽ cười một tiếng, trong lòng rất vui vẻ. Vân Phong tức giận lườm hắn một cái, nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn hắn nữa.

Ngọc Cẩm cũng lên đài với tư cách là đối thủ của Vân Phong, nhưng không có bất cứ ai chú ý tới nàng ta. Ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Vân Phong, có chút làm tổn thương thể diện của Ngọc Cẩm. Dù sao nàng ta cũng là đệ tử quan môn của tam trưởng lão, ở trong Nội viện này cũng được kha khá thời gian rồi. Còn Phong Vân chỉ mới đến đây không được bao lâu, dựa vào cái gì mà mọi người đều nhìn nàng chứ!

“Phong Vân!” Ngọc Cẩm bất mãn hét lớn một tiếng. Vân Phong đứng đối diện với nàng ta, Tôn Vương cấp bốn, nàng nên chơi với nàng ta vài trận, hay là dùng một chiêu để nàng ta xuống dưới luôn?

Ánh mắt của Ngọc Cẩm lướt đến chiếc nhẫn khế ước màu đỏ lửa trên tay Vân Phong, đôi mắt lộ ra tia ghen ghét, sau đó hết sức khinh thường mà hừ một tiếng: “Triệu hồi sư có gì đặc biệt chứ, cũng chỉ dựa vào ma thú của mình mới có thể may mắn thắng được. Không có ma thú, các ngươi chẳng phải cũng chỉ như vậy, không là gì cả!”

Vân Phong nghe xong chỉ cười nhạt một tiếng, ánh mắt châm biếm nhìn về phía Cẩm Ngọc: “Đây chính là cái loại tâm lý gọi là không ăn được nho thì nói nho còn xanh. Sao? Ngươi cũng muốn trở thành Triệu hồi sư à?”

“Ngươi nói bậy! Ta không hề cảm thấy hứng thú với cái Triệu hồi sư gì đó!” Ngọc Cẩm đỏ mặt đột nhiên hét lớn, những lời này không tránh được làm dậy lên một làn sóng thổn thức. Ai mà không muốn trở thành Triệu hồi sư? Nếu như có khả năng trở thành Triệu hồi sư, nói gì cũng sẽ không từ bỏ đâu! Quan trọng là, nàng ta không hề có tư chất nào để trở thành Triệu hồi sư!

“Choang!” Ngọc Cẩm lấy binh khí của mình ra, là hai vòng sắt hình tròn cực lớn: “Triệu hồi sư cũng chỉ có thể dựa vào ma thú mới có thể làm ra chuyện! Nói đến ma pháp thì không thể tinh thông bằng Ma pháp sư, nói đến sức mạnh thân thể thì càng không bằng Chiến sĩ chúng ta!”

Ngọc Cẩm nói những lời này đúng là có chút vô lại rồi. Mỗi một nghề nghiệp đều có đặc trưng của nghề đó. Đặc trưng của Triệu hồi sư chính là ma thú, thế mạnh của nghề này cũng chính là ma thú, đây cũng là điều khiến nhân loại điên cuồng. Theo như ý Ngọc Cẩm muốn nói, lúc Triệu hồi sư chiến đấu mà không dùng đến ma thú thì chẳng là cái gì cả, nhưng chẳng lẽ ngươi từng gặp qua Ma pháp sư chiến đấu không dùng ma pháp mà dùng thân thể? Chiến sĩ chiến đấu không dùng sức mạnh và tốc độ mà dùng tinh thần lực sao?

“Nếu ngươi vẫn luôn tự hào với thể lực và tốc độ này của ngươi, thì ta cũng không ngại chơi đùa với ngươi một chút.”

Vân Phong hơi bị chọc giận. Lời của Ngọc Cẩm rất rõ ràng là đang sỉ nhục nghề nghiệp Triệu hồi sư vĩ đại này. Có biết bao nhiêu người có khát vọng làm nhưng lại không thể, có biết bao nhiêu người phải phấn đấu rất khổ sở trên con đường này, vậy mà lại bị một câu nói bâng quơ của nàng ta làm cho không đáng một đồng!

“Đây chính là tự ngươi nói!” Trong lòng Ngọc Cẩm rất đắc ý, vậy mà ả ta bị nàng chọc đến nỗi mất hết lý trí, không lẽ ả ta muốn đấu sức mạnh và tốc độ với mình? Ha ha ha, ả ta quá xem trọng bản thân rồi!

“Đúng, như lời ta nói!” Vân Phong lạnh lùng cười, dưới đáy mắt đều là sự lạnh lẽo.

Ngọc Cẩm nắm chặt vòng tròn trong tay, phát ra chiến khí từ thân thể. Vòng tròn trong tay đã được chiến khí nhập vào, tỏa ra vẻ sáng bóng: “Hừ! Để ngươi biết chút lợi hại của Chiến sĩ!” Cổ tay của Ngọc Cẩm nhanh nhẹn xoay một cái, hai vòng sắt trong tay nhanh chóng bay ra, phát ra tiếng ong ong trong không trung, xen lẫn chút tiếng gió, rất nhanh bay từ hai bên đến chỗ Vân Phong.

Vân Phong đứng tại chỗ, nghe thấy âm thanh từ vòng sắt bay nhanh đến, đôi mắt đen hơi lóe lên, cánh tay bất ngờ giương lên không trung, ngón tay trong hư không mạnh mẽ chộp một cái. Giây tiếp theo, một chiếc vòng tròn bị bàn tay nàng tóm lấy, chỉ thấy cổ tay nàng khẽ vung, vòng tròn trong tay bị ném ra mạnh mẽ đập vào một chiếc vòng khác!

“Loảng xoảng!” Khí thế của hai chiếc vòng bị vài động tác của Vân Phong giải quyết một cách nhanh chóng, rồi rơi xuống mặt đất!

“Ồ…” Lập tức có tiếng tán thưởng vang lên từ trong đám người, trái tim của tất cả mọi người đều nhảy dựng lên. Trời! Không có lầm chứ! Không lẽ nàng thật sự muốn đấu sức mạnh và tốc độ với Chiến sĩ sao? Chuyện này thật quá sức tưởng tượng rồi!

Ngọc Cẩm cũng sững sờ, nhìn thấy công kích của mình bị hóa giải trong tức khắc, cánh tay duỗi thẳng một cái, hai chiếc vòng lại lập tức từ dưới đất bay trở lại vào tay Ngọc Cẩm: “Không ngờ ngươi cũng có chút tài, vừa rồi ta chỉ thăm dò một chút thôi.”

Cẩm đeo hai chiếc vòng lên cánh tay, hai bàn tay mạnh mẽ hợp lại, chiến khí mạnh mẽ lại dâng lên từ trong cơ thể, tụ lại trên vòng sắt. Tiếp theo Ngọc Cẩm mở bàn tay ra, hô lớn một tiếng: “Chiến kĩ, Thiên Hoàn Tỏa!”

“Vù... Vèo…” Từng đôi vòng sắt giống như bay ra từ không khí, không ngừng phóng ra từ cánh tay của Ngọc Cẩm. Chỉ trong một thoáng, vô số vòng sắt trong không trung bay xung quanh Ngọc Cẩm, phát ra tiếng ong ong.

Trong mắt Ngọc Cẩm mang theo ý cười, bước chân hơi kéo ra, hít sâu một hơi: “Đi!”

Nàng ta hét lớn một tiếng, ngay lập tức các vòng tròn chằng chịt trên không trung bay tán loạn về phía Vân Phong, mang theo sức lực điên cuồng đánh tới từ nhiều hướng. Mà thân thể của Ngọc Cẩm cũng thoáng chốc chuyển động, chân bước vội một cái, kéo gần khoảng cách với Vân Phong, ẩn chứa chiến khí trong tay, đánh về phía lưng của Vân Phong.

Vô số vòng tròn cùng tấn công, cộng thêm tốc độ và sức mạnh vốn có của Ngọc Cẩm, trong mắt người khác, nếu Vân Phong còn cố chống cự mà đấu sức mạnh và tốc độ, thì chính là chết vì sĩ diện!

Vô số vòng tròn che mất tầm nhìn, trong mắt người xem, ngoại trừ vòng tròn thì cũng chỉ có vòng tròn. Vòng tròn ngập trời đang nhảy múa không ngừng, phát ra tiếng ma sát và va chạm trên không trung. Mà bóng dáng của Vân Phong và Cẩm Ngọc đã sớm bị ẩn vào trong những vòng tròn, hoàn toàn không thấy rõ được!

Nhưng trong mắt người có thực lực cao, mặc dù thân hình của Ngọc Cẩm và Vân Phong bị vô số vòng tròn che mất, nhưng vẫn có thể nhìn thấy động tác chuyển động của hai người một cách rõ mồm một.

“Quy, Quy sư huynh, rốt cuộc tốc độ của Phong Vân là có chuyện gì vậy?” Trong lời nói của Hoa Linh tràn đầy ngạc nhiên, thậm chí có chút kinh hãi.

Sắc mặt của Thiên Quy đang ở bên cạnh cũng chẳng khác gì mấy: “Vậy mà tốc độ của nàng ấy lại có thể đánh đồng với Ngọc Cẩm. Không, không đúng! Thậm chí là nhanh hơn cả muội ấy! Chuyện, chuyện này sao có thể! Không phải nàng ấy là Triệu hồi sư sao?”

“Chuyện này đương nhiên không thể! Tố chất cơ thể của Triệu hồi sư và Chiến sĩ cách nhau một trời một vực. Nhất đinh là nàng ấy đã dùng phương pháp đặc biệt nào đó, hoặc là đã sử dụng thuốc, hoặc là đã lén dùng thứ gì khác…” Hai mắt Thiên Quy nhìn chằm chằm vào hai bóng dáng đang chuyển động không ngừng giữa vô số vòng tròn, giọng điệu xen lẫn rất nhiều nghi hoặc. Gã ta nói ra những điều mà bản thân cũng không chắc chắn, rốt cuộc là Phong Vân đó có chuyện gì?

“Lão ngũ, đệ tử này của đệ không đơn giản đâu.” Đôi mắt của đại trưởng lão chăm chú nhìn trên đài, cất giọng nói mang theo hàm ý.

Tam trưởng lão cũng nhìn ngũ trưởng lão một cái sâu xa: “Có phải đệ cho Phong Vân thứ gì rồi không?”

Ngũ trưởng lão ở một bên sờ sờ mũi, không hề nói câu nào, bởi trong lòng ông cũng đang bị một chấn động lớn. Ông cũng không hề cho nha đầu đó thứ gì cả, vậy mà nó lại có thể gạt đi hết ưu thế của Triệu hồi sư, chỉ dựa vào sức mạnh cơ thể mà chiến đấu với Chiến sĩ. Đã vậy lại còn xảy ra chuyện ngoài dự liệu, tốc độ và sức mạnh của nó lại hoàn toàn áp chế được Ngọc Cẩm. Theo lý mà nói, chuyện này hoàn toàn không thể xảy ra.

“Tiểu sư muội quả nhiên thâm tàng bất lộ.” Dung Tâm đứng ở một bên xem đến nỗi mắt không chuyển động, cuối cùng cũng nói một câu mang theo ý tán thưởng.

U Nguyệt ở bên cạnh cũng chẳng khác gì, quả nhiên Phong nhi không giống người thường, quả nhiên là thiên tài!

“Đáng ghét!” Ngọc Cẩm hung dữ thấp giọng chửi một tiếng. Đứng giữa ngàn vạn vòng tròn, nhìn bóng đen chợt lóe qua bên cạnh nàng ta, vung tay đánh xuống một chưởng, nhưng lại đánh vào không khí như mấy lần trước.

“Đây chính là tốc độ mà ngươi vẫn luôn tự hào sao?” Giọng nói lạnh lẽo của Vân Phong vang lên xung quanh.

Trong lòng Ngọc Cẩm nóng vội, thế nhưng cũng không có biện pháp nào để đối phó với tốc độ của Vân Phong: “Phong Vân! Nhất định là ngươi đã sử dụng thuốc! Ngươi cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi!”

“Hừ!” Vân Phong lạnh lùng hừ một tiếng, xuất hiện mặt đối mặt với Ngọc Cẩm.

Ngọc Cẩm còn chưa phản ứng kịp, Vân Phong đã tới gần trước mặt. Ngọc Cẩm muốn xoay người né ra, nhưng đã không kịp nữa, Vân Phong đã nắm chặt nắm đấm, mạnh mẽ đấm về phía ngực bụng của Ngọc Cẩm!

“Ưm!”

Hai mắt Ngọc Cẩm đột nhiên trừng lớn, cảm giác được rõ ràng nỗi đau của cơ thể bị tổn thương nặng, lập tức đau đớn quỳ xuống đất, tay ôm lấy bụng, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà vặn vẹo cả lên. Nàng ta biết rõ, sức mạnh vừa đánh vào cơ thể mình thuần túy bao nhiêu, đó không phải là tác dụng của thuốc tăng trưởng gì đó, mà lại là sức mạnh vốn có của nàng.

“Ngươi…” Ngọc Cẩm không thể tưởng tượng nổi nhìn Vân Phong, nếu không phải được tự mình kiểm chứng thì nàng ta cũng không tin là có tố chất cơ thể mạnh như vậy, vậy mà lại có thể so sánh với Chiến sĩ, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?

Thân hình của Vân Phong bất ngờ nhảy lên không trung, xông vào giữa ngàn vạn vòng tròn, bàn tay mạnh mẽ tóm một cái ở một chỗ nào đó trong không trung, chỉ nhìn thấy vòng tròn ngập trời thoáng cái biến mất, thân hình của hai người xuất hiện rõ ràng trước mặt mọi người, chiến kĩ của Ngọc Cẩm cứ như vậy mà bị phá giải.

Đám thanh niên đang xem cuộc chiến vẫn luôn không nhìn thấy tình huống của hai người mà nôn nóng, bây giờ những vòng tròn che mất tầm nhìn đều biến mất toàn bộ, cũng đã nhìn rõ được. Vậy mà lại thấy Ngọc Cẩm đang quỳ trên mặt đất, còn Vân Phong thì đứng trên không trung: “Nàng, nàng làm gì rồi, vậy mà lại khiến cho một Chiến sĩ bị đánh đến mức phải quỳ xuống đất!”

Hai tay Vân Phong cầm vòng tròn của Ngọc Cẩm, vòng tròn trong tay Vân Phong dao động không yên. Vân Phong nhếch môi cười khẩy, cổ tay đột nhiên xoay lại, hai chiếc vòng bay ra từ bàn tay nàng như hai ngôi sao băng bay về hướng Ngọc Cẩm đang quỳ trên mặt đất.

“Ngọc Cẩm!” Cơ thể Hoa Linh khẽ chuyển động muốn xông qua, nhưng lại bị Thiên Quy giơ tay ra ngăn lại. Thiên Quy nhìn vòng tròn trong không trung đang gào thét mà bay đến, tay bất giác nắm chặt hơn, vậy mà nàng lại có sức mạnh như vậy!

Ngọc Cẩm quỳ trên mặt đất đang muốn né ra, nhưng nỗi đau truyền đến từ ngực bụng lại khiến cho hai chân nàng ta như nhũn ra, chỉ có thể quỳ ở đó, trơ mắt nhìn vũ khí của mình đánh tới. Ngọc Cẩm nhắm chặt mắt lại, nhưng nỗi đau đớn trong dự đoán lại không hề xuất hiện, chỉ nghe thấy hai tiếng vang lớn ở bên cạnh.

“Loảng xoảng! Loảng xoảng!”

Nàng ta mở mắt ra thì phát hiện hai chiếc vòng tròn vậy mà lại bị khảm vào một nửa thật sâu ở trên đài. Sắc mặt Ngọc Cẩm tái đi. Rốt cuộc đây là sức mạnh như thế nào, nàng ta hoàn toàn không thể làm được như vậy.

“Đây chính là sức mạnh mà ngươi vẫn luôn lấy làm tự hào sao?” Vân Phong đứng trên không cúi đầu hỏi, sau đó thân thể đáp xuống mặt đất, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn Ngọc Cẩm: “Không nên xem thường Triệu hồi sư.”

“Là không nên xem thường tiểu sư muội mới đúng.” Dung Tâm nhìn đến nỗi đổ một thân mồ hôi lạnh, không tự chủ mà nói theo một câu. Có lẽ đây cũng chính là tiếng lòng của tất cả mọi người.

“Ngươi, ngươi, đồ… quái vật!” Gương mặt Cẩm Ngọc vặn vẹo nhìn Vân Phong, nghiến răng nghiến lợi mà thốt ra một câu, tay ôm lấy phần ngực bụng. Cũng không biết rốt cuộc nàng đã dùng bao nhiêu lực cho một đòn vừa rồi, đánh nàng ta đến nỗi bây giờ không đứng dậy được.

“Phong Vân, thắng!”

Một tiếng tuyên bố, kết thúc cuộc đấu này. Hiện trường đột nhiên lâm vào yên tĩnh trong vài giây. Kết quả như vậy đã rõ ràng rồi, nhưng quá trình chiến đấu lại quá ngoài dự liệu. Một vị Triệu hồi sư lại dựa vào sức mạnh cơ thể và tốc độ để thi đấu với Chiến sĩ, vậy mà cuối cùng vẫn giành được thắng lợi!

“Phong Vân, tất thắng!” Cung Thiên Tình đứng ở chỗ kia, cố hết sức hô lên một câu, đôi mắt kích động nhìn Vân Phong: “Phong Vân, soái ngây người rồi!”

Người chung quanh giống như bị một tiếng hô này đánh thức hoàn toàn. Mấy thanh niên nhiệt huyết lập tức đứng lên: “Trời ơi! Soái ngây người luôn rồi! Phong Vân! Thần tượng!”

Ngay tức khắc, những người trẻ tuổi đều phụ họa theo. Sự nhiệt tình tại nơi này lập tức tăng vọt. Các gia tộc lớn nhỏ kia toàn bộ đều xem ngây người, nhất là người của tứ đại gia tộc, vẻ mặt kinh ngạc không dám tin. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà tin được chứ. Một Triệu hồi sư mà tay không tấc sắt đánh bại một Chiến sĩ!

Ngọc Cẩm lập tức được người ta đỡ xuống đài, Vân Phong cũng bước xuống. Tiếng hô hoán ở nơi này vẫn còn tiếp tục, tất cả mọi người đều hô Phong Vân, Phong Vân! Sắc mặt của mỗi vị ngũ đại trưởng lão ngồi ở chủ vị đều khác nhau, nhưng trong lòng đều có chung một suy nghĩ, nha đầu Phong Vân này quả nhiên không đơn giản.

“Rốt cuộc là nha đầu này đã xảy ra chuyện gì? Sức mạnh cơ thể và tốc độ kia…” Tam trưởng lão thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt mang theo sự kinh ngạc, trong lòng không tránh khỏi có chút ghen tỵ với ngũ trưởng lão.

Đáy mắt ngũ trưởng lão lóe lên tia sáng. Phong Vân à, vi sư chưa từng xem thường con, nhưng mà nhìn tình hình hiện giờ, chỉ sợ là trước giờ vi sư đã xem nhẹ con rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.