Edit: Mavis Clay
Học viện Tụ Tinh vẫn náo nhiệt như thường ngày, nhất là sau khi gia nhập Liên Minh Đông Tây, từ trưởng lão ở trên tới đệ tử ở dưới, trong lòng đều cảm thấy sứ mạng mình cao hơn, mặc dù người Học Viện Tụ Tinh tham gia vào Liên Minh chỉ giới hạn ở các đệ tử ưu tú nhất của các trưởng lão, nhiều đệ tử nội viện không tham gia, nhưng sự tồn tại của tổ chức này đã sớm lan truyền khắp các ngóc ngách, có thể nói Liên Minh Đông Tây được thành lập chính là một lời tuyên chiến với Huyết Hồn.
Không thể không nói, năng lực chiêu mộ của Diêm Minh thực siêu cường, Liên Minh Đông Tây vừa thành lập chẳng mấy chốc đã thu nạp được người có thực lực, hơn nữa còn loan tin tức về Huyết Hồn ra ngoài, mặc dù Huyết Hồn đã không còn hành động bí mật nữa, nhưng Liên Minh Đông Tây tuyên truyền đã tạo thành trở ngại nhất định cho hành động của bọn chúng.
Dưới sự tuyên truyền của Liên Minh Đông Tây, người đời ai cũng biết về Huyết Hồn, các thế lực tập hợp lại với nhau cũng là vì Liên Minh, hiện nay các thanh niên đều có thể gia nhập vào Liên Minh, những người gia nhập vào được người khác nhắc tới thì đó là sự kiêu ngạo và tràn đầy tự hào.
Rất nhiều gia tộc lớn cũng khích lệ người trẻ tuổi trong tộc mình tham gia vào Liên Minh, bây giờ Liên Minh có rất nhiều thế lực liên kết với nhau, nếu có thể toả sáng trong Liên Minh Đông Tây, đó chắc chắn sẽ là nền tảng cho con đường sau này của gia tộc. Nếu như có thể mượn cơ hội này qua chút qua lại với người Tứ Đại Gia Tộc thì càng tốt hơn nữa.
So với những thế lực khác, Học Viện Tụ Tinh không phải là một điểm sáng lớn trong Liên Minh, Học Viện Ma Tang Đông đại Lục và Học Viện Vũ Thần cũng đưa nhân tài tới Liên Minh Đông Tây, tuy rằng Học Viện Tụ Tinh đưa nhân tời tới không nhiều, nhưng họ đều đảm bảo chất lượng, về điểm này, Đại Lục Đông Tây có chút thua kém hơn.
Học Viện Ma Tang và Học Viện Vũ Thần thầm liên lạc với Học Viện Tụ Tinh, xem thử ba học viện có thể trao đổi lẫn nhau hay không, nhưng khởi điểm của Học Viện Tụ Tinh vốn cao, thiếu niên Đông Tây Đại Lục mặc dù đã phát triển hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn có rất ít người đạt được yêu cầu của Học Viện Tụ Tinh.
Năm vị trưởng lão của Tụ Tinh thì rất rộng lượng, hải nạp bách xuyên, chỉ cần là nhân tài ưu tú, Học Viện Tụ Tinh sẽ không từ chối. Mà những học sinh ưu tú của Học Viện Ma Tang và vũ Thần tới Tụ Tinh học tập cũng có thể thấy được chỗ lợi hại của nhân tài Trung Đại Lục.
Sau khi gia nhập Liên Minh Đông Tây, năm vị trưởng lão Tụ Tinh bắt đầu bận rộn hẳn lên, thân là trưởng bối của Vân Phong, cả năm trưởng lão đều rất tận tâm với Liên Minh Đông Tây, huống hồ Minh Chủ Vân Phong trên danh nghĩa còn từng học từ Học Viện Tụ Tinh, cả năm trưởng lão đều cảm thấy phải giúp tận tay lên mới được.
Năm vị trưởng lão phần lớn đều tập trung tinh lực lên Liên Minh Đông Tây, không có nhiều tinh lực quản lý chính Học Viện Tụ Linh, công thêm năm vị trưởng lão còn phải tới lui giữa các đại lục, không thể phân thân, nên phần lớn công việc của học viện đều giao cho đệ tử dưới trướng mà mình tin cậy nhất xử lý.
Những đệ tử ưu tú đồng lứa với Vân Phong bây giờ đều đã trưởng thành, có thể một mình đảm đương một phần, hơn nữa còn có các trưởng lão khác hỗ trợ, cho dù năm vị trưởng lão không có ở Tụ Tinh, học viện vẫn gọn gàng ngăn nắp như thường ngày.
Vân Phong vẫn luôn là đối tượng nghiên cứu thảo luận của Học Viện Tụ Tinh, nhất là từ khi có Liên Minh Đông Tây, càng khiến toàn thể Tụ Tinh bội phục không thôi. Mặc dù lúc đầu Vân Phong là mục tiêu trong lòng họ, nhưng thành tựu bây giờ đã sớm trở thành thứ khiến họ chỉ có thể nhìn lên, trước đây coi nàng là mục tiêu, bây giờ chỉ coi nàng là thần tượng, một tượng đài không thể nào vượt qua.
“Thiên Quỳ sư huynh, vẫn còn đang làm việc sao?” Hoa Linh đẩy cửa bước vào, Thiên Quỳ đang vùi đầu ngẩng lên, nói, “Ừ, Đại Trưởng Lão báo về một số chuyện, ta đang chuẩn bị bắt tay vào làm.”
Hoa Linh không khỏi thở dài, năm vị trưởng lão thường xuyên không có ở đây, mọi chuyện đều rơi xuống người Thiên Quỳ sư huynh, mặc dù nàng cũng giúp đỡ một chút, nhưng việc vặt khắp học viện cả nùi, chỉ một mình Thiên Quỳ sư huynh làm sao xoay cho hết.
“Cái tên Dung Tâm cà chớn kia, cả ngày chỉ biết hi hi ha ha, Ngũ Trưởng Lão lại yên tâm giao chuyện cho hắn làm.” Hoa Linh oán giận, Thiên Quỳ nhíu mày, “Người khác thế nào là chuyện của họ, muội chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
Hoa Linh bị Thiên Quỳ chỉnh đốn không khỏi không vui, “Còn chẳng phai do Vân Phong sao… nàng ta chỉ việc tiêu dao, tất tay làm chưởng quỹ, chuyện Liên Minh Đông Tây muội chưa từng thấy nàng đích thân ra mặt, toàn là năm vị trưởng lão thay nàng chạy tới chạy lui, còn chưa thấy nàng tới đây nói tiếng cảm ơn.”
Thiên Quỳ nhíu mày, sắc mặt không tốt ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm trầm nhìn Hoa Linh, nàng ta muốn nói tiếp nhưng đành không phục đáp, “Muội chỉ nói bâng quơ vậy thôi, đại sư huynh yên tâm, muội chắc chắn sẽ làm tốt bổn phận của mình, không để cho người khác quan tâm thay muội đâu.” Hoa Linh nói xong hậm hực chạy ra ngoài, Thiên Quỳ nhíu mày, từ lâu Hoa Linh đã có cái nhìn không tốt với Vân Phong, tới giờ vẫn không giảm sao?
“Thiên Quỳ, Hoa Linh sao thế? Sao ra ngoài mà mặt mày đen thùi vậy?” Tiếng nói lảnh lót vang lên, Dung Tâm cười ha hả bước vào, bộ dáng cà nhỗng khiến Thiên Quỳ cũng thấy hơi bất mãn, “Không có gì, còn huynh, chuyện Ngũ Trưởng Lão giao phó huynh đã làm xong chưa?”
Dung Tâm lúng túng sờ đầu, “Điều này… hiển nhiên là xong rồi… chắc là… làm xong rồi đó.”
“Dung Tâm, đừng bảo là huynh lại đẩy hết mọi chuyện cho Hạ Thanh sư muội đấy nhé?” Vẻ mặt Thiên Quỳ hơi tức giận.
Dung Tâm cười lúng túng, “Nha đầu Hạ Thanh làm tốt hơn ta, đổi lại là ta đã khiến mọi chuyện rối tung mù lên rồi, nên là… vẫn nên giao cho Hạ Thanh đi thì hơn.”
Thiên Quỳ tối sầm mặt đứng dậy, “Dung Tâm! Ngũ trưởng lão lúc đi đã toàn quyền phó thác cho huynh, sao huynh lại lười biếng như thế được? Hạ Thanh sư muội mặc dù không tồi, nhưng đó không phải là cái cớ để huynh trốn tránh trách nhiệm được.”
Dung Tâm bị mắng có chút không thoải mái, nhíu mày nhìn Thiên Quỳ, “Thiên Quỳ này, dù sao đây cũng là chuyện môn hạ của chúng ta, huynh nổi giận như thế làm gì? Chẳng lẽ…” Dung Tâm hồ nghi nhìn Thiên Quỳ, “Ta vẫn luôn cảm thấy huynh có gì đó khác thường với Hạ Thanh, bây giờ muội ấy chỉ chia sẻ giúp ta chút việc mà thôi, huynh lại thể hiện lớn như thế, xem ra vị trí của nha đầu Hạ Thanh trong lòng huynh phi phàm lắm nha.”
“Huynh bớt nhảm đi!” Thiên Quỳ gầm gừ, sắc mặt lúng túng, thấy vẻ mặt đó Dung Tâm liền hiểu, có hơi ngạc nhiên, nha đầu Hạ Thanh kia tuy không tồi, nhưng sao lại có thể khiến Thiên Quỳ coi trọng nhỉ?
“Chậc chậc, có cần ta giúp huynh truyền một câu không? Đừng thấy Hạ Thanh trông thông minh, thực ra tư tưởng đơn thuần lắm.” Dung Tâm cười xấu xa, mặt Thiên Quỳ vậy mà đỏ lên. Ánh mắt loé lên lửa giận, cuối cùng vung tay đánh luôn. Dung Tâm cười ha hả nhẹ nhàng tránh đi, càng chắc chắn hơn suy nghĩ trong đầu.
“Mau đi làm chuyện của huynh đi! Nếu không đừng trách lúc Ngũ Trưởng Lão trở lại đàm phán với huynh mấy câu.”
Dung Tâm nhíu mày, người này lại thẹn quá hoá giận. Rồi rồi rồi, ta về ngay đây.” Dung Tâm xoay người ra cửa, bỗng nhìn thấy Hoa Linh đang đứng đờ người, ánh mắt phức tạp, Dung Tâm nhíu mày, “Muội quay lại lúc nào thế? Chẳng phải là đi rồi sao?”
Hoa Linh cắn môi cúi đầu, cuối cùng giương mắt phẫn hận nhìn Dung Tâm rồi xoay người chạy mất. Dung Tâm chả hiểu mô tê gì cả, “Trừng ta làm gì? Ta đâu có chọc gì tới muội… Thật là khó hiểu!”
Dung Tâm trở lại viện dành cho đệ tử Ngũ Trưởng Lão, từ xa đã nghe lên từng tiếng vang tập võ, Dung Tâm thầm cười khúc khích trong lòng, có Hạ Thanh hắn nhàn hẳn ra, tiểu nha đầu xử lý thật tốt.
“Dung Tâm sư huynh, huynh lại tới đâu dạo à?” Tiếng nói lanh lảnh cất tên, thiếu nữ xinh xắn bước tới, giọng nói rất không khách khí, Dung Tâm cười ha hả tiến lên vuốt đầu thiếu nữ, “Tiểu nha đầu, huynh không có đi dạo, huynh đi làm chính sự.”
Hạ Thanh bị xoa đầu lắc đầu ngao ngán, nhẹ nhàng vạch tay Dung Tâm ra, sắc mặt tốt hơn nhưng vẫn mang theo sự lành lạnh, trông khá giống tư thái của Vân Phong, đây chính là đệ tử duy nhất mà Vân Phong thu nhận.
Sau khi chia tay Vân Phong ở Ngoại Vực, Hạ Thanh tiếp tục cùng bạn bè tới ngao du Trung Đại Lục, vào luyện tập ở Học Viện Tụ Tinh, thực lực của nàng nhanh chóng được thăng tiến, trong lòng nàng vẫn luôn ôm một mục tiêu, đó chính là không để cho sư phụ mình phải thất vọng.
Liên Minh Đông Tây thành lập càng khiến Hạ Thanh thấy kiên ngạo, đồng thời cũng khích lệ mình hơn, thân là đệ tử của sư phụ thì càng phải không thể để cho sư phụ hổ thẹn, Hạ Thanh rất ít khi nói với người ngoài sư phụ nàng là Vân Phong, nhất là sau khi vào học viện Tụ Tinh nàng lại càng không nói với ai.
Nếu như nói ra, thân là đệ tử Vân Phong đó chính là một hào quang, nàng không mong mình cả ngày chỉ đắm chìm trong ánh hào quang, đợi nàng trưởng thành là một cường giả có thể để sư phụ kiêu ngạo, nàng sẽ ưỡn ngực ngẩng đầu lớn tiếng nói với người đời, sư phụ của nàng là Vân Phong!
“Tiểu nha đầu, ta giao hết chuyện cho muội… muội còn không hề từ chối chút nào, trông còn khá thích thú nữa nha.” Dung Tâm cười ha hả ám chỉ, Hạ Thanh mỉm cười, “Dung Tâm sư huynh không thể thương cảm cho sự khổ cực của Ngũ Trưởng Lão, hiển nhiên muội không thể như Dung Tâm sư huynh được.”
Vẻ mặt Dung Tâm lúng túng, đưa tay gãi đầu mình, nha đầu này miệng lưỡi lợi hại thật.
“Cách nói chuyện của muội khiến ta nhớ tới tiểu sư muội…” Dung Tâm lẩm bẩm, “Thật sự mà nói, nha đầu này thật đúng là có phần giống với tiểu sư muội.”
Trái tim Hạ Thanh nóng lên, nàng biết tiểu sư muội mà Dung Tâm nói là ai, nàng và sư phụ có mấy phần giống nhau sao? Hạ Thanh vui vẻ cười, đưa mắt nhìn Dung Tâm, có điều sư phụ có một sư huynh như này, thật không ngờ…
Hạ Thanh “phân lao giải ưu” cho Dung Tâm như thế phần lớn là vì Vân Phong, chuyện Liên Minh Đông Tây hiện giờ nàng không giúp được gì, năm vị trưởng lão thì đi làm chuyện Liên Minh Đông Tây, nếu nàng có thể giúp Ngũ Trưởng Lão làm việc, tính ra cũng là giúp cho sư phụ mình.
Cho nên mặc kệ Dung Tâm có đưa nàng bao nhiêu, nàng đều vui lòng làm cho thật tốt.
“Được rồi, chuyện sau này để cho huynh đi, muội đi nghỉ đi.” Dung Tâm phất tay, Hạ Thanh lắc đầu, “Muội không mệt.”
Dung Tâm nhíu mày, “Tiểu nha đầu, muội đang nghi ngờ ta làm không kịp đấy à?”
Hạ Thanh cười, “Không cần đâu, muội cần nghỉ ngơi cũng tốt, chỉ là sau khi thấy Dung Tâm sư huynh có thể làm tốt đã.”
Dung Tâm lại bối rối, sư phụ thu tiểu nha đầu này chính là để cho hắn phải khó chịu. Mặc dù tiểu sư muội cũng độc mồm, nhưng so với tiểu nha đầu này tốt hơn nhiều. Dung Tâm giật khoé miệng, “Tiểu nha đầu, huynh vừa tới gặp Thiên Quỳ, Thiên Quỳ hình như rất quan tâm tới muội.”
Nhìn ánh mắt ra hiệu của Dung Tâm, Hạ Thanh cười trừ, “Vậy sao? Sư huynh quan tâm tới sư muội là chuyện bình thường mà.”
Dung Tâm sửng sốt, “Muội không biết à? Thiên Quỳ đối với muội…”
Hạ Thanh quay đầu đi, “Dung Tâm sư huynh, hay là đi đốc thúc các đệ tử khác luyện tập đi, Ngũ Trưởng Lão đã nói khi trở lại sẽ kiểm tra kết quả, nếu không tăng lên tý nào thì sẽ trừng phạt sư huynh đấy.”
Vẻ mặt Dung Tâm lập tức xám xịt, bất chấp mọi thứ xoay người chạy mất, Hạ Thanh đứng đó nhìn bóng lưng của hắn, không khỏi từ từ thở dài, Thiên Quỳ sư huynh là một người tốt, nhưng mà lòng của nàng đã không thể chấp nhận thêm người khác, đã không thể nữa rồi.
Hạ Thanh ngẩng mặt nhìn những đám mây đang trôi bồng bềnh trên bầu trời xanh thẳm, ký ức lần cuối cùng gặp Tiểu Hoả vẫn còn như mới, có lẽ nàng sẽ không bao giờ còn được gặp đôi mắt hệt như diệu thạch kia… Tiểu Hoả ca ca chắc đã ghét nàng mất rồi.
“Chủ nhân.” Giọng nữ trầm trầm nhưng không nhất đi sự dịu dàng vang lên trong đầu nàng, nàng mỉm cười, “Ta không sao Hoa Ưng, chỉ là nghĩ nhiều trong phút chốc thôi, ta đã sớm biết kết quả rồi, không còn ôm hy vọng gì nhiều, ta hiểu mà.”
Hoa Ưng im lặng, tâm tình Hạ Thanh chợt hơi sa sút, nghĩ thì nghĩ thế, nhưng thực tế thì nàng không tốt mấy, sự trống rỗng trong lòng lại dâng lên, Hạ Thanh một mình tiến về phía rừng cấm sau học viện, đó là một nơi thanh tĩnh để suy nghĩ rất tốt.
Một đôi mắt oán độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Hạ Thanh, bám sát theo nàng vào thẳng trong rừng cấm.
Tuy rừng cấm đệ tử Tụ Tinh không thể tuỳ tiện vào, nhưng với thực lực hiện giờ của Hạ Thanh, chỉ cần đừng vào quá sâu thì sẽ không nguy hiểm. Bước vào rừng cấm, Hạ Thanh tiến lên phía trước, cái bóng theo đuôi nàng cũng theo sát ở sau.
“Chủ nhân.” Tiếng Hoa Ưng vang lên trong đầu Hạ Thanh, Hạ Thanh truyền âm lại, “Nàng đã đi theo ta được một lúc rồi, mặc dù không hiểu tại sao lại đi theo ta.”
“Người tới không có ý tốt.” Hoa Ưng nói, Hạ Thanh bật cười, “Ta nhớ chưa từng đụng chạm nàng ta ở đâu, nếu Hoa Ưng nói người tới không tốt, vậy xem ra là không tốt thật rồi.” Hạ Thanh đột ngột dừng lại, cái đuôi theo sau thấy nàng đột ngột dừng lại suýt nữa mất chớn vọt ra, vội vàng ổn định lại trốn sâu gốc cây to, cẩn thận quan sát Hạ Thanh.
Hạ Thanh xoay người nhìn cái bóng nấp sau cây, cười nhạt, “Đi ra đi, theo ta tới tận đây để làm gì?”
Bóng kia hơi đơ ra, không cử động, nàng phát hiện rồi? Mình dọc đường đều rất cẩn thận, cũng duy trì khoảng cách nhất định, nàng không phát hiện ra mới đúng. Có thể là vì cuống nên đã lộ.
Hạ Thanh thấy nàng ta vẫn không làm gì, cổ tay lộn lại, dòng Phong Nguyên Tố lăn tăn trong lòng bàn tay, “Đừng ép ta ra tay, ngươi có chịu ra hay không?”
Chờ một lúc, bụi cỏ cuối cùng cũng có tiếng động, một bóng người chậm rãi bước ra từ sau cây, vẻ mặt âm trầm, Hạ Thanh thu lại Phong Nguyên Tố, nhìn người kia, “Hoa Linh sư tử theo muội tới tận đây là có chuyện gì sao?”
Trong lòng Hoa Linh dâng lên một đốm lửa, càng nhìn Hạ Thanh càng cháy lên dữ dội, Hoa Linh cắn môi, sao đại sư huynh lại thích nha đầu nghèo kiết hủ lậu này? Rốt cuộc nàng tốt ở chỗ nào? Nàng và đại sư huynh ở bên nhau đã lâu, sao đại sư huynh lại không động lòng với nàng? Nàng có gì không so được với nha đầu này, chỗ nào của mình không so được với con nhóc này, sao đại sư huynh lại vừa mắt được, chắc chắn là nàng ta đã dùng bùa mê thuốc lú gì đó quyến rũ đại sư huynh.
Hoa Linh nghĩ tới đây, sự phẫn hận trong lòng lại dâng lên, Hạ Thanh lập tức cảm nhận được thái độ thù địch đã thay đổi của Hoa Linh.
“Thường ngày muội không hề qua lại với Hoa Linh sư tỷ, ánh mắt của Hoa Linh sư tỷ khiến muội thật khó hiểu.” Hạ Linh không chút hoang mang nói, Hoa Linh cười lạnh, “Thế thì sao? Ghét một người thì cần gì lý do?”
Hạ Thanh nhíu mày, Hoa linh kia cơ bản không qua lại gì với nàng, có điều nàng nói đúng, ghét thì không cần phải có lý do.
“Đã như thế thì muội với tỷ không cần phải nói gì nữa.” Hạ Thanh không muốn khơi mâu thuẫn với nàng, dù sao đó cũng là đệ tử dưới trướng của Đại trưởng lão, cũng là đệ tử mà ông hài lòng, nếu có xung đột với nàng thì khó mà giải thích được với Ngũ trưởng lão.
Trong nội bộ học viện không thể có mâu thuẫn, suy nghĩ này thoáng qua đầu Hạ Thanh, nàng xoay người bỏ đi, nhưng Hoa Linh không dễ dàng bỏ qua như thế, cổ tay lộn lại lấy ra cả vũ khí.
Hạ Thanh nhíu mày, “Hoa Linh sư tỷ đây là muốn đánh nhau?”
Hoa Linh cười lạnh, “Đồ lẳng lơ, hôm nay để ta nhìn xem ngươi tốt ở chỗ nào!”
Vừa gọi vừa tấn công kiểu đó khiến sắc mặt Hạ Thanh u ám, nàng nhếch môi không tính chấp nhặt với Hoa Linh, “Tránh ra!” Hạ Thanh sẽ không khách khí, không muốn va chạm với Hoa Linh không có nghĩa nàng sẽ chịu vũ nhục, hơn nữa còn phải khách khí với nàng ta như thế.
Trong lòng Hoa Linh đã vốn có lửa, tư thái của Hạ Thanh càng khiến ả thêm điên cuồng, không nói hai lời niệm Chiến Khí phủ trên vũ khí, nhanh chóng tấn công về phía Hạ Thanh. Nàng tối tăm mặt mũi, Phong Nguyên Tố trong cơ thể túa ra bao phủ lấy toàn thân, tránh đi công kích của Hoa Linh.
Tiếng ưng gáy vang vội, một nữ nhân sắc mặt thâm trầm xuất hiện bên cạnh Hạ Thanh, đôi mắt như vạn hoa loé lên ánh sáng kỳ dị, Hoa Linh thấy vậy cười to, “Triệu Hồi Sư đơn hệ mà thôi… Hôm nay ta phải giáo huấn kẻ lẳng lơ quyến rũ người khác như ngươi cho thật đàng hoàng.”
Con ngươi Hạ Thanh tối đi, lửa giận của Hoa Ưng bùng lên, ả đàn bà điên này lại dám cuồng ngôn nhục mạ chủ nhân. Hoa Ưng không chút khách khí hiện ra cả bản thể ma thú, móng vuốt vồ về phía Hoa Linh, vũ khí trong tay ả xoay lại, luồng Chiến Khí được tung ra, bức lui thế công của Hoa Ưng. Lúc này một lưỡi đao gió xé tới, Hoa Linh vội vàng tránh ra, nhưng lưỡi đao vẫn xén qua được da thịt của ả.
Hoa Linh thấy mình bị thương thì cảm thấy khuất nhục. Bất luận thế nào ả cũng phải giẫm Hạ Thanh dưới lòng bàn chân. Này thì dám quyến rũ đại sư huynh.
“Phừng phừng!” Chiến Khí bùng lên tới mức cao nhất, lòng Hạ Thanh trầm xuống, thực lực Hoa Linh cao hơn nàng hai cấp, ả bộc phát toàn bộ Chiến Khí, nàng và Hoa Ưng liên thủ cũng khó mà thắng được, nàng nắm chặt tay, cho dù thế nào nàng cũng không thể thua. Người không phạm ta ta không phạm người.
Chiến Khí bùng lên mãnh liệt ngưng tụ lại trên vũ khí trong tay, Hoa Linh lạnh lẽo nhìn Hoa Ưng và Hạ Thang, phải để cho nàng một bài học để nàng biết quyến rũ đại sư huynh sẽ có hậu quả gì. Phá huỷ gương mặt thì thế nào nhỉ, ha ha ha ha!
Lúc này Hoa Linh đã trở nên điên cuồng, tình cảm tích luỹ dành cho Thiên Quỳ theo năm tháng đến cùng không được đáp lại, vốn tưởng rằng ngày ngày cùng ở cạnh Thiên quỳ sẽ khiến hắn động long với nàng, nhưng lại không ngờ rằng Hạ Thanh Trình Giảo Kim nhảy ra, lúc này Hoa Linh cảm thấy toàn bộ đều là lỗi của Hạ Thanh, nếu không phải là tại nàng, Thiên Quỳ chắc chắn đã là của ả.
“Kính Thiên Kiếm!” Hoa Linh gầm lên, trường kiếm trong tay gầm lên ầm ầm, thân kiếm chấn động. Lực Chiến Khí mãnh liệt rung lên từng đợt liên hồi theo sự thăng cấp trên mũi kiếm.
Hạ Thanh giật mình, đây chính là Chiến Kỹ cấp cao. Đây là một trong những Chiến Kỹ của Đại Trưởng Lão, ả đã có sát tâm với mình.
Hạ Thanh nghi ngờ, tuy rằng nghi ngờ, nhưng đối phương đã động sát tâm thì sao nàng còn cần phải khách khí?
“Hoa Ưng!” Hạ Thanh quát lên, Hoa Ưng trắng như ngọc dừng lại, đôi cánh tuyết trắng vỗ lên tạo ra gió lốc. Hạ Thanh tung người nhảy vào gió lốc, Phong Nguyên Tố khởi động trong lòng bàn tay, năng lượng hệ phong khổng lồ tuôn ra từ lòng bàn tay nàng bị gió lốc cuốn lấy tạo thành dòng năng lượng xanh lục khổng lồ.
Chiến Khí và năng lượng gió va vào nhau, dẫn tới chấn động. Gió mạnh khiến đất bụi tung lên, tầm mắt Hoa Linh mơ hồ, thực lực của ả trên đồ lẳng lơ kia, ả không thể nào thất bại.
“Vèo!” Năng lượng xanh lục bổ sương mù mờ mịt lao tới. Hoa Linh sửng sốt một thoáng rồi nhanh chóng lách người sang một bên, ả còn chưa kịp lấy hơi thì bộ móng vuốt đã bổ từ trên trời xuống, cắt sâu vào trong da thịt của ả, ghì chặt ả xuống đất.
“A!” Hoa Linh hét lên thảm thiết, móng vuốt của Hoa Ưng không chút khách khí vào nát da thịt Hoa Linh, mặc dù ả ta thân là Chiến Sĩ, nhưng dù sao cũng là nữ tử, da bị cào nát như thế hiển nhiên đau đớn không thôi, huống hồ móng vuốt Hoa Ưng còn bấm vào trong người không chút lưu tình.
Hoa Linh bị Hoa Ưng ghì xuống đất, máu trên vai chảy thành dòng, khiến không khí tanh tưởi nồng nặc, Hạ Thanh thở phào một hơi, nếu không phải ả sơ suất lơ là, nàng chưa chắc có thể khống chế được ả. “Bông ta ra! Buông ta ra!” Hoa Linh vùng vẫy, mắt Hoa Ưng hiện lên sự ngoan tuyệt, móng vuốt nhẫn tâm ấn mạnh thêm, sự đau đớn kịch liệt ập tới. “A!” Hoa Linh gào lên thảm thiết.
Hạ Linh lạnh lùng lại gần, “Khuyên ngươi đừng nên giãy giụa nữa thì hơn, tính tình của Hoa ưng không mấy dễ chịu đâu.”
Hoa Linh tàn tạ quay mặt sang, ánh mắt tràn ngập hận ý. Hạ Thanh nhíu mày, “Không thù không oán, ngươi lại muốn giết ta?”
“Không thù không oán? Nếu không phải tại đồ lẳng lơ ngươi thầm quyến rũ đại sư huynh, đại sư huynh sao có thể thích ngươi?” Hoa Linh nghiến răng gào thét. “Nếu không phải tại ngươi, đại sư huynh sẽ không không thấy ta. Hết Vân Phong lại tới đồ lẳng lơ nhà ngươi, rốt cuộc các ngươi có gì tốt? Đại sư huynh chỉ cần nhìn thấy các ngươi là không dời mắt ra được.”
Hạ Thanh sững sờ trong thoáng chốc. Sư phụ? Chẳng lẽ nữ nhân này cũng mang sát ý với sư phụ? “Vân Phong đâu phải là người đám người ngươi so được?” Hạ Thanh lạnh giọng, “Ta chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện gì như ngươi nói cả, Vân Phong càng không thể nào, ngươi không được phép vũ nhục người,
“Vân Phong thì sao, ả là ai mà không được nói? Khắp Học Viện Tụ Tinh đều lấy nàng ta làm đầu, từ ả, tới Vân Khinh Thần, bây giờ tới lượt năm vị trưởng lão lại vì ả mà hối hả ngược xuôi, toàn bộ trách nhiệm nặng nề đều rơi xuống người đạ sư huynh, ả có từng lộ diện chưa? Chẳng lẽ người trên thiên hạ này đều phải phục vụ Vân Phong sao? Mọi người đều phải một mực cung kính với ả? Ta phi!”
Hạ Thanh nhíu mày, “Bớt lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử đi, nếu Vân Phong thật vong ân phụ nghĩa như ngươi nói thì đã chẳng có ai tình nguyện đánh đổi vì người, nguyện ý theo lời kêu gọi của người. Ngươi đừng có áp mấy cái suy nghĩ tự cho là đúng đó nên người của người.”
“Lại thêm một tay sai nữa của Vân Phong.” Hoa Linh đã bị sự ghen ghét che mờ lý trí, lập tức không lựa lời mà nói nữa, ngọn lửa trong ngực Hạ Thanh bùng lên, Hoa Ưng lạnh mặt nhìn Hoa Linh, “Chủ nhân, chi bằng cứ lấy mạng của ả đi? Đỡ phải để ả vũ nhục sư phụ của chủ nhân nữa.”
“…Sư phụ?” Hoa Linh sững sờ, Hạ Thanh hạ tầm mắt, giết sao? Nếu lấy mạng thật thì sợ Học Viện Tụ Tinh sẽ dấy lên thị phi, nàng là đồ đệ của Vân Phong, sao có thể để chuyện này mà tạo lời nói không hay cho sư phụ được?
“Hạ Thanh sư muội. Còn có cả Hoa Linh? Chuyện gì xảy ra vậy?” Một tiếng động vang lên, sau đó là mấy bóng người lao tới, Hoa Linh quay đầu lại, Thiên Quỳ sư huynh, Dung Tâm sư huynh và còn một người nữa… “Lạc Trần?” Trong lòng Hạ Thanh thoáng vui vẻ, còn có một người nữa chính là Vân Lạc Trầm đang mặt mày tăm tối.
Hoa Ưng buông Hoa Linh ra trở lại nhẫn khế ước, Thiên Quỳ thấy Hoa Linh bị thương không khỏi nhíu mày, Dung Tâm cũng không được tốt, tiểu nha đầu Hạ Thanh vậy mà lại ra tay? Muội ấy không phải là người tuỳ tiện ra tay, huống hồ còn dữ dội như thế với đồng môn.
“…Đại sư huynh…” Hoa Linh khóc đầm đìa, Thiên Quỳ mím chặt môi, “Chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Đại sư huynh… Hạ Thanh muội ấy ra tay thật độc ác, ta chỉ có nói vài câu mà thôi.” Hoa Linh rơi nước mắt như mưa, cộng thêm vết thương ghê rợn trên người trông rất có sức thuyết phục, Dung Tâm sờ cằm, “Rõ ràng nơi này có dấu vết chiến đấu, có cả dấu Chiến Khí… chứng tỏ muội cũng ra tay.”
Hoa Linh sầm mặt, “Muội ấy ra tay hiển nhiên muội phải đánh trả lại rồi.”
Dung Tâm nhíu mày, tiểu nha đầu Hạ Thanh sao có thể chủ động khiêu khích được? còn hoa Linh này thì… toàn thân đầy phẫn hận… giữa muội ấy và Hạ Thanh có thù oán gì? “Là thật?” Thiên Quỳ lên tiếng, Hoa Linh lại ứa thêm hàng lệ, “Đại sư huynh, huynh không tin muội sao? Muội không hề muốn đánh muội ấy chút nào, là muội ấy gây sự trước, nếu muội ra tay thì đâu có tơi tả tới cỡ này?”
“Muội không có.” Hạ Thanh nói đúng ba chữ không hề có từ nào dư thừa.
Vân Lạc Trần tiến lên một bước nhìn vào Hoa Linh, “Chuyện Học Viện Tụ Tinh ra không nên xen vào, nhưng mà tính tình Thanh Thanh các ngươi chắc cũng hiểu.”
“Thiên Quỳ, trước cứ đưa Hoa Linh về đi, xửa lý tốt lại cái bộ dáng này đã.” Dung Tâm nói, Thiên Quỳ tối mặt lập tức đỡ lấy Hoa Linh, “Cũng được, ta đưa muội ấy về.”
“Đại sư huynh… nàng…” Hoa Linh còn muốn nói gì, nhưng ánh mắt Thiên Quỳ liếc sang ả làm ả lập tức ngậm miệng.
“Ta theo họ trở về.” Dung Tâm nói sau đó đi theo.
Hạ Thanh mỉm cười, “Sao huynh lại tới đây?” Vân Lạc Trần tới khiến nàng khá ngạc nhiên, chẳng phải hắn đang ở Vân gia sao? Sao lại tới học viện Tụ Tinh?
Thiếu niên đã lớn nay càng thêm ổn trọng, ngũ quan tuấn tú chứa đựng sự dịu dàng ấm áp, ánh mắt sâu thẳm nhìn Hạ Thanh, sau đó thấp giọng, “Huynh nhớ muội nên mới tới đây.”