Edit: Mavis Clay
“Vân Khải!” Vừa thấy Vân Khải, Cung Thiên Tình đứng phắt dậy, suýt thì nhảy cẫng lên, nếu không phải có Phong Thanh Huyền ở đây thì đã nhào lên rồi. Vân Khải quay sang mỉm cười với nàng, nàng hơi giật mình, hình như hắn có gì đó khác so với trước đây…
“Nhanh hơn bổn tôn nghĩ một chút.” Phong Thanh Huyền thấp giọng nói, đôi mắt quan sát một chút, tiểu tử này nhanh hơn tưởng tượng của ông rất nhiều, đồ đệ của mình vốn nghịch thiên, có vẻ tiểu tử này cũng có tư chất như thế.
“Nhờ Phong lão tiền bối chỉ điểm, Vân Khải không dám lười biếng.” Giọng nói hữu lực đáp người, mặc dù trên người Vân Khải có không ít vết thương, nhưng tinh thần cả người lại sáng láng, hơi thở cũng hùng hậu hơn trước rất nhiều.
“Ừ!” Phong Thanh Huyền nhàn nhạt đáp lại, đứng dậy cầm ly trà trống trên bàn, “Nghỉ ngơi một lát đi rồi tiếp tục.”
“Vâng!” Vân Khải cung kính trả lời, Phong Thanh Huyền xoay người vào trong nhà, lúc này Cung Thiên Tình mới chạy tới, nhìn vết thương chằn chịt lớn nhỏ trên người Vân Khải, không đau lòng thì là giả, “Không sao chứ?” Nàng lo lắng hỏi.
Vân Khải cười lớn nắm lấy tay Cung Thiên Tình, dẫn nàng ngồi xuống, “Không sao, sao muội lại ở đây?”
Cung Thiên Tình đỏ bừng mặt, “Muội… Muội hơi lo lắng cho huynh… Phong lão tiền bối chịu cho muội vào, nhưng vẫn không thể muội không ngừng lo được.”
Vân Khải cười vuốt tóc Cung Thiên Tình, biết nàng vẫn luôn lo lắng cho mình, “Chẳng phải huynh vẫn đang nguyên vẹn đứng trước mặt muội sao? Phong lão tiền bối nghiêm khác với huynh là chuyện tốt, có thể lớn mạnh trong thời gian ngắn như thế là nhờ có Phong lão tiền bối đích thân chỉ giáo.”
Cung Thiên Tình gật đầu, “Chỉ là Phong lão tiền bối khó gần quá, vẫn phải tiếp tục sao?”
Vân Khải gật đầu, “Phong lão tiền bối nói cần tiếp tục, nói huynh còn nhiều chỗ khiến ông không hài lòng, huynh cũng không thể lãng phí năng lực của mình được, tương lai nếu có thể giúp Phong nhi huynh cũng không thẹn rồi.”
“Vả lại, Vân gia có thể lên được như ngày hôm nay không thể không có công của Vân Phong, nếu huynh có thể chia sẻ một chút thì tốt rồi.” Cung Thiên Tình cười ngọt ngào, “Không biết nàng ở Nạp Khê tộc ra sao, mặc dù Tứ Đại Gia Tộc liên hiệp, nhưng trong đó cũng có không ít ẩn hoạn.”
Vân Khải nhíu mày, “Phong nhi ở Nạp Khê tộc chắc chắn không sao, tuy nhiên Hiên gia khiến ta rất chú ý.”
“Mấy ngày trước, tộc trưởng Nạp Khê tộc truyền tới tới, nói Vân gia đề phòng Hiên gia và Bặc Nguyên gia, nhất là Hiên gia.” Cung Thiên Tình nhíu mày, “Trước đây muội từng nghe Vân Phong nói, mặc dù Vân gia bị đè ép mạnh mẽ, tuy nhiên có liên quan rất lớn tới lực huyết mạch, còn kẻ ra tay với Vân gia chính là Bặc Nguyên gia.”
“Bặc Nguyên gia?” Trong đầu Vân Khải bốc lên ngọn lửa giận, Cung Thiên Tình như đang nghĩ điều gì đó nói tiếp, “Chuyện này ba vị trưởng lão Vân gia cũng cảm thấy hoài nghi, tuy là nói Bặc Nguyên gia ra tay, thì cảm thấy đúng hơn là có người mượn tay của Bặc Nguyên gia cầm dao.”
“Có kẻ ở sau lưng điều khiển Bặc Nguyên gia?” Vân Khải nhíu mày, Cung Thiên Tình ngước lên, “Mấy điều này chỉ là suy đoán mà thôi, Vân gia đã tăng cường đề phòng không ít, Hiên gia và Bặc Nguyên gia muốn làm gì cũng không dễ nữa.”
“Thù này chắc chắn sẽ báo!” Vân Khải nắm chặt quả đấm, tôn nghiêm gia tộc sâu trong xương cốt sôi lên, người Vân gia bị ám toán, sau này chắc chắn sẽ trả lại.
Đây là chương của ngày mai(28/6), phần dưới đây để chống cop
Tập 3 phần 4 chương 55:
RẮC![/b]
Cress ngẩng lên đúng lúc cả người Iko trượt xuống khỏi lưng Sói, rơi phịch xuống đất, nằm thành một đống trên nền đất lạnh. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô. Kể cả từ khoảng cách này cô cũng có thể nhìn thấy phần da thịt bị rách và những sợi dây điện đang tóe lửa.
“Tiếng gì thế?”
Cô đang quỳ bên cạnh Throne, cố đỡ anh ngồi dậy. Cú đấm vừa rồi của tên lính gác đã làm anh choáng váng, cũng may anh vẫn còn thở và có thể nói chuyện trở lại.
“Tôi nghĩ chúng ta vừa mất Iko.” – Cô nói – “Anh đứng dậy được không?”
Throne rên rỉ, một tay vẫn ôm bụng. “Được.” Nhưng nghe giọng anh có vẻ không thuyết phục cho lắm.
Và rồi cô nghe thấy có tiếng sột soạt. Quay đầu lại, cô hốt hoảng nhận ra đám lính gác, nãy giờ đang bị tê liệt với những khuôn mặt trống rỗng vô hồn, đã bắt đầu ngọ nguậy, cử động trở lại. Một trong số đó đang lầm bầm rên rỉ.
Bên cạnh cô, Throne đã đứng dậy. “Tôi vẫn ổn.” – Anh nói, mặt vẫn nhăn lại vì đau – “ Cô có thấy cái gậy của tôi đâu không? Và con dao nữa?”
Cô nhìn thấy cây gậy đang nằm chỏng chơ phía sau một tên lính gác, ánh mắt hắn đang mở trừng trừng giận dữ, không còn trống rỗng và vô hại như vài phút trước.
“Cress?”
“Đám lính tỉnh dậy rồi.” Cô thông báo.
Throne nhíu mày. “Cả sáu tên?”
Cress liếc qua vai. “Và Cinder đang nằm trên đất, hình như đã bất tỉnh. Sói vẫn đang bị mụ Sybil điều khiển và tôi… tôi nghĩ anh ta sắp…” Cô siết chặt lấy tay Throne, kinh hãi nhìn Sói đè chặt người Cinder xuống đất. Cô muốn quay mặt đi, nhưng lại không thể, giống như đang bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng.
“Nghe tình hình có vẻ bi đát nhỉ.” Throne nói.
Run rẩy, cô áp chặt lưng mình vào người anh, tự hỏi không biết tiếp theo mình sẽ chết như thế nào. Hộp sọ của cô sẽ bị nghiền nát trên nền bê tông? Cổ cô sẽ bị bẻ gãy giống như Iko?
“Tôi nghĩ đã đến lúc rồi.”
Cress vẫn đang miên man suy nghĩ về những điều khủng khiếp có thể xảy ra với mình, thì đột nhiên cô thấy cả người bị xoay lại và ngả về sau, một bàn tay đỡ dưới lưng cô. Cô hốt hoảng kêu lên, chới với giơ tay bám lấy vai Throne.
Và rồi anh cúi xuống hôn cô.
Trận chiến giờ đã trở thành một cơn lốc xoáy, với họ đang bị mắc kẹt ở trong tâm bão – trong cơn cuồng phong, hai tay anh ôm chặt lấy cô, váy cô cuốn lấy chân anh, môi anh ngọt ngào và mơn trớn, như thể họ đang có toàn bộ thời gian trên thế giới này.
Cô bỗng thấy lòng mình ấm áp trở lại và từ từ nhắm mắt lại. Cô muốn vòng tay ôm lấy cổ anh, nhưng cả người vẫn đang chưa hết choáng váng và run rẩy, các ngón tay cô chỉ kịp nắm lấy áo anh.
Cress có cảm giác như đang tan chảy trong vòng tay anh, đúng lúc anh đột nhiên dựng thẳng cô dậy.
Cả thế giới lại một lần nữa đảo lộn, Thorne quay ngoắt người lại, một tay ôm cô sát vào ngực, tay còn lại thò xuống dưới thắt lưng. Một tiếng súng vang lên, làm cô giật bắn mình ôm chặt lấy người, để rồi nhận ra Thorne chính là người vừa nổ súng.
Một tên lính gầm lên đau đớn.
Một tên khác lao tới, nắm lấy cổ áo Thorne và anh xoay người, thúc mạnh khuỷu tay vào quai hàm hắn.
“Cress, giúp tôi một chuyện.” – Anh xoay cô lại để lưng cô áp vào lưng anh, cô bắt đầu cảm thấy giống như một cái vệ tinh, liên tục bị hất văng ra khỏi quỹ đạo. Anh đặt một tay lên vai cô dặn – “Hãy đảm bảo là tôi không bắn nhầm phải người của chúng ta.”
Anh lại nổ súng, và viên đạn găm thẳng vào đùi một tên lính khác. Không hề nao núng, hắn hùng hổ lao về phía họ.
Hốt hoảng, Cress cầm lấy tay Thorne và nhắm bắn. Anh lại nổ súng, lần này trúng ngực tên lính. Hắn lảo đảo lùi ra sau và ngã xuống.
Cress xoay người, cầm tay Thorne chĩa vào tên tiếp theo. Thêm một phát súng nữa vào ngực. Viên thứ ba găm vào vai của tên lính tiếp theo. Cô tiếp tục nhắm vào tên thứ tư…
Cạch. Cạch.
Thorne lầm bầm chửi thề. “Ít ra cũng hạ được vài tên.”
Tên lính ngửa đầu cười ha hả. Hắn sở hữu một thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, với mái tóc đỏ da cam gần như dựng đứng, và hắn là tên lính duy nhất Cress nhận ra. Cô từng nhìn thấy hắn trên đoạn băng theo dõi trước đó, thường đi cùng đoàn tùy tùng của Nữ hoàng Levana, chứng tỏ hắn có cấp bậc cao nhất trong đám lính này.
“Nếu ngươi không phản đối.” – hắn nhếch miệng nói – “Giờ ta sẽ giết ngươi.”
“Quả là một quý ông.” Thorne nói, kéo Cress ra sau lưng và co hai tay lại thành nắm đấm.
Một tiếng thét xé toạc bầu không khí.
Đó không phải là một tiếng thét bình thường, mà là tổng hợp của sự đau đớn và điên loạn, sự tra tấn và quằn quại, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Cress và Thorne cúi vội đầu xuống, lấy tay che tai. Mới đầu Cress còn giật mình tưởng là Cinder. Nhưng khi cô nhìn lên, người đang gào thét và lăn lộn trên đất là Pháp sư Sybil – cả người giật đùng đùng, các đầu móng tay tứa máu, cào rách cả da đầu. Tiếng thét cứ kéo dài mãi, mụ ta hết ngửa đầu ra sau lại cuộn tròn người lại như một bào thai, vùng vẫy tìm kiếm sự giải thoát.
Cinder dường như vẫn đang bất tỉnh, và Sói đang chồm trên người cô. Nhưng rồi anh ta đột nhiên ngẩng đầu lên, bàng hoàng lùi lại khỏi Cinder, hai mắt mở to đầy ân hận.
Cinder vẫn nằm im lìm như một xác chết.
“Dừng lại!” – Tên lính tóc đỏ hét lên. Hắn túm lấy Cress, kéo giật cô ra khỏi Thỏne và dùng tay chẹn ngang cổ họng cô. Cô giãy giụa, cào cấu cổ tay hắn nhưng vô ích. Hắn không hề tỏ ra nao núng – “Dừng lại ngay, nếu không ta sẽ bóp chết cô ta!” Mặc cho hắn có hét to đến đâu, giọng của hắn vẫn chìm nghỉm trong tiếng thét điên loạn của mụ Sybil, và hoặc là Cinder không nghe thấy hoặc là cô không quan tâm… hoặc là cô không thể dừng lại. Cress vung chân đá loạn xạ ra đằng sau, nhưng chân cô quá ngắn và bóng tối bắt đầu ập xuống, che khuất tầm nhìn của cô…
Bộp
Cổ tay của hắn buông lỏng ra và hắn đổ nhào xuống đất, bất tỉnh. Cress loạng choạng lùi lại, giơ tay xoa cổ. Phía sau cô, Thorne đang giơ cây gậy lên như cầm một cái dùi cui.
“Tôi đã tìm thấy gậy.” – Anh xoay tròn cây gậy trên tay, định biểu diễn nhưng kết quả lại bắt hụt làm cây gậy rơi cạch xuống đất. Thorne nhe răng cười – “Cô không sao chứ?”
Cress nuốt nước bọt, cổ họng bỏng rát. “V-vâng.”
“Tốt.” – Thorne lại cúi xuống tìm gậy – “Giờ thì nói cho tôi biết tiếng thét kinh khủng đó là sao?”
“Tôi cũng không biết. Hình như Cinder đang làm gì đó với Pháp sư Sybil… bằng năng lực của mình.”
“Hừm, nghe điếc tai quá. Chúng ta cũng không còn nhiều thời gian. Đi thôi.”
Tên lính bị bắn vào bả vai vẫn ngoan cố nắm lấy cổ chân Cress lúc cô chạy qua và đã bị cô vung chân đá thẳng vào mặt không một chút thương xót. Sói đang lay người Cinder, nhưng cô không hề có phản ứng. Phía sau họ, mụ Sybil đã ngừng hét, thay vào đó là tiếng khóc nức nở không sao kiểm soát được.
“Có lẽ Cinder cần phải được khởi động lại.” – Thorne nói, sau khi nghe Cress miêu tả lại tình hình – “Lần trước cô ấy cũng từng bị giống như vậy. Để tôi…” Nói rồi anh thò tay xuống dưới đầu Cinder và Cress nghe thấy một tiếng tách.
Hai mắt Cinder bật mở, và tay cô túm chặt lấy cổ tay Thorne. Anh kêu ối một tiếng rồi ngã bệt xuống đất.
Tiếng khóc thổn thức của mụ Sybil giờ đã chuyển thành những tiếng nỉ non.
“Không bao giờ được mở bảng điều khiển của tôi.” Cô gằn giọng nói, sau đó thả tay Thorne ra và đóng cái nắp sau gáy lại.
“Vậy thì đừng có bất tỉnh trước mặt tôi!” – Anh chống tay đứng dậy – “Giờ chúng ta đi được chưa, trước khi quân đội của cả Khối Thịnh Vượng kéo đến?”
Cinder ngồi dậy, chớp chớp mắt. “Iko…”
“À đúng rồi. Sói, anh đi lượm Iko lại giúp tôi được không? Và cả Hoàng đế nữa, tôi tin là ngài ấy vẫn đang ở đâu đó quanh đây.”
Hoàng đế. Trong cơn hỗn loạn, Cress đã hoàn toàn quên mất anh ta.
“Còi báo động.”
Cress quay sang nhìn Sói. Đầu anh ta nghiêng hẳn sang một bên.
“Từ hướng này.”
“Vậy là không còn cách chúng ta xa nữa.” – Cinder nói – “Tôi đoán không có dấu vết nào của Jacin?”
Không ai trả lời. Không hề có dấu hiệu nào của anh chàng phi công ngay từ trước khi cuộc đụng độ xảy ra. Cress liếm môi. Jacin đã phản bội họ? Hắn đã nói cho mụ Sybil biết về kế hoạch của họ?
“Tôi cũng đoán thế.” – Cinder gật đầu – “Thorne, anh đi cùng tôi vào buồng lái. Jacin và tôi đã tập cất cánh… một lần. Anh có thể nhắc tôi nhớ lại các quy trình.”
Cùng với nhau, họ đỡ cơ thể gãy vụn của Iko và Kai, vẫn đang bất tỉnh, lên tàu.
Và rồi tiếng cười điên dại khi nãy lại quay trở lại, khiến Cress không khỏi rùng mình kinh hãi.
Mụ Sybil đang chật vật tìm cách đứng dậy. Nhưng chỉ loạng choạng được vài bước, mụ lại ngã khuỵu xuống đất. Mụ lại bật cười và giơ tay đấm túi bụi vào mái tóc dài rối bù của mình.
Đột nhiên, Cress bị đẩy sang một bên và Sói lao xuống cầu thang nắm lấy cổ áo trắng của mụ Sybil, kéo giật mụ về phía mình. Hai mắt mụ mở to, trống rỗng. “Cô ấy đang ở đâu?” – Anh ta gào lên – “Cô ấy có còn sống không?”
Đứng từ trên này, Cress vẫn có thể nhìn thấy ngọn lửa căm thù đang cháy bừng bừng trong mắt Sói, xen lẫn trong đó là niềm khao khát muốn biết sự thật. Muốn có một chút hy vọng, rằng Scarlet vẫn đang ở ngoài kia. Rằng anh vẫn còn cơ hội để cứu cô.
Nhưng đầu mụ Sybil chỉ ngật sang một bên. “Những bông hoa… mới đẹp làm sao!” Nói rồi mụ lại khúc khích cười, một cách rời rạc, ngắt quãng.
Sói nhe răng, toàn thân rung lên bần bật vì tức giận. Trong một thoáng, Cress đã nghĩ anh ta sẽ xé toạc cổ họng mụ Sybil. Nhưng rồi anh ta ném mụ Sybil xuống đất. Cả người mụ văng ra xa, đập mạnh xuống sàn bê tông. Mụ rên rỉ, lăn người nằm ngửa ra, mắt chăm chằm nhìn lên bầu trời, sau đó lại bắt đầu cười rũ rượi. Mặt Trời còn chưa tắt hẳn, Mặt Trăng tròn xoe đã nhô cao khỏi đường chân trời.
Sói quay lưng bước lên cầu thang, không hề nhìn Cress lúc đi qua mặt cô.
Cress đứng ngây người, nhìn trân trối xuống bên dưới. Mụ Sybil vẫn đang nằm giơ cả hai tay lên trời. Lảm nhảm nói câu gì đó và cười khúc khích một mình.
Thang lên tàu bắt đầu nâng lên, bỏ lại mụ Sybil và đám lính bị bắn trọng thương đang nằm la liệt trên nóc nhà. Tiếng động cơ ồn ã nhanh chóng nhấn chìm tiếng cười điên loạn của mụ pháp sư và tiếng còi báo động đang vang lên bên ngoài cung điện.