Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 507: Q.5 - Chương 507: Vô liêm sỉ tới mức không có hạn cuối




Vân gia nhị trưởng lão và tam trưởng lão nghe đại trưởng lão nói vậy đều cười vui vẻ, ba người nhanh chóng bước ra cửa đại trạch Vân gia. Bạch Chi Vu cũng theo sát sau đó, cảnh này bị không ít người trong Vân gia nhìn thấy, đều khó hiểu không thôi, phải biết ba vị trưởng lão Vân gia rất ít khi vui vẻ, đồng thời vui vẻ lại càng hiếm hơn.

“Rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến ba vị trưởng lão vui vẻ như vậy?”

“Có phải là chuyện của Vân Phong gì đó không?”

“Nhưng chưa từng nghe Vân gia có ai tên Vân Phong cả, còn là Triệu hồi sư tứ hệ, nghe khó tin quá.”

“Kệ đi, chúng ta cũng đi xem xem, chuyện có thể khiến ba vị trưởng lão vui vẻ như vậy, chắc chắn là chuyện vui lớn của Vân gia.”

Dọc theo đường đi tin ba vị trưởng lão vui vẻ bất thường truyền khắp Vân gia, người Vân gia nhất trí đoán là đã có chuyện tốt gì đó, đều vội vã phải theo sau. Vân Tường vừa muốn về đã nhìn thấy ba vị trưởng lão đang đi vội ra cửa chính: “Đại trưởng lão! Nhị trưởng lão! Tam trưởng lão!”

Đại trưởng lão cười ha hả gật đầu với Vân Tường, Vân Tường hiểu ngay, ba vị trưởng lão vui vẻ như vậy, chắc chắn là Vân Phong đã trở lại. Vân Tường cũng đuổi theo sau, mặt mày sáng rỡ.

Chỉ trong một thời gian ngắn trên dưới Vân gia đều náo động, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ai cũng biết ba vị trưởng lão rất vui vẻ, ngay cả Vân Tường xưa giờ rất ít khi biểu lộ rõ cảm xúc cũng như vậy. Rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra, hay là có ai tới?

Vân Lăng bực mình đi trở về, nhớ lại những gì Vân Tường vừa nói với mình, vẫn cứ thấy có ẩn ý gì đó, vốn gã không chú ý gì tới chung quanh cúi gầm mặt đi về, nhưng đột nhiên đụng phải một người, còn thiếu chút nữa đụng té người ta.

“Vân Lăng, huynh đi đâu vậy, không chú ý gì hết, đụng vào Tiêu Tiêu rồi nè.”

Vân Lăng ngẩng đầu thấy mình đụng vào Vân Tiêu Tiêu, lập tức ân cần hỏi thăm, ngũ quan Vân Tiêu Tiêu khá đẹp còn luôn cười mỉm, nàng ta lắc đầu: “Không sao hết, Lăng ca ca.”

“Mọi người vội vã muốn đi đâu vậy?” Vân Lăng khó hiểu nhìn Vân Tiêu Tiêu.

Thể chất Triệu hồi sư vốn đã yếu, nhất là Triệu hồi sư có huyết mạch Vân gia, xương cốt càng yếu tới khó tin, gã trông gầy yếu hơn đám thanh niên cùng tuổi, cả Tiêu Tiêu cũng vậy, trông cả hai đều khá yếu ớt.

Vân Tiêu Tiêu bật cười: “Lăng ca ca chưa biết à? Ba vị trưởng lão Vân gia sắc mặt vui mừng đi ra cửa lớn, cả Tường tỷ tỷ cũng vui vẻ ra mặt, Bạch bá bá đã đi theo sau, đoán chừng có nhân vật lớn nào đó sắp ghé thăm Vân gia. Mọi người đang chạy đi xem náo nhiệt, xem thử rốt cuộc là ai có thể làm ba vị trưởng lão vui vẻ như thế?”

Vân Lăng nghe xong cũng kinh ngạc, rốt cuộc là ai ghé thăm, lại khiến ba vị trưởng lão tự mình nghênh đón.

“Ta đi chung với muội.” Vân Lăng cười, dắt Vân Tiêu Tiêu đi, Vân Tiêu Tiêu cười gật đầu, chỉ có điều trong lòng Vân Lăng lại hơi kìm nén, người đến chẳng lẽ lại là... Vân Phong đó?

“Lăng ca ca, sao huynh cau mày? Chẳng lẽ lại là vì đại hội bình chọn à?” Vân Tiêu Tiêu cười rộ lên, ngũ quan nhu hòa rực sáng động lòng người, dù khí chất trông khá yếu ớt, nhưng ánh mắt lại rất hoạt bát.

“Không phải.” Vân Lăng cười. Vân Tiêu Tiêu cười theo: “Lần này bình chọn này, người được chọn không phải Vân Lăng ca ca thì còn là ai nữa chứ?”

Vân Lăng im lặng, nhếch môi, dẫn Vân Tiêu Tiêu đi về trước, nếu lần này người đến là Vân Phong thật, chỉ sợ người được chọn không phải là gã, cho dù không phải gã, gã cũng muốn thua tâm phục khẩu phục.

Hầu hết mọi người trong Vân gia đều ùa nhau ra cửa lớn, ba vị trưởng lão cũng biết nhưng không nói thêm gì, nha đầu Vân Phong trở lại, đáng được nghênh đón thế này. Tiểu nha đầu được bây giờ, gặp không ít trắc trở, nếu Vân gia không đáp lại bằng đại lễ, đó là họ làm không đúng.

Bạch Chi Vu một đường theo ở phía sau trong lòng ngày càng khó hiểu, người tới có phải Vân Phong không, mà dù đúng hay không, lão ta đi theo xem cũng sẽ biết kết quả thôi!

Vân Phong phi thẳng tới đại trạch Vân gia, chẳng mấy chốc Tiểu Hỏa đã tới trên không đại trạch, Vân Phong nhún người nhảy xuống, bốn con ma thú khế ước cũng nhảy theo. Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y đều cười đi xuống cuối cùng, tình cảnh ấm áp như vậy hẳn nên để mình Vân Phong độc hưởng.

Vân Phong đáp xuống đất, ngửa đầu nhìn chữ Vân khí khái trên bảng, trong lòng kích động nói không nên lời, về rồi, nàng về nhà rồi.

“Nha đầu, con về rồi.” Giọng ôn hoà của đại trưởng lão truyền đến.

Vân Phong ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười của đại trưởng lão. Vân Phong từng nghe cái giọng nói này rồi, thông qua Vân gia lệnh, dù chưa từng thấy mặt nhưng giọng nói đó vẫn lộ ra cảm giác thân thiết khó tả, môi khẽ nhếch, nàng khô khốc đáp: “Đại trưởng lão, Vân Phong bất hiếu, đã về trễ rồi.”

Đại trưởng lão mắt chớp mắt, lòng đầy kích động, huyết mạch phân tán của Vân gia, đây là lần đầu tiên có người mang huyết mạch này về nhà được, nàng đến từ Đông đại lục, trên đường từ đó về đây, nàng phải trải qua bao nhiêu khó khăn hiểm trở, họ không cách nào biết được hết.

“Nha đầu, đoạn đường này vất vả cho con rồi.” Đại trưởng lão vui mừng nói, mặt cười ôn hoà. Tim Vân Phong rất ấm áp, đây chính là người nhà, cho dù không hỏi cũng thấu hiểu được cho nhau.

“Vân Phong nha đầu, còn không mau vào trong.” Nhị trưởng lão cười ha hả nói. Vân Phong nhìn sang, lại nhìn về phía tam trưởng lão, căn cứ bề ngoài, tuổi tác cũng có thể đoán được ai lớn ai nhỏ.

“Nhị trưởng lão.” Vân Phong cười gọi một tiếng, nhị trưởng lão vui vẻ.

Tam trưởng lão cười: “Nha đầu này, con cũng khoe khoang quá, cho bốn con ma thú tứ hệ xuất hiện hết, đúng là khiến người ta nhìn đã ghiền mà.”

Tam trưởng lão nhìn từng con ma thú của Vân Phong, mỗi một con ma thú của nha đầu này đều có lai lịch bất phàm, xem chừng cả đường này nha đầu cũng thu hoạch được không ít. Tam trưởng lão dò xét khiến bốn con ma thú đều căng thẳng, cảm quan của ma thú rất nhạy bén, tam trưởng lão vừa dò xét, bốn con đều cho ra một kết luận, ba vị trưởng lão này của Vân gia đã đạt tới cấp Tôn Thần.

“Vân gia quả nhiên lợi hại, lão tử xem như được mở mắt.” Nhị Lôi truyền âm, ma thú Tôn Hoàng cấp tám ở trước mặt Tôn Thần cường giả không cách nào bá đạo nổi, cho dù là Nhị Lôi trước nay ngông cuồng cũng ngoan hơn hẳn.

“Đương nhiên rồi, ba vị trưởng lão Vân gia đã đến cấp Tôn Thần, cũng chỉ có gia tộc thế này mới xứng ở Nội vực.” Giọng bình tĩnh của Lam Dực truyền đến. Tiểu Hỏa cũng nghiêm túc nói chuyện: “Vân gia quả nhiên không phải gia tộc bình thường.”

“Người nhà của Tiểu Phong lợi hại quá.” Giọng Yêu Yêu hoạt bát nhất, khiến ba con ma thú khế ước thả lỏng hơn, nhưng vẫn cẩn thận đứng đó không dám lên tiếng.

Ba vị trưởng lão dò xét xong cười nhìn Vân Phong: “Tiểu nha đầu, làm không tệ.”

Vân Phong mặt mày tươi rói, nhưng không đắc chí gì cả, nàng biết bản thân còn phải tiếp tục cố gắng, con đường này mới tới đây vẫn còn chưa đủ, nàng phải mạnh hơn nữa.

“Vân Phong!” Vân Tường chạy tới, thấy Vân Phong vui vẻ gọi một tiếng. Vân Phong thấy Vân Tường cũng vui vẻ: “Vân Tường, ta về rồi.”

“Ừ, ta còn tưởng phải mất một thời gian nữa cơ, không ngờ có thể gặp muội sớm vậy. Nhưng mấy hôm nay muội cũng ồn ào quá rồi.”

Vân Tường nói làm Vân Phong bật cười, người Vân gia đi theo sau nghe hai người nói chuyện, đều giật mình, Vân Phong? Vân Phong là Triệu hồi sư tứ hệ đó à? Thật sự là nàng. Bạch Chi Vu chạy tới thấy Vân Phong thì ngẩn ra, đây không phải người ngày ấy đi đón Vân Tường à, hoá ra nàng là Vân Phong? Sớm biết nàng là Vân Phong, lúc trước không nên để nàng ở lại, nhưng giờ cũng không phải là muộn.

Bạch Chi Vu lộ ra vẻ mặt tự cho là khiêm tốn nhất cười bước lại: “Ba vị trưởng lão, đây chính là Vân Phong nha đầu nổi danh gần đây à?”

Vân Phong nhìn qua, thấy Bạch Chi Vu cũng không ngạc nhiên mấy, nàng sớm biết lão già này nghe được tin về Triệu hồi sư tứ hệ sẽ không nhịn được, chẳng ngờ da mặt lão ta dày tới thái quá, nhìn nụ cười dối trá chán ghét đó.

Vân Phong nhếch môi: “Bạch gia chủ.”

Mặt ba vị trưởng lão Vân gia hiện rõ vẻ không vui, Bạch Chi Vu rõ ràng là muốn mượn sức Vân Phong, thật đúng là si tâm vọng tưởng. Những người khác của Vân gia họ đã không đồng ý, huống chi là là Vân Phong vừa trở về. Vừa ra mặt đã gọi Vân Phong nha đầu, đúng là biết cách kéo quan hệ.

“Bạch gia và Vân gia xưa nay luôn qua lại, nếu còn gọi ta là Bạch gia chủ thì quá xa lạ, gọi Bạch bá bá được rồi, đám trẻ Vân gia đều gọi ta vậy.” Bạch Chi Vu ôn hòa cười, nếu không biết chân tướng đều sẽ nghĩ lão ta là trưởng bối hoà ái dễ gần.

Vân Phong cười khẩy, mặt ngoài vẫn cười bình thường: “Vân Phong là vãn bối, sao có thể không hiểu quy củ như thế, gọi Bạch gia chủ nghe cung kính hơn.”

Bạch Chi Vu cười: “Tùy ngươi, nha đầu này quá khách khí rồi.”

Vân Tường lạnh lùng liếc Bạch Chi Vu, nhìn ba vị trưởng lão Vân gia: “Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, tam trưởng lão. Vân Phong vừa bôn ba mệt nhọc về, để muội ấy nghỉ ngơi trước đã.”

Đại trưởng lão cười gật đầu, nhị trưởng lão và tam trưởng lão bảo Vân Phong mau vào nghỉ ngơi. Bạch Chi Vu nghe vậy hơi buồn bực, lão ta vốn còn muốn tỏ ra thân thiện hơn nữa: “Nếu Vân Phong nha đầu mệt, vậy mau nghỉ ngơi đi, ngươi mệt quá các trưởng lão Vân gia sẽ đau lòng, Bạch bá bá cũng sẽ đau lòng.”

Vân Phong cười, tay nắm chặt, bốn con ma thú đứng cạnh hoá thành tia sáng bay vào nhẫn khế ước. Người Vân gia thấy chiêu này và bốn cái nhẫn bốn màu trên tay Vân Phong, đều tỏ vẻ ngưỡng mộ, thật là Triệu hồi sư tứ hệ. Chỉ có điều trước giờ Vân gia đâu có người này, nàng ta từ đâu tới?

“Ba vị trưởng lão, để con giới thiệu hai người này.”

Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y bước lại, lúc đầu ba vị trưởng lão Vân gia không chú ý tới còn hai nam tử xuất sắc đi theo Vân Phong, giờ trông thấy quả thật không tệ, dù là vẻ ngoài, thực lực hay là bình tĩnh, đều là là người rất giỏi.

Ba vị trưởng lão cười hài lòng: “Vị này là Mộc Thương Hải, là bằng hữu của Vân Phong.”

Mộc Thương Hải bước lên trước, đôi mắt hai màu làm ba vị trưởng lão phải nhìn một lúc, những người Vân gia khác thì bàn tán xôn xao, vài nữ hài nhi trẻ tuổi nhìn Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y càng thêm ân cần.

“Ba vị Vân trưởng lão, vãn bối là Mộc Thương Hải.”

Mộc Thương Hải nói chuyện gọn gàng giọng điệu lạnh lùng, tư thái bình tĩnh không kiêu ngạo không lấy lòng, ba vị trưởng lão vui vẻ gật đầu chào.

Kế tiếp đến Khúc Lam Y, cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Khúc Lam Y, Vân Phong biết hắn đang đợi cái gọi là “danh phận”, giờ nói chuyện này không hợp, nhưng nàng cũng là nên bày tỏ thái độ gì đó, trong lòng nàng đã nhận định hắn, quan tâm hắn rồi.

Vân Phong lặng lẽ hít sâu một hơi, ở trước mặt ba vị trưởng lão Vân gia, ở trước mặt phần đông người Vân gia, Vân Phong đỏ mặt, mắt vẫn kiên định nhìn Khúc Lam Y: “Vị này là Khúc Lam Y, là... người trong lòng của Vân Phong.”

Mắt Khúc Lam Y đột nhiên vụt sáng, ba vị trưởng lão Vân gia nghe nói vậy quả thực ngạc nhiên, phần đông người Vân gia đang vây xem cũng giật mình, Vân Phong này có hơi... cứ thế thừa nhận trước mặt nhiều ngươi như vậy? Nàng là nữ hài tử đó.

Khúc Lam Y vui vẻ cười, đi đến cạnh Vân Phong: “Ba vị trưởng lão, vãn bối Khúc Lam Y. Từ khi quen biết làm bạn bên Vân Phong, ta đã nhận định nàng là thê tử kiếp này của mình, mong rằng ba vị trưởng lão Vân gia có thể...”

“Chờ một chút!”

Hô ngừng không phải người khác, là Bạch Chi Vu đã hết nhịn nổi. Khúc Lam Y nhìn sang, hơi bực mình, ba vị trưởng lão Vân gia cũng nhíu mày, họ còn chưa lên tiếng, Bạch Chi Vu muốn nói gì?

Vân Phong lạnh lùng nhìn Bạch Chi Vu, lão già này dám định lợi dụng nàng thật, không nhịn được rồi à, gấp gáp vậy sẽ lòi đuôi hồ ly đó, đặc biệt là trước mặt người Vân gia.

Bạch Chi Vu vừa nói xong đã hối hận, ba vị trưởng lão Vân gia chưa lên tiếng, lão ta cũng không nên nói, nhưng Vân Phong sao lại có người trong lòng rồi? Còn chọn một kẻ không có danh tiếng, chưa từng nghe tên, nếu nàng gả cho người khác, Bạch gia phải làm sao? Vân gia chưa từng xuất hiện Triệu hồi sư tứ hệ, đây là người đầu tiên cũng có lẽ là người duy nhất. Huyết mạch đặc thù quý giá như vậy nếu như rơi vào tay người khác, tâm huyết của Bạch gia bao nhiêu năm nay chẳng phải uổng phí rồi à?

“Bạch gia chủ, ngươi muốn nói gì?” Đại trưởng lão hỏi một câu, người Vân gia cũng khó hiểu nhìn Bạch Chi Vu.

Bạch Chi Vu nhếch miệng cười miễn cưỡng: “Vân Phong nha đầu vừa trở về, huống hồ sắp tới đại hội bình chọn rồi, nếu có làm chuyện vui cũng không nên làm lúc này, huống hồ... tuổi Vân Phong nha đầu còn nhỏ vậy, đâu cần nóng lòng, phải không, đại trưởng lão? Muốn gả nha đầu này đi sớm, vậy phải chọn lựa cho kỹ vào, đừng chọn mấy kẻ không đứng đắn, huyết bạch Vân gia rất đặc biệt, ba vị phải nghĩ cho kỹ đó.”

Mắt Khúc Lam Y loé lên ánh đỏ, rồi biết mất ngay, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, nhìn về ba vị trưởng lão Vân gia: “Chuyện này là vãn bối lỗ mãng, vãn bối có thể đợi, trái tim Vân Phong thuộc về ta, dù là ai cũng không giành được, càng không cướp được. Ba vị trưởng lão, vãn bối biết Vân gia đang bận, chuyện này có thể để sau cũng được.”

Đại trưởng lão vui mừng gật đầu. Vân Tường đứng cạnh mở miệng: “Bạch bá bá, ngươi ba lần bốn lượt muốn kết thông gia với Vân gia, trước kia không phải nhằm vào Tiêu Tiêu à? Sao giờ đổi thành Vân Phong rồi?”

“Nha đầu này nói gì vậy, Tiêu Tiêu còn nhỏ, ta chỉ nói đùa thôi.” Bạch Chi Vu lúng túng cười miễn cưỡng.

Đại trưởng lão khoát tay: “Nha đầu, đi nghỉ ngơi trước đã.”

Vân Phong gật đầu, nhị trưởng lão và tam trưởng lão nhìn Mộc Thương Hải và Khúc Lam Y: “Nếu là bằng hữu của nha đầu, Vân gia tất nhiên hoan nghênh các vị, vào đi.”

Ba người Vân Phong vào cửa Vân gia, Vân Tường dẫn Vân Phong đi, phần đông người Vân gia tò mò nhìn Vân Phong, rất muốn biết Vân Phong này rốt cục là người phương nào? Vân gia xuất hiện một Triệu hồi sư lợi hại như thế, vậy mà giờ họ mới biết.

Phần đông người Vân gia đều đi theo Vân Phong vào trong, Bạch Chi Vu đứng ở cửa lớn, lão ta rất muốn trở về nhưng không tìm được cớ chỉ có thể lúng túng đứng ngoài cửa. Đại trưởng lão cười: “Bạch huynh, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý, sợ không thể tiếp đãi Bạch huynh được.”

Bạch Chi Vu cũng cười, mắt hiện lên vẻ tàn nhẫn: “Vậy ta đi về, không quấy rầy ba vị, nhưng đại trưởng lão, đề nghị lúc nãy ông cứ suy nghĩ thật kỹ, đại hội bình chọn lần này Vân gia có thể tham gia không, đều phụ thuộc vào suy nghĩ của ông.”

Đại trưởng lão nhếch môi, mắt sáng quắc nhìn lão ta: “Bạch huynh mời về, không tiễn.” Phất tay áo, ba vị trưởng lão đi thẳng vào Vân gia không thèm nhìn lại, một tiếng.

“Rầm!” vang lên, cửa lớn của Vân gia đóng sập trước mặt Bạch Chi Vu.

Bạch Chi Vu chỉ cười một tiếng: “Ta không tin ngươi dám lấy tương lai của Vân gia đánh bạc với ta. Ta cũng muốn xem, rốt cuộc ai thua ai thắng.”

“Lăng ca ca, là Triệu hồi sư tứ hệ thật kìa, Vân Phong đó lợi hại quá. Sao muội không biết Vân gia có người như vậy? Chẳng trách ba vị Trưởng Lão vui vẻ vậy, huynh nói đúng không Lăng ca ca?”

Vân Tiêu Tiêu phấn khởi nói một tràng, giọng tỏ rõ bội phục và vui mừng với Vân Phong, Vân gia có thể xuất hiện một Triệu hồi sư như vậy, là phúc khí của mọi người. Ba vị trưởng lão vui mừng vậy cũng là chuyện đương nhiên, nếu đổi lại là nàng ta, nàng ta cũng sẽ vui như vậy.

“Lăng ca ca, Lăng ca ca?” Vân Tiêu Tiêu nói cả buổi phát hiện Vân Lăng không đáp lại, thế là đứng lại quay đầu nhìn, lại thấy sắc mặt Vân Lăng rất khó coi: “Lăng ca ca, huynh làm sao vậy?”

Vân Tiêu Tiêu quan tâm bước lại, kéo tay áo Vân Lăng, Vân Lăng nãy giờ vẫn im lặng ngẩng đầu: “Tiêu Tiêu, nàng ta đột nhiên xuất hiện, nói mình là Vân Phong, vậy nàng ta là người của Vân gia chúng ta thật à?”

“Lăng ca ca, huynh có ý gì? Chẳng lẽ nàng có thể giả vờ?” Vân Tiêu Tiêu giật mình hỏi một câu.

Đầu óc Vân Lăng bây giờ rất lộn xộn, Vân Phong xuất hiện làm gã trở tay không kịp, Triệu hồi sư Tôn Hoàng cấp hai so với Vân Phong là Triệu hồi sư tứ hệ hoàn toàn chẳng đáng gì. Huống hồ... thực lực của Vân Phong vượt xa gã, vừa rồi gã có nhân lúc hỗn loạn có lén thăm dò thực lực của nàng, nhưng tinh thần lực vừa tiếp xúc gã đã hiểu, thực lực Vân Phong vượt xa gã.

Có Triệu hồi sư như vậy trở về, sợ là người Vân gia sẽ quên mất Triệu hồi sư chỉ là Tôn Hoàng cấp hai như gã, cũng sẽ quên mất Vân Tiêu Tiêu, chuyển hết hi vọng lên người kẻ khác, ba vị trưởng lão còn coi trọng nàng ta như vậy. Vân Tường đứng đầu lớp trẻ cũng có quan hệ rất tốt với nàng ta.

Tất cả mọi việc đều bị Vân Phong đột nhiên xuất hiện chiếm lấy. Vân Lăng nghĩ tới đây đã nắm chặt tay, sắc mặt cứng ngắc âm trầm. Vân Tiêu Tiêu thấy vậy hoảng sợ: “Lăng ca ca, rốt cuộc huynh làm sao vậy?”

Vân Lăng giơ tay cầm chặt tay Vân Tiêu Tiêu, dùng sức rất mạnh, Vân Tiêu Tiêu nhíu mày nhưng không tránh: “Lăng ca ca, huynh sao vậy?”

“Tiêu Tiêu, Vân gia chỉ có chúng ta là Triệu hồi sư, giờ tự dưng có thêm một Vân Phong, muội không sợ... không sợ người Vân gia sẽ quên mất chúng ta à?”

Vân Lăng nôn nóng nói, ngữ điệu cũng rất nhanh, đôi mắt trẻ tuổi hiện lên bối rối và luống cuống. Vân Tiêu Tiêu không cách nào hiểu được, Vân Lăng cứ vậy nắm chặt tay Vân Tiêu Tiêu, hai người yên lặng nhìn nhau, chỉ còn mỗi tiếng hít thở hỗn loạn của Vân Lăng.

“Tiêu Tiêu, Vân Lăng, các ngươi ở đây thì may quá.”

Đột nhiên vang lên tiếngVân Tường, Vân Lăng thả tay Vân Tiêu Tiêu ra, sắc mặt bối rối vừa nãy biến mất sạch. Vân Lăng và Vân Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn, thấy Vân Tường khí khái bước qua, đi sau nàng là nhân vật mà cả Vân gia đang nghị luận, Vân Phong.

“Tường tỷ tỷ.” Vân Tiêu Tiêu chào hỏi.

Vân Tường gật đầu cười, nhìn Vân Lăng, Vân Lăng hơi quay đầu: “Tường tỷ tỷ, đây chính là... Vân Phong đó à?” Vân Tiêu Tiêu tò mò nhìn Vân Phong, đôi mắt to tròn hiếu kì nhìn tay Vân Phong, nhưng không nhìn thấy bốn cái nhẫn khế ước lúc nãy.

“Sao lại không đeo nhẫn khế ước?” Vân Tiêu Tiêu khó hiểu hỏi, Vân Tường đứng cạnh buồn cười, đây cũng là lần đầu nàng gặp Triệu hồi sư không thích mang nhẫn khế ước.

Vân Phong nhìn cô nương hơi gầy yếu nhưng ngây thơ đáng yêu trước mắt, vẻ ngoài của nàng khoảng mười mấy tuổi, nhưng gương mặt thì vẫn như trẻ con: “Cái đó rườm rà quá, ta cất rồi.”

Vân Phong nói xong, sắc mặt Vân Lăng tối sầm, tay bất giác siết thật chặt, Vân Phong thu hết những động tác mờ ám của gã vào mắt.

“Giới thiệu với hai người, nàng là Vân Phong, thật sự là người của Vân gia ta, Triệu hồi sư tứ hệ, về thực lực thì trước mắt…” Vân Tường thừa nước đục thả câu làm Vân Phong cười khẽ: “Được rồi, thực lực của ta ra sao tạm thời không nhắc tới cũng được, có thể gặp hai vị Triệu hồi sư trong nhà, cảm giác rất thân thiết.”

“Vân Phong... Tên này chưa từng nghe, chẳng lẽ bị các trưởng lão giấu đi?” Vân Tiêu Tiêu chọc cười Vân Tường, nàng gõ đầu Vân Tiêu Tiêu cái: “Đâu ra nhiều chuyện để hỏi vậy?”

Vân Tiêu Tiêu thè lưỡi cười xin lỗi nhìn Vân Phong. Vân Tường thấy Vân Lăng đứng cạnh không nói chuyện, lo lắng hỏi: “Vân Lăng, sao không nói gì vậy?”

Vân Lăng cắn răng, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Vân Phong, rồi quay đầu sang bên ngay: “Ta là Vân Lăng.”

Vân Tường thấy thái độ Vân Lăng như vậy nhíu mày, Vân Phong lặng lẽ giật tay nàng, Vân Tường mới không nói gì. Vân Phong cười khẽ: “Đều là Triệu hồi sư của Vân gia, lòng chúng ta đều hướng về Vân gia cả, dù ta xuất hiện hơi đột nhiên, nhưng tấm lòng ta dành cho Vân gia vẫn giống các vị.”

Có lẽ câu này nghe vào tai người ngoài chỉ là khách sáo, nhưng người biết cả chặng đường gian khó để về tới Vân gia của nàng, đều biết nàng cực khổ thế nào, người ngoài không cách nào hiểu được sức nặng trong những lời này.

“Hai người về trước đi, ta và Vân Phong còn có vài chuyện cần gặp ba vị trưởng lão.” Vân Tường mở miệng. Vân Tiêu Tiêu tiếc nuối đồng ý, Vân Lăng thì đi thẳng không thèm quay đầu lại, trông có hơi tức giận, Vân Tiêu Tiêu đuổi theo sau, hai người cứ thế bỏ đi.

“Tính tình Vân Lăng không phải vậy, Vân gia chỉ có hai Triệu hồi sư nên rất quan tâm hai người họ, thực lực của Vân Lăng lại nhỉnh hơn, lâu dần bắt đầu tự cho mình là đúng vài chuyện.” Vân Tường bất đắc dĩ mở miệng, nhìn Vân Phong: “Nó không cố ý nhắm vào muội đâu, chỉ là chưa quen thôi.”

“Muội biết.” Vân Phong cười, nhìn bóng Vân Lăng và Vân Tiêu Tiêu rời đi: “Đột nhiên xuất hiện một người, làm huynh ấy hoang mang, làm huynh ấy có cảm giác mình sẽ bị bỏ qua, muội hiểu mà.”

“Vậy muội định làm thế nào? Tính tình Vân Lăng hơi kiêu ngạo, nếu lão khốn khiếp Bạch Chi Vu thừa cơ nói gì đó với nó, vậy rất dễ gây sóng gió trong nhà. Nó rất tin tưởng lão khốn Bạch Chi Vu.” Vân Tường nhíu mày, sợ Vân Lăng không cẩn thận bị Bạch Chi Vu lợi dụng.

“Bạch Chi Vu không có cơ hội này đâu. Ta cũng sẽ không cho lão ta có cơ hội này. Trước giờ Vân gia luôn đoàn kết, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, ta sẽ không để Vân gia có bất kỳ nguy cơ tan rã nào, Bạch Chi Vu đừng mơ tưởng.”

Vân Tường thở phào một hơi, Vân Phong có lòng dạ rộng rãi như vậy nàng khá bất ngờ, vốn tưởng phải phí không ít miệng lưỡi, nhưng giờ Vân Phong có thể nhìn thấu vậy cũng tốt, so ra thì Vân Lăng lại quá ấu trĩ, cứ như đang giở tính trẻ con vậy.

Vân Tường vỗ vai Vân Phong: “Tính Vân Lăng không chịu thua, muội phải làm nó thua tâm phục khẩu phục mới được.”

Vân Phong nhếch môi cười: “Muội biết đúng mực, yên tâm đi.”

Vân Tường gật đầu, dẫn theo Vân Phong đi tiếp, nàng chợt nhớ tới chuyện đại hội bình chọn lần này: “Lần này Vân gia là vì một trăm miếng cực phẩm khoáng thạch mới bị Bạch Chi Vu uy hiếp, nhưng cũng may ba vị trưởng lão tâm như gương sáng, bằng không thì thật không dám tưởng tượng, Vân gia từ chối Bạch gia không khác gì tự bỏ qua lần bình chọn này, không biết lúc nào Vân gia mới tìm được cơ hội khác.”

Vân Phong cười: “Lần bình chọn này Vân gia tất nhiên phải tham gia.”

Vân Tường ngẩn ra: “Vân Phong! Muội đừng lấy bản thân mình ra nói giỡn. Lão khốn Bạch Chi Vu rõ ràng có ý muốn lợi dụng muội, muội đừng giống ta ngày xưa, tự nhảy vào hố lửa. Nếu muội dám làm vậy, ta sẽ đi báo cho ba vị trưởng lão ngay.”

Nhìn Vân Tường lo lắng cho mình, Vân Phong cười to vỗ vai Vân Tường: “Vân Tường, chỉ là một trăm miếng cực phẩm khoáng thạch thôi, cho dù là một ngàn miếng, một vạn miếng, Vân Phong muội vẫn lấy ra được.”

Vân Tường trừng to mắt: “Muội... Muội có một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm à?”

Vân Phong vẫn cười to, người có tinh thạch thú cực phẩm như nàng, là người không thiếu khoáng thạch cực phẩm nhất thế giới này.

“Không có cái cớ một trăm miếng khoáng thạch cực phẩm, ta muốn xem lão già Bạch Chi Vu đó mặt dày mày dạn đè ép Vân gia thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.