Edit: Mavis Clay
Niệm chú dịch chuyển, hai người nhanh chóng tới tầng sáu của Long Điện, tầng sáu khác với tầng năm, trước mặt là một cánh cửa vừa dày vừa nặng đóng kín, Vân Phong khó hiểu, các tầng khác đều là không gian trống mở, chẳng lẽ tầng sáu có cửa là để cất giấu thứ gì?
Vân Phong đặt tay lên, cửa chính rung động mạnh. Rõ ràng có sự kháng cự, nàng hơi nhíu mày, đã luyện hóa tầng sáu thì đáng lẽ phải mở ra được cánh cửa này chứ? Tinh Thần Lực chậm rãi xuyên qua tay thấm vào cánh cửa, ánh sáng nhạt lóe lên, bao lấy bàn tay của Vân Phong, năng lượng ấm áp hữu lực truyền ra từ cánh cửa, thấm vào lòng bàn tay của nàng.
Lòng bàn tay Vân Phong khẽ dùng sức.
“Ầm ầm!” Cánh cửa đóng chặt tách ra, tia sáng văng khắp nơi, kèm theo đó là một hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt.
Cánh cửa khổng lồ chậm rãi mở ra trước mặt nàng.
“Đi thôi.” Vân Phong nói, dẫn đầu bước vào cánh cửa, sau khi nhìn thấy cảnh tượng đằng sau cánh cửa, trái tim nàng run lên dữ dội.
Tầng sáu vẫn là một không gian vô cùng rộng lớn, bên trong không gian trống rỗng, bởi vì trong đó có bảy chỗ trống tương đối lớn. Bảy chỗ xếp thành hàng, từng chỗ đều phân chia vị trí xác định, bảy màu sắc khác nhau phân bố ở mỗi nơi khác nhau trong không gian.
Bảy màu sắc khác nhau là ứng với bảy nguyên tố? Vân Phong thầm đoán, lại gần quan sát, bên trong hình tròn to lớn không có bất kỳ thứ gì, chỉ đơn giản là hình tròn mà thôi, mỗi hình tròn đều do những màu sắc khác nhau vẽ ra, chúng có ý nghĩa gì thì vẫn chưa xác định được.
“Vòng tròn này…” Khúc Lam Y lẩm bẩm, ánh mắt Vân Phong tối đi, “Những vòng tròn này có phải trước đây từng chứa gì đó không?”
Khúc Lam Y cẩn thận kiểm tra, “Rất có thể, nếu không thì những vòng tròn này giải thích như thế nào…”
Rốt cuộc bên trong vòng tròn này đã từng đặt thứ gì? Vân Phong nhíu mày, nguyên hình của Long Điện là Thiên Điện của Thú Tháp, khó tránh khỏi có quan hệ với ma thú, có khi bên trong bảy vòng tròn này từng đặt ma thú nào đó cũng không chừng.
Vân Phong thử đặt chân vào trong vòng tròn, vừa bước vào, một sức mạnh vô hình đột nhiên sinh ra từ vòng tròn, đẩy bật Vân Phong ra ngoài.
“Xem ra là cấm chế cản con người có ý định bước vào.” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong khẽ cau mày, thú thật nàng không dám lấy ma thú khế ước của mình ra mạo hiểm, Long Điện là nơi nhốt ma thú phạm trọng tội, vòng tròn này chắc là nơi để nhốt ma thú.
Lỡ mà để ma thú khế ước của mình xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng không hề muốn tình huống đó xảy ra.
“Ra ngoài bắt một con nào đó thả vào là cách tốt nhất.” Khúc Lam Y cười lớn, “Bên ngoài nhiều như thế, tìm bừa một cái là được.”
Vân Phong bật cười, đây thực sự là một ý kiến hay. Hai người trở lại tầng hai, Vân Phong điều khiển ngọt nước Long Điện di chuyển, tìm tòi xung quanh, một tháng trôi qua rồi nhưng đám hải tộc kia vẫn không hề bỏ cuộc, mật độ tuần tra không hề giảm đi chút nào.
“Xem ra bọn chúng không bắt được chúng ta thì tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.” Khúc Lam Y lẩm bẩm, ánh mắt Vân Phong tươi cười, bây giờ nàng muốn bắt một con vào thử trước.
“Vèo!” Ánh sáng lóe lên, bóng Vân Phong xuất hiện ngoài Long Điện, ở trong hồ sâu. Vân Phong vừa xuất hiện, đám hải tộc lập tức phát hiển ra. “Đó là một nhân loại!” Tiếng khàn khàn trong nước vang vọng, bóng Vân Phong lóe lên, chạy tới một bụi thủy thảo, chờ mồ mắc câu.
“Vèo vòe!” Quả nhiên, chỉ trong chốc lát đã có không dưới ba bóng dáng chạy như điên về phía này, nàng cười khẩy, lật tay lại, Thủy Nguyên Tố lập tức ngưng kết lại theo hình đóa sen, nàng nắm chặt chờ ba bóng kia lại gần.
“Nhân loại!” Hải tộc đi tới gầm lên, còn chưa kịp xác định vị trí của thể của Vân Phong, chợt cảm thấy sau lưng có một luồng lãnh khí đánh tới, khiến nó không nhịn được run lên. Giây kế đó, một vật lạnh quấn lên người hắn.
“Chuyện này…” Hải tộc muốn rống lên nhưng sợi xích nhanh chóng bịt miệng nó lại, Vân Phong tăng sức, sợi xích nhanh chóng kéo hải tộc vào trong đám thủy thảo, nàng duỗi tay hóa thú.
“Ưm!” Móng vuốt ma thú chặn lại ngay ở cổ họng. Hải tộc kia tràn ngập sợ hãi. Sợi xích chậm rãi dịch xuống, móng vuốt hóa thú của Vân Phong chặn lại cổ họng của hải tộc khiến nó không lên tiếng được, sợi xích quấn hắn chặt hơn, hoàn toàn buộc chặt tứ chi.
Đôi mắt hóa thú mang theo nụ cười lạnh lẽo, hải tộc trợn trừng mắt, ánh sáng lóe lên, bóng hai người từ từ biến mất.
“Nhân loại kia đâu?” Hải tộc đứng đầu tìm tới ngay sau đó, nhưng không hề có chút kết quả nào, không khỏi bắt đầu phiền não.
“Đồng tộc! Sao không thấy đồng tộc đâu nữa?” Lúc này, bọn họ phát hiện một con đã biến đâu mất.
Vân Phong mang theo hải tộc đã bắt được trở lại Long Điện, nó giãy giụa muốn thoát ra nhưng bị sợi xích nước trói lại, không thể thoát nổi. Hơn nữa móng vuốt của Vân Phong còn đang bóp cổ họng nó, lúc này nó như một con cá chết, không có chút năng lực phản kháng nào.
“Nhanh vậy à?” Khúc Lam Y ngạc nhiên, nàng ra ngoài còn chưa được vài phút nữa.
Vân Phong cười, “Nhiều quá nên ta tốn không nhiều công sức, đi thôi.”
Khúc Lam Y gật đầu, hải tộc bị bắt không thể lên tiếng chỉ có thể mở to hai mắt, nhân loại này là sao? Đây là đâu? Bọn chúng đang nói gì? Bọn chúng muốn đi đâu?
Bên trong tầng mười Long Điện, Vân Phong túm lấy hải tộc bước tới bên cạnh bảy vòng tròn khồng lồ, con ngươi của hải tộc như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt, dường như có thể đoán ra được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Vân Phong im lặng, bọn chúng là hải tộc lục địa hóa, thuộc tính nguyên tố đã không thuần nữa.
Vân Phong đang trầm tư thì một trong số những vòng tròn đột nhiên sáng lên. Mắt nàng sáng lên, xem ra không cần nàng phải phân biệt, những vòng tròn kia có thể tự mình cảm nhận được.
Lòng bàn tay thả lỏng, sợi xích băng vung mạnh đi. Hải tộc đã bị bắt bị một lực lớn quăng tới vòng tròn, tiếng khàn khàn của nó vang lên, giãy giụa trong không khí muốn thoát đi. Trong nháy mắt, trong ánh sáng lộ ra một bộ móng vuốt túm lại được nó.
“A!” Tiếng hải tộc gào thét vang dội bên trong Long Điện. Có thể thấy bộ móng kia dùng lực rất mạnh, cơ thể hải tộc lập tức bị chia năm xẻ bảy, mùi máu tanh tưởi nhanh chóng lan ra, bộ móng biến mất. Một tia sáng nguyên tố tỏa ra. Một ít máu và thịt vụn nhanh chóng biến mất. Chỉ còn sót lại thú hồn màu sáng nhạt rồi ngay sau đó cũng bị nuốt chửng.
“Đây là…” Vân Phong và Khúc Lam Y trọn mắt há mồm. Cự trảo kia là gì? Toàn thân nó được làm từ băng chứ không có thể thực, đó là do Nguyên Tố Lực tạo thành, cảnh tượng máu tanh vừa rồi khiến trái tim Vân Phong run lên. Vậy là bảy vòng tròn này là dùng để thôn tính linh hồn ma thú.
“Bên trong vòng tròn này thực sự đã có gì đó ở trong.” Khúc Lam Y lẩm bẩm, vẻ mặt Vân Phong lạnh lẽo, đúng thế, bên trong vòng tròn này đã chứa không biết bao nhiêu thú hồn.
“Đúng là nơi để nhốt kẻ phạm trọng tội.” Khúc Lam Y giật khóe miệng, “Nguyên Tố Lực vừa rồi cho dù là ta và nàng cung không thể đỡ được, có lẽ rất ít kẻ nào có thể chạy thoát được nó, ma thú vào đó chỉ có thể bị nuốt chửng thú hồn, chỉ là… thú hồn bị nuốt đã đi đâu rồi?
Vân Phong im lặng, vừa rồi Thú Hồn thực sự đã biến mất, nói chính xác hơn là bị hút đi, thú hồn bị nuốt chửng đã đi đâu rồi… Vân Phong ngẩng mặt lên, còn ba tầng nữa, nàng chắc chắn sẽ có đáp án.
“Tầng sau coi như cũng có chút tác dụng, tiếp theo chúng ta sẽ tới Vô Tận Hải, gặp phải ma thú phe địch mạnh cứ kéo thẳng vào Long Điện là được rồi, ta và nàng không giải quyết được thì để cho những thứ này giải quyết.”
Vân Phong cười khan, đây cũng là một cách, dụ địch xâm nhập cũng không tệ, chỉ cần bước vào vòng tròn này chính là cái chết với ma thú, thú hồn cũng không thể chạy được, thật là món tốt. Hơn nữa, thu thập thú hồn với nàng cũng có chỗ lợi, mắt đỏ trong cơ thể cực kỳ thèm thuồng thú hồn, mình cũng có thể nhân cơ hội này để gia tăng thực lực.
Vân Phong xuất hiện trùng hợp đã làm kinh động tới đám hải tộc, nhưng tìm nửa ngày vẫn không phát hiện ra chỗ Vân Phong trốn, ngược lại thì đã có hải tộc biến mất một cách khó hiểu, dần dần theo thời gian trôi qua, đã mất không dưới mười mấy hải tộc rồi.
Sự bàng hoàng dần bao phủ trong hồ nước, rốt cuộc là ai?
Một giọt nước chậm rãi di chuyển trong hồ nước, Vân Phong đang chờ một điểm sáng, nàng cực kỳ chắc chắn lối vào ở gần đây, bởi vì nàng và Khúc Lam Y đã cảm nhận được không gian dao động ở đây, nhưng sự dao động này đã bị áp chế lại. Lối vào bị phong ấn rồi. Chứng tỏ, sau đó Vân Phong phải bắt đầu sắn giết thôi.
Trong hồ có gần trăm con hải tộc tuần tra, nhưng bây giờ chỉ còn lại một nửa. Nửa còn lại đã biến mất lúc nào không hay.
Tình hình đó đã kinh động tới những nhân vật quan trọng của hải tộc, tới đáy hồ.
“Tổn thất hơn nửa?” Một giọng nói bén nhọn vang lên bên ngoài Long Điện, Vân Phong và Khúc Lam Y lập tức hiểu bọn họ đã khiến một người xuất hiện rồi.
“Đúng, đúng…” Tiếng vâng vâng dạ dạ đáp lại, sau đó là sự im lặng, “Vẫn chưa tìm được hai nhân loại kia?”
“Vâng, đã tăng được lục soát rồi, nhưng vẫn… không thể tìm được.”
“Tăng thêm! Hai nhân loại kia dám săn giết tộc ta, đừng hòng bước ra khỏi được nơi này. Phải tiêu diệt bọn chúng được ở tại đây.” Giọng nói bén nhọn lại vang lên.
Khúc Lam Y cười lạnh, “Tên Vương tộc này không hề có tính chịu thua tý nào, làm sao đây tiểu Phong Phong?”
Vân Phong nhếch môi, “Muốn giết chúng ta, vậy thì cứ diệt hết đám quân hải tộc trong hồ luôn đi.” Có nhiêu bắt hết nhiêu!
Hành động săn giết của hai bên lại tiếp tục diễn ra, hải tộc tăng thêm nhân thủ vào trong hồ, thề phải moi cho bằng được Vân Phong và Khúc Lam Y, Vân Phong thì điều khiển Long Điện đi những vị trí trong hồ, săn lùng giết những hải tộc đơn độc hoặc một tiểu đội nhỏ. Lực săn giết của Vân Phong cũng tăng dần lên, lúc đầu là một, bây giờ tới hai ba, có lúc lên tới bốn.
Cho dù tộc quần kia có đông tới cỡ nào cũng không chịu nổi sự biến mất vô hình như thế. Không bao lâu sâu, hải tộc trong hồ đã biến mất hơn nửa. Tình hình như thế khiến đám hải tộc tức giận lẫn khủng hoảng. Bây giờ rốt cuộc là bọn chúng săn giết nhân loại, hay là hai nhân loại kia tới săn giết bọn chúng?
Tốc độ biến mất khiến Tộc Vương tức giận, cuối cùng cũng ý thức được Vân Phong và Khúc Lam Y không đơn thuần là tăng nhân lực là có thể tìm được, tìm lâu tới như thế chẳng những không có chút đầu mối mà tộc quần còn phải chịu tổn thương, điều này khiến tâm tình nó vô cùng nặng nề, xem ra hai nhân loại kia cũng không phải nhân vật đơn giản gì.
Tộc Vương lại lần nữa lần xuống đáy hồ, hít một hơi thật sâu, nó mở miệng, mặc dù tiếng không lớn nhưng đủ để truyền tới khắp ngóc ngách trong hồ nước.
“Nhân loại, rốt cuộc các ngươi muốn gì? Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, là các ngươi xông vào đây.”
Vân Phong và Khúc Lam Y bên trong Long Điện nặng nề, thực lực của tên Vương này cao hơn bọn họ. Vân Phong im lặng trong một thoáng, hắng giọng nói vọng ra ngoài Long Điện, “Chúng ta không có ác ý, chỉ là tới để tìm lối vào Vô Tận Hải mà thôi.”
Con ngươi của Vương hải tộc co rụt lại. Lập tức triển khai toàn bộ sức mạnh tìm kiếm trong chớp nhoáng. Hơi thở ma thú mấy lần lướt qua giọt nước Long Điện, Vân Phong cười lạnh, “Vương các hạ đừng nên nhọc công thì hơn, chúng ta không ra được, ngươi cũng không thể tìm được đâu.”
Mắt Vương hải tộc nhìn xung quanh, vừa rồi hắn đã tìm mỗi ngóc ngách ở chỗ này rồi. Nhưng vẫn không phát hiện ra được gì cả. Rốt cuộc hai nhân loại kia đã trốn đâu rồi?
“Lối vào kia đã bị phong ấn rồi, nếu các ngươi muốn vào Vô Tận Hải thì phải tìm cách khác thôi.”
“Chúng ta cần phải qua lối vào tới khu vực kia, kính xin Vương các hạ thu xếp.”
“Không thể được!” Vương hải tộc hét lên.
“Đã vậy thì không nói cũng được.” Giọng Vân Phong lạnh lẽo, tiếp đó là một sự im lặng, toàn thân vương Hải tộc căng lên, đột nhiên gầm lên giận dữ. “Lật tung nơi này lên, nhất định phải tìm ra hai nhân loại kia cho ta, giết chết!”
Vòng tìm mới lại bắt đầu, trận săn giết lại tiếp tục giằng co, số lượng Hải tộc không ngừng bị giảm đi, càng ngày càng nhiều khiến phiền não càng ngày càng tích tụ trong lòng Vương hải tộc, cái hồ này đã bị lật tung nhiều lần lắm rồi, cơ bản không có hơi thở của bất kỳ nhân loại nào cả. Mà số lượng hải tộc đã tổn thất hơn trăm rồi.
Huyệt thái dương của Vương hải tộc nhăn tít lại, cứ tiếp tục thế này sớm muộn gì cả tộc cũng sẽ bị diệt sạch mất. Hắn cơ bản cũng không có cách nào với hai nhân loại kia cả. Nếu như đưa mọi người rút khỏi đây thì cánh cổng kia sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm thấy, với năng lực của hai nhân loại kia phá vỡ được chỉ là chuyện sớm hai muộn.
Đây là so đấu với nhau về mức độ chịu được, cũng là sự đánh cuộc.
Cuối cùng vương hải tộc chịu thua. Hắn không thể tộc mình bị diệt sạch được.
“Ta có thể mở lối vào.” Giọng Vương hải tộc lại vang lên trong hồ nước, mang theo sự tức giận và bối rối, không nhận được hồi âm, hắn nghiến răng, vung tay lên. Kéo một đường vào không gian. Chợt không gian ở đâu đó trong hồ mở ra, ánh sáng mà Vân Phong quen thuộc bắn ra. Lối đi mở ra rồi!
“Lối đi mở ra rồi!” Giọng nói đè nén của Vương lại vang lên, sự tức giận bùng nổ trong đôi mắt thú, chỉ cần Vân Phong ra ngoài là sẽ bộc phát.
“Ra ngoài không?” Khúc Lam Y nhíu mày, thực lực của vương hải tộc này trên họ, với tình hình hiện giờ chắc chắn nó sẽ không bỏ qua cho hai người bọn họ, chắc chắn sẽ nhân cơ hội này tấn công.
Vân Phong nhíu mày, để thử xem Long Điện có thể đi qua đây không. Nàng điều khiển Long điện di chuyển về phía ánh sáng, lực không gian đánh tới, ngay lúc Long Điện vừa chạm vào liền đánh bay nó đi. Sắc mặt nàng trầm xuống, không cho phép Không Gian Dung Khí tiến vào.
“Chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác.” Vân Phong nhìn Khúc Lam Y, Hắn đứng lên gật đầu, Vân Phong niệm chú, ánh sáng bao bọc lấy cơ thể của hai người đưa ra ngoài Long Điện.
Vừa ra ngoài, bóng hai người lập tức lao về phía lối vào. Mà Vương hải tộc cũng đang chờ khoảnh khắc này.
Mắt thú bắn ra sự tức giận, thân hình nhanh như chớp lao về phía Khúc Lam Y và Vân Phong.
Trái tim Vân Phong và Khúc Lam Y chùng xuống, Phong Nguyên Tố tuôn ra cơ thể Vân Phong, bao bọc lấy hai người, gia tăng tốc độ. Chỉ cần tới được cửa lối đi, Không Gian Lực cường đại có thể giúp bọn họ tránh được kiếp nạn này.
Nhưng tốc độ của Vương hải tộc vượt xa tưởng tượng của hai người.
Chỉ chốc lát đã tiến lại gần.
Tinh Thần Lực hai người tuôn ra lòng bàn tay, dung hợp với nhau. Vương hải tộc cười lạnh, bàn tay ma thú nắm chặt vào không gian, Tinh Thần Lực của Vân Phong và Khúc Lam Y bị bóp vỡ trong nháy mắt. Khúc Lam Y mở to mắt.
“Cấp bậc của nó là Thần Quân!”
Cấp bậc Thần Quân! Vân Phong cảm thấy nặng nề, cấp bậc Thần Quân, bọn họ không thể chống lại được. Bây giờ điều duy nhất có thể làm là bước qua được cánh cổng kia.
“Chết đi!” Vương hải tộc gào thét, móng vuốt vồ cào hư không. Hơi thở ma thú cường đại lao tới như lưỡi kiếm, nháy mắt đã sắp chém tới cơ thể của Vân Phong và Khúc Lam Y. Lòng hai người nặng nề. Ngón tay Khúc Lam Y sờ lên ngọc bội màu trắng của mình, trong con ngươi đen bắt đầu có tia hồng loan ra. Cấp bậc Thần Quân… thử một chút xem sao.
“Ong!” Không gian đột nhiên chấn động mãnh liệt, một bóng người đột ngột xuất hiện.
“Lui ra.” Tiếng quát lạnh lùng, Vân Phong nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện không khỏi sững sờ, là A Lạc huyễn thú Lôi Hệ.
“Cái… cái gì?” Con ngươi Vương hải tộc co rụt lại. Toàn thân cứng đờ, hơi thở ma thú buộc phải cưỡng ép thu về lại.
“Đại… đại nhân…” Toàn bộ khí thế mới nãy của Vương hải tộc chớp mắt biến mất sạch. Nhưng quả bóng cao su bị chọc thủng, một kẻ cấp bậc Thần Quân ở trước mặt Huyễn Thú quá nhỏ bé.
Khúc Lam Y và Vân Phong cũng ngừng lại, tình cảnh chạy bán mạng chỉ thông qua một câu nói của A Lạc đã hoàn toàn thay đổi.
“Chuyện… chuyện này…” Vương hải tộc kinh ngạc, trong lòng khó hiểu không nói nên lời, tại sao Huyễn Thú lại đồng hành cùng với con người?
Đôi mắt tím sẫm của A Lạc lạnh lẽo như băng, mặt không chút cảm xúc đứng đó, không nói một lời nào cả, nhưng khí thế có thể áp chế mọi thứ. Vương hải tộc run rẩy đứng đó, không biết nên nói gì cho phải, A Lạc chậm rãi quay đầu lại nhìn lướt qua Vân Phong.
“Vào đi.”
Vân Phong gật đầu, Vương hải tộc muốn lên tiếng nhưng không dám tùy tiện mở miệng trước mặt A Lạc, Huyễn Thú lên tiếng, hắn có tư cách nói lại sao?
“Ngươi thì sao?” Vân Phong khi tới gần cửa hỏi lại, A Lạc không quay đầu lại nói, “Đi sau.”
Khúc Lam Y và Vân Phong nhảy vào cổng, Không Gian Lực nhanh chóng kéo hai người vào trong, vương hải tộc thấy thế, con ngươi lại không khỏi co rụt lại. “Đại nhân! Sao lại có thể để hai nhân loại kia…”
Mắt A Lạc khẽ lóe lên, vương hải tộc lập tức im bặt, “Dám tiết lộ nửa lời, ngươi biết tay đấy.”
Vương hải tộc rùng mình, A Lạc xoay người bước vào cánh cổng, nhanh chóng biến mất. Vẻ mặt của Vương hải tộc nhăn thành một đống, “Rốt cuộc là sao? Hai nhân loại kia lại… đồng hành cũng Huyễn Thú? Rốt cuộc bọn chúng là ai?” Nghĩ tới vẻ mặt và lời nói khi nãy của A Lạc, Vương hải tộc lại rùng mình, vẻ mặt âm trầm nhìn lối vào, sau đó xoay người, nếu Huyễn Thú đã lên tiếng, hắn đã không còn tư cách để can thiệp nữa.
Không Gian Lực cường hãn biến mất, khi mở mắt ra lại Vân Phong đã tới mảnh đất lần đó, đập vào mắt vẫn là bộ hài cốt khổng lồ, sau khi nàng rời đi vẫn không hề thay đổi chút nào.
“Ong!” Không gian lại chấn động, A Lạc xuất hiện, Vân Phong đang tính nói gì đó thì hắn lạnh lùng nói, “Khỏi cần.” Rồi biến mất, nàng giật khóe miệng, Huyễn Thú Lôi Hệ trợ giúp là điều mà nàng không ngờ tới rồi, có thể lần này là ngoại lệ, nếu vì thế mà cho rằng a Lạc là đồng minh thì hơi sớm rồi.
Cho dù thế nào, Huyễn Thú ra tay trợ giúp coi như cũng giải quyết được hậu hoạn rồi.
“Chính là chỗ này?” Khúc Lam Y nhin bộ hài cốt khổng lồ trước mặt, “Hơi thở hải tộc mà nàng hấp thu được là từ nó?”
Nàng gật đầu, lúc ấy chính Nhục Cầu đã giúp nàng dung hợp hơi thở hải tộc kia vào cơ thể mình, nghĩ tới Nhục Cầu, lúc này nàng mới sực nhớ đã lâu rồi nó không xuất hiện. Ngày trước nó rất thích đứng trên vai của mình ra ngoài hít thở không khí, nhưng dạo gần đây hình như nó thích sống trong không gian dung khí hơn, không buồn ra ngoài nữa.
Vân Phong niệm chú mò vào trong không gian dung khí, chợt thấy Nhục Cầu với cơ thể đầy lông đang rúc ở trong, cảm nhận được hơi thở của nàng, nó nhấc đầu lên, chớp đôi mắt to vài cái, nàng ngạc nhiên, lập tức lôi cơ thể nó ra ngoài.
“Nó…” Khúc Lam Y vừa nhìn thấy Nhục Cầu liền ngẩn ra. Vân Phong giơ Nhục Cầu lên trước mặt, quan sát một lượt từ đầu tới chân, nó vô tội nhìn nàng, nàng lẩm bẩm, “Rốt cuộc là đã thay đổi từ khi nào…”
Cái đuôi to lắm lông của Nhục Cầu que quẩy, “Ché, nyanya.” Nó ré lên, mặc dù Vân Phong không hiểu nó nói gì, nhưng bề ngoài của nó thực sự đã thay đổi, trên trán có thêm một dấu ấn màu đỏ, dọc theo dấu ấn đó, màu đỏ dần lan ra toàn thân, từ xa vốn trông như một quả cầu tuyết, lúc này lại như được quấn thêm một lớp chỉ đỏ. Nhất là cái đuôi kia, giờ đã được quấn một sợi đỏ.
“Nyanya!” Nhục Cầu đột nhiên quay đầu lại, nhảy khỏi tay Vân Phong cắn phập vào hư không. Đó là chính là chỗ của Huyễn Thú Lôi Hệ A Lạc.
“Ong!” A Lạc lại xuất hiện, đôi mắt màu tím sau khi thấy Nhục Cầu khẽ lóe lên điểm khác thường, sau đó lại trở về vẻ mặt vô cảm, Vân Phong nhanh chóng chộp lấy Nhục Cầu, A Lạc im lặng, sau đó nói, “Thật bất ngờ khi thấy được hình dáng này của ngài, Na Tà đại nhân.”