Sau khi nghe Vệ Hồng Quân nói, Diệp Thiên hừ một tiếng lạnh lùng:
- Chú Vệ, mấy người này làm càn như vây, trông ánh mắt gian ác của họ chắc chắn không phải là người tốt.
Trước mặt bọn hắn, cho dù hôm nay không có chuyện gì, chỉ trong vòng 3 năm cũng bị bắn chết, bây giờ nếu cho bọn chúng một lối thoát thì thay vào đó sẽ nhiều người bị chúng gây họa.
Đôi khi Diệp Thiên cũng rất mềm lòng, nhưng hắn cũng nhớ kỹ sư phụ đã từng nói một câu, trừ ác xong phải lập tức làm nhiều việc thiện, hắn luôn tâm niệm và làm việc theo lời sư phụ dạy.
Vệ Hồng Quân vốn làm việc thiện, nhưng lại gặp phải chuyện ác, Diệp Thiên tin mọi chuyện đều có nhân quả, tự biết chuyện này, lẽ nào mình thay trời hành đạo trừng trị mấy kẻ này cũng không được.
Cho nên dù không lo việc trộm mộ phong thủy, thì việc trước mắt vẫn là phải xử lý mấy tên côn đồ làm chuyện xằng bậy kia, lúc ra tay Diệp Thiên tuyệt đối nham hiểm, không một chút thương hại.
Nhưng là giống với vị chủ nhiệm Tề của đài CCTV. Diệp Thiên cũng chỉ làm cho gã ta mất hết danh dự, chứ không muốn lấy tính mạng gã, vốn dĩ gã cũng chưa đáng tội chết,
- Nhưng…. Nhưng là giết người rồi!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Vệ Hồng Quân cũng không biết phải nói gì cho phải, năm đó ông cũng từng tàn nhẫn, nhưng nhiều nhất cũng chỉ là lấy chai bia đánh người, làm sao có thể chứng kiến cảnh máu đổ.
Lúc trước thấy Diệp Thiên giễu cợt chủ nhiệm Tề, Vệ Hồng Quân chỉ thấy buồn cười nhưng người chết rành rành ngay trước mắt, cho dù Vệ Hồng Quân có hận đám thanh niên đến thấu xương thì cũng vẫn cảm thấy lạnh cả người.
Lúc này Vệ Hồng Quân mới biết, bề ngoài Diệp Thiên cười hi hi ha ha nhưng khi trở mặt thì vô cùng đáng sợ, vừa rồi Diệp Thiên lại lộ ra ánh mắt lạnh lùng tàn khốc, quả thực mấy người kia chỉ bình thường như những con kiến.
Song Vệ Hồng Quân trong lòng cũng cảm thấy khá may mắn, với Diệp Thiên luôn cầu được ước thấy, cho tới nay quan hệ của hai người cũng ở mức Tâm Kinh, nếu không ông cũng không thể thấy một bộ mặt thật của Diệp Thiên.
- Giết người? Ai giết người?
Diệp Thiên tỏ vẻ vô tội, liếc mắt nhìn Vệ Hồng Quân một cái, rồi nói:
- Chú Vệ, không phải chúng ta giết người, thì chúng ta lo chuyện gì?
Thực ra, đối với Hoàng Mao, trong lòng Diệp Thiên cũng thấy giật mình, vượt xa ngoài dự tính của hắn.
Vừa rồi, trong lúc chế bùa Hư Không Diệp Thiên đã hơi vội vàng, thực ra bùa hiệu cũng không được tốt lắm, nhưng tên Hoàng Mao này tâm địa ác, có sát khí, nên hắn chỉ làm cho sát khí đó mạnh lên rồi lộ ra ngoài thôi.
Nhắc tới, cũng thật khéo, mấy ngày qua Hoàng Mao mới xem xong bộ phim Young and Dangerous.
Hơn nữa, quan hệ nam nữ của bọn hắn mười phần hỗn loạn, thường xuyên quan hệ nam nữ bừa bãi, không chỉ thế Hoàng Mao còn hút cả thuốc phiện, chứ những người đầu óc bình thường đã không đến nỗi.
Hôm qua không biết là Hoàng Mao đã lên giường cũng cô gái nào mà bây giờ đầu óc hồ đồ, lại đã xem phim thực tế nên đã quyến rũ Nhị Tẩu Trần Hạo rồi.
Hơn nữa, Hoàng Mao cũng học theo sự dũng mãnh của nam diễn viên chính, một người đuổi giết chém bay đầu bốn người, tên cuối cùng cũng bị chém bay đầu xuống đất.
Nhưng âm mưu sát hại trong đầu Diệp Thiên cũng không nhiều, chỉ một hồi trút hết ra Hoàng Mao đã ngã trên mặt đất, đầu óc mơ màng cũng bắt đầu tỉnh lại.
- Ai làm? Ai làm vậy?
Vừa mới tỉnh lại Hoàng Mao đã nhìn thấy bạn mình bên cạch đầy máu, đầu óc như muốn nổ tung, liến cầm đao nhảy dựng lên, tức giận nhưng không có ai trả lời gã.
- Sơn Kê, tay cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?
Nhìn xung quanh,
Hoàng Mao đều thấy bạn mình bị chém ngã xuống đất, liền vội vàng cầm đao chạy tới.
Trên mặt đất Trần Tiểu Xuân kinh sợ, vừa mới tỉnh lại cầm cánh tay bị đứt nhìn thấy Hoàng Mao như hung thần lao đến trong chớp mắt lại bị hù dọa cho hôn mê bất tỉnh.
- Rốt cục ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Thấy bốn đồng bọn chết trên mặt đất, vốn đầu óc Hoàng Mao không thể nào tỉnh ra, liền kéo người phụ nữ trung niên lại rống lớn lên hỏi:
- Nói cho tao, ai đã giết bọn họ, không nói tao cho một đao chết bây giờ.
Người đàn bà đáng thương bị hù dọa sợ chết, làm sao có thể nói được gì? Ngay lúc đo Hoàng Mao định chém chế cô, thì đột nhiên bên tai có tiếng gào to:
- Dừng tay lại, tôi là cảnh sát đây.
Sau hai tiếng quát là họng sung đen sì nhắm vào hắn, 4,5 người mặc áo công an, cảnh sát bao vây Hoàng Mao.
Cửa bệnh viện cách đồn công an không xa, nhận được tin tố giác có người đang hành hung giết mấy mạng người, toàn bộ công an trong đồn đã được huy động, chưa đầy 5 phút sau đã có mặt tại hiện trường.
Tình cảnh bi thảm ở hiện trường làm cho mấy cảnh sát lạnh cả người, hai trong số bốn người bị chém giữa cổ, trên mặt đất đầy máu, một người ở xa hơn thì bất tỉnh cả người đầy máu cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Người trên mặt đất cạnh Hoàng Mao bị dứt cổ tay, nhìn máu ở tay chảy đầm đìa mà làm cho người ta cảm thấy lạnh run người.
- Đồng chí cảnh sát, các anh đến thật đúng lúc, các anh vừa tới, các huynh đệ của tôi đều bị chém chết, các anh phải giúp tôi tìm ra hung thủ tôi phải báo thù cho bọn họ.
Lúc thấy mấy đồng chí công an, suýt nữa Hoàng Mao đã rơi lệ, thật không ngờ y lại lễ độ như vậy.
- Trước tiên anh hãy bỏ đao xuống.
Sở trưởng sở Công an là một cảnh sá có thâm niên, anh cũng đã nhìn ra, thấy tinh thần Hoàng Mao bất thường, hơn nữa vụ án đã quá rõ ràng, chính là Hoàng Mao đã sát hại 4 người.
Nhưng Hoàng Mao này lại rất thâm trầm, bên trong đầy nghĩ khí huynh đệ, lắc đầu nói:
- Không được, các anh phải giúp tôi tìm ra hung thủ tôi muốn chém chết nó để báo thù cho các huynh đệ.
Có một vài người bệnh khá to gan, vừa rồi cũng đã chứng kiến lại nghe Hoàng Mao nói thêm bớt, không khỏi thấy nực cười, lớn tiếng nói:
- Báo thù cái gì, chính là anh đã chém chết bọn họ, muốn báo thù thì giết anh đi là tốt nhất.
- Tôi … tôi chém chết bọn họ?
Hoàng Mao nghe thấy vậy ngẩn cả người, nhớ lại giấc mơ mơ mơ màng màng, vừa rồi chính mình đã giết người? Nhưng những người đó đều truy sát mình.
- Đúng, nhất định là người kia đã chém chết huynh đệ của mình.
Người giống Hoàng Mao là như thế, luôn lấy mình là trung tâm, rất nhanh hắn đã tìm ra mục tiêu, bắt cóc người phụ nữ kia, lấy đao giơ về phía người đàn ông rồi phóng đi.
- Đoàng! đoàng!
Lúc Hoàng Mao cầm đao giơ lên thì lập tức hai tiếng sung cũng vang lên.
- Ầm …
Thanh đao trong tay Hoàng Mao cũng bị rơi xuống đất, sau đó y cũng ngã xuống.
Đến lúc chết, thần trí Hoàng Mao mới tỉnh lại, mắt mở thật to tràn đầy sự lưu luyến nơi trần thế.
- Tiểu Vương, cậu và Tiểu Lý đi tìm nhân chứng lấy khẩu cung, Lão Ngô xem hiện trường không để người ta làm mất, bác sĩ, bác sĩ nhanh lên xem có ai còn sống không?
Đội trưởng đội công an sau khi thấy tên bắt cóc bị bắn gục, đã nhanh chóng sắp xếp mọi việc.
Bình thường đối phó với loại tội phạm nguy hiểm đều do nhóm đặc công của cảnh sát làm, vị đội trưởng này cũng không biết người đã bắn gục tên tội phạm này rốt cục là lập công hay không làm tròn nhiệm vụ nữa?
Trong bệnh viện tự nhiên không thiếu bác sĩ, dưới sự chỉ huy của đội trưởng, trừ Hoàng Mao bị bắn trúng tim ngã chết những người khác đều được đưa vào phòng cấp cứu.
Thấy người bị cắt cổ tay chưa chết, Diệp Thiên nhíu mày nói:
- Chú Vệ, không chừng chuyện này có thể điều tra đến chú, lúc đó chú cứ nói thật là được rồi.
Diệp Thiên biết, nhất định cảnh sát sẽ truy vấn mấy người đến bệnh viện mắt, sau đó sẽ tìm đến Vệ Hồng Quân lấy khẩu cung.
- Cái gì? Nói thật?
Đang ngẩn người nhìn xuống dưới lầu, Diệp Thiên nói làm cho Vệ Hồng Quân hoảng sợ, vội vàng nói:
- Diệp Thiên, ta … ta sẽ không nói, vì nếu nói chẳng phải là ta cũng không còn cháu để tin tưởng sao?
- Chú Vệ , chú đừng tưởng tượng nhiều như vậy? Cháu bảo chú nói thật là nói ý đồ của mấy người kia, là họ tự giết lẫn nhau đâu có liên quan gì đến chúng ta.
Diệp Thiên bị Vệ Hồng Quân làm cho dở khóc dở cười, bình thường thấy chú Vệ rất cứng rắn sao lại có thể bị dọa thành như vậy?
Nhưng Diệp Thiên cũng không muốn tận mắt thấy một trận huyết án, nhất là lúc đối mặt với nó đổi lại là ai cũng sẽ không yên lòng.
- Cháu nói cũng đúng…
Sau khi nghe Diệp Thien nói, Vệ Hồng Quân cũng trở về bình thường, Hoàng Mao kia lấy đao giết người, ít nhất cũng có mấy chục người chứng kiến, đâu có liên quan đến bọn họ?
Hơn nữa Hoàng Mao cũng đã chết, cho dù có hơi kì lạ, những cảnh sát cũng không thể nghi ngờ bọn họ, có tìm đến thì cũng chỉ như người đi ngang qua sân khấu mà thôi.
- Diệp Thiên các cháu về trước đi, ngộ nhỡ cảnh sát đến đây , thấy các cháu…
- Chú vệ, cháu đến thăm chú có sao không? Cảnh sát cũng cần hiểu đạo lý chứ, chúng ta không việc gì phải dấu đầu hở đuôi, cháu sẽ ở lại!
Vệ Hồng Quân còn chưa nói xong đã bị Diệp Thiên ngắt lời, muốn thấu tình đạt lý, Vệ Hồng Quân còn kém xa Diệp Thiên, người càng né tránh thì sẽ càng là lý do bị hoài nghi.