Thiên Tài Tướng Sư

Chương 447: Chương 447: Bang Lừa Đảo (trung)






Công ty thương mại vẫn có người ra vào, có rất nhiên công nhân viên đang bận rộn khiến cho Diệp Đông Bình lúc đầu còn thở phào nhẹ nhõm, 1 công ty lớn như vậy, thì tổng giám đốc không thể chạy đi đâu được.

- Tống giám đốc Bao à? Chúng tôi không biết người này? Ông này có phải nhầm rồi không?

Thế nhưng lúc Diệp Đông Bình hỏi bọn họ là tổng giám đốc Bao ở đâu? Mấy cô gái xinh đẹp ở trước cửa lập tức trợn tròn 2 mắt. Hết sức nhiệt tình nói chuyện với Diệp Đông Bình, công ty của bọn họ không có tổng giám đốc hay là phó tổng giám đốc nào họ Bao cả!

- Không thể nào, hắn tên là Bao Phong Lăng, là ông chủ của các cô mà!

Diệp Đông Bình lập tức nói là không thể nào, ông đã nhiều lần cùng Bao Phong Lăng vào công ty này, hơn nữa lúc đó còn cùng Bao Phong Lăngngồi nói chuyện ở phòng tiếp khách của công ty, lúc ấy còn có thư ký lấy nước cho ông nữa vẫn luôn mồm gọi là Bao tổng.

- Đúng rồi, chính là cô, người mang nước cho tôi hôm đó chính là cô!

Diệp Đông Bình đang nói chuyện, bỗng nhiên nhìn thấy 1 cô gái dáng người thon thả đi ngang qua, bèn giữ cô ta lại, khiến cho cô ta hoảng sợ.

- Ông là Diệp tổng à?

Mặc dù đã qua 1 năm, thế nhưng trí nhớ cô này vẫn cực tốt, liếc mắt 1 cái đã nhận ra Diệp Đông Bình.

- Đúng, đúng, Bao tổng của các cô có ở đây hay không? Tôi đến đây tìm ông ấy.

- Diệp Đông Bình lúc này hơi bình tâm lại, tìm được người thì không sợ hắn chạy nữa. Bao tổng của chúng tôi?

Cô gái đó có chút kỳ quái nhìn Diệp Đông Bình, hỏi:

- Ông nói là Bao Phong Lăng tiên sinh đó à?

Diệp Đông Bình vội hét lên:

- Đúng, chính là ông ấy, lần trước tôi đến đây cùng ông ấy, cô quên rồi sao?

Khuôn mặt cô gái bỗng nhiên kỳ quái hơn, nói:

- Tôi vẫn nhớ, thế nhưng Bao tiên sinh không phải là nhân viên trong công ty chúng tôi, ông ấy chỉ là khách thôi.

- Cái gì? Hắn… hắn chỉ là khách của các cô thôi à?

Diệp Đông Bình như bị sét đánh, trợn tròn mắt lên. Chuyện người mua bán đồ cổ bị lừa gạt thì nhiều lắm, đến lúc này rồi, ông còn không hiểu hay sao?

Thế nhưng Diệp Đông Bình vẫn lôi cô thư ký đó ra tìm 1 chỗ ngồi nói chuyện 1 lát, cũng may là cô thủ ký này rất hiểu chuyện, cũng coi như là làm rõ chân tướng sự việc.

Hóa ra, Bao Phong Lăng năm đó lấy danh nghĩa là 1 công ty thương mại HongKong ký kết 1 hợp đồng với công ty thương mại này.

Bàn bạc ký kết không lâu sau, Bao Phong Lăng gọi điện nói còn có 1 vài chi tiết cần bàn với tổng giám đốc bọn họ, thế nhưng vừa đúng lúc tổng giám đốc bọn họ không ở công ty, sau đó Bao Phong Lăng mới đề nghị là đợi công ty họ 1 thời gian nữa.

Chuyện tiếp đó thì tự Diệp Đông Bình được kiểm nghiệm, sau khi đến công ty, Bao Phong Lăng dựa vào danh nghĩa công ty sắp xếp, nói thầm cùng cô thư ký 1 hồi, sau đó mới dẫn ông đến phòng họp, hàn huyên hơn 1 giờ mới đi ra.

Tới lúc này, Diệp Đông Bình đã biết chính xác là mình bị lừa, thế nhưng ông vẫn còn ảo tưởng mong cái đầu rồng kia là thật, lập tức quay về nhà.

Sau 1 ngày hôm qua xem xét nghiên cứu, Diệp Đông Bình cuối cùng cũng hiểu, 30 triệu của ông rốt cục để đổi lấy mua 1 món hàng mỹ nghệ hiện đại.

Mà tên buôn đồ cổ với Bao Phong Lăng chính là đồng bọn, chuyện này từ đầu đến cuối, đều là 2 người đó giật dây mà thôi.

Chỉ có điều Diệp Đông Bình thế nào cũng không hiểu được, quen biết Bao Phong Lăng cũng 3, 4 năm rồi, hóa ra ngay từ ngày đầu quen, hắn đã bày ra bẫy đó ra rồi, lòng người sao có thể hiểm ác đến mức thế được?

Nói tới đây, Diệp Đông Bình dậm chân thở dài, tiền bị lừa, tâm can đau nhỏi, nhưng cái cảm giác đau khổ vì bị lừa khiến ông còn khó chịu hơn.

Sau khi nghe Diệp Đông Bình kể xong, Diệp Thiên bĩu môi, không cho là đúng nói:

- Ba, cái này thì có gì lạ chứ, con hỏi ba, nếu ba làm chuyên về 1 ngành, tốn 3, 4 năm để kiếm được 30, 40 triệu, ba có bằng lòng làm không?

- Nói thừa, ba đương nhiên là bằng lòng rồi, ba làm đồ cổ vất vả hơn 10 năm cũng chỉ kiếm được hơn 10 triệu, có chuyện 3, 4 năm có thể kiếm được 30. 40 triệu như thế ai mà không làm?

Diệp Đông Bình lúc này bụng nóng như lửa đốt, thế nhưng lập tức phản ứng lại:

- Diệp Thiên, con… con bảo, bọn họ là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp à, chuyên đi lừa người để kiếm sống à?

- Haiz, tin mới lắm à?

Diệp Thiên nghe thế nở nụ cười, nói:

- Không phải kẻ lừa đảo chuyên nghiệp có thể lấy được nhiều tiền trong tay ba như vậy sao?

Diệp Đông Bình thở dài, nói:

- Đây… đây cũng tại ba tham, nếu không phải muốn được miếng lơn, cũng… cũng không đến mức bị lừa nhiều tiền như vậy đâu.

- Ba, ham muốn vốn không phải là 1 cái tội, bọn lừa đảo này sở dĩ có thể hành động xuôn xẻ như vậy được chính là lợi dụng cái nhược điểm này.

Diệp Thiên dừng 1 chút, bỗng nhiên có chút kỳ quái nhìn về phía cha, hỏi:

- Đúng rồi, ba, ba mua đồ cổ vẫn luôn luôn cực kỳ cẩn thận, sao trong thời gian 3 ngày ngắn ngủi như vậy đã quyết định làm vụ làm ăn lớn thế này?

Kể từ lúc Diệp Đông Bình làm vụ mất tiền hồi Diệp Thiên vào đại học đó, ông vẫn luôn luôn cẩn thận, bình thường những vụ làm ăn lớn hay vụ ông cảm thấy không tự tin thì rất ít khi ông làm.

Chỉ có điều hành động lần này của cha, cũng khiến Diệp Thiên cảm thấy kỳ quái, sống cùng cha hơn 20 năm, cậu lần đầy phát hiện cha mình cũng có ham muốn lớn như vậy.

Thấy ánh mắt của con trai, Diệp Đông Bình lắp ba lắp bắp nói:

Ba… ba không phải vì mẹ… mẹ con về, có thế… có thể kiếm chút thể diện không được sao?

Diệp Đông Bình hiểu được xuất thân của Tống Vi Lan, hơn nữa sau lần gặp mặt trước, hai người tuy rằng trò chuyện rất vui nhưng tâm lý Diệp Đông Bình cũng nảy sinh 1 vài vấn đề.

Năm đó tướng mạo Diệp Đông Bình khôi ngô tuấn tú, hơn nữa lại là sinh viên xuất sắc của đại học Thanh Hoa, hơn nữa còn biết viết thơ tình,v.v trong hàng ngàn thanh niên tri thức nông thôn cũng thuộc hạng người xuất sắc nhất.

Mà Tống Vi Lan lúc đó cũng chưa chưa có dấu hiệu là người có tư chất kinh doanh, dù sao mỗi ngày gặp nhau thì cái tư chất đó cũng không bộc lộ ra ngoài được, lúc ấy 2 người này trong mắt người khác là nam tài nữ sắc, là 1 cặp vô cùng xứng đôi vừa lứa.

Kể cả sau khi kết hôn, chuyện bên ngoài cũng do Diệp Đông Bình lo liệu, Tống Vi Lan lo chuyện bếp núc, những việc nặng nhọc như là đào bể nước thì 1 mình Diệp Đông Bình làm, có thể nói là trụ cột trong gia đình.

Thế mà thoắt 1 cái đã hơn 20 năm, đối diện với ông bây giờ đã là 1 quý bà giàu có trên thế giới, hơn nữa Tống Vi Lan rất chăm chút nhan sắc, nhìn qua chỉ giống 1 phụ nữ 30 tuổi, điều này cũng khiến cho Diệp Đông Bình sắp già rồi cảm thấy có chút xấu hổ.

Đương nhiên, trước mắt Tống Vi Lan, Diệp Đông Bình vẫn biểu hiện hết sức tự nhiên, thế nhưng về đến nhà, ông lại cân nhắc mình có nên kiếm nhiều tiền hơn 1 chút hay không, để sau này bà xã đỡ coi thường mình.

Tục ngữ nói nam nữ khi yêu thì chỉ số thông minh giảm xuống rất nhiều, tuy rằng Diệp Đông Bình đã 40, 50 tuổi rồi, những cũng không khéo léo hơn bọn thanh niên bây giờ là bao, thậm chí chỉ số thông minh cũng giảm đi mấy điểm rồi.

Còn chưa tỉnh táo sau khi hưng phấn vì gặp được Tống Vi Lan thì cái vụ mua bán đầu rồng kia tự nhiên tìm đến Diệp Đông Bình, đây chẳng phải chết đuối vớ được cọc hay sao?

Cho nên ông mất đi khả năng phán đoán chuẩn xác cho vụ mua bán đó, hơn nữa lại nóng lòng muốn làm được chút chuyện chứng tỏ khả năng của mình, nên Diệp Đông Bình đã lọt vào cái lưới mà họ giăng ra t3, 4 năm qua.

Kỳ thực Diệp Đông Bình không hẳn muốn dùng cách kiếm tiền để chứng minh bản thân mình, ông chỉ muốn chứng minh mình rất thành công trong lĩnh vực này, mà còn làm cực kỳ tốt nữa, cũng giống như địa vị của Tống Vi Lan ở phố Wall kia.

Thế nhưng Diệp Đông Bình rốt cục đến Bắc Kinh chưa bao lâu, kinh doanh mặc dù rất thuận lợi, nhưng vẫn còn thua xa các thương gia buôn đồ cổ trong nước, lúc này mới rơi vào bẫy của Bao Phong Lăng!

- Ba, ba… hóa ra là có ý nghĩ này ư?

Sau khi nghe cha giải thích, Diệp Thiên quả thực là dở khóc dở cười. Gia tài mẹ mình ít cũng phải đến mấy trăm triệu đô, mà cha mình chỉ là 1 người buôn đồ cổ bình thường, cũng không thể kiếm được nhiều tiền như vậy, thế mà ông cũng muốn dùng cách kiếm tiền để chứng tỏ khả năng của mình.

- Ba… ba không phải là không muốn bị mẹ con xem thường hay sao?

Diệp Đông Bình từ trước đến nay trước mặt con trai vẫn luôn rất kiên cường, thế nhưng lúc này lại cúi đầu giống như 1 đứa trẻ làm sai chuyện gì vậy. Nhìn thấy bộ dạng cha mình, Diệp Thiên vốn đang mỉm cười, trong lòng đột nhiên cảm thấy hốt hoảng, hình như có 1 bàn tay to đang véo trái tim mình, xé trái tim mình ra khiến cậu cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đây mà là ba mình ư? Đây mà là người mà vẫn cầm roi đuổi mình khắp sân đây sao? Đây mà là người ba mà lúc mình mắc lỗi đã chạy đến trường đập bàn ầm ầm với giáo viên đây sao?

Chẳng mấy chốc, 2 cha còn đã dần dần già đi, áp lực cuộc sống, khiến cho người cha trước mặt mình đây đầu đã lấm tấm hoa râm, sương sống hình như đã không còn thẳng như nằm nào nữa rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng của cha, nghĩ đến bóng dáng cha tiễn mình ra ga năm đó, mắt Diệp Thiên bỗng dưng đỏ lên.

Mấy năm nay cậu chỉ tung hoàng ngang dọc, càng ngày càng ít nói chuyện cùng cha, cũng càng ngày càng xa… tim cha hơn.

- Ba, không thế đâu, không ai coi thường cha đâu!

Diệp Thiên đặt tay phải lên trên vai cha, sau khi cha ngẩng mặt lên. Diệp Thiên nhìn thấy ánh mắt cha, ngập ngừng nói từng từ 1:

- Bây giờ thì không, sau này cũng không có ai coi thường ba cả, bởi vì, cha là cha của Diệp Thiên con! Ngay cả Tống Vi Lan, mẹ con cũng không dám xem thường con đâu!

30 năm trước thì kính trọng cha, 30 năm sau thì coi trọng con.

Vẻ yếu ớt mà khi nãy Diệp Đông Bình biểu hiện ra đó khiến cho Diệp Thiên mới hiểu được cha là 1 người đàn ông, trong lòng phải chịu cái áp lực này.

Đồng thời Diệp Thiên trong lòng đã hạ quyết tâm, không thể để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến người cha đã cùng mình nương tựa suốt 20 năm qua.

- Nhưng mà… Diệp Thiên, ba… ba lần này cũng đem tiền của con vào vụ đó hết rồi!

Diệp Đông bình có chút ngượng ngùng nói, số tiền đó vốn cất đi để dùng lúc Diệp Thiên kết hôn.

Diệp Thiên gượng cười 1 cái, nói:

- Ba, ba mua đồ cổ thực ra chính là đánh bạc, cờ bạc không biết thế nào, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.