Thiên Tài Tướng Sư

Chương 393: Chương 393: Báo cáo






Nhìn thấy hiện trường trước mắt thế này, Park Kim Hee mặt mày tái nhợt, đã từng kiêu ngạo về kiếm đạo của mình, thế nhưng ngay cả rút thanh đao ra khỏi vỏ cũng không thể, điều này khiến cho tâm trạng cô tan vỡ.

- Kiếm tốt!

Thanh kiếm này dài không đến ba thước, thân kiếm rộng chừng 2 ngón tay, uốn hình cánh cung, toàn bộ kiếm được khắc những hoa văn như băng vỡ, Diệp Thiên biết, đây là 1 kỹ thuật rèn kiếm rất đặc thù của Nhật Bản.

Tay phải cầm cán kiếm, ngón trỏ tay trái Diệp Thiên búng nhẹ vào thân kiếm, 1 tiếng kêu “keng keng” giòn tan vang lên, thân kiếm rung lên, cả thanh kiếm như sống động hẳn lên.

- Có kiếm mà không có duyên, kể cả kiếm tốt cũng không có tác dụng gì.

Diệp Thiên tiện tay vung kiếm lên, khung cảnh xung quanh ngay lập vụt lên ánh sáng mờ ảo, nhiệt độ không khí cũng như là giảm xuống mấy độ.

1 tiếng “tang” vang lên, Diệp Thiên nhét kiếm vào trong vỏ, tiện tay ném cho Park Kim Hee, nói:

- Kiếm đạo Nhật Bản, vớ vẩn, quay về mà nói với Kitamiya Anh Hùng, muốn gặp được võ đạo chân chính, thì đến Trung Quốc tìm tôi.

- Cậu biết sư phụ tôi à?

Park Kim Hee giật mình ngẩng đầu lên, thoát ra khỏi cái cảnh tâm trí thất thần khi nãy.

- Không quen biết, nhưng ngươi cầm thanh đao này mang về cho hắn, hắn sẽ nhận ra tôi!

Diệp Thiên lắc lắc đầu, ra khỏi công viên, nhìn thì đi rất chậm rãi nhưng mới có chớp mắt mà đã đi được hơn 10 mét rồi, tiếng nói từ xa vọng lại:

- Sau này không được tôi cho phép, thì vào gần nhà tôi trong phạm vi 500 mét, giết không tha!

Câu cuối cùng này của Diệp Thiên, khiến cho Park Kim Hee toát mồ hôi lạnh, lúc này cô mới hiểu vì sao lúc trước sắc mặt Diệp Thiên khó coi như vậy, đoán chừng là mình đã phạm phải điều kiêng kị của người ta rồi.

- Sao lại muôn mình đem kiếm cho sư phụ nhỉ?

Park Kim Hee hơi khó hiểu nhìn vào thanh Lôi Thiết trong tay, tiện tay rút luôn kiếm ra.

- Hả?

Vào lúc kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, Park Kim Hee cảm thấy có gì không ổn, thanh đao Thiết Lôi vốn rất nặng, lúc này trở nên nhẹ như bỗng.

Đợi cho đao rút ra khỏi vỏ xong, Park Kim Hee phát hiện, thân đao vốn dài đến 3 thước, lúc này chỉ còn lại 1 khúc nửa thước trơ trọi lẻ loi dính với cán đao.

Park Kim Hee vô cùng kinh ngạc, vội vàng dốc ngược vỏ kiếm, 2 tiếng “keng keng” vang lên, 2 đoạn kiếm mỗi đoạn dài 1 thước rơi trên đá sỏi.

- Hắn… hắn ta lúc cầm kiếm đã chặt đứt rồi sao?

Nhìn thấy thân hình Diệp Thiên dần biến mất, cả người Park Kim Hee sững sờ đứng ở đó rất lâu, trong lòng ngoài cảm giác sợ hãi ra, cũng không còn ý nghĩ muốn tìm Diệp Thiên tỷ thí nữa.

Phải biết rằng, thanh kiếm này là do 1 danh sư nổi tiếng ở Nhật Bản đã dành 5 năm để chế tạo ra.

Trong đó dung hợp cả kỹ thuật rèn kiếm thời cổ đại và khoa học kỹ thuật hiện đại, được coi là 1 món binh khí thần cũng không quá, nhưng lại bị Diệp Thiên thản nhiên chặt gẫy thành 3 đoạn.

Công lực như vậy, Park Kim Hee thực sự không thể tưởng tượng nổi, ngay cả ông nội của cô và sư phụ cô Kitamiya Anh Hùng cũng không thể làm nổi như vậy.

Chiêu thức này của Diệp Thiên càng làm cho Park Kim Hee càng có kiến thức sâu hơn về Trung Quốc, xưa kia những người Hàn Quốc tự cao tự đại và kiêu ngạo như thế này bây giờ lại trở nên buồn cười như vậy.

Diệp Thiên cũng không để ý tới cảm giác trong lòng của Park Kim Hee lúc này, sau khi trờ vể nhà, thì thấy A Đinh cùng 2 vị sư huynh đã quay trờ lại, đang ngồi ngoài sân nói chuyện.

- Tiểu sư đệ, làm sao vậy? Sao trên người cậu sát khí nặng thế?

Nhìn thấy Diệp Thiên vào sân, Cẩu Tâm Gia không khỏi nhíu mày lại, nơi đô thị như thế này không giống như Phật Quảng Sơn, Nếu như Diệp Thiên không thu lại sát khí ngút trời như vậy, sớm muộn gì cũng gây nên đại họa.

- Sư huynh, không có gì, hôm nay ra khỏi cửa không bói quẻ, nên gặp 1 chút chuyện.

Diệp Thiên lắc đầu, nói:

- Khi nãy đệ tử của Kitamiya Anh Hùng qua đây tỷ thí, thế nhưng như vậy đi, đại sư huynh, sau này có cơ hội, đệ sẽ tìm Kitamiya Anh Hùng tìm lại công bằng.

Diệp Thiên biết, năm đó Nhật Bản ỷ đông người, do Kitamiya Anh Hùng đánh lén, nên chặt đứt cánh tay phải của đại sư huynh, thủ đoạn có thể nói là đê tiện cực kỳ.

Nếu không phải Park Kim Hee là con gái, hơn nửa lúc tỷ thí vào lúc chính ngọ không được giết người thì Diệp Thiên ít nhất cũng đã đánh cho cô ta bị thương rồi.

- Đệ tử của Kitamiya Anh Hùng?

Cẩu Tâm Gia nghe vậy sửng sốt, nói:

- Kể cho huynh nghe, đệ với hắn chiến thế nào đi.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

- Park Kim Hee chắc là học kiếm pháp của Kitamiya Nhất Đao, thế nhưng đệ không cho cô ta cơ hội rút kiếm ra khỏi vỏ.

Nghe Diệp Thiên kể xong, Cẩu Tâm Gia mở miệng nói:

- Tiểu sư đệ, kiếm đạo Kitamiya Nhất Đao có thể được lưu truyền hơn trăm năm ở Nhật Bản, cũng có chỗ nên học hỏi, loại đao pháp này vô cùng dị, góc xuất đao cũng xảo trả vô cùng.

- Năm đó Kitamiya Anh Hùng được vinh dự là hậu nhân kiệt xuất nhất trong gia tộc Kitamiya, đao pháp biến ảo khôn lường, không có đối thủ, nếu như sau này đệ gặp hắn, nhất định phải cẩn trọng mới được.

- Vâng, sư huynh, đệ sẽ chú ý.

Diệp Thiên khắc sâu lời nói của đại sư huynh trong lòng, sau chuyện ở Đài Đà kia, Diệp Thiên hiểu được đạo lý sư tử vồ thỏ thì phải dồn hết sức lực mới được.

- Được rồi, Diệp Thiên, mời khách vào ăn cơm đi.

Bà bác lúc này làm cơm xong rồi, đi qua nói:

- Diệp Thiên, bác nói cháu biết, không được phép làm xằng làm bậy cùng cô gái Hàn Quốc đấy đâu đấy, người họ Diệp nhà ta không chấp nhận người này đâu.

- Bác cả, bác nói gì vậy chứ? Cháu là hạng người như thế sao?

Diệp Thiên nghe thấy vậy liền cười mếu, may là Vu Thanh Nhã thời gian này có việc phải quay lại trường học, không thì chuyện hôm nay mình có nhảy xuống sông hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Vào thời điểm mấy người Diệp Thiên đang ăn cơm vui vẻ ở ngôi nhà cũ, thì ở đại sảnh Hồng Tường được canh gác nghiêm ngặt cách không xa bọn họ cho lắm có 1 ông lão đang lặng lẽ ăn cơm.

Thức ăn bày trên bàn cũng vô cùng đơn giản, 4 món rau 1 bát canh, canh thì là canh đậu hũ đầu cá, trên bàn còn có 1 bát cơm nhỏ, Tống Hạo Nhiên là người miền nam, cũng không có thói quen ăn màn thầu.

Ông lão ăn cơm rất chậm, mỗi một miếng nhai kỹ hơn bình thường, giống như là đang ăn sơn hào hải vị vậy.

Đứng ờ bên trái ông lão rõ ràng là vị Tiết chủ nhiệm Tiết Thanh Thịnh buổi chiều kia, chỉ có điều Tiết chủ nhiệm lúc trước oai phong lẫm liệt kia bây giờ đến thở mạnh cũng không dám, như là ông lão yên lặng kia đang đè 1 ngọn núi lên trên người ông vậy.

Mặc dù mới đảm nhiệm nhiệm kỳ mới, nhưng công việc hàng ngày của Tống Hạo Nhiên cũng được sắp xếp hết sức sít sao, sau khi Tiết Thanh Thịnh giải quyết xong chuyện của Diệp Thiên, đến đây đã đợi hơn 2 tiếng đồng hồ rồi.

Mặc dù có ý muốn báo cáo chuyện ban chiều cho thủ trưởng, thế nhưng hắn biết thủ trưởng đang ăn cơm không thích nói chuyện, nên chỉ có thể đứng 1 bên đợi thủ trưởng ăn xong mới nói.

- Tiểu Tiết, đi, đi dạo cùng tôi đi.

Nửa giờ sau, tống Hạo Nhiên cuối cùng cũng đút hạt cơm cuối cùng trong bát vào miệng, đứng dậy, mặc dù đã hơn 70 tuổi, nhưng dáng người cao lớn của Tống Hạo Nhiên không có dấu hiêu còng xuống, sống lưng vẫn thẳng đứng.

- Vâng, thủ trưởng, ngài từ từ thôi.

Nhìn thấy Tống Hạo Thiên đi ra khỏi phòng trước, Tiết Thanh Thịnh vội vàng đi theo sau, bên cạnh ông còn có 1 thầy thuốc bảo vệ sức khẻo cầm theo chén trà bảo vệ sức khỏe thủ trưởng và thư ký công việc nữa, 4, 5 người đi theo sau Tống Hạo Thiên đi đến công viên Thủ Bồ Hà.

Không giống như người khác, Tống Hạo Thiên từ nhỏ đã sống trong lụa là, vào lúc cuối đời này, cũng giống như hoàng đế đương triều Thái Tổ, nhưng thời gian ông đi tản bộ thì là sau giờ cơm chiều.

Công viên Thủ Bồ Hà nằm ở phía đông, cũng không phải là lớn lắm nên có thể rất nhiều người ở thành Tứ Cửu không biết đến, nhưng lại là nơi mà các thủ trưởng sống trong Hồng Tường này thường hay đến tản bộ nhất.

- Mấy người các người không phải đứng gần ta quá thế này đâu, thân thể ta vẫn còn tốt!

Trên đường đến công viên, Tống Hạo Thiên khoát tay đội thầy thuốc bảo vệ sức khỏe, mấy người đó tự nhiên hiểu ý thủ trưởng muốn nói gì, ngay lập tức đi chậm lại vài bước.

Tống Hạo Thiên duỗi 2 cánh tay, nhìn về phía Tiết Thanh Thịnh, nói:

- Nói đi, tên tiểu tử đó không phải là chẳng nói cái gì tốt đẹp chứ?

Trên thế giới này, thời gian có thể là biện pháp hữu hiệu nhất để hóa giải mọi thù hận.

Mặc dù chú của Tống Hạo Thiên gián tiếp chết trong tay của nhà lão Diệp, những hơn nửa thế kỷ trôi qua, Diệp gia cùng với những người già cùng thế hệ với họ đã không còn rồi, thù hận đó trong lòng Tống Hạo Thiên cũng đã vơi đi rất nhiều.

Hơn nữa trong lòng Tống Hạo Thiên cũng có 1 phần áy náy với con gái cả, năm đó nếu không phải là ông cố chấp, con gái sẽ không 1 mình lẻ loi ở Mỹ, xa cách chồng và con trai hơn 20 năm.

Cho nên mặc dù Tống Hạo Thiên cũng không có cảm tình gì đối với đứa cháu ngoại, nhưng nghe con gái gọi điện về là con trai cô bị người khác làm hại, sau khi cô nói muốn tự mình về Trung Quốc, Tống Hạo Thiên vẫn tức giận, lúc này mới có chuyện Tiết chủ nhiệm buổi chiều xuất hiện ở phân cục.

Đương nhiên, Tiết Thanh Thịnh không báo cáo nguyên vẹn những lời nói của Diệp Thiên, lập tức cười nói:

- Thủ trưởng, Diệp… Diệp Thiên vẫn còn trẻ con, không nói cái gì tốt cả.

Tống Hạo Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Tiết Thanh Thịnh, bỗng nhiên nở nụ cười, nói:

- Đừng lo, chú nói đi, đứa trẻ đó vẫn còn giận, tôi có thể hiểu được!

- Diệp Thiên, cậu… cậu ta nói tự mình chảy mồ hôi của mình, ăn cơm của chính mình, không cần ngài phải chiếu cổ bảo vệ, cậu ta còn nói… nói ngài không có tư cách dạy dỗ cậu ta!

Bị Tống Hạo Thiên nhìn như vậy, Tiết Thanh Thịnh cảm thấy mồ hôi lạnh toát ra ở sống lưng, cũng không dám che giấu nữa, kể ra nguyên vẹn những lời nói lúc chiều của Diệp Thiên.

- Đứa trẻ này, xúc động mạnh y như cha của nó vậy, thế nhưng có thể không ỷ quyền quý, không sợ cường quyền, nó… cũng coi như là 1 đứa trẻ tốt đấy.

Nghe thấy những lời chuyển báo của Tiết Thanh Thịnh về Diệp Thiên này, Tống Hạo Thiên choáng váng, cười lên 1 lần nữa, cũng có 1 chút yêu thích đứa cháu ngoại chưa từng gặp mặt này, ít nhất đời này của Tống gia, thì cũng chẳng có con cháu nào có được khí chất giống như Diệp Thiên vậy.

- Thủ trưởng, Diệp Thiên vẫn còn nhỏ ăn nói bậy bạ, ngài đừng có coi là thật.

Tiết Thanh Thịnh theo Tống Hạo Thiên đã 10 năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy ông khen ngợi ai bao giờ, còn tưởng rằng ông ta cố tình nói ngược lại.

- Ha ha, tiểu Tiết, đứa trẻ đó là cháu của ta, chẳng qua là nó có chút hiểu lầm với ta thôi.

Tống Hạo Thiên nói ra lời này, khiến Tiết Thanh Thịnh cảm thấy nhẹ lòng, thầm thấy mình may mắn là hôm nay không hống hách với Diệp Thiên, đứa cháu có thể khiến cho thủ trưởng tự hào thế này, sợ là quan hệ cũng không bình thường đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.