Thiên Tài Tướng Sư

Chương 912: Chương 912: Bộ sách Sinh tử




- Sư phụ, con... con chống đỡ không nổi rồi!

Khoảng cách chỗ Diệp Thiên chừng mười km, đều chịu áp lực lớn như thế, lúc này ở trong phòng Diệp Thiên hai người, càng đang trong bước gian khổ, Chu Khiếu Thiên đã bị cỗ năng lượng kia gắt gao đè ép ở trên vách tường, lỗ chân lông cả người đều hướng ra phía ngoài chảy ra tơ máu, giống như là cả người bằng máu.

- Trách sao Lý Thuần Phong và Viên Thiên Cương phải tách cuốn sách này ra, nó hợp lại một chỗ làm suy yếu nhân mệnh!

Diệp Thiên tu vi cao hơn xa Chu Khiếu Thiên, cỗ năng lượng kia tuy rằng khổng lồ, cũng không thể chủ động công kích hắn, Diệp Thiên còn có thể chống lại, sau khi lui lại mấy bước, hai chân Diệp Thiên tựa như cái đinh, gắt gao đính ở trên mặt đất, mặc cho cỗ năng lượng kia đánh sâu vào, rốt cuộc không lui về phía sau một bước nào.

Nhưng nhìn đến thảm trạng của đệ tử, Diệp Thiên cũng không có tâm tư đối kháng cùng năng lượng này, thân hình chợt lóe xuất hiện ở tại bên cạnh Chu Khiếu Thiên, vươn tay tóm lấy bả vai Chu Khiếu Thiên, vung lên, thân thể Chu Khiếu Thiên cao một thước tám có thừa đã bị Diệp Thiên ném từ cửa sổ ra ngoài.

- Diệp tiên sinh, chuyện gì xảy ra?

Tại bên ngoài căn nhà truyền đến thanh âm của Cố Đại Quân, cổ năng lượng này tựa hồ ảnh hưởng không lớn đối với hắn, ngoài hơi hơi cảm giác có chút khó chịu ra, cũng không có cảm nhận được uy áp.

Diệp Thiên trầm giọng quát:

- Không có việc gì, ông đem Khiếu Thiên đi đi, trong vòng chung quanh một trăm mét, đừng cho người nào dừng lại!

Hiện tại loại uy áp này còn đang trong phạm vi hắn có thể chống đỡ, Diệp Thiên nghĩ sẽ ở tại chỗ này nhìn xem, Thôi Bối Đồ này hợp lại làm một, cuối cùng sẽ có biến hóa gì, nhưng thanh âm Diệp Thiên chưa dứt, uy áp mới vừa rồi còn đó đột nhiên biến mất, một cỗ hấp lực thật lớn từ chỗ cuốn sách truyền ra.

Lấy trung tâm là căn nhà, thiên địa linh khí trong mấy trăm km như là thiêu thân lao đầu vào lửa, sôi nổi vọt tới, mà ở xa xa dãy Alper tựa hồ cũng đã bị ảnh hưởng, linh khí tinh thuần trong núi tích tụ nhiều năm, cũng bị hút vào đến kia giống như cái động không đáy.

Diệp Thiên vốn đang kiệt lực phóng thích linh khí ra bên ngoài chống đỡ cùng sóng địa chấn và uy áp kia, nhưng uy áp đột nhiên biến mất hết, cái loại tương phản trước sau này, để Diệp Thiên như là bị một búa tạ ngàn quân hung hăng đánh ở trên ngực, may là hắn đã tiến vào đến giả đan kỳ, chỉ cảm giác ngực một cơn ứ đọng, một ngụm máu tươi nhịn không được văng ra ngoài.

Diệp Thiên sớm đã tiến vào cảnh giới Tiên thiên, máu huyết bên trong hắn cũng ẩn chứa linh khí cường đại, liền giống như Đường Tam Tạng trong tiểu thuyết Tây du ký, tuy rằng uống máu của Diệp Thiên không đến mức trường sinh bất lão, nhưng kéo dài tuổi thọ vẫn là có khả năng .

Cho nên một ngụm máu tươi này của Diệp Thiên phun ra, cũng là lúc linh khí đồng thời cùng chen chúc tới, bị bạch quang kia hấp dẫn thu vào, khi máu tươi rót vào đến bên trong vật kia, đột nhiên bạch quang đại thịnh, khuếch tán ra bên ngoài, bao vây cả Diệp Thiên ở tại bên trong.

- Đây là có chuyện gì?

Sau khi bạch quang đem thân hình Diệp Thiên bao bọc lại, Diệp Thiên chỉ cảm thấy một cỗ sinh mệnh khí cơ chạy trong cơ thể, nhưng bên trong sinh cơ, giống như lại ẩn hàm một loại tử khí, du đãng trong hai loại năng lượng này, Diệp Thiên giống như là đang đứng trước dây thép khắp nơi, hơi vô ý sẽ bị tan xương nát thịt.

- Tử cực trí ẩn chứa sinh cơ, sự sống lại có tử vong luân hồi, khám phá sinh tử, mới có thể ngộ được Đại Lộ!

Diệp Thiên như hiểu ra, hơn nữa trong mơ hồ, hắn tựa hồ có một tia liên hệ như có như không cùng vật phẩm trên bàn, sinh tử chi đạo chính là từ trong đó truyền đến.

- Đáng tiếc , như thế nào mà liền kết thúc nhanh như vậy?

Ngay khi Diệp Thiên chuẩn bị cẩn thận lĩnh hội, lượng nguyên khí thiên địa lớn lao, đều bị bạch quang hấp thu vào, Diệp Thiên chưa lĩnh hội được một phần trong đó, cái liên hệ loại này đã bị cắt đứt, điều này làm cho Diệp Thiên hối hận không thôi, bởi vì bên trong sinh tử và sợ hãi kia, cũng cất dấu cơ duyên.

Cùng lúc đó, lực hấp dẫn linh khí bên ngoài điên cuồng hút vào, cũng từ từ biến mất , ba phút đồng hồ qua đi, nguyên khí thiên địa hỗn loạn chung quanh phạm vi mấy trăm dặm chậm rãi khôi phục bình thường, nhưng linh khí trong đó cũng giảm bớt nhiều, đại bộ phận đều bị lớp màu trắng hấp thu.

- Là người nào, tại sao có thể bộc phát ra năng lượng cường đại như thế? !

Tụ tập ở Zurichs, những dị năng từ các quốc gia đều mang ánh mắt phức tạp nhìn nơi phương hướng của Diệp Thiên, dưới loại thiên uy kia, bọn họ chỉ cảm thấy được bản thân nhỏ bé, không dậy nổi một tia phản kháng nào.

Cho nên mặc dù hiếu kỳ, nhưng không có một người nào dám tiến đến xem xét, bọn họ sợ xúc phạm vị cường giả kia mang đến họa sát thân, trong thế giới của bọn họ, luôn không có chữ pháp luật.

- Thôi Bối Đồ quả nhiên chính là lớp ngụy trang!

Lúc này trong căn nhà của đại sứ quán Trung Quốc thường trú ở Thụy Sĩ, con mắt Diệp Thiên phức tạp nhìn quyển sách trên bàn sớm đã bị bạch quang làm tan hết.

Hợp lại thành một thư cuốn chỉ có bốn trang, phân làm hai loại màu sắc, mặt trên hai trang là màu trắng, phía dưới hai trang là màu đen nhạt, bìa mặt viết ba chữ Thôi Bối Đồ, hiện tại lại biến thành một chữ “Sinh” , vô luận nhìn từ chỗ nào, đều không có nửa điểm quan hệ với Thôi Bối Đồ.

- Sư phụ nếu biết đây mới là Thôi Bối Đồ chân chính, không biết sẽ có cảm tưởng thế nào đây?

Diệp Thiên có chút dở khóc dở cười nhìn quyển sách này, trong lồng ngực cũng thật lâu không thể bình tĩnh lại.

Lý Thiện Nguyên đến tận cuối đời truy tìm Thôi Bối Đồ, muốn từ trong đó, bổ sung công pháp Ma Y nhất mạch, lại không ngờ cái gọi là thiên cổ kỳ đồ, chỉ là để che dấu tai mắt người chế tạo ra.

- Một mà sống, một vi tử, đây đến tột cùng là cái gì vậy ?

Nghĩ đến vừa mới trải qua sinh tử, trong tim Diệp Thiên cũng có chút phát lạnh, khi lĩnh hội sinh tử chi đạo hắn hết sức chăm chú, vậy căn bản cũng không biết sợ, nhưng hiện tại tâm thần trở về vị trí cũ, lại cảm giác một tia kính sợ đối với thứ này sinh ra.

Suy nghĩ một chút, Diệp Thiên phóng xuất ra một tia thần thức, tràn nhập vào bên trong quyển sách này, để hắn không hiểu chính là, thần thức thực thuận lợi vào được trong đó, chữ “Tử” trước kia thăm dò được sinh ra lực cắn nuốt cũng biến mất không thấy .

Cảm nhận được cuốn sách đối với mình tựa hồ cũng không có uy hiếp, lúc này Diệp Thiên mới đi đến trước bàn cầm lên, khi tay hắn chạm đến cuốn thư thời điểm, trong đầu tựa hồ đột nhiên nhiều thêm một vài văn tự, nhưng thập phần mơ hồ, để cho Diệp Thiên cũng vô pháp nhìn thấu.

- Hình như là cuốn sách này ứng dụng phương pháp nào đó? Đáng chết, vì sao mơ hồ không rõ như thế nhỉ?

Diệp Thiên thực cố gắng muốn nhìn rõ trong đầu xuất hiện đồ vật gì, nhưng như là cách một tầng sương mù, vô luận hắn làm như thế nào đều không thể nhìn được rõ, điều này làm cho Diệp Thiên nhịn không được tuôn ra câu mắng, rõ ràng đã sinh ra liên hệ cùng chính mình, nhưng lại che che dấu dấu , khiến người ta rất không thoải mái.

Dùng sức lắc lắc đầu, những văn tự xuất hiện trong đầu vẫn không thể thấy rõ, Diệp Thiên chỉ có thể đem ánh mắt đặt ở trên quyển sách trên tay.

Nói là cuốn thư, kỳ thật kết nối với bìa mặt cùng bên trong, tổng cộng chỉ có bốn trang mà thôi, chia làm hai loại màu sắc đen trắng bất đồng, cũng không biết bốn trang này làm bằng chất liệu gỗ ra sao, hai tay Diệp Thiên hơi hơi dùng sức, đừng nói là xé rách , ngay cả cái ấn ký trên trang giấy cũng chưa thể lưu lại.

- Chẳng lẽ là Vô Tự Thiên Thư à? (Sách không có chữ?)

Trên bốn trang sách, ngoài bìa mặt chữ “Sinh” và bên trong có chữ “Tử” ra, lại không có một chữ nào dư thừa, cho dù Diệp Thiên phóng xuất ra nguyên thần để mà quan sát, cũng chưa thể nhìn được bất cứ cái chữ viết gì từ phía trên.

- Diệp tiên sinh, Diệp tiên sinh ngài ở đâu?

Ngay khi Diệp Thiên chuẩn bị cẩn thận cân nhắc một chút quyển sách này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng la của Cố Đại Quân:

- Diệp tiên sinh, Chu Khiếu Thiên hình như bị thương rất nặng, còn đang hôn mê , vậy... vậy có nên đưa đi bệnh viện hay không đây?

- Cái gì? Khiếu Thiên bị trọng thương?

Nghe được lời nói của Cố Đại Quân, Diệp Thiên bỗng nhiên bừng tỉnh, một tay cầm lấy quyển sách kia, thân thể vụt dậy, liền từ cửa sổ bị phá nhảy ra ngoài, Cố Đại Quân còn chưa kịp chớp mắt, Diệp Thiên liền giống như quỷ mỵ xuất hiện ở trước mắt.

- Phủ tạng đều bị thương, là ta sơ suất, lúc ấy không nên để Khiếu Thiên ở trong phòng!

Diệp Thiên vươn ra ngón trỏ tay phải đặt lên đoạn mạch đập ở tay Chu Khiếu Thiên, sau một lát, nhíu chặt hai hàng chân mày lại, lúc ấy dị biến nổi lên, bản thân hắn cũng phải toàn lực chống lại cỗ uy áp kia, cũng không cẩn thận đi thăm dò nhìn tình hình Chu Khiếu Thiên, lại không nghĩ rằng hắn bị thương nặng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.