Thiên Tài Tướng Sư

Chương 610: Chương 610: Chậu vàng rửa tay (Thượng)






- Ta cùng ngươi liều mạng!

Bồi đường đại lão thuở nhỏ mất mẹ, khi hắn tám tuổi, cha cũng đã chết ở một lần đánh nhau, là Lôi Chấn Nhạc từ nhỏ nhận nuôi hắn, nhìn thấy Lôi Chấn Nhạc phun ra máu, cũng nhịn không được nữa, liền đánh về phía Diệp Thiên.

Lý Tùng Thu sắc mặt âm trầm ngồi ở xe lăn, cũng không ngăn cấm hắn, nếu Diệp Thiên thật sự là xuống tay độc ác, hắn tình nguyện bỏ qua tín nghĩa mấy trăm năm qua của Hồng môn, cũng phải đòi công bằng từ Diệp Thiên.

Nhưng không đợi Bồi đường đại lão bổ nhào vào trước mặt Diệp Thiên, trong tai mọi người liền vang lên một tiếng hô to:

- Mẹ kiếp, Tư Không, nễ tiểu tử này được sao?

Theo tiếng kêu la, một cái quạt hương bồ to giống như bàn tay sượt qua sau vạt áo Bồi đường đại lão, nhưng quay lại, một trăm năm sáu chục cân ( bằng 80Kg) thịt trên người hắn bị nhấc lên.

- Cha...

- Lôi thúc?

- Lão Tam?

Mọi người theo tiếng nói nhìn lại, trên mặt mọi người nhất thời lộ ra thần sắc mừng rỡ, người tóm lấy Bồi đường Tư Không Minh, đúng là Lôi Chấn Nhạc vừa rồi mồm nôn ra máu.

- Lão Tam, này … đây là có chuyện gì?

Lý Tùng Thu khó hiểu nhìn về phía Lôi Chấn Nhạc, ở ngực của hắn, còn có máu tươi, nhìn qua rất khiến cho người ta lo lắng.

- Nhị ca, đệ không sao.

Lôi Chấn Nhạc khoát tay, đẩy Tư Không Minh sang một bên, bước đi tới trước mặt Diệp Thiên, hai tay ôm quyền, bái thật sâu.

- Diệp gia, Lôi mỗ có nhiều mạo phạm, ngài đại nhân đại lượng, lấy ơn báo oán, Lôi mỗ xin ngài thứ tội !

Lôi Chấn Nhạc cúi người, đầu ngang bằng với cái tất, ở thời xưa, không khác gì cúi lạy lễ tiết, thông thường chỉ có vãn bối đối mặt trưởng bối thì mới có thể hành lễ lớn như vậy.

Sau một bái, Lôi Chấn Nhạc cũng không đứng dậy, mà chờ Diệp Thiên đáp lời, tựa hồ Diệp Thiên không tiếp nhận tha thứ hắn. Lôi Chấn Nhạc sẽ cúi mãi không dậy.

- Khụ... Khụ khụ...

Diệp Thiên mới vừa mở miệng nói chuyện, trên mặt liền hiện ra một tia hồng hồng, ho khan vài tiếng, nói:

- Lôi trưởng lão. Thái độ làm người của ông Diệp mỗ thật là kính trọng, nhưng trong nhà tiểu bối cũng không thể quá mức sủng nịch, bằng không đợi khi ông trăm tuổi, người khác vị tất còn có thể nhớ mà nể mặt ông!

Vừa rồi vỗ vào trên ngực Lôi Chấn Nhạc ba chưởng, Diệp Thiên cũng phải trả cái giá lớn.

Ba chưởng này, cơ hồ ẩn chứa chân khí nửa người Diệp Thiên, dùng thủ pháp độc đáo rót vào trong cơ thể Lôi Chấn Nhạc, đưa tụ huyết giữa ngực và bụng hắn đi ra.

Nếu không phải Diệp Thiên đánh ba chưởng. Cho dù vừa rồi ngừng tay, bệnh không tiện nói ra của Lôi Chấn Nhạc tái phát, hơn nữa tích tụ ở trong người không thể bài xuất, tuy rằng cũng không nhất định sẽ làm cho tính t mạng khó giữ được, nhưng võ công cũng đừng nghĩ tiếp tục có được.

Thấy Lôi Chấn Nhạc giải thích như vậy, lại nhìn máu đỏ sậm trên mặt đất kia, mọi người vây xem cũng có chút minh bạch rồi.

Những ông lão đồng lứa với Lôi Chấn Nhạc, có thể làm cho người ta chịu ân huệ, nhưng mình tuyệt đối không chịu mang ơn người ta, kia so với muốn cái mạng già của hắn còn khó chịu hơn.

Cho nên Diệp Thiên vừa rồi đánh ba chưởng thực sự không phải là muốn lấy mạng Lôi Chấn Nhạc, mà hẳn là chữa thương cho hắn. Nếu không với tính tình Lôi Chấn Nhạc, ngay cả không địch lại, tuyệt đối cũng sẽ đối đầu Diệp Thiên đến cùng.

- Diệp gia, ngài dạy bảo lão Lôi nhớ kỹ!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy , Lôi Chấn Nhạc ngẩng lên, vài bước đi tới trước mặt Lôi Hổ, đưa tay xách hắn tới, ném trước mặt Diệp Thiên, nói:

- Lậy tạ tội Diệp gia!

- Cha? Cha bị làm sao vậy?

Lôi Hổ trên người vừa mới băng bó xong miệng vết thương, lại tràn ra máu tươi. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn cha, không biết người cha từ trước đến nay yêu thương mình, tại sao lại khác thường như thế?

- Mẹ nó, cái mạng lão tử này là Diệp gia nhặt về, dập thêm mấy cái đầu cũng không bằng sao?

Lôi Chấn Nhạc trừng mắt, tay vỗ vào trên ót của Lôi Hổ. Tay hắn khiến Lôi Hổ dập đầu xuống đối với Diệp Thiên .

Lôi Hổ từ nhỏ sợ nhất cha, mắt thấy cha tức giận, lập tức dập đầu xuống không dám ngẩng lên, trong miệng nói:

- Diệp gia, thực xin lỗi, Lôi Hổ xin lạy bồi tội ngài!

- Lôi Hổ, nếu không nể mẹ ta xem giao tình hai nhà Lôi Tống với nhau mấy chục năm, ngươi có mấy cái mạng cũng không đủ đền.

Diệp Thiên có thể cảm nhận được Lôi Hổ nằm úp sấp dưới đất trong lòng đầy oán hận, nhưng hắn cũng không cần, cười lạnh nói:

- Ngươi mang tư tâm quá nặng, không thích hợp ở lại Hình đường , lui về hội trưởng lão phụng dưỡng người già đi!

- Ngươi…!

Nghe được Diệp Thiên nói lời này, Lôi Hổ nhịn không được ngẩng đầu lên, trong mắt bắn ra lửa giận, hắn năm nay mới hơn 40 tuổi, đang là thời hoàng kim, Diệp Thiên một câu này, chính là để cho hắn không còn ngày nổi danh .

- Ngươi cái gì?

Phía sau Lôi Chấn Nhạc lại đập một cái vào trên đầu con,

- Diệp gia đang cho mày một đường sống, tiểu tử ngươi đừng không biết điều như vậy, Tư Không...

- Lôi thúc, tôi ở đây.

Tư Không Minh vội vàng lên tiếng, nhưng thân thể cũng đứng ở cách Lôi Chấn Nhạc bảy tám thước, hắn sợ Lôi Chấn Nhạc nổi giận sẽ xử lý cả đứa con của mình.

- Sáng mai sẽ đưa hắn quay về Canada, trong vòng ba năm, bắt tiểu tử này luyện chữ bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh, khi nào tính khí sửa tốt, khi đó tiếp tục để cho hắn trở về!

- Lôi thúc, nhưng ... nhưng Hổ Tử vẫn là Đường chủ Hình đường mà?

Tư Không Minh lặng đi một chút, Lôi Hổ có thể leo đến vị trí này, cố nhiên có lực ảnh hưởng của Lôi Chấn Nhạc, nhưng chính hắn cũng đã trả giá rất nhiều, cố gắng nhiều.

- Đường chủ cái rắm, bắt đầu từ bây giờ nó không làm nữa!

Lôi Chấn Nhạc quay đầu lại nhìn về phía Lý Tùng Thu, nói:

- Nhị ca, hôm nay nội ngoại bát đường cùng chư vị Đại Lão đều ở đây, Lôi Hổ giết hại huynh đệ trong bang, tôi đề nghị, miễn đi chức vụ Đường chủ Hình đường của nó!

- Lão Tam, có phải đang lo lắng quá nhiều hay không?

Lý Tùng Thu nhìn về phía Lôi Chấn Nhạc, Đường chủ Hình đường ở Hồng môn là vị trí rất trọng yếu, Lôi Hổ rời đi, sẽ khiến cho ở đó lộn xộn, Lý Tùng Thu còn chưa có chuẩn bị.

- Diệp gia, người xem chuyện này?

Lý Tùng Thu lại nhìn về phía Diệp Thiên, hắn muốn cho Diệp Thiên nói khuyên một câu, sau đó để Lôi Chấn Nhạc liền bỏ qua chuyện này đi.

- Lý hội trưởng, tôi cũng cảm giác Lôi Hổ không thích hợp đảm nhiệm chức vụ Hình đường, đương nhiên, tôi chỉ là ý kiến cá nhân.

Diệp Thiên bĩu môi, nếu không vì thể diện Lôi Chấn Nhạc, Lôi Hổ hôm nay sớm đã phơi thây tại chỗ , hắn há lại giúp Lôi Hổ đi nói chuyện?

- Không cần nghĩ nhiều, mọi người giơ tay biểu quyết đi!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trong lòng Lôi Chấn Nhạc căng thẳng, đừng nhìn hắn tính tình nóng nảy, trên thực tế Lôi Chấn Nhạc rất hiểu chuyện nhỏ, đại sự đều hiểu hơn so với ai khác.

Diệp Thiên mới vừa nói không truy cứu trách nhiệm của mình, nhưng cũng không nói sẽ tha thứ cho con trai mình ngay, chỉ có để cho Lôi Hổ hoàn toàn biến mất ở trước mặt Diệp Thiên, có lẽ hắn có thể tránh được một kiếp nạn này.

Trong Hồng môn, cần bãi miễn cấp bậc Đại lão Đường chủ, nhất định phải mời dự họp đại hội Hồng môn, sau đó do Đại lão Nội Ngoại bát đường cùng đại lão các nơi giơ tay biểu quyết, hôm nay vừa vặn phù hợp điều kiện này.

- Hồng môn thật sự là cần thay đổi!

Những Đại lão vây xem có chút lớn tuổi đều cảm giác có chút đột ngột đối với chuyện đã xảy ra hôm nay, nhưng nếu Lôi Chấn Nhạc và Lý Tùng Thu đã đồng ý, bọn hắn cũng chỉ có thể giơ tay lên.

Thấy đồng loạt giơ tay lên, Lôi Hổ đang quỳ rạp xuống đất không khỏi xám sắc mặt.

Hắn lúc này mới biết, nhân duyên chính mình ở Hồng môn cũng không tốt như tưởng tượng, mọi người cho hắn mặt mũi, có lẽ đều là vì thể diện của cha.

Khi mọi người giơ tay biểu quyết, vị trí Đường chủ của Lôi Hổ này, đã xem như tự động bị bãi miễn, Lôi Chấn Nhạc chắp tay đối với mọi người, nói:

- Lão Lôi tuổi già sức yếu, phó hội trưởng này không đảm nổi, Đỗ Phi, vị trí của ta liền cho ngươi làm đi!

Hôm nay sau chuyện này, tin tưởng người trong Hồng môn đều sẽ biết bọn chuyện cha con tính kế hại Tống Vi Lan, Lôi Chấn Nhạc cả đời oanh liệt, cũng không muốn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ trước mặt khi ở lại Hồng môn.

- Lôi thúc, chuyện này... chuyện này không thích hợp mà?

Nghe được Lôi Chấn Nhạc nói vậy, Đỗ Phi không khỏi ngây ngẩn cả người, đã cùng Diệp Thiên trao đổi, trong lòng hắn cóchút hứng khởi thượng vị, nhưng hắn chưa từng có nghĩ cần giẫm trên vai Lôi Chấn Nhạc mà đi.

- Không có gì không thích hợp, tâm địa cháu tốt hơn nếu so với Hổ Tử, Nhị ca cũng già rồi, ngày sau Hồng môn liền trông vào cháu!

Trong lời nói của Lôi Chấn Nhạc có chút thương cảm, hắn vì Hồng môn mà kính dâng ra tinh lực cả đời, mặc dù mình phải rời khỏi Hồng môn, cũng không hi vọng Hồng môn suy bại đi xuống.

- Lôi trưởng lão, ở lại đi!

- Đúng, Lôi trưởng lão, ngài không thể rời Hồng môn được!

Tuy rằng tính tình Lôi Chấn Nhạc nóng nảy, nhưng chưa từng có tư tâm, từ trước đến nay làm người trong Hồng môn kính trọng, trước mắt nghe nói hắn muốn từ chứcvị phó hội trưởng, nhất thời vang lên tiếng níu giữ.

- Chư vị, Lôi mỗ tôi làm việc không đứng đắn, thật sự là không còn mặt mũi ở lại, ngày sau chư vị nếu còn nhớ rõ Lôi mỗ, đến Canada thăm lão một chút là được, chỉ cần là huynh đệ, Lôi mỗ nhất định quét dọn giường chiếu đón chào!

Lôi Chấn Nhạc lại vừa chắp tay đối với bốn phía, nói:

- Nói ngắn tình trường, mấy ngày nữa Lôi mỗ chậu vàng rửa tay, mời Diệp gia cùng chư vị tham ngộ!

Chậu vàng rửa tay là một loại nghi thức cử hành khi người trong giang hồ thoái lui, trở lại đường ngay, người đó sau khi hai tay rửa trong chậu, tuyên thệ từ nay về sau không bao giờ động kiếm quyền nữa, quyết không hỏi đến ân oán trong chốn võ lâm.

Thông thường cử hành xong nghi thức chậu vàng rửa tay, đại biểu cho rửa sạch ân oán giang hồ, cho dù có người thù oán, cũng không thể tiếp tục trả thù đối với người đã trở lại đường ngay, nếu không thì sẽ bị người trong giang hồ hợp nhau tấn công.

Lôi Chấn Nhạc xem như cầm được thì cũng buông được, trong thời gian thật ngắn, liền làm ra quyết định như thế, sự quyết đoán không hổ là hào kiệt Hồng môn một đời.

- Được, Diệp mỗ nhất định tham gia.

Diệp Thiên gật gật đầu nói:

- Lôi trưởng lão trở về nghỉ ngơi ba năm, lúc đó bệnh gì đều có thể thanh trừ đi, chuyện giang hồ không tham gia cũng tốt.

Tu vi tiến vào đến cảnh giới siêu phàm, cơ thể người sẽ có biến hóa long trời lỡ đất, sinh lý cơ năng biến chất sẽ một lần nữa toả sáng sinh lực, tốc độ phân tách tế bào cũng sẽ chậm lại, đây là nguyên nhân Lý Thiện Nguyên sống lâu trăm tuổi.

Năm đó Lôi Chấn Nhạc bị thương nhiều, quá trình này sợ là cần nhiều năm, nhưng dùng ba năm đổi được một hai chục năm dương thọ, cũng tính là lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.