Thiên Tài Tướng Sư

Chương 488: Chương 488: Chế hành






-Cậu chủ, bọn họ là ai thế?

Nhìn thấy còn có bảy tám người ngoài đang thử điều chỉnh một chiếc xe khác, nét mặt Mã Lạp Khải nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thiên.

Với ánh mắt của Mã Lạp Khải, dĩ nhiên là có thể nhìn ra cử chỉ của những người trẻ tuổi này rất kinh hoạt. Trong đó cái người Hán thấp bé khỏe mạnh kia hai tay như lão thụ bàn căn, gân xanh nổi lên, rõ ràng là một nhân vật không dễ trêu chọc.

-Đều là những người ta mời đến trợ giúp hoàn thành việc này.

Diệp Thiên cũng không giấu giếm thân phận của mấy người Võ Thần. Cậu muốn cho Mã Lạp Khải hiểu đượ, không phải chỉ có bọn họ mới được thuê làm việc, đối với hội Võ Thần mà nói, đây cũng là một loại quy định, nhìn thời gian sắp đến buổi trưa rồi, Diệp Thiên nói:

-Lão Mã, mấy người đi phía trước, có vấn đề gì có thể dùng máy bộ đàm liên lạc bất cứ lúc nào.

Từ bên Ngưỡng Quang đến bên Đông Chi, đường không phải là dễ đi, nếu như chậm thêm một chút, e rằng đến tối cũng không tới nơi được, thời tiết nóng bức ở Myanmar Diệp Thiên thật không muốn dựng trại trên đất muỗi bay khắp nơi này.

-Được, các anh em, làm việc thôi.

Mã Lạp Khải gật đầu, chống hai tay, nhảy ra khỏi xe thiết giáp, gọi ba người đi cùng:

-Các huynh đệ, làm việc, đưa hết vũ khí lên xe đi.

Sau khi bốc lên khoang sau xe, xe chuyển bánh với đống súng ống nặng trĩu, bất ngờ hướng về phía đối diện, Mã Lạp Khải một tay cầm súng, quát khẽ một tiếng, nâng khẩu súng liên thanh lên, tiện tay vắt một băng đạn dài khoảng bốn năm mét quanh người.

-Đó là ai chứ?

Vốn là khi Diệp Thiên nói chuyện với Mã Lạp Khải, mấy người Võ Thần cảm thấy kì lạ, không biết Diệp Thiên quen mấy người kia như thế nào, nhìn thấy Mã Lạp Khải cầm lên vũ khí mà chỉ nhìn thấy trên ti vi, lần lượt từng người nhất thời há hốc mồm ngạc nhiên.

Khẩu súng liên thanh này ước chừng phải dài tới cả 1.6m, bánh xe lớn nhỏ thêm vào tám khẩu súng có thể liên tục thay đổi phát đạn ở phía trước, ít nhất cũng phải nặng gần một hai trăm cân, nếu như thêm phản lực phía sau nữa thì thật là làm người khác kinh hoảng. Đến Diệp Thiên cũng không thể không thừa nhận Mã Lạp Khải thật quá hoành tráng.

-Lão Mã, khiêm tốn, khiêm tốn một chút.

Cùng lúc Mã Lạp Khải cầm khẩu súng lên, cơ thể Diệp Thiên không thể không lùi lại sau vài bước, nửa người núp sau xe thiết giáp, cậu có thể cảm nhận được, khẩu súng kia có thể uy hiếp trí mạng đến cậu, tự nhiên nhất định không thể để thân thể mình bại lộ trước họng súng.

Vốn dĩ Mã Lạp Khải đang khoe khoang súng, nghe thấy Diệp Thiên nói không khỏi ngượng ngùng, bỏ súng vào trong xe, vừa rồi hắn cũng không thử dò xét suy nghĩ của Diệp Thiên, chỉ là sau khi cầm súng trên tay hắn mới phát hiện ra chính mình lại có sát khí lớn như vậy, cũng không có tự hào là có thể làm mất đi vẻ thần bí của người thanh niên phương Đông này.

Hành động kế tiếp của Mã Lạp Khải khiến cho mấy người Võ Thần giống như đang thăm quan một kho vũ khí đạn dược, từng viên đạn vàng vàng, súng phóng lựu đạn, còn cá những vũ khí hạng nhẹ như súng bắn tự động nữa, đều được đem hết lên xe, cỗ xe chứa được cỡ mười người thì bị chiếm mất phân nửa diện tích.

-Diệp... Diệp gia, mấy người họ là ai thế?

Võ Thần lúc này không muốn ngịch với chiếc xe nữa rồi, đi đến cạnh Diệp Thiên nhẹ nhàng hỏi.

Đối phương vận chuyển vũ khí ngay trước mặt bọn họ, hiển nhiên không có gì ác ý, do vậy từ nãy đến giờ, cảm giác sợ hãi kia đã biến mất hết rồi, những thanh niên bên cạnh Võ Thần kia đều mang vẻ hâm mộ.

Phải biết rằng quốc gia quản lí rất nghiêm khắc những loại vũ khí như thế này, người bình thường lại càng thấy hiếu kì, đặc biệt là loại vũ khí này mang đến cho người ta cảm giác an toàn, giống như khi một học sinh yếu ớt cầm loại vũ khí này trên tay mà đối mặt với những kẻ vạm vỡ thì cũng không có cảm giác sợ hãi.

Diệp Thiên thoáng nhìn qua Võ Thần, cười nói:

-Là Dong Binh mà tôi mời đến, haha, giống mọi người thôi.

Tục ngữ nói có cạnh tranh mới có áp lực, Võ Thần đột nhiên biến sắc, trộm nhìn về phía mấy tiểu sư đệ tay không đeo găng tay, lại tiếp tục so sánh với đám người Mã Lạp Khải, trong lòng cảm thấy áp lực vô cùng.

-Diệp gia, người của tôi đều là những người luyện võ, không thể so sánh với họ được.

Võ Thần phẫn nộ nói, trong lời nói cũng dẫn theo sự yếu ớt, bọn họ có thể đông hơn gần gấp đôi hội Mã Lạp Khải nhưng nếu như hai bên có xung đột thì đối phương chỉ cần một người cũng có thể tiêu diệt được bọn họ, hai bên về căn bản là không phải đối thủ của nhau.

Công tác vận chuyển của Mã Lạp Khải cuối cùng cũng xong, cỗ xe việt dã kia chỉ còn bảy tám khẩu súng tự động cũ, Diệp Thiên quay sang hỏi Võ Thần:

-Đúng rồi, Võ Thần, các người biết bắn súng không?

-Có chứ, công ty bảo vệ của tôi mỗi năm đều có thể thực hành bán đạn thật, những người này đều biết.

Nghe thấy Diệp Thiên hỏi, Võ Thần ý thức được, nét mặt lập tức trở nên hưng phấn.

-Tốt lắm, tôi đưa cho mấy người mấy khẩu.

Diệp Thiên hô về phía Mã Lạp Khải:

-Lão Mã, mấy khẩu súng kia đưa cho tôi đi, hết bao nhiêu tiền tính ra tôi trả cho anh.

Nếu muốn điều hành hai bên, DIệp Thiên tất nhiên là muốn cho vũ lực của hai bên căn bằng một chút, ngay cả kinh nghiệm thực chiến của hội Võ Thần cũng không bằng hội Mã Lạp Khải, nhưng trong tay có thêm vũ khí tự động thì đến Diệp Thiên cũng có uy hiếp chứ không nói đến hội Mã Lạp Khải.

-Cậu cũng cần súng á?

Mã Lạp Khải nghe thấy vậy lặng người một lúc, tiếp tục nhìn sang mấy người Võ Thần, nhất thời hiểu ra, cười nói:

-ok, mấy khẩu đó tặng cho các người, bên trong vẫn còn ba thùng đạn, cũng đều đưa cho các người hết.

Đối với DIệp Thiên, Mã Lạp Khải không có cách nghĩ nào cả, bởi vì khi nhìn thấy hình tượng thê thảm của Dong Binh ở Đài Loan, thỉnh thoảng vẫn còn hiện ra trong mộng cảnh của Mã Lạp Khải, hắn là không đưa ra được một tia dũng khí nào để lấy sự chú ý của Diệp Thiên.

-Được, vậy cảm ơn mọi người.

Diệp Thiên cũng không khách khí, vẫy tay một cái Võ Thần lập tức chạy đến, sau khi chọn được khẩu AK 47, không thể không cầm lên thích thú, những tiểu tử kia cũng không cam tâm làm người đến sau, chen nhau lên trước chọn súng.

-Lão Hồ, anh nói xem, giang hồ chúng ta, có thể suy vong được không?

Nhìn thấy bộ dạng của mấy người Võ Thần, Diệp Thiên cười khổ, những người luyện võ đều có biểu hiện như vậy, làm gì có ai mà tự nguyện chịu khổ mà luyện một thứ võ thuật vô dụng chứ? Cần biết rằng là người luyện công phu tuyệt đỉnh như Diệp Thiên luyện đến cả một hai chục Quyền sư e rằng vẫn không tránh được đạn.

-Xu thế tất yếu, không phải cậu có thể xoay chuyển được.

Hồ Hồng Đức ngược lại có cái nhìn rất xa, lúc ba tuổi khi còn mặc quần thủng đũng đã chơi súng cùng với cha, cách bắn súng bình thường cũng không cho phép, ở trong nước chỉ có thể mang vào rừng săn thú, trước mắt có thể chơi, không nhịn được cũng chạy đến lấy một khẩu.

-Được, tiểu tử ngươi cũng đi đi...

Nhìn thấy bộ dạng Chu Khiếu Thiên cũng mong chờ được thử ngọc, Diệp Thiên tức giận đạp cậu một cái, nhìn Liễu Định Định nói:

-Vẫn chỉ có Định Định là hiểu chuyện, người luyện võ công như chúng ta cầm súng thì ra cái gì chứ?

-Thực ra, khẩu súng này xấu quá, nếu như cháu lấy thì sẽ lấu khẩu súng bánh xe di động hặng nặng của người nước ngoài.

Liễu Định Định nói một câu khiến cho Diệp Thiên tức giận, có thể đem tên súng nói rõ ràng như thế cậu không tin Liễu Định Định trước đây chưa từng chơi qua súng.

-Cậu chủ, chúng tôi đi trước đây.

Sau khi đem số vũ khí đạn dược chuyển hết lên xe thiết giáp.Mã Lạp Khải từ trong xe chào Diệp Thiên, một chân nhấn ga, sau đó một chân phanh lại, tay cầm vô lăng, chơi đùa với chiếc xe.

-Này, muốn chết thì cũng cách xa ta một chút, Diệp Thiên không kiềm được tức giận, quát lên từ phía sau, xe chở nhiều đạn dược như vậy nếu như xảy ra chuyện gì, nội trong vòng trên dưới 100 thước e rằng đều bị san bằng.

-Được rồi, đừng đùa nữa, tất cả lại đây.

Sau khi đợi mấy người Mã Lạp Khải rời đi, Diệp Thiên vỗ vỗ tay, gọi hết thuộc hạ Bang tử đang được Hồ Hồng Đức chỉ đạo làm quen với súng lại, nói:

-Thu súng lại đi, đóng chốt bảo hiểm, nghỉ ngơi một lúc rồi chuẩn bị lên đường.

Không biết vì sao, từ sau khi đến Myanmar, trong lòng Diệp Thiên có cảm giác gấp gáp, giống như nguy cơ vô hình đang từng bước từng bước tiếp cận, đây cũng là Diệp Thiên tình nguyện đáp trả ân tình to lớn cho Đường Văn Viễn, nguyên nhân của việc muốn mấy chiếc xe quân đội Myanmar này.

Ngay khi mấy người Diệp Thiên xuất phát hướng tới phía đông, một loạt máy bay từ từ hạ cánh trên sân bay Dehler, từ trên bước xuống hơn một trăm người mặc quần áo bình thường cùng với chiếc mũ du lịch mặt trời, trên tay còn vẫy vẫy một lá cở nhỏ, nối đuôi nhau đi lên chiếc bus xe đã đợi sẵn từ trước trên sân bay.

Đây là máy bay du lịch từ thuê từ Nhật Bản đến, thành viên bên trong tất nhiên là bộ tộc Bắc Cung rồi.

Hành trình lần này đến Myanmar, Bắc Cung anh hùng tựa hồ như huy động toàn bộ binh lính tinh nhuệ, đây cũng là từ sau chiến tranh thế giới thứ 2, đây là lần đầu tiên gia tộc Bắc Cung tham gia một hoạt động lớn như thế này, đương nhiên, danh nghĩa đến Myanmar lần này chỉ là một tổ chức tập thể du luchj tầm cỡ thuộc vào Bắc Cung mà thôi.

Xe bus rời khỏi sân bay , chầm chậm xuyên qua nội thành Dehler, dừng lại ở bãi đỗ xe của một cách sạn năm sao, sớm đã chật kín người, ngoài người nói tiếng Nhật ra, không có một người Nhật nào thực sự cả.

Tuy rằng mười năm nay ở Myanmar sát vũ mà về, nhưng Bắc Cung anh hùng vẫn luôn không từ bỏ qua việc tìm vàng, để thuận lợi cho những người thuộc tộc sống ở Myanmar, hắn thậm chí còn đâu tư vài trăm triệu, đầu tư vào một khách sạn xa hoa như vậy ở Dehler.

Sau một lúc bận rộn, các thành viên của gia tộc Bắc Cung đều được đưa vào phòng đã đặt, mà Bắc Cung anh hùng và hai người khác có tuổi cũng không kém người già bao nhiêu, một người trung niên Nhật Bản dẫn đường, đi vào tầng 18, tầng cao nhất của khách sạn nơi là phòng của tổng thống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.