Thiên Tài Tướng Sư

Chương 210: Chương 210: Chồn Thiểm Điện






- Tìm được rồi, tiếng đó là phía dưới này truyền tới !

Một người trong đội cứu hộ lên tiếng gọi mấy người tới, tiếng Diệp Thiên gõ vào băng, rõ ràng đã vang đến tai mọi người.

- Cố định dây thừng, tôi đi xuống trước, các anh chuẩn bị tốt xe trượt, nghe lời tôi!

Lão Ngô thuần thục cầm dây buộc trên người, lúc này cứu người và cứu hoả giống nhau, trì hoãn mỗi một phút đồng hồ thì có thể mất đi một tính mạng, sau khi nhắc nhở mấy người, lão Ngô đeo dây leo núi trượt thẳng xuống khe băng.

- Không cần xe trượt, treo một đôi giầy xuống đây, bao nhiêu ? Số bốn mươi hai!

Qua mấy phút sau, bộ đàm truyền ra giọng lão Ngô có chút quái dị.

Nhưng mệnh lệnh lão Ngô truyền đạt, cũng làm cho mọi người trên mặt đất có chút khó hiểu, người may mắn còn sống ở phía dưới đó một ngày một đêm, còn có thể đủ khỏe mạnh để bò lên chăng?

Kỳ thật Diệp Thiên vốn cũng muốn giả bộ hôn mê bất tỉnh, nhưng vì hắn không biểu diễn nổi, cáci người da mặt hồng hào thật sự cũng không thể gạt được ánh mắt người khác, rơi vào đường cùng chỉ có thể tha thiết mong chờ lão Ngô xuống đến nơi.

- Tôi hỏi này, chàng trai, cậu ... cậu ở dưới này trong bao lâu vậy?

Đến khi Diệp Thiên tự mình leo lên được, mọi người ở trên đều chấn kinh, ngay cả vị huấn luyện viên leo núi kia cũng không còn tâm trạng đi truy cứu trách nhiệm của Diệp Thiên khi một mình lên núi, bọn họ đều muốn biết rốt cuộc Diệp Thiên rớt xuống khe băng lúc nào.

- Khi bắt đầu có Tuyết Băng thì ngã xuống, đến giờ chắc khoảng hai mươi giờ?

Diệp Thiên thành thật hồi đáp, ánh mắt lại nhìn lưng mấy người, lúc này bụng hắn kêu ùng ục càng vang rõ, Tuyết Liên ngàn năm có thể chữa thương không sai. Nhưng thật sự là không thể thay cơm ăn.

- Đói bụng hả? Đừng đứng đó, lấy cái gì cho cậu ta ăn trước đã!

Giờ phút này biểu hiện của Diệp Thiên, mới có chút giống những người chờ đợi cứu viện, nhưng những đồ cấp cứu bọn hắn mang đến chẳng cần dùng đến, chỉ bánh bích quy hay đồ ăn linh tinh gì đó, bị Diệp Thiên ăn sạch.

Đến khi Diệp Thiên ăn uống no. Lão Ngô mở miệng hỏi:

- Chàng trai, cậu mặc bộ quần áo này, sống ở phía dưới hơn mười giờ?

- Vâng ạ …

Diệp Thiên gật gật đầu, nhưng hắn cũng biết kinh nghiệm của mình quá mức thần kỳ, sau khi suy nghĩ một chút, từ trong túi quần móc ra những cánh hoa Tuyết Liên cuối cùng, nói:

- Nhưng ở dưới mặt đã phát hiện vật này, cháu đã ăn. Chỉ còn lại thế này!

- Đây ... Đây là Tuyết Liên Hoa à?

Đưa tay nhận đóa hoa từ tay Diệp Thiên, ánh mắt lão Ngô không rời,

- Đây là Tuyết Liên Hoa đã trên ngàn năm, cậu ... cậu lại ăn à?

Phải biết rằng, công hiệu Tuyết Liên Hoa có thể chủ trị rất nhiều bệnh, ngoài tránh lạnh, tráng dương bổ máu, còn có thể trị liệu một số bệnh phụ khoa nguy hiểm và tác dụng bảo vệ tuổi thanh xuân.

Tương truyền năm đó Tống Ái Linh từng sử dụng qua Tuyết Liên ngàn năm làm thuốc. Nhưng có điều qua mấy chục năm qua, người hái thuốc ở Tuyết Sơn không còn thấy Tuyết Liên Hoa đã trên ngàn năm.

- Lúc ấy vừa lạnh vừa đói, cháu không có cách nào đành ăn nó, đúng rồi, ở dưới đó có một cái hang động, bên trong còn có hai thi thể động vật...

Diệp Thiên biết mình trở về được chắc là sẽ bị thẩm tra, con chồn trên người cũng không giấu được, lập tức thành khẩn khai báo quá trình phát hiện Tuyết Liên Hoa ra.

- Ôi, phung phí của trời ...

Nghe xong Diệp Thiên nói, lão Ngô là dậm mạnh chân nhưng cũng không có cách nào.

Nhưng tình hình Diệp Thiên hiện tại thật ra có thể giải thích được, trong số những người sống ở trên núi, Tuyết Liên ngàn năm chính là thần dược trong truyền thuyết, ăn thần dược đương nhiên sẽ không bị lạnh cóng.

Sau khi đem hai thi thể động vật trong hang động băng lên, đám người lão Ngô cũng rất thích thú đối với quái xà kia, bọn họ cũng chưa từng thấy qua động vật nào như thế, lập tức cất vào trong túi. Chuẩn bị đem về nghiên cứu.

Khi lão Ngô lại hỏi Diệp Thiên chuyện Tuyết Băng, Diệp Thiên đương nhiên là hỏi gì cũng nói không biết , cũng không có nói tới đám người Địch Vượng, bởi vì Diệp Thiên đã nhìn thấy, khu tháp băng sớm đã thay đổi hoàn toàn. Hắn đương nhiên không cần tự chuốc phiền phức.

Đội của Địch Vượng chính là những người hoạt động lén lút, khi lên núi cũng là lén lút. Mà căn cứ theo huấn luyện viên leo núi báo cáo, cũng chỉ có một mình Diệp Thiên lên núi, cho nên đám người lão Ngô cũng không biết sự tồn tại của đội Địch Vượng.

Bởi vậy lão Ngô cũng nhận định Tuyết Băng lần này không tạo thành bất cứ thương vong về người nào, đối với bọn hắn mà nói, tiền thưởng năm nay xem như được bảo tòan, biểu hịên trên mặt mấy người cũng nhẹ nhàng.

- Được rồi, ở đây ngủ một đêm, ngày mai trở về!

Bởi vì lúc này mặt trời cũng sắp xuống núi , lão Ngô dùng vô tuyến điện thông báo cùng quản lý khu, sau đó hạ trại ngay tại tháp băng.

- Mẹ nó, lần này tổn thất lớn!

Đến tối, Diệp Thiên đi lại ở trong vùng tháp băng, sự vui mừng khi tìm được đường sống trong chỗ chết nhất thời biến mất, bởi vì hắn phát hiện, sáu miếng nhạc cụ của thầy tu chính mình chôn giấu, lại cũng chẳng còn lại một món nào, đều bị băng tuyết cuốn đi .

Tuy rằng có được Tuyết Liên ngàn năm, khiến cho bệnh đã hồi phục, nhưng đánh mất toàn bộ pháp khí, Diệp Thiên cũng không biết là lợi hay hại, phải biết rằng, những thứ kia nếu đem bán, ít nhất có thể mang cho mình của cải dư dả cả đời này.

- Thôi vậy, lần này coi như là nhân họa đắc phúc, sau này có điều kiện trở về thì làm cái khác!

Nhạc cụ của thầy tu lưu lại nguyên khí của Diệp Thiên, hắn có thể rõ ràng cảm ứng được địa điểm của mấy miếng pháp khí đó, nhưng nhìn thấy sâu dưới tuyết dày đến mấy chục mét, Diệp Thiên cũng đành từ bỏ .

Sớm hôm sau, đội ngũ lại bắt đầu vượt qua Tuyết Sơn, quá trình này Diệp Thiên lộ rõ thể lực, khiến mọi người cũng giật mình không ngừng, nếu như không có chuyện Tuyết Băng, sự an toàn của Diệp Thiên tại Tuyết Sơn, thật sự không phải là vấn đề.

Nhưng về đến khu quản lý, ngày lành của Diệp Thiên chấm dứt.

Hai vị cảnh sát nhân dân khu quản lý đem Diệp Thiên vào một gian thẩm tra, con chồn ngủ mơ mơ màng màng kia, cũng bị lão Ngô bắt mất, hắn nhận ra loại động vật này.

Diệp Thiên trả lời đều đã nghĩ kỹ trước, hắn sống chết nói mình lên núi là vì yêu thích, lúc ấy đã nghĩ chinh phục ngọn núi Đại Tuyết Sơn, cho nên mới trộm bò lên trên, còn những chuyện khác, mình một mực không biết.

Những lời này Diệp Thiên sớm đã nói với lão Ngô bọn họ, hơn nữa lần này phạm vi Tuyết Băng rất lớn, không thể nào là do Diệp Thiên gây ra được, cho nên hỏi qua vài câu, hai người cảnh sát kia liền đi ra.

- Chú Trần, thật sự là thực xin lỗi, chuyện này phiền chú rồi!

Thẩm vấn hết quá trình, Diệp Thiên vẫn bị nhốt tại một phòng nhỏ, nhưng 20' sau, cửa phòng liền được mở ra, Trần Hỉ Toàn và một người trung niên mặc bộ đồ cảnh sát đi đến.

Ở trên đường trở về, Diệp Thiên nghe lão Ngô nói, hành vi của hắn là trái với điều lệ lên núi, dựa theo điều lệ tương quan, tạm giữ hắn vài ngày cũng là không sai.

Cho nên khi còn chưa trở lại khu quản lý, Diệp Thiên liền cầu xin lão Ngô trộm ra bên ngoài gọi điện thoại, hắn ở Tân Cương bên này không biết người nào, tìm cha thì cũng là ngoài tầm với, cho nên liền nghĩ tới Trần Hỉ Toàn mà hắn quen ở trên xe lửa.

- Tiểu Diệp, lá gan của cháu cũng thật không nhỏ, tự mình liền dám đi Tuyết Sơn à?

Trần Hỉ Toàn nhìn thấy Diệp Thiên, vỗ vỗ ở trên bả vai hắn, xoay mặt nói với cảnh sát phía sau:

- Chương cục trưởng, thanh niên không hiểu chuyện, phê bình cũng phê bình rồi, trở về tôi sẽ giáo dục cậu ta, nể mặt lão Trần tôi, đừng tạm giữ ...

Diệp Thiên nhìn thấy Trần Hỉ Toàn nháy mắt với mình, cũng không rõ đầu đuôi, lập tức làm bộ hối hận, mở miệng nói:

- Chú Chương, thực xin lỗi, đều do cháu nhất thời xúc động, khiến các chú thêm vất vả!

- Người trẻ tuổi có bốc đồng là tốt, nhưng ngàn vạn lần không thể tiếp tục như thế, lần này cậu biến mất, khiến đội của chúng tôi rất bị động đấy!

Có thể khiến Trần Hỉ Toàn mở miệng, Chương cục trưởng tự nhiên sẽ không làm khó Diệp Thiên, chỉ giáo huấn Diệp Thiên vài câu.

Nghe được Chương cục trưởng nói vậy, Trần Hỉ Toàn cười nói:

- Chương cục trưởng, hôm nay tất cả mọi người đã vất vả, vậy để tôi tặng mọi người một xe lông dê đi!

- Vậy sao được! Lão Trần, tối nay chớ đi , món ăn thôn quê cùng núi này đang đúng độ đấy!

Nghe được Trần Hỉ Toàn nói vậy, Chương cục trưởng cũng nở nụ cười, hắn biết Trần Hỉ Toàn nói là làm, một xe lông dê chính là giá trị không ít, làm lãnh đạo có thể cho thuộc hạ chút phúc lợi, đó cũng là một loại biểu hiện gia tăng uy tín.

- Chú Chương, trên núi cháu nhặt được một động vật nhỏ, không biết có thể cho cháu nhận nuôi hay không?

Nghe được Chương cục trưởng nói muốn ăn món ăn thôn quê, Diệp Thiên không khỏi hoảng sợ, tuy rằng hắn không kị ăn đồ tươi sống, hoang dại động vật chết ở trên tay hắn cũng xấp xỉ một nghìn con, nhưng Diệp Thiên thật đúng là sợ Chương cục trưởng đem con chồn cùng mình vượt qua hoạn nạn kia đi làm thịt.

Chương cục trưởng đang lúc cao hứng, nghe được Diệp Thiên nói vậy, khoát tay nói với một nhân viên cảnh sát phía sau:

- Tiểu Triệu, cậu dẫn cậu ấy đi lo nốt thủ tục, tiểu động vật kia nếu không thuộc động vật quốc gia bảo hộ, cũng trả lại cho cậu ta đi...

Những năm này, việc bảo hộ đối với động vật hoang dại còn chưa được nghiêm ngặt, nhất là ở những nơi xa xôi thế này, càng không người nào làm để tâm, thậm chí một số động vật quốc gia bảo hộ, cũng thường xuyên hiện ra trên bàn cơm.

Lão Ngô hiển nhiên rất thích con chồn này, khi tìm được nó, hắn đem chăn bông trên giường làm thành ổ cho nó, nghe được ý của Diệp Thiên, không khỏi mở miệng nói:

- Tiểu Diệp, con chồn này để cho chú Ngô nuôi đi!

- Chú Ngô, nó có duyên với cháu, chú xem... Nó tỉnh dậy là tìm cháu!

Khi hai người nói chuyện, con chồn kia đã tỉnh dậy, cái mũi ngửi ngửi một chút, tứ chi cùng vươn ra tóm vào quần áo Diệp Thiên, liền bò lên trên.

- Ồ, con vật này biết nhận quen đấy, quen mùi cậu cũng không phải dễ đâu!

Thấy như vậy, chân mày lão Ngô nhất thời nhíu lại.

Diệp Thiên chìa cái ngón út cho con chồn hít lấy, nhìn về phía lão Ngô hỏi:

- Chú Ngô, rốt cuộc nó gọi là gì ạ?

- Nó là chồn Thiểm Điện, là dị chủng ở Tuyết Sơn, rất khó thuần dưỡng, nhưng nuôi được có thể giúp người ta săn thú !

Nhìn thấy Diệp Thiên thân thiết với con chồn, vẻ mặt lão Ngô rất hâm mộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.