Thiên Tài Tướng Sư

Chương 389: Chương 389: Chủ nhiệm Tiết






Như vậy, ở Kinh Thành, cấp bậc của quan chức so với thị dân cũng cao hơn rất nhiều, bình thường phân cục nhiều nhất là cấp cán bộ, nhưng Thẩm Minh Hâm là ở cấp bậc Phó cảnh sát.

Tuy Cục công an thuộc về chính phủ, nhưng đặc thù về quyền ngành thì không thể so với Bí thư Tiêu được nhất định phải điều chỉnh công tác của Thẩm Minh Hâm.

Thế nhưng một người xa lạ thì không thể trực tiếp cách chức được như thế sẽ không khỏi làm mọi người hoảng sợ, nháo nhác.

Nói chuyện chính là người trung niên khoảng 45,46 tuổi, khuôn mặt không có gì đặc biệt nhưng cứ đứng ở đó làm cho người ta có một cảm giác khó chịu, chắc là đã quen với chuyện ra lệnh cho người khác.

Người trung niên cạnh, lại còn một người nữa khoảng 60 tuổi, không cao lắm tóc đã điểm hoa râm nhưng ánh mắt thì sắc bén lạ thường, ông ta đảo đi đảo lại trong lòng không khỏi run lên.

Hai người ở phía sau, còn có 7,8 người cảnh sát họ cũng đều phải 40, 50 tuổi, trên vai đều có quân hàm của cảnh sát cấp bậc cũng cao hơn Thẩm Minh Hâm.

- Cục trưởng Đậu? sao ngài lại đến đây?

Nhìn thấy người tóc điểm hoa râm, Cục trưởng Hạ vội vàng đi tới, lời nói của ông ta làm cho tất cả cảnh sát phải lắp bắp sợ hãi, bởi vì ở Kinh Thành này vị Cục trưởng Đậu chính là một người công an tiền bối, hơn nữa còn kiêm luôn cả Phó bộ trưởng.

Lúc Thẩm Minh Hâm đối mặt với Cục trưởng, cảm thấy rất sợ hãi, bởi vì ít nhiều Cục trưởng Hạ cũng muốn tỏ ra chút uy lực cho nên Thẩm cục trưởng còn có chút may mắn nhưng vẫn cảm thấy sợ hãi.

Lui về phía sau mấy bước, Cục trưởng Thẩm lấy đi động ra, trước mắt là ông ta không đối phó được nên gọi điện thoại kêu khổ, nhưng không biết điện thoại hết pin từ khi nào.

- Tiểu Hạ, cô cũng ở đây.

Cục trưởng Đậu gật đầu, nói:

- Bí thư Trương, nghe chủ nhiệm Tiết nói không có, mang Thẩm Minh Hâm đi thẩm tra vì có chuyện liên quan đến ông ta.

Cục trưởng Đậu vừa nói xong, mọi người đều nín thở, một lần nữa lại hướng ánh mắt về phía người trung niên kia, sôi nổi suy đoán về thân phận anh ta.

- Chủ nhiệm Tiết?

Bí thư Tiêu nhìn thấy người kia, ban đầu dường như có cảm giác đã quen biết , đợi Cục trưởng Đậu ra nghênh đón liền vươn 2 tay ra.

- Chủ nhiệm Tiết, ở Kinh Thành tôi rất nóng ruột, chuyện này là như thế nào mà lại kinh động cả đến ngài?

Bí thư Tiêu hạ mình cúi thấp, lúc nhìn Bí thư ông ta cũng tỏ vẻ cung kính như thế.

- Bí thư Tiêu.

Tuy Chủ nhiệm Tiết vẻ mặt có tươi cười nhưng mọi người đều có cảm giác xa cách.

Đưa bàn tay mềm mại nắm tay Tiêu bí thư, chủ nhiệm Tiết nói:

- Bí thư Tiêu, thủ trưởng rất quan tâm đến chuyện này, khi Kinh Thành xây dựng đội ngũ cảnh sát đều lấy người có trình độ cao vào cơ quan chấp pháp, cho nên chuyện con sâu bỏ rầu nồi canh, cần phải kiên quyết loại trừ trong đội ngũ cảnh sát.

Chủ nhiệm Tiết cũng không nói to, nhưng mỗi lời nói đều như giao cho Thẩm Minh một khẩu súng lục, ông ta thấy tràn ngập sự tuyệt vọng, không biết Chủ nhiệm tiết từ đâu tới đây mà quả thực rất cay độc, đầy khách sáo, nhưng những lời nói cũng đều như cắn chết chính mình.

Nếu không phải còn ôm hi vọng ở lời nói của vị Lãnh đạo kia thì bây giờ Thẩm Minh Hâm cũng như cá chết lưới rách rồi, ông ta thực không chịu nổi 4, 5 người làm cho ông ta không trở về được như ngày ban đầu.

Nội bộ vẫn lấy Cục trưởng Đậu, sau khi chủ nhiệm Tiêt ra chỉ thị, Cục trưởng Đậu lền nói:

- Chủ nhiệm Tiết cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ quán triệt chỉ thị, Cục trưởng xem có phải cứu người ra không?

Chủ nhiệm Tiết gật đầu nói:

- Ấy, không liên quan, mọi người tản ra đi, để người bên trong đi ra.

Sau khi nghe Chủ nhiệm Tiết nói, đám cảnh sát liền lập tức tản ra, hôm nay vụ này thật lớn, ngộ nhỡ để lãnh đạo phải lo lắng thì cả đời này cũng không có chút công danh gì.

Đang sắp bị kiểm tra kỉ luật của Bí thư, Thẩm Minh Hâm lại có chút không cam lòng, hét lớn;

- Cục trưởng Đậu, Hoàng Tư Chí ở bên trong, tôi cũng muốn cứu bọn họ ra nên mới như thế.

- Hoàng Tư Chí? Sao anh ta lại ở trong đó?

Cục trưởng Đậu sửng sốt, tuy Hoàng Gia có một thời rách nát nhưng bây giờ cũng là thế hệ tiền bối vẫn là nhớ đến bạn xưa.

- Là thế này, Hoàng Tư Chí báo án, ông ta nói bị Diệp Thiên đánh, sau khi chúng tôi lập chuyên án đã gọi Diệp Thiên đến để hỗ trợ việc điều tra thế nhưng hắn đã ra tay đánh người bị thương mấy cảnh sát và Hoàng Tư Chí ở bên trong.

Thấy Cục trưởng Đậu muốn hỏi, Thẩm Minh Hân biết đây chính là cơ hội duy nhất của mình, vội vàng nói ra hết đầu đuôi câu chuyện, không thiên vị bên nào.

- Chỉ là hỗ trợ điều tra, thì không cần phải thẩm vấn ở trong phòng đó chứ?

Cục trưởng Đậu không nói gì, vị Tiết chủ nhiệm kia liền hỏi:

- Mặt khác Hoàng Tư Chí lại là đương sự, sao lại ra chỗ Diệp Thiên điều tra? Chẳng lẽ lại là lạm dụng tư quyền?

Con mắt chủ nhiệm Tiết rất sắc bén, nhìn vấn đề cũng đương đối thấu đáo, những ý đồ của Cục trưởng Thẩm và đại đội Ngô đều bị phơi bày ra hết, ông nói khiến Thẩm Minh Hâm câm miệng lại không được nói gì.

Nhận thấy chủ nhiệm Tiết có vẻ không bỏ qua, Cục trưởng Đậu cũng không hiểu, liền khoát tay nói:

- Được lắm, tiểu Thẩm, không sợ phạm sai lầm nhưng nhất định phải khai báo rõ ràng, cùng Bí thư đi đi.

Lúc Hoàng lão gia ở đó, nhất định phải nể mặt Cục trưởng Đậu, nhưng bây giờ chuyện của Hoàng Tư Chí đã qua không thể cùng chủ nhiệm Tiết đại diện phía sau cho người kia.

Nghe được những lời này từ Cục trưởng Đậu, sắc mặt Thẩm Minh Hâm như đống tro tàn, trông già hơn tuổi, bước đi lảo đảo qua đám người.

Đúng lúc đó, cửa phòng thẩm vấn được mở ra, nhìn tình hình bên trong Cục trưởng, Bí thư, Chủ nhiệm đều ngây ngẩn cả người.

Một người còn trẻ đang ngồi trầm ngâm trên nghế thẩm vấn, mà mấy cảnh sát thì vẻ mặt đầy sự bất an đứng ở góc tường, trên đất còn 2 người không biết còn sống hay đã chết.

Thấy cửa bị mở ra, không có súng lục Ngô đại đội mừng rỡ xông ra ngoài còn chưa nhìn rõ điều gì, đã la lớn:

- Chống lệnh, đánh lén cảnh sát, nhanh, nhanh bắt Diệp Thiên lại.

- Làm càn, cậu là ai?

Cục trưởng Đậu hét to, làm Ngô đại đội sợ hãi, sau khi nhìn mặt đối phương sợ run cả người, Lão Đại của kinh thành này lẽ nào anh ta lại không biết?

- Báo cáo Cục trưởng Đậu, lúc chúng tôi thẩm tra án, thì nghi phạm bắt bớ rồi đánh lén cảnh sát, đang chuẩn bị ra tay.

Đại đội Ngô cũng là người lãnh đạo, lời khách sáo, lúc này còn cho Cục trưởng Đậu xem hiện trường và Diệp Thiên.

- Ai cho ngươi quyền đánh người? Cảnh sát nhân dân mà dùng súng đối phó với nhân dân sao?

Đừng nhìn Cục trưởng Đậu không cao nhưng chỉ một tiếng hô cũng đủ làm cho lỗ tai người ta ù ù lên rồi đến nỗi Ngô đại đội còn đứng dại ra ở đó, y không biết vừa rồi mình báo cáo rốt cục là có vấn đền gì không?

- Lấy súng của hắn, đi lấy khẩu cung thì có phải là lạm dụng chức quyền làm chuyện tư không hả?

Nghe thấy câu này, Cục trưởng Hạ khoát tay, mấy người xông tới sau khi giao nộp súng, không hiểu sao Ngô đại đội lại dời nơi này.

- Các người là ai?

Lúc này Hoàng Tư Chí cũng ra khỏi phòng thẩm vấn, thấy mấy người cảnh sát đứng ở cửa, cũng há hốc cả mồm.

- Anh chính là Hoàng Tư Chí? Một chút hiểu biết cũng không có.

Cục trưởng Đậu liếc nhìn Hoàng Tư Chí một cái, nói:

- Dẫn hắn đến phòng khác đi.

Hoàng Tư Chí cũng không chống lại, y thấy trong đám người có Hồ Quân, trong lòng cho rằng chuyện này là Hồ Quân muốn làm tới, nhưng y cũng không sợ, Thẩm Minh Hân không đủ trọng lượng y còn có các mối quan hệ khác.

- Diệp Thiên, cậu không sao chứ?

Thấy Diệp Thiên đi ra, Hồ Quân vội vàng ra đón. Nói:

- Lần trước đều tại tôi, không xử lý tốt chuyện đó, nên mới để tên tiểu tử Hoàng Tư Chí này làm khó cậu.

- Không sao?

Diệp Thiên nhìn Hồ Quân gật đầu, chỉ vào chỗ mấy người nói:

- Hóa ra là muốn bắt 2 tên cảnh sát dùng côn điện đánh tôi, không cẩn thận lại đâm chính mình, mấy người kia không sao cả.

Thấy Hồ Quân và mấy người trong phòng thẩm vấn, Diệp Thiên biết mình không sao, hắn cũng không muốn làm tới chuyện này, bởi mấy người kia đều thi hành lệnh của cấp trên chứ không có sai lầm gì quá lớn.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói, tận mắt thấy đại đội trưởng cảnh sát nhân dân bị mang đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bị đánh cũng chẳng đau đớn gì, nhìn về phía Diệp Thiên đầy cảm kích.

- Mình tự đâm vào mình?

Lúc sau trừ mấy cảnh sát, những lời của Diệp Thiên đều làm cho mọi người một phen dở khóc dở cười, tên tiểu tử này đúng là hư hỏng rồi? Ai không có việc gì thì cầm lấy côn ảnh sát thử lên người mình.

Nhưng bọn họ vì chuyện của Diệp Thiên mà đến, nên cũng không vạch trần tiểu sảo của Diệp Thiên, cả đám nhìn nhau cười.

Thấy Diệp Thiên không bị thương, Cục trưởng Đậu cũng bớt căng thẳng nói:

- Được rồi, bị thương thì vào bệnh viện còn những người khác thì đi lấy khẩu cung.

- Cậu chính là Diệp Thiên?

Chủ nhiệm Tiết nhìn người thanh niên, nói:

- Cục trưởng Đậu chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.

- Được, đi vào phòng họp đi.

Cục trưởng Đậu gật đầu, lập tức phía sau có người đi tới, người kia cũng muốn đi theo Phó cục trưởng.

- Ấy , cậu không thể đi theo.

Lúc Hồ Quân và Diệp Thiên cùng Cục trưởng Tiêu đi vào phòng họp, thì bị chủ nhiệm Tiết ngăn lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.