Thiên Tài Tướng Sư
Tác Giả: Đả Nhãn
Chương 493: Tử sĩ
Nhóm dịch: Nghĩa Hiệp
Nguồn: metruyen
Khi màn đêm buông xuống, thôn làng nhỏ huyên náo cả ngày lại trở nên yên tĩnh.
Mười mấy cái lều được dựng lên xung quanh thôn, âm thầm bao lấy thôn làng, trong rừng cây xung quanh cũng có bóng dáng của vài người Nhật, giám sát chặt chẽ mấy ngôi nhà đang sáng đèn trong làng kia.
Tại một lều bạt cao chừng ba mét, hơi giống lều Mông Cổ, được trải thảm xa hoa, trên rèm vải đối diện cửa có treo một thanh kiếm Katana, dưới thanh kiếm có viết bốn chữ to “Võ vận trường cửu”.
Dưới bốn chữ “võ vận trường cửu” này, được trải chiếu tatami đẹp đẽ, Bắc Cung Anh Hùng đang ngồi ở giữa, ở bàn trà bên cạnh có ba người ngồi, trong đó có Bắc Cung Ngạn Tuấn và Bắc Cung Trực Thu - người phụ trách hành động lần này.
Lúc này trên khuôn mặt luôn điềm tĩnh của Bắc Cung Ngạn Tuấn lại lộ ra vẻ lo lắng, chốc chốc lại liếc nhìn kim đồng hồ trên tay, sau khi nhịn một hồi lâu, mới dè dặt nói:
-Gia chủ, đã đến giờ hẹn rồi, bọn họ vẫn chưa về!
Đám người mà Bắc Cung Ngạn Tuấn nói là tiểu đội tiền trạm vào ba tiếng trước đã tiến vào Ma Quỷ Sơn để dò xét, vốn dĩ Bắc Cung Ngạn Tuấn phản đối việc đi vào một nơi chưa rõ tình hình như Ma Quỷ Sơn vào ban đêm, chỉ là gia chủ Bắc Cung Anh Hùng cứ kiên quyết nên đội quân tám người kia vẫn được phái đi.
Các tinh anh gia tộc đến Myanmar lần này tổng cộng có gần hai trăm người, phái đi tám người vốn chẳng là gì cả, nhưng điều khiến Bắc Cung Ngạn Tuấn sốt ruột là trong số tám người đó có con trai của ông ta Bắc Cung Hòa Điền, đây cũng là đứa con trai trưởng luôn được ông đặt nhiều kì vọng.
Bắc Cung Anh Hùng thấy Bắc Cung Ngạn Tuấn đứng ngồi không yên bèn nói:
-Ngạn Tổ, luyện kiếm, việc đầu tiên phải tu tâm, không thể để sự việc bên ngoài che mắt, cũng đừng bị tình thân che mất tâm linh, Hòa Điền cũng là đệ tử chân truyền của ta, lẽ nào ta lại không lo cho nó hay sao?
Nói đến đây, Bắc Cung Anh Hùng gằn giọng nói:
-Nụ hoa trong nhà kính không lớn lên được, chỉ có trải qua thử thách tàn khốc nhất, nó mới có thể trở thành trụ cột của gia tộc Bắc Cung chúng ta!
Khi nhắc đến Bắc Cung Hòa Điền, khuôn mặt lạnh lùng của Bắc Cung Anh Hùng nở một nụ cười hiếm có, chứng tỏ trong lòng ông ta rất xem trọng hắn ta.
-Vâng, gia chủ nói đúng, là tôi quá lo lắng rồi!
Bất kể Bắc Cung Anh Hùng có nói đúng hay sai, dù gì thì người đã được phái đi rồi, nghĩ nhiều như vậy cũng không có ích gì, Bắc Cung Ngạn Tuấn cũng chỉ có thể nghe theo ý trời thôi.
Đột nhiên ngoài lều có tiếng hỗn loạn, màn lều được vén lên, một người mặc y phục màu đen từ đầu đến chân, chỉ lộ ra hai mắt bước vào, quỳ rạp trước mặt Bắc Cung Anh Hùng, nói:
-Thưa gia chủ, theo mệnh lệnh của người, đường đã được mở ra một dặm ngoài Ma Quỷ Sơn, tiểu đội do tôi chỉ huy có bốn người đã hy sinh vì gia tộc rồi ạ!
-Hả? Đã xảy ra chuyện gì?
Nghe thấy tám người phái đi có bốn người chết, trên mặt của Bắc Cung Anh Hùng cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, trầm giọng hỏi:
-Sao lại có nhiều người chết đến vậy?
Phải biết rằng, tám người được phái đi lần này tuyệt đối là tinh anh trong số các tinh anh của gia tộc, kể từ lúc ba tuổi bọn họ đã được ngâm mình trong nước thuốc đặc biệt, loại nước thuốc này là phương thuốc cổ đại mà trước đây gia tộc Bắc Cung lấy được từ Trung Quốc, nó có thể tăng cường sự dẻo dai của kinh mạch, thanh trừ tạp chất trong cơ thể.
Đến lúc năm tuổi, những hậu duệ này của gia tộc sẽ bị tiêm vào đầu tư tưởng trung thành với gia tộc, đồng thời sẽ được đưa tới các trại huấn luyện thực hiện các huấn luyện tàn khốc với những đứa trẻ khác được gia tộc Bắc Cung nuôi dưỡng.
Sự tàn khốc của loại huấn luyện này không chỉ trên thể xác mà còn là một sự hủy hoại to lớn đối với tâm linh của những đứa trẻ này, bởi vì trong đó có rất nhiều nội dung huấn luyện bắt chúng phải chính tay giết chết bạn bè của mình.
Do sức đề kháng của trẻ nhỏ yếu ớt dễ sinh bệnh, nên có thể nói tỉ lệ tử vong trong những trại huấn luyện bí mật này của gia tộc Bắc Cung thậm chí không thua kém gì trại huấn luyện hắc quyền ở Seberia, trong tình trạng bình thường, ở một trại huấn luyện ba mươi người thì số người có thể sống sót không vượt quá năm người, những người này chính là tử sĩ của gia tộc Bắc Cung.
Đương nhiên, những hậu duệ này của gia tộc Bắc Cung, trừ khi có tình huống bất ngờ, thông thường họ sẽ không chết, nhưng những hậu duệ bị loại, thường không được xem trọng trong gia tộc, cùng lắm cũng chỉ phụ trách nhiệm vụ duy trì huyết mạch của gia tộc.
Sau khi Bắc Cung Anh Hùng đoạt được vị trí gia chủ, kể từ khi bắt đầu thành lập trại huấn luyện bí mật vào ba mươi năm trước cho đến hôm nay cũng chỉ có được hơn hai mươi tử sĩ đủ tư cách, thế nên sau khi nghe nhiệm vụ lần này tổn thất mất bốn người, khuôn mặt ông ta cũng biến sắc.
-Thưa gia chủ, có ba người bị rắn độc cắn chết, còn có một người, là…bị hoa ăn thịt người giết chết ạ!
Dù Bắc Cung Hòa Điền đã trải qua sự huấn luyện tàn khốc hơn mười năm, đã sớm tôi rèn được lòng dạ sắt thép, nhưng nhớ lại chuyện nhìn thấy lúc nãy ở Ma Quỷ Sơn, ánh mắt vẫn lộ ra vẻ sợ hãi, hắn không sợ chém giết với người ta, nhưng càng không muốn chết một cách không minh bạch.
Khi vừa mới tiến vào Ma Quỷ Sơn, tốc độ tiến quân của bọn họ rất nhanh, dọc đường phun thuốc đem theo bên người như lưu huỳnh để xua đuổi bọn rắn độc, nhưng khi tiến vào thêm 2km, các lùm cây trong rừng hoặc trên sườn núi đã phủ kín cả ngọn núi.
Những lùm cây này thấp nhất cũng cao ngang đầu gối, có lùm cao đến hơn một mét, người đi trong đó hoàn toàn không có cách nào phát hiện được sinh vật trong lùm cây, ba thành viên gia tộc đã chết kia, chính là lúc đang dùng dao mở đường thì bị rắn độc cắn vào mắt mà chết.
Không sai, chính là mắt, bởi vì đồ mà bọn họ mặc là đồ phòng hộ liền thân được chế tạo đặc biệt, có độ dẻo và độ bền rất cao, răng độc của loài rắn, hoàn toàn không có cách nào cắn rách được, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Bắc Cung Anh Hùng yên tâm phái bọn họ đi dò đường vào ban đêm.
Chỉ là khi đi qua một lùm cây, không biết có phải là đã kinh động đến một ổ rắn hay không mà hàng ngàn con rắn độc bổ nhào ra, trong phút chốc đã bủa lấy ba người đi ở phía trước kia, sau mấy tiếng kêu thảm thiết thì không còn nghe thấy tiếng động gì nữa.
Dù bọn người Bắc Cung Hòa Điền đi ở phía sau đã dùng súng phun lửa đốt chết toàn bộ lũ rắn trong hang, nhưng ba người bạn đồng hành ban nãy, cũng đã trở thành những thi thể cháy đen.
Biến cố này khiến Bắc Cung Hòa Điền đề cao cảnh giác, hắn ta dường như chưa tiến lên trước mấy mét liền dùng súng phun lửa phun lửa về phía trước, may là núi Myanmar ẩm thấp, không cần sợ sẽ gây ra hỏa hoạn.
Cứ thế lại đi về trước khoảng bốn, năm trăm mét, lùm cây thưa thớt dần đi, bọn người Bắc Cung Hòa Điền cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay chính lúc này, một người đi ở bên phải của tiểu đội bọn họ đột nhiên kêu lên thảm thiết, vài người nhìn về nơi phát ra tiếng kêu, ai nấy đều ngẩn cả người ra.
Bên cạnh người này có một loài thực vật nhiệt đới hơi giống cây chuối, chỉ là lớn hơn cây chuối một chút, cành nhánh to lớn của nó tản ra khắp mọi nơi, trên ngọn của những nhánh này còn mọc ra những đóa hoa nhỏ màu trắng, tỏa ra mùi thơm mê người.
Chỉ là vào lúc này, những cành cây kia lại giống như một cái lồng, bao chặt lấy đồng đội của bọn họ, hơn nữa nhánh cây còn phun vào bên trong một loại chất dịch có tính ăn mòn rất mạnh, chỉ trong thời gian vỏn vẹn mười mấy giây, bộ quần áo phòng hộ của người này đã bị ăn mòn mất.
Chờ đến khi mấy người Bắc Cung Hòa Điền kịp phản ứng thì thân thể người đó đã bắt đầu mục ruỗng, tiếng kêu là thảm thiết vang vọng bên tai, không còn cách nào khác, bọn họ lại chỉ có thể dùng đến súng phun lửa để thiêu cháy cả người đồng đội cùng cái cây có thể giết người kia.
Biến cố liên tiếp khiến những tử sĩ từ nhỏ đã chịu huấn luyện nghiêm khắc này cũng phải rùng mình, sau khi dò xét thêm 3km, bọn họ liền lập tức rút về.
-Ở chỗ này của Myanmar sao lại có hoa ăn thịt người được chứ?
Nghe xong lời kể của đệ tử, Bắc Cung Anh Hùng cũng sầm mặt lại.
Hoa ăn thịt người và cây ăn thịt người đều thật sự tồn tại trên thế giới này, giống như có một loài thực vật được gọi là “Nhật Luân Hoa”, người hay động vật không cẩn thận mà đụng phải nó, những cái lá mảnh và dài kia sẽ lập tức cuốn lại giống như móng vuốt của loài chim, giữ chặt lấy người, kéo họ ngã lên đám cỏ ẩm ướt, cho đến khi họ không thể động đậy được nữa.
Còn đám nhện lớn sống cộng sinh trên “Nhật Luân Hoa” sẽ chen chúc bò lên người người bị hại, từ từ hút và nhai, ăn no một bữa ngon, sau khi con nhện ăn xong xác người, phân mà nó thải ra lại trở thành phân bón của “Nhật Luân Hoa”.
Nhưng thông thường thì loại hoa ăn thịt người hay cây ăn thịt người này đều phân bố ở rừng nguyên sinh rậm rạp và đầm lầy rộng lớn ở lưu vực sông Amazon của Nam Mỹ, ở Châu Á chưa từng xuất hiện loại thực vật này.
Vào thời buổi mà khoa học kĩ thuật rất phát triển như hiện nay, môi trường tự nhiên rất khó làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, nhưng sự thật trước mắt khiến trong lòng của Bắc Cung Anh Hùng dấy lên một dự cảm không lành, Ma Quỷ Sơn hoàn toàn không dễ chinh phục như ông ta đã tưởng tượng.
Nhìn thấy Bắc Cung Anh Hùng trầm tư không nói, Bắc Cung Ngạn Tuấn ở bên cạnh lo sợ ông ta lại phái con của mình đi, vội vàng nói:
-Thưa gia chủ, Ma Quỷ Sơn kì quái khó lường, tôi nghĩ…, chúng ta vẫn nên chờ trời sáng rồi lái xe vào vậy, như vậy cũng có thể giảm bớt tử vong!
-Được, Hòa Điên, cậu vào nghỉ ngơi đi, chuyện xảy ra ngày hôm nay đừng nói ra ngoài!
Bắc Cung Anh Hùng gật đầu, tính tình của ông ta đúng là hung ác thật, nhưng cũng không đến mức có suy nghĩ điên cuồng là hủy hoại cả một gia tộc tại Ma Quỷ Sơn này, sau khi bảo Bắc Cung Hòa Điền lui ra, lần đầu tiên Bắc Cung Anh Hùng nghiêm túc bàn bạc đối sách với Bắc Cung Ngạn Tuấn và Trực Thụ.
Khi Ma Quỷ Sơn im hơi lặng tiếng nuốt chửng mấy người tử sĩ kia, thì trong một sơn cốc nọ cách Ma Quỷ Sơn hơn 300km cũng có mấy lều trại được dựng lên, mười mấy người đang vây quanh đống lửa ngoài lều nướng đồ ăn.
-Chuyến đi lần này của chúng ta rốt cuộc là để làm gì vậy ạ?
Võ Thần xoay chân heo rừng trên giá, thận trọng hỏi Diệp Thiên, hai ngày ở chung với nhau, hắn ta cảm thấy Diệp Thiên hoàn toàn không phải là loại cậu ấm xem trời bằng vung, bình thường hắn ta cũng rất dễ nói chuyện.
-Đến nơi thì mọi người sẽ biết thôi, sáng mai phải tranh thủ đến kịp đó.
Diệp Thiên lắc đầu, mắt nhìn về màn đêm tăm tối, dường như có thể xé toạt bầu trời, nhìn thấy ánh lửa sáng lên từ ngoài rặng núi Ma Quỷ Sơn.