Thiên Tài Tướng Sư

Chương 67: Chương 67: Chuyện cũ (Hạ)






- Mẹ của con …?

Diệp Đông Bình nghe vậy, thần sắc chợt ngưng lại, ánh mắt có chút hoảng loạn nhìn Diệp Thiên, nhiều năm như vậy, Diệp Thiên vẫn không hỏi qua chuyện về mẹ nó một câu, lúc nào lại không muốn quên chuyện này sao?

Không chỉ là con trai, Diệp Đông Bình tự vấn lòng, chính ông làm sao quên được người đàn bà kia? Bằng không tại sao cho tới hôm nay, Diệp Đông Bình cũng không có một lần nữa đi tìm một nửa khác của mình.

Trầm mặc một hồi lâu, Diệp Đông Bình giương mắt nhìn về phía con trai, nói:

- Diệp Thiên, mẹ con hẳn là không ở trong nước, hiện tại nói cho con biết cũng không có ý nghĩa gì, để sau này tiếp tục nói...

Mười mấy năm qua, Diệp Đông Bình đều không phải là không có nghe tin tức về mẹ của Diệp Thiên, thông qua một vài bạn đồng học biết được mẹ Diệp Thiên đã ra nước ngoài từ những năm tám mươi, mấy năm nay không có tin tức bà trở về.

Hơn nữa, nỗi oán hận đối với gia đình bên mẹ Diệp Thiên, Diệp Đông Bình cũng không muốn cho con trai cùng bọn họ có mối quan hệ gì, có đôi khi trải qua cuộc sống yên bình, chính là một loại hạnh phúc.

Thấy vẻ mặt thống khổ của cha, Diệp Thiên cũng không hỏi tới, buông tay đang gấp quần áo, Diệp Thiên tiến lên ôm vai cha, nói:

- Ba, khi con tìm thấy các cô, đến lúc đó ba cũng đi Bắc Kinh nhé, dù sao đều là người một nhà, cũng không thể cả đời không thấy mặt?

Đối với chuyện cũ của cha, Diệp Thiên thật ra cũng hiểu một ít.

Năm đó khi cha với mẹ kết hôn, dường như hai bên gia đình đều không đồng ý, ông nội Diệp Thiên liền mắng cha nó mấy lần, còn các cô của Diệp Thiên lại điện báo ông lão bệnh tình nguy kịch.

Nhưng khi Diệp Đông Bình mệt mỏi chạy về Bắc Kinh, lại phát hiện ông lão không sao, chỉ là không đồng việc hôn sự này, tức giận đến nỗi Diệp Đông Bình cùng người nhà cãi nhau to, sau đó Diệp Đông Bình lại quay trở về nông thôn.

Năm sau, khi Diệp Đông Bình trở về lần thứ hai, Diệp Thiên được sinh ra, ngay khi Diệp Đông Bình phải làm lụng vất vả kiếm sống, còn phải nuôi nấng mẹ con Diệp Thiên, trong nhà lại đánh tới một bức điện, nội dung cùng một năm trước vừa sờ giống nhau, chỉ có vài chữ: bệnh tình cha nguy kịch, mau trở về!

Trong hơn một năm này, Diệp Đông Bình cùng người trong nhà thư từ qua lại cơ hồ đều là khắc khẩu, lúc ấy thấy bức điện này, còn tưởng rằng lại là giả.

Hơn nữa đội sản xuất lúc này xây dựng thêm đập chứa nước, phải thêm lao động, vì muốn cho mẹ con Diệp Thiên sống tốt một chút, Diệp Đông Bình hơn nửa năm đều làm việc ở đập chứa nước, cũng không còn cơ hội đi xác minh nội dung bức điện này là thực giả.

Nửa năm sau, khi Diệp Đông Bình từ công trường đập chứa nước về đến nhà, lại thấy người chị em mang chữ hiếu trên cánh tay, bị tát cho một cái, Diệp Đông Bình mới biết mình phạm sai lầm lớn cỡ nào.

Diệp Đông Bình cảm thấy hổ thẹn, cũng không có được sự thông cảm là tha thứ của người chị em từ nhỏ rất thương yêu mình, sau này, có gửi thư tín về nhà cũng đều là đá chìm đáy biển, điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến ông chưa có trở về Bắc Kinh.

- Với lại, năm đó là ba không đúng, cũng không oán trách các cô giận ba...

Diệp Đông Bình cười có chút miễn cưỡng, nếu các chị em trong nhà không chịu tha thứ cho mình, cái chết của cha ông chính là vết thương mà cả đời ông đều không thể lành.

- Được rồi, không nói nữa, sau khi con tới Bắc Kinh, chớ có gây chuỵên, ba biết con có võ, nhưng không cho phép con ra tay đánh người khác ...

Diệp Đông Bình không nhịn được, lại dặn dò con trai, hắn biết con trai mình thế nào, lại thêm chuyện biết xem tướng, thật sự là có thể gặp rắc rối nhiều hơn so với bất kỳ ai khác.

Hành lý của Diệp Thiên rất đơn giản, chỉ vài bộ quần áo bình thường và đồ lót đựng trong túi du lịch, ăn mặc theo mùa, quần áo và đệm chăn hắn tính đến Bắc Kinh tiếp tục mua, nhiều năm qua đã thành thói quen khiến hắn thực không thích bao lớn bao nhỏ ra khỏi nhà.

Nhìn đồng hồ, đã là một giờ rưỡi buổi chiều, thị trấn nhỏ không tiện tàu, tới nhà ga cũng ohải mất hơn một giờ, hai cha con khóa chặt cửa, liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Mang theo túi du lịch của con trai, Diệp Đông Bình liếc mắt một cái thấy Diệp Thiên cất ví ngay túi sau quần bò, bất mãn nói:

- Tiểu tử ngươi không thể cất kỹ tiền một chút sao?

Diệp Thiên lấy một vạn đồng cha cấp cho chia làm hai phần, tám nghìn đồng đặt ở túi du lịch, còn hai ngàn cất vào ví, nhét ở sau mông, căng phồng vô cùng dễ thấy.

Nghe thấy cha nói vậy, Diệp Thiên nở nụ cười, chẳng hề để ý nói:

- Ba, người có thể trộm tiền của con trai ba, còn chưa sinh ra đâu...

Không phải Diệp Thiên khoe khoang, trên tàu từ Giang Nam đến Hà Bắc, thật không có người nào không có mắt dám ra tay đối với hắn.

Đi theo sư phụ vào Nam ra Bắc, tuy rằng Diệp Thiên rất ít khi ra tay đi quản chuyện người khác, nhưng là bị người ta chủ động trọc vào, Diệp Thiên cũng không để yên, liền theo như quy củ giang hồ, mấy năm nay ít nhất đã chặt đứt vài bàn tay .

Tục ngữ nói chuột có đường của chuột, tặc có đường của tặc, Diệp Thiên hàng năm đều đi ra ngoài một vòng như vậy, trên đường đã sớm truyền đi cái tin về người này, ngàn vạn lần không thể trêu chọc người này, mấy năm nay ra ngoài cũng rất ít khi gặp chuyện.

Nghe được lời của con rồi, Diệp Đông Bình gõ một cái thật vang:

- Tiểu tử, mấy năm nay không sợ tặc trộm, không sợ chúng nhớ mặt à, con chỉ là một đứa bé có thể có bản lĩnh gì chứ? Làm người cần khiêm tốn, hiểu hay không hả?

Mặc dù biết con trai không phải người chưa từng ra ngoài, nhưng Diệp Đông Bình bắt Diệp Thiên đặt ví tiền trong túi áo trên, lúc này mới mở cửa xe, đưa Diệp Thiên chạy tới nhà ga.

Mỗi nhà ga các thành thị, đều là nơi hỗn loạn nhất và hay xảy ra các vụ nhất trong thành phố, nhưng đối với Diệp Thiên mà nói, nơi hỗn tạp này, cũng cho hắn cảm giác vô cùng quen thuộc.

Khi mang theo túi xách đi vào đại sảnh đợi xe ánh mắt thì Diệp Thiên đảo qua, có thể thấy mấy thanh niên lấm la lấm lét chuyên nhìn túi người khác xem xét, những ngày tháng này chính là thời gian sinh viên các trường chuẩn bị khai giảng, tự nhiên cũng là thời kỳ bọn trộm cắp họat động sinh động nhất.

Nhưng bọn trộm cắp giống như bọn giết người, hiểu được luật giang hồ Diệp Thiên cũng sẽ không làm loại chuyện nhàm chán này, cảnh sát cũng không quản, hắn dựa vào cái gì đi làm công dân tốt cho thành phố?

- Tàu từ Thượng Hải đi Bắc Kinh chuyến số XXX đã vào ga, mời hành khách kiểm vé chuẩn bị lên xe...

Ở nhà ga đợi hơn một giờ, cuối cùng đài phát thanh nhà cũng vang lên thông báo về chuyến tàu của Diệp Thiên.

- Ô, ba đâu nhỉ?

Diệp Thiên đứng lên xếp hàng, lại phát hiện cha vừa mới ngồi bên người đã không thấy đâu, bởi vì tàu chỉ dừng lại ga này mười phút, Diệp Thiên có chút bất đắc dĩ, đành mang tùi đi qua cửa soát vé.

- Diệp Thiên, Diệp Thiên, mở cửa sổ ra...

Vừa tìm được vị trí ngồi ở trong xe, Diệp Thiên liền nghe thấy tiếng cha gọi, ngó đầu ra ngoài cửa sổ nhìn, tay phải Diệp Đông Bình cầm một tờ giấy, tay trái còn mang theo túi nước quả, trên mặt đầy mồ hôi, đang lo lắng sờ các cửa kính xe.

Hạ kiếng xuống, nhận hoa quả trong tay cha, chuyến tàu cũng chậm rãi khởi động, nhìn thấy khuôn mặt người cha đã không còn trẻ và mái đầu điểm bạc, dần dần khuất đi trong tầm mắt, trong mắt Diệp Thiên không biết từ khi nào thì đã đầy nước mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.