Trần Hỉ Toàn đưa Diệp Thiên lên xe lửa, đặt một túi đầy đủ hoa quả ở đầu giường Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, hoa quả để ăn trên đường, trong túi còn có năm trăm đồng, cũng dùng trên đường đi, tới Bắc Kinh điện thoại cho chú nhé!
- Chú Trần, lần này thật sự là rất cám ơn chú!
Diệp Thiên gật gật đầu, ân tình không chỉ nói ở ngoài miệng, Trần Hỉ Toàn có thể phát triển kinh doanh được lớn như vậy, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, từ thái độ đối đãi với mình có thể nhìn ra.
Thành tâm đối đãi người ngoài, đây là một phẩm chất rất trọng yếu trong cách đối nhân xử thế, mà Trần Hỉ Toàn bận rộn như vậy có thể bớt chút thời gian trợ giúp Diệp Thiên, cố nhiên là do nguyên nhân ý hợp tâm đầu, nhưng thái độ làm người rất phúc hậu của Trần Hỉ Toàn mới là nhân tố quyết định..
- Ơn huệ gì chứ! Được rồi, xe lửa sắp chạy rồi, trên đường chú ý một chút ...
Trần Hỉ Toàn nhìn thoáng qua bốn phía, tiến đến bên Diệp Thiên nói:
- Thời gian gấp không mua được vé giường mềm, nhưng chú đã nói chuyện với nhân viên tàu, sẽ không chú ý chuyện cháu mang theo con chồn!
Mang theo động vật lên xe lửa, cần một vài thủ tục, yêu cầu cơ bản nhất chính là phải nhốt động vật trong lồng, Diệp Thiên quá vội vàng, đương nhiên đều không kịp làm.
- Cháu biết, chú Trần, chú quay về đi, tới Bắc Kinh nhất định cháu sẽ điện thoại …
Nghe được tiếng thông báo tàu sắp khởi hành, Diệp Thiên liền khuyên Trần Hỉ Toàn xuống xe.
Cách tấm kính cửa sổ, Diệp Thiên thấy Trần Hỉ Toàn vẫy tay với mình, trong lòng Diệp Thiên cũng rất khó tả, không nghĩ tới lần này đi ra ngoài, lại kết bạn với một người tốt như vậy.
Trần Hỉ Toàn cũng không biết, cử chỉ hòan toàn vô tình, khiến sau này hắn tránh được kiếp nạn lớn nhất đời, cũng chính là thuyết pháp ở hiền gặp lành đang ứng nghiệm.
Xe lửa kéo còi hơi nhanh chóng rời nhà ga, dấu vết Diệp Thiên lưu lại ở Tân Cương, cũng dần giảm đi, cho dù những người này từng quen biết với hắn, cũng không biết việc Diệp Thiên đã giết một đội đào mồ trộm nổi tiếng trong nước.
Khi Diệp Thiên đi được một tuần, cỗ xe dừng ở bãi đỗ xe Thiên Trì đã có một tầng tro bụi thật dày, khiến cho nhân viên chú ý.
Sau khi tìm kiếm chủ xe bằng nhiều cách mà không có kết quả, nhân viên quản lý đã mở chiếc xe này ra, phát hiện trong xe làm cho bọn họ chấn động.
Ngoài một cái thùng ướp lạnh dài khoảng 1.5m, bên trong xe còn tìm ra một khẩu súng tự động bảy chín ly và băng đạn 100 viên. Điều này làm cho vị Chương cục trưởng kia lại phải dẫn đội tới Thiên Trì.
Sau một hồi cẩn thận thăm dò, cảnh sát bước đầu nhận định đây là một băng săn trộm, điều tra máy ghi hình ở Thiên Trì, bọn họ phát hiện, khi bọn người này lên núi, dĩ nhiên cũng là khi xảy ra Tuyết Băng mấy ngày hôm trước.
Lúc này mọi người mới biết, khi phát sinh Tuyết Băng, ở Thiên Sơn không phải chỉ có một người là Diệp Thiên, quản lý khu lập tức lại tổ chức một đội cứu hộ, nhưng qua mấy ngày truy tìm, xác định cả Tuyết Sơn không còn người nào sống sót.
Cuối cùng vụ án những tên trộm này được coi là bị chết do Tuyết Băng, cũng không ai liên tưởng đến Diệp Thiên có liên hệ với vụ án này, dấu vết cuối cùng Diệp Thiên lưu lại ở Tân Cương, cũng được đại tuyết Thiên Sơn bao bọc .
- Ồ, chàng trai, cậu tìm ai?
Hai tay trống không, Diệp Thiên mặc bộ quần áo leo núi có chút quái dị đi vào tự tứ hợp viện. Trong sân, Diệp Đông Lan đang rửa rau mở miệng hỏi, tuổi của bà đã lớn, mắt không thật tốt.
- Bác … là cháu, Diệp Thiên mà!
Kỳ thật, đối diện khái niệm người thân Diệp Thiên cũng không phải rất sâu sắc, từ khi học cấp 2, hắn cũng rất ít khi ở nhà, nhưng lần này về đến nhà nhìn thấy người thân, trong lòng Diệp Thiên lại có chút kích động.
- Tiểu Thiên?
Diệp Đông Lan đang rửa rau, ngây ngẩn cả người, ngay cả vòi nước cũng quên tắt, cẩn thận đánh giá Diệp Thiên một cái, mở miệng khiển trách:
- Đứa nhỏ này, đi ra ngoài nửa tháng ngay cả điện thoại cũng không gọi về một cú, ăn mặc cổ quái thế này, còn nhuộm tóc, chẳng ra thể thống gì.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, tiến lên thân thiết ôm Diệp Đông Lan, nói:
- Bác, cháu rất muốn gọi điện thoại, nhưng vì ở trên núi không gọi được, đúng rồi, tóc cháu không phải nhuộm, nó tự biến thành đen...
- Không có việc gì đi lên núi làm gì? Nhanh đi thay quần áo, mặc như vậy mà không sợ nóng? Tối nay bác làm cơm ngon cho cháu ăn!
Nhìn thấy quần áo Diệp Thiên cũng có chút rách nát, Diệp Đông Lan biết hắn ở bên ngoài chịu khổ không ít, rốt cuộc vẫn thấy đau lòng xót cháu, giáo huấn Diệp Thiên vài câu, liền bảo hắn đi thay quần áo .
- Hả? Tóc tự thành màu đen à? Chẳng lẽ là Tiểu Thiên hết bệnh rồi?
Đến khi Diệp Thiên đi vào hậu viện, Diệp Đông Lan chợt nhớ tới điều này, nhất thời truy vấn.
Nhận được tin tức Diệp Thiên trở về, Diệp Đông Bình sớm đóng cửa hàng ở Phan gia viên trở về nhà, Vu Thanh Nhã, cả nhà bác hai của Diệp Thiên cũng đều chạy tới tứ hợp viện này, Diệp Thiên lại không tránh được lãng phí một phen võ mồm, nói một lần về chuyện đầu tóc của mình.
Bất kể là người nhà họ Diệp gia hay nhà bác hai của Diệp Thiên đều đã miễn dịch đối với những chuyện kỳ quái liên quan đến Diệp Thiên, tuy rằng cách nói của Diệp Thiên có chút giống những câu chuyện trong tiểu thuyết võ hiệp, nhưng đối với chuyện sức khỏe Diệp Thiên đã khôi phục, mọi người vẫn cảm thấy rất cao hứng.
Nhất là sau khi nhìn thấy Diệp Thiên mang về con chồn nhỏ, hai cô bé Vu Thanh Nhã và Lưu Lam Lam nhất thời bị mê hoặc, cầm con vật đó mãi không buông tay.
Nhưng con chồn này tựa hồ cũng không mấy yêu quý hai mỹ nữ, cho dù họ cầm thịt gà mà nó thích ăn hấp dẫn nó, nó cũng sống chết không há mồm, chỉ có khi Diệp Thiên cho nó ăn, mới chịu há miệng, thấy vậy mọi người cũng thấy kỳ lạ.
Cơm nước sắp xong, Diệp Đông Bình chợt nhớ tới một chuyện, mở miệng nói với Diệp Thiên:
- Đúng rồi, Diệp Thiên, bạn đồng học của con đi tìm con hai lần, hình như là Từ Chấn Nam à? Lát nữa con điện thoại hỏi xem ...
- Lão Đại tìm mình? Có chuyện gì nhỉ?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, hắn thôi học đã hai ba năm, có liên hệ với bạn đại học duy nhất chỉ có Từ Chấn Nam, lập tức nhìn lại Vu Thanh Nhã, chị em tốt của cô cũng đã yêu đương anh chàng này nhiều năm.
- Việc này… em cũng không rõ, hình như là có liên quan với Dung Dung, anh đi hỏi Từ Chấn Nam xem ...
Vu Thanh Nhã lắc lắc đầu, nửa năm gần đây đều là đi thực tập, sắp phải đi làm, cô và Vệ Dung Dung cũng không được thân như trước.
- Được rồi, lát nữa anh gọi cho cậu ấy!
Diệp Thiên gật gật đầu không nói thêm, cùng Lục Sâm lúc này đã khỏe hẳn hàn huyên.
- Alo, lão Đại, em đi ra ngoài vài ngày, tìm em có chuyện gì không?
Sau bữa cơm chiều, Diệp Thiên bấm điện cho Từ Chấn Nam.
- Diệp Thiên, có chút việc muốn tìm cậu tâm sự, cậu hiện đang ở đâu? Anh đến tìm cậu ...
Từ Chấn Nam không mấy vui vẻ, giọng từ trong điện thoại có chút trầm thấp.
- Em ở nhà thôi, anh lại đây đi, tối đừng quay về trường học nữa, ngủ lại đây đi.
Diệp Thiên đúng là có chút hiếu kỳ, chuyện gì có thể làm cho lão Đại luôn luôn vui vẻ lại bị sa sút tinh thần như thế?
- Ừ, anh lập tức qua đó!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Từ Chấn Nam cúp điện thoại.
- Lão Đại, anh làm sao vậy? Nhà anh không cho tiền sinh hoạt à?
Đón Từ Chấn Nam ở cửa tứ hợp viện, Diệp Thiên bị bộ dáng của hắn làm cho hoảng sợ, một người cao to lúc trước, lúc này cả người gầy rộc, quần áo mặc có vẻ rất rộng.
Bộ dạng Từ Chấn Nam có chút suy sút, mở miệng nói:
- Có chút phiền, ở đây có rượu không?
- Có, đi, đến hậu viện vào phòng em rồi nói đi...
Diệp Thiên gật gật đầu, dẫn Từ Chấn Nam vào hậu viện, sau đó lại cầm mấy chai bia và đĩa lạc bày trên bàn.
- Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Mặc dù Diệp Thiên có thể xem bói tiên tri, nhưng thật đúng là không thể biết được Từ Chấn Nam xảy ra chuyện gì, đến nỗi có thể làm cho hắn tiều tuỵ thành bộ dáng này, mười phần là có liên quan đến chuyện tình cảm.
Từ Chấn Nam giơ tay cầm qua một chai bia, trực tiếp dùng miệng mở, “Ừng ực” một hơi hết nửa bình, lúc này mới mở miệng nói:
- Diệp Thiên, cậu nói xem có phải con gái đều thích đàn ông thành đạt hay không? Cậu xem cậu thôi học rồi, Vu Thanh Nhã vẫn rất tốt với cậu như vậy, nhưng Dung Dung, từ khi bắt đầu thực tập, quan hệ với anh...
Nghe Diệp Thiên nói mãi, Diệp Thiên mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
Thì ra, ngay kgi Vệ Dung Dung bắt đầu vào đài truyền hình Bắc Kinh thực tập, liền về nhà ở, kể từ đó, cô và Từ Chấn Nam ít hẹn hò hơn rất nhiều.
Nhưng đến cuối tuần, hai người vẫn hẹn nhau đi chơi, nhưng Từ Chấn Nam vẫn cảm giác được, Vệ Dung Dung có chút không giống với lúc trước, cụ thể xảy ra chuyện gì, hắn lại không nói được.
Một tháng trước, Từ Chấn Nam và Vệ Dung Dung hẹn ước đi công viên chơi, hôm ấy Từ Chấn Nam đến sớm một chút, hắn thấy Vệ Dung Dung đi xuống từ một chiếc Mercedes-Benz, lái xe là một người trẻ tuổi, cử chỉ với Vệ Dung Dung rất thân thiết.
Từ Chấn Nam là một người thẳng tính, khi nhìn thấy Vệ Dung Dung, liền hỏi thẳng, không ngờ Vệ Dung Dung thẳng thắn và thành khẩn thừa nhận, người nọ là người theo đuổi cô.
Sau khi nói xong, Vệ Dung Dung cũng nóng tính, chất vấn có phải Từ Chấn Nam hoài nghi cô thay lòng đổi dạ hay không. Hai người vì chuyện này mà cãi nhau lớn, cuối cùng ra về chẳng vui, gần nửa tháng nay, hai người đều ở vào trạng thái chiến tranh lạnh.
- Trời ạ, lão Đại, náo loạn nửa ngày thì ra là vì chuyện trẻ con này? Em thấy anh thật sự là hết thuốc chữa …
Nghe xong những lời của Từ Chấn Nam, Diệp Thiên nhất thời tức giận, hắn trở lại Bắc Kinh, ngay cả tiến độ công trình tu sửa tứ hợp viện của mình cũng không kịp đi coi, không ngờ lại phải nghe chuyện trẻ con như vậy?
Từ Chấn Nam mày ủ mặt ê nói:
- Diệp Thiên, vậy ... vậy cậu nói anh nên làm thế nào bây giờ? Ngày mai Dung Dung tìm anh, anh... anh sợ cô ấy nói chia tay!
- Anh thật đúng là cái loại đa tình bại hoại, yên tâm đi, hai người sẽ không sao.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, có thể khiến Từ Chấn Nam bối rối thành như vậy, xem ra anh bạn này thật sự là rất yêu Vệ Dung Dung, nhưng lời của Diệp Thiên cũng không phải nói lung tung, Từ Chấn Nam đúng là có nhân duyên với Vệ Dung Dung, hơn nữa còn có một đứa con gái.