- Á, giỏi, ngươi… ngươi còn có thể nuốt luôn nguyên thần làm thức ăn nữa sao?
Thấy một màn như vậy, pháp quyết đã xuất được một nửa Diệp Thiên nhất thời choáng vàng, lúc này hắn mới nhớ tới, Kim Mao Toan sở dĩ có thể xếp vào hàng ngũ thượng cổ thần thú, không chỉ bởi nó có lực lượng vô cùng lớn, mà còn vì một thân thần thông của nó.
Thần thông này chính là “Phệ Hồn”, bất kể là hồn phách động vật hay nhân loại, đối với nó mà nói đều là vật đại bổ, mà nguyên thần cũng là phạm trù của âm hồn, gặp Kim Mao Toan đúng là gặp phải khắc tinh, nên bị nó cắn nuốt như vậy cũng không phải là khó hiểu.
- Lợi hại a, tiên thiên hậu kỳ nguyên thân lại bị nó làm thức ăn…
Đang lúc Diệp Thiên mắt chữ O mồm chữ A, thì tiểu tử giữa không trung kia giống như say rượu vậy, thân thể lay động, không đợi Diệp Thiên kịp phản ứng, nhất thời té nhào trên mặt đất.
- Óe? Đây là chuyện gì?
Diệp Thiên tự nhiên không để Kim Mao Toan rơi xuống, đưa tay phất một cái, đem thân thể nó đỡ lấy, thần thức đảo qua thân người nó, lại phát hiện, trong não hải, một cỗ ý thức đang dao động mãnh liệt.
- Diệp Thiên nó thật sự là Kim Mao Toan?
Bạch Viên giờ phút này cũng bu tới, nhìn về phía Kim Mao Toan trong ánh mắt mang theo một tia kinh sợ, Kim Mao Toan thân là thượng cổ dị thú, là vương giả trong vạn thú, huyết mạch ẩn chứa một tia uy áp, tuy rằng Bạch Viên cảnh giới cao hơn nó, nhưng vẫn cảm thấy có chút khó thở tận sâu trong đáy lòng.
- Đúng vậy, ta đã gặp qua cha mẹ của nó, đích xác là Kim Mao Toan không thể nghi ngờ.
Diệp Thiên gật gật đầu, hướng ánh mắt về phía Bạch Viên nói:
- Các ngươi đều là yêu tu, có biết nó hiện tại đang sảy ra chuyện gì không? Có cái gì… Nguy hiểm không?
Tiểu Kim Mao Toan tính khí tuy rằng hung bạo, nhưng trước mặt Diệp Thiên lại thập phần ngoan ngoãn, hơn nữa Diệp Thiên còn thiếu cha mẹ nó một cái đại nhân tình, vì thế mà lúc này Diệp Thiên lo lắng không yên.
- Nó vẫn là ấu thú, hiện tại hẳn là đang đột phá nguyên thần….
Bạch Viên trên mặt lộ ra thần sắc hâm mộ, nó sinh ra mấy chục năm mới sinh ra linh trí, hơn trăm năm mới tu thành nguyên thần, trong giới yêu tu cũng có thể xem là nhanh, nhưng trước mắt Kim Mao Toan hẳn là mới sinh được vài năm, lại cũng sắp sinh ra nguyên thần, loại chênh lệch này quả thực khiến cho Bạch Viên vô cùng xấu hổ.
- Ớ? Vậy không nên quấy rầy nó!
Diệp Thiên nghe vậy gật gật đầu, đem Kim Mao Toan đặt xuống dưới một thân cây, nghĩ ngợi một chút, sau lại xuất ra một khỏa mộc thuộc tính linh thạch đặt lên chi trước của tiểu tử kia, bởi vì mũi tên của Hà Bất Ngữ cũng đã khiến Kim Mao Toan hứng chịu một chút thương thế.
- Tên đáng chết, người đến tột cùng là đã làm gì chủ nhân?
Diệp Thiên sau khi đặt Kim Mao Toan ổn định, Bạch Viên cũng từng bước vọt tới xác chết Hà Bất Ngữ, nó nguyên bản tính tình nóng nảy dị thường, trước mắt Hà Bất Ngữ rõ ràng đã chết, cũng không cách nào trả lời nó, Bạch Viên một gậy bổ xuống đầu Hà Bất Ngữ nát bét như dưa hấu.
- Vượn huynh, người chết cũng đã chết rồi, cũng đừng trà đạp thi thể hắn như vậy nữa.
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, tục ngữ nói” Nhân vi tài tử, điểu vi thực vong” ( người thì vì tài lộc mà chết, còn thú vật thì vì miếng ăn mà vong mạng), khi hắn xuất ra mộc thuộc tính linh thạch, liền phát hiện sát cơ của Hà Bất Ngữ, chính là Hà Bất Ngữ không nghĩ tới, nhìn qua Diệp Thiên tướng mạo trẻ tuổi như vậy, mà tâm cơ lại thâm trầm đến thế, trong cuộc sống người lừa ta gạt này, còn xa tu tiên giới mới có thể so sánh được.
- Vượn huynh, pháp bảo này hẳn là của chủ nhân huynh truyền lại, huynh đem cất kỹ đi.
Diệp Thiên đem càn khôn trao ném cho Bạch Viên, sau đó hắn dựng thi thể Hà Bất Ngữ lên, có thể bị móng vuốt của Kim Mao Toan xé nát, thứ đó Diệp Thiên cũng không quan tâm lắm, hắn muốm tìm qua một chút xem trên người tên này còn pháp bảo gì khác không?
Tiếp nhận càn khôn tráo, Bạch Viên lui lại một bên, nó tuy tính tình nóng nảy, nhưng không phải là không biết tốt xấu, hôm nay nếu không có Diệp Thiên, chỉ sợ nó cùng tuyết khiêu cũng phải chết dưới tay Hà Bất Ngữ, kể cả Diệp Thiên có mang càn khôn tráo này đi, nó cũng không một lời nào oán thán.
- Hóa ra là một tên bần cùng. Trên người thậm trí cả một viên linh thạch cũng không có!
Thần thức đảo qua trên người hà bất ngữ tìm tòi, Diệp Thiên nhịn không được phọt ra một câu chửi tục.
Diệp Thiên nghĩ, Thần Châu kết giới linh khí tuy không bằng Bồng Lai tiên đảo, nhưng cũng là một nơi linh khí vô cùng sung túc, linh dược có lẽ đầy đất, ít ra trên người Hà Bất Ngữ cũng phải có chút bảo vật nào đó phòng thân chứ?
Sau khi Diệp Thiên dụng thần thức tìm tòi một phen, lại phét hiện, ngoài đoản kiếm cùng càn khôn tráo, cũng chỉ có mấy bình đan dược bình thường mà thôi, không có một món pháp bảo nào, điều này làm cho hi vọng trong lòng hắn xụp đổ, nhất thời phun ra một câu chửi tục.
- Diệp Thiên, càn khôn tráo này là Tư Không gia tộc tộc trưởng đời thứ nhất dùng kim tàm ti vạn năm luyện chế thành, ngươi đừng xem nó dễ dàng bị Kim Mao Toan xé rách mà coi thường, tiên thiên hậu kì cao thủ một khi bọ nó trói buộc, cũng khó mà thoát ra được.
Bạch Viên cũng đã sống đến mấy trăm năm tự nhiên thành tinh, sau khi thấy thần sắc thất vọng bực tức của Diệp Thiên, rất muốn mang càn khôn tráo đưa cho hắn, nói:
- Ta không thể sử dụng chân hỏa luyện chế nó, cầm cũng vô dụng, thôi thì coi như tặng ngươi đi.
Tuy rằng từng cùng Diệp Thiên từng có giai đoạn đấm đá qua lại, nhưng trong tu chân giới, cường giả vi tôn, Bạch Viên cũng sợ Diệp Thiên cũng giống Hà Bất Ngữ kia chẳng may nảy sinh tư tâm, cho nên lúc này mới đem càn khôn tráo tặng lại cho hắn.
Sax. Thế chẳng phải là không biết xấu hổ sao?
Diệp Thiên ngoài miệng khách khách khí khí, nhưng tay phải lại đưa ra nhận lấy càn khôn tráo, hai tay dùng sức xe rách, nhưng khiến hắn kinh ngạc chính là, trên tay truyền đến một trận xiết chặt vào da thịt, mà càn không tráo kia không chút tổn hại nào, vẫn thản nhiên tản mát ra kim sắc quang mang.
- VƯợn huynh, ta đành nhận vậy a.
Diệp Thiên phát hiện ck này rất tiện mang bên người, lật tay một cái nó liền biến thành một đoạn dây gai mềm, để trong túi chẳng những không hề cảm giác được một chút sức nặng nào, thậm chí cũng không có tốn nhiều diện tích.
- Diệp Thiên lần này thật sự là cảm tạ ngươi.
Nhớ lại hai năm trước tiểu tử Diệp Thiên nhược tiểu đụng cái là chết, lão Bạch Viên trong lòng cảm thấy rất khó chịu, kỳ thật dựa theo quy củ tu đạo giả, nó hẳn phải xưng hô Diệp Thiên một tiếng tiền bối, nhưng cái từ này Bạch Viên nói thế nào cũng không phọt ra được.
- Vượn huynh khách khí rồi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu nói:
- Vượn huynh, ngươi cũng nhìn thấy, ta hiện tại đã là giả đan cảnh giới, tùy thời có thể phải độ kiếp, lần này tới Thần Nông Cái cũng muốn xin vượn huynh một chút dược liệu, không biết có được hay không?
Diệp Thiên cũng không che đậy, nói thẳng vào vấn đề, ban đầu hắn cũng có chút băn khoăn, dù sao dược viên này cũng là hậu nhân Tư Không gia gây dựng, coi như là có chủ nhân, nếu mình cứ cố chấp, sợ rằng ngày sau nếu gặp được chủ nhân của dược viên, cũng rất khó để ăn nói.
Nhưng sau khi gặp được Hà Bất Ngữ, Diệp Thiên cũng có thể đoán được, vị Tư Không gia tộc cuối cùng này, sợ là đã vẫn lạc rồi( toi rồi)
Nói cách khác, ngàn năm dược viên xanh tốt kia, dĩ nhiên là vật vô chủ, tự nhiên là phải dành cho người có” đức”, cái chữ “ Đức” này trong suy nghĩ của hắn chẳng qua chính là so sánh bằng tu vi mà thôi.( ai trâu bò hơn là có đức =.= Vãi anh Thiên)
Này…Chỗ thuốc này là của gia tộc chủ nhân mấy ngàn năm tích lũy mới có a!
Nghe được ý tứ trong lời nói của Diệp Thiên, Bạch Viên nhất thời biến sắc, người hầu vốn cũng chỉ là người hầu, lúc này biểu tình sắc mặt nó, cơ hồ cùng nhân loại không hề có khác biệt.
- Quên đi, chủ nhân đã không còn, Tư Không gia tộc đã không còn hậu nhân.
Bạch Viên bông nhiên nghĩ đến chủ nhân rất có thể đã thân tử, chính mình nếu tiếp tục cố giữ lại thành đắc tội với Diệp Thiên, lập tức thở dài nói:
- Dược viên này, tùy ngươi lấy đi, bất quá hi vọng ngươi không chặt đứt gốc rễ của nó, qua vài năm chúng nó vẫn có thể sinh trưởng trở lại!
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười nói:
- Vượn huynh, ngươi yên tâm, ta chỉ hái một ít dược liệu cần sử dụng mà thôi, sẽ không làm xáo trộn gì đâu!