Tứ Hợp Viện của Tống Hạo Thiên này cũng là trước sau tam sân, Tiền viện cùng hậu viện là nơi ở của cảnh vệ, người giúp việc cùng với bác sĩ bảo vệ sức khoẻ, chính hắn thì lại ở tại trung viện.
Xuyên qua hành lang gấp khúc Tiền viện, Diệp Thiên có thể cảm giác được ít nhất có bốn năm ánh mắt âm thầm nhìn mình chằm chằm, mà nơi bí ẩn góc tường cao kia, lại gắn rất nhiều cái cameras, nhất cử nhất động của mình, đều bị người ta theo dõi gắt gao.
Mùa xuân của Bắc Kinh nếu so với vùng Đông Bắc sớm hơn một ít, cây hòe trong viện sớm trở nên xanh tươi một màu, dọc theo hành lang bằng gạch, Diệp Thiên vượt qua một chỗ ngoặt, là đã đi vào trung viện.
Trung viện rẽ trái, chẳng biết lúc nào bị đào thành một cái ao, bên trong đầy sen. Gió nhẹ lướt qua, trong viện tràn đầy mùi hoa sen thơm ngát.
Mà ở giữa trung viện lại có một ông lão đang ngồi. Đang hưng trí bừng bừng cho than củi vào trong bếp lò lửa đỏ trước mặt, trên bếp lò đặt một cái ấm trà, lúc này đã có thể nghe được tiếng nước vo vo.
Bên cạnh ông lão một đứa trẻ sáu bảy tuổi đang đứng, sau có hai bác sĩ sức khoẻ, đang không thiện cảm nhìn lên Diệp Thiên, đáng lẽ sau đây thủ trưởng sẽ đi nghỉ ngơi. Nhưng Diệp Thiên đến thăm cũng phá hủy lịch làm việc và nghỉ ngơi của thủ trưởng.
- Ồ, lão gia, vui vẻ quá nhỉ, viện này sửa lại không tồi!
Trước kia Diệp Thiên đã tới Tứ Hợp Viện này một lần nhưng khi đó trong viện lại không có ao hoa sen này, Diệp Thiên đánh giá xung quanh một phen, sát khí trong hậu viện này cơ bản cũng được tiêu trừ sạch .
- Tiểu tử ngươi nghĩ ta là người như thế nào?
Tống Hạo Thiên giương mắt nhìn Diệp Thiên, đem ấm trà đang đun trên bếp nước đổ vào bộ đồ uống trà trước mặt, thủ pháp thuần thục rót ra hai chén trà, nói:
- Đại Hồng Bào Vũ Di Chính tông, chỉ có ba cây, coi như tiểu tử ngươi có lộc ăn uống!
Sau khi lui về từ cương vị người lãnh đạo, tâm cảnh Tống Hạo Thiên có biến hóa rất lớn, ngay cả đối với người cháu ngoại như Diệp Thiên này cũng có chút áy náy.
Khi Diệp Thiên ở Newyork trong lúc xảy ra sự cố 11/9. Hắn đã làm trái với nguyên tắc vận dụng không ít thủ đoạn tư nhân, thậm chí tự mình gọi điện thoại cho người của đại sứ quán Mỹ, yêu cầu bảo đảm chắc chắn an toàn cho Diệp Thiên.
- Trà ngon, đích thực là từ ba cây đó!
Diệp Thiên cũng không khách khí, sau khi ngồi vào trước mặt Tống Hạo Thiên, hai ngón tay nâng lên chén trà một ngụm uống cạn.
- Cháu uống qua trà này?
Tống Hạo Thiên vốn là muốn hỏi ý đồ Diệp Thiên đến, sau khi nghe được lời của hắn, thật sự có chút kỳ quái, trà này ngay cả hắn hàng năm đều không được cung ứng đến một lượng. Diệp Thiên là từ chỗ nào mà có được?
- Cháu chẳng có gì chưa dùng qua, năm đó cùng sư phụ ...
Diệp Thiên nhất thời mau miệng, thiếu chút nữa đã nói ra những chuyện hắn cùng Lý Thiện Nguyên từng làm trước kia ra, cũng may dừng lại đúng lúc, nhìn về phía đứa trẻ bên cạnh Tống Hạo Thiên, nói:
- Đứa nhỏ này được đấy, ngũ quan đoan chính, căn cốt thanh tú, sau này có thể nhập con đường làm quan!
- Là thực?
Tống Hạo Thiên nghe vậy hai mắt sáng lên, cũng bất chấp hỏi chuyện lá trá kia, mở miệng hỏi:
- Diệp Thiên, không phải cháu tùy tiện nói chứ?
Tống gia từ sau khi Tống Hạo Thiên lui về, trên chính đàn lực ảnh hưởng cơ bản yếu đi, nhưng Tống Hạo Thiên còn sống trên đời một ngày, thì không người nào dám có ý đồ gì.
Nhưng nếu hắn mất, Tống gia ở quốc nội cũng sẽ gặp phải một lần thanh tẩy thật lớn, đứa nhỏ này tuy rằng còn nhỏ, nhưng lời nói của Diệp Thiên, cũng khiến Tống Hạo Thiên thấy được một tia hi vọng cho tương lai Tống gia.
- Tin hay không tùy ông.
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn một chút sắc mặt của Tống Hạo Thiên, nói:
- Không có việc gì, ông còn có thể chứng kiến một ngày mà nó đi vào con đường làm quan kia, thoả mãn đi!
- Ta... Ta còn có thể sống lâu như vậy sao?
Diệp Thiên nói lời này, lại khiến Tống Hạo Thiên vui vẻ ra mặt, chắt trai này của hắn tốt nghiệp đại học cũng phải hơn mươi năm nữa, đây chẳng phải là nói mình còn có hơn mười năm dương thọ?
Diệp Thiên khoát tay, nói:
- Chuyện này để sau này hãy nói, lão gia, lần này cháu tìm ông có chuyện khác.
- Chuyện gì? Tiểu tử ngươi chính là người mọi sự đều không cầu người giúp mà?
Tống Hạo Thiên lúc này tâm trạng tốt, mở miệng nói:
- Hôm nay ngoại lệ một lần, chỉ cần cháu không phải cầu ta làm cái gì trái với nguyên tắc, ta đều đáp ứng!
- Ông hào phóng nhỉ? Hai câu nói vừa rồi của cháu, cũng đáng giá để ông giúp cho cháu việc này .
Diệp Thiên bĩu môi, Ma Y nhất mạch có thể được lợi từ đế vương, giúp người dân bách tính, nhưng cũng không phải tùy tiện được, hơn nữa hắn nói đến chuyện dương thọ của Tống Hạo Thiên, tuyệt đối cũng coi là tiết lộ Thiên Cơ.
Đương nhiên, Diệp Thiên lúc này đã xem như người trong giới tu đạo, tu đạo vốn là làm việc nghịch thiên, cái gọi là nguyên khí phản lại, đối với Diệp Thiên đã hoàn toàn không có bất kỳ uy hiếp nào.
- Ôi, nói chuyện cùng thủ trưởng quy củ chút!
Diệp Thiên nói lời này ra, Tống Hạo Thiên vui tươi hớn hở nhưng lại không nói gì, còn bác sĩ kiêm bảo vệ sau lưng hắn lại không vừa mắt.
Hai người bác sĩ đó đều là người đã theo chân thủ trưởng hơn mười năm, từ quan chức cán bộ tỉnh bộ đến con cháu Tống gia không biết gặp qua bao nhiêu người, nhưng còn chưa từng có người nào dám dùng loại ngữ khí này nói chuyện cùng thủ trưởng.
Diệp Thiên còn chưa nói gì, Tống Hạo Thiên liền khoát tay, nói:
- Hai người các ngươi đưa cháu đi chơi đi, ta cùng cháu ngoại nói chút chuyện!
- Thực xin lỗi, thủ trưởng!
Nghe được Tống Hạo Thiên tăng thêm hai chữ cháu ngoại kia, người bác sĩ vừa nói chuyện biết mình lỡ lời , chuyện trong nhà của người khác, chính mình nhiều lời như vậy để làm chi.
- Nói đi, tiểu tử ngươi là kẻ vô sự không lên tam bảo, tìm ta rốt cuộc có chuyện gì?
Đợi cho người bác sĩ bảo vệ sức khoẻ mang theo đứa nhỏ ra khỏi, Tống Hạo Thiên thu lại nụ cười trên mặt, hắn biết Diệp Thiên không như người bình thường, nếu đích thân tìm tới cửa, chuyện này nhất định không đơn giản.
- Tứ Hợp Viện của ông, không phải cũng bị theo dõi chứ?
Diệp Thiên nhìn chung quanh một vòng, không khỏi nhíu mày lại, bởi vì ở viện này nhiều chỗ bí mật, hắn đều đã phát hiện có cameras.
Kỳ thật đây cũng không phải vì giám thị Tống Hạo Thiên, mà là sợ khi hắn một mình ở trong viện có cái gì sơ xuất, nên mới tiến hành theo dõi.
Tâm niệm vừa động, từng tia sương mù màu trắng từ dưới chân Diệp Thiên tràn ra, giây lát đã hình thành một vòng chắn ngay tại trước hắn và Tống Hạo Thiên, cùng lúc đó, bên trong các máy theo dõi, hình hai người cũng trở nên mơ hồ.
- Đội trưởng, tiểu tử đó không biết sử phương pháp gì, không thấy rõ thủ trưởng !
Sau khi Diệp Thiên tiến vào đến hậu viện, Phục Tranh Minh một mực theo dõi hắn trước camera, không cần cấp dưới nói nhiều lời, hắn cũng đã phát hiện tình huống này.
Nghĩ một chút, Phục Tranh Minh lắc lắc đầu, có chút chua sót nói:
- Không cần phải xen vào, nếu hắn muốn bất lợi cho thủ trưởng, sợ là điều cả đoàn cảnh vệ đến đều vô dụng.
- Diệp Thiên, rốt cuộc chuyện gì? Cần thận trọng như vậy sao?
Nhìn thấy hành động kỳ quái của Diệp Thiên cùng sương mù xung quanh, sắc mặt Tống Hạo Thiên trở nên nghiêm túc, bởi vì khi đám sương mù dâng lên, hắn có thể cảm giác được, toàn bộ thế giới tựa hồ tĩnh lặng, ngay cả tiếng gió đều không nghe được .
Diệp Thiên cũng không còn cợt nhả, vẻ mặt ngưng đọng gật gật đầu, nói:
- Việc này nếu truyền ra, hai nhà Diệp Tống, sợ là đều chết không chỗ táng!
- Nói bậy, Tống Hạo Thiên ta còn trên đời một ngày, có ai dám động đến hai nhà Diệp Tống? Có phải cháu trêu chọc người nào hay không? Nói cho ông ngoại nghe, ta giúp cháu giải quyết!
Nghe được lời nói Diệp Thiên, ánh mắt Tống Hạo Thiên nhất thời trợn lên, hắn cả đời quyền cao chức trọng, lúc này nổi giận, tạo thành một loại khí thế uy hiếp người.
- Những người đó không thuộc phàm trần, ông uy phong chốn thế tục này, làm được gì chứ?
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Lão gia, ông xem như người tiếp xúc nhiều bí mật quốc gia, ông từng nghe nói qua trên đời này có người tu đạo chưa?
Khi Diệp Thiên nhìn thấy lương phiếu kia viết chữ Bắc Kinh thì hắn còn có cảm giác, giới tu đạo này tựa hồ cũng không phải là hoàn toàn ẩn cư, có lẽ vẫn còn có chút liên hệ cùng thế tục.
- Người tu đạo?
Nghe được trong miệng Diệp Thiên nói ra bốn chữ này, Tống Hạo Thiên luôn luôn biểu hiện bình thản ung dung, sắc mặt chợt thay đổi, trong mắt lộ ra tinh quang, gắt gao tiếp cận Diệp Thiên, nói:
- Cháu biết được chuyện này từ đâu?
- Quả nhiên ông biết!
Diệp Thiên thở dài, nói:
- Cháu đã từng thấy qua người như vậy, lão gia, đem chuyện ông biết nói một chút đi!
- Cháu không trêu chọc đến bọn họ chứ?
Tống Hạo Thiên lần này thật sự là sốt ruột, mở miệng nói:
- Chuyện này rất quan trọng, ta không thể nói cho cháu biết nguyên do, cháu … cháu thật sự dã gặp những người đó?
Kỳ thật Tống Hạo Thiên cũng là sau khi ngồi lên địa vị cao, mới có tư cách tìm đọc một số hồ sơ, nhìn thấy ghi chép về người tu đạo.
Tại ghi chép đó, nói rõ những người tu đạo này, có năng lực trở mình bay xuyên núi qua biển, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, cũng chỉ sống một thân một mình, trong mấy chục năm, bọn họ không xuất hiện qua.
Trong hồ sơ này, có chữ ký của khai quốc thái tổ và thập đại tướng soái, đủ để cho hậu nhân chỉ tin không nghi ngờ, nhưng những người này nửa thế kỷ qua chưa thấy xuất hiện, cho nên nếu Diệp Thiên không đề cập, Tống Hạo Thiên sớm quên việc này ở sau ót .
Mà cấp bậc tập hồ sơ, cũng là một bậc cao nhất quốc gia, chính là người như Tống Hạo Thiên, cũng phải thề không truyền nội dung bên trong cho người ngoài biết được.
Diệp Thiên từ trong túi móc ra tấm lương phiếu, đưa ra trước mặt Tống Hạo Thiên, nói:
- Không chỉ là thấy qua, cháu còn giết một người rồi!