Miếng ngọc mà Diệp Thiên mang lên này không phải là Ngọc Điền Dương Chi Bạch, mà đó là một loại Ngọc Thanh Hải, tuy rằng màu trắng nhưng lại thiếu cái cảm giác có 1 tia trơn bóng mượt mà của ngọc Dương chi.
Đặt ở dưới ánh đèn, vật phẩm giống miếng ngọc phỉ thúy này, độ sáng bóng của nó còn thua xa mấy miếng ngọc thạch phỉ thúy được đưa ra đấu giá trước đó.
- Miếng ngọc bội này nhìn thường quá, nhìn không giống như ngọc Hòa Điền.
- Nhìn còn thua xa đôi bông tai ngọc phỉ thúy của Ngô tiểu thư.
- Thanh niên đó không phải là đem hàng vỉa hè lên đấu giá đó chứ?
Mấy tiếng bàn tán xôn xao cách đó mấy bàn vọng đến bàn Diệp Thiên, nét mặt Tề chủ nhiệm lộ rõ vẻ tươi cười. Theo như ông thấy, Diệp Thiên vì muốn cho lão béo biết tay mà mang hàng vỉa hè lên đấu giá.
- Mẹ nó, cái đồ vật này mà có ai mua thì tên tiểu tử đó lời quá.
Thấy sự tình như vậy, Diệp Thiên không khỏi cười mếu, Ngọc bích thì đúng là lấy ngọc Dương Chi làm trọng nhưng miếng ngọc bội này là dùng Ngọc thạch, chính là thượng phẩm trong ngọc Thanh Hải.
Chẳng qua là do sau khi điêu khắc xong chưa được mài giũa nên nhìn có hơi thô một chút, thế nhưng luận về giá cả thì tuyệt đối cũng không thua Dương Chị Bạch Ngọc thường là bao.
Hơn nữa miếng ngọc bội này lại đã từng được Diệp Thiên dưỡng trong linh huyệt núi Mao Sơn nửa năm, cũng được coi là một món đồ thượng phẩm pháp khí, công hiệu của nó so với miếng ngọc thạch Hồ Lô nửa năm trước đã bán đi kia còn mạnh hơn mấy lần.
Thế nên lúc này thấy không ai ra giá cả, Diệp Thiên có chút dở khóc dở cười, thế gian biết bao nhiêu người yêu vật quý thế mà lại không biết bảo vật ngay trước mắt mình.
Thế nhưng Diệp Thiên lại không chú ý tới sắc mặt Vệ Hồng Quân ngồi bên cạnh mình đã đỏ ửng lên, đang chuẩn bị giơ tay lên ra giá. Người khác không biết giá trị của đồ vật trong tay Diệp Thiên nhưng ông thì lại biết rất rõ.
- Tôi trả 1 vạn đồng.
Thật không ngờ đến Vệ Hồng Quân còn chưa kịp lên tiếng thì Vu Thanh Nhã đã hô giá. Hơn nữa lại trực tiếp hô từ 1 đồng lên tận 1 vạn, đấu giá cao gấp 1 vạn lần.
- Cô bé kia là ai thế?
- Ngồi cùng thanh niên đó, chắc là bạn bè của nhau.
- Chậc chậc, con bé này không thấy tiếc à?
Những đồ vật được đem ra đấu giá hôm nay cũng không phải là quá quý giá. Thường thường thì đều được nâng dần lên từ 1 đến 2 nghìn, vậy mà Vu Thanh Nhã hô như vậy, lập tức thu hút ánh mắt của mọi người trong hội trường.
- Em đúng là có mắt nhìn đấy.
Nghe thấy Vu Thanh Nhã ra giá như vậy, Diệp Thiên cũng cảm thấy yên tâm, bỏ ra 1 vạn để mua lại miếng ngọc bội đó kể cũng đáng, coi như mình bỏ ra 1 vạn đồng làm từ thiện vậy.
- Vị tiểu thư này ra giá 1 vạn đồng, cô đã hiến tặng một vạn đồng yêu thương cho những trẻ em vùng sâu vùng xa. Còn có vị nào trả giá cao hơn nữa không ạ?
Người dẫn chương trình không để mất thì giờ. Có khi để hắn làm nhà đấu giá cũng làm nên trò trống đấy.
- Tôi trả 5 vạn đồng.
Điều càng khiến mọi người không ngờ đến hơn đó là khi MC còn chưa nói xong thì cùng bàn với Diệp Thiên lại có người ra giá tiếp. Lần này thì đúng là Vệ Hồng Quân, khi nãy bị Vu Thanh Nhã tranh gọi trước, ông chủ Vệ đã cảm thấy không thoải mái rồi.
- 5 vạn đồng, tổng giám đốc công ty nhà đất AX trả giá 5 vạn đồng. Cảm ơn sự ủng hộ của Vệ tổng đối với sự nghiệp từ thiện, đối với Công Trình Hy Vọng.
Người dẫn chương trình trên bục này cũng có am hiểu đôi chút về đồ cổ, theo như dự đoán của ông ta, miếng ngọc bội này trị giá cao nhất cũng chỉ đến 7, 8 nghìn. Lúc này có người trả đến tận 5 vạn, ông ta cảm thấy đây là giá cao nhất rồi. Nếu mà không có người bên cạnh tiếp tục ra giá nữa thì ông ta đã chuẩn bị hô hoàn thành thủ tục mua bán rồi.
- 10 vạn đồng.
Cánh tay nhỏ nhắn của Vu Thanh Nhã lại tiếp tục giơ lên, thế nhưng lần này là do Diệp Thiên xúi giục hô giá như vậy.
- Không lầm chứ? Đồ của mình bán đi rồi lại dùng cả vạn đồng để mua về à?
- Đúng thế, miếng ngọc bội này khi nãy là do cô bé đấy đem lên mà.
- Mấy thanh niên này đúng là đến chết vẫn giữ sĩ diện. Cũng chỉ là đấu giá từ thiện mà thôi, cần gì phải làm nghiêm túc như vậy?
Vu Thanh Nhã vừa hô cái giá này ra thì lập tức khiến cho hội trường náo động hẳn lên.
Buổi đấu giá từ thiện hôm nay, chuyện bạn bè bên cạnh giúp đỡ nâng giá lên không ít. Thế nhưng nhiểu nhất cũng chỉ vượt qua giá trị thật của vật phẩm từ 1 đến 2 vạn mà thôi. Việc Vu Thanh Nhã trực tiếp hô giá lên gấp bội lần như vậy thì đúng là lần đầu tiên gặp.
- Xem lát nữa chúng mày có tiền mua về không?
Tề chủ nhiệm lạnh nhạt nhìn sự việc xảy ra bên cạnh mình, trong lòng cũng cười thầm, hắn cho rằng thể nào lát nữa Diệp Thiên sẽ mất mặt trước mặt mọi người.
Nhìn thấy Diệp Thiên thì thầm bên tai Vu Thanh Nhã, sắc mặt Vệ Hồng Quân biểu hiện rất khó coi:
- Diệp Thiên, không nhất thiết phải hô nhiều như thế chứ, để cho chú Vệ mua được đồ rẻ một lần không được hay sao?
Nghe thấy Vệ Hồng Quân nói vậy, Diệp Thiên cười mà như không cười nói:
- Chú Vệ, món đồ này, so với món đồ mà Đường lão gia mua còn tốt hơn nhiều, 5 vạn đồng mà chú muốn mua được nó sao? Thế chẳng bằng tự cháu mua lại còn hơn.
Mặc dù phát hiện có 1 linh huyệt ở núi Mao Sơn, nhưng Diệp Thiên cũng chỉ làm ra 7, 8 món đồ nhỏ. Hơn nữa, sau này cũng không biết còn có cơ hội tìm thấy được Linh huyệt nữa hay không nên Diệp Thiên không nỡ để người khác trả giá rẻ như vậy mà mua nó được.
- Được, tiểu tử nhà người muốn tốn tiền chủ chú Vệ nữa à?
Vệ Hồng Quân mặc dù kêu khổ nhưng hành động vẫn không chậm 1 chút nào, tay phải giơ cao hô:
- Tôi trả 15 vạn.
- Lão Vệ, miếng ngọc bội kia tốt làm à?
Nghe thấy những lời nói của Diệp Thiên và nhìn biểu hiện của Vệ Hồng Quân, Lôi Vụ cũng ngồi không yên. Ông cũng biết thân phận của Diệp Thiên, hơn nữa lại còn được Diệp Thiên vẽ bùa cho, trong tiềm thức cảm thấy món đồ này thật không tầm thường.
Nhìn thấy Lôi Vệ hình như cũng có hứng thú, Vệ Hồng Quân liền nói:
- Lão Vệ, đừng có xen vào, không phải chuyện của ông, để tôi giúp Diệp Thiên nở mày nở mặt.
- Tôi mặc kệ. Giả sử nó không quý thì cũng coi như là tôi mua về chơi.
Vệ Hồng Quân càng căng thẳng, ông chủ Lôi lại càng cảm thấy kỳ quái, lập tức mở miệng hô :
- 20 vạn, tôi trả 20 vạn.
- Tổng giám đốc Lôi trả giá 20 vạn, xem ra miếng ngọc bội này đúng là bảo vật. Cảm ơn sự ủng hộ của Lôi tổng đối với Công Trình Hy Vọng.
Lôi Vụ ra giá này, không khỏi khiến cho mọi người trong hội trường chẳng hiểu ra sao cả. Đến ngay cả người dẫn chương trình cũng không hiểu gì hết, không khỏi liếc mắt nhìn miếng ngọc bội trước mặt 1 cái, món đồ này nhìn thế nào cũng không đáng 20 vạn.
- Tôi trả 40 vạn.
Chuyện càng làm mọi người không ngờ đến nữa lại nằm ở phía sau hội trường, lời nói của người dẫn chương trình còn chưa dứt, thì đã vang lên thêm 1 giọng trả giá. Hơn nữa lại còn gấp đôi cả giá của ông chủ Lôi. Giá này vừa được hô ra, đến cả người dẫn chương trình cũng trợn tròn cả mắt.
- Ai, ai vừa ra giá vậy?
- không phải là Vệ Tổng, là ai ra giá vậy?
Bởi vì mấy người vừa ra giá vừa rồi đều ngồi ở bàn Diệp Thiên, vì vậy mọi người đều quen nhìn về hướng bàn Diệp Thiên rồi, thế nhưng phát hiện ra vẻ mặt của Vệ Hồng Quân và Lôi Vụ đều ngỡ ngàng.
- Là vị tổng giám đốc nào ạ?
- Là tổng giám đốc Lưu, đúng là phá gia chi tử, công ty vừa mới tốt lên 1 chút mà đã khoe khoang rồi.
Tìm 1 hồi lâu, mọi người mới phát hiện ra hóa ra là Lưu Đại Chí ngồi ở 1 bàn khá xa bàn của Diệp Thiên ra giá.
Cái thành Tứ Cửu này thoạt nhìn cũng không nhỏ, nhưng thực tế cũng chỉ quanh quẩn mấy vòng. Chuyện công ty của Lưu Đại Chí thời gian trước đầu tư gặp khó khăn, rất nhiều người đều biết vì vậy nên không khỏi bàn tán xôn xao.
- Hầy, thế nào mà lại gặp người quen thế này?
Nhìn thấy Lưu Đại Chí nhiệt tình vẫy tay về phía mình, Diệp Thiên đúng là cười mếu. Cậu có thể thấy rằng, Lưi Đại Chí hô giá 40 vạn hoàn toàn là vì muốn giúp mình nâng cao thể diện.
Diệp Thiên đoán quả không lầm, người đến hôm nay cũng đến mấy trăm người, hơn nữa Diệp Thiên lại ngồi ở trong góc, vốn không thu hút ánh nhìn của mọi người. Lúc mới đem miếng ngọc bội này lên đấu giá, Lưu Đại Chí đang mải nói chuyện với người khác nên không chú ý đến.
Thế nhưng lúc Lôi Vụ cũng Vệ Hồng Quân thi nhau nâng giá thì Lưu Đại Chí nhìn thấy Diệp Thiên, lập tức đứng dậy hô ra giá 40 vạn, coi như là cổ vũ giúp “ Diệp đại sư”.
- 50 vạn!
Không đợi người dẫn chương trình nói thêm, Vệ Hồng Quân đã hô lên giá mới, so với Lôi Vụ và Lưu Đại Chí thì ông càng hiểu giá trị của món đồ này, đừng nói là 50 vạn, mà đến cả 100 vạn ông chủ Vệ cũng muốn mang được vật đó về.
- Vệ tổng, xem ra ông là tình thế bắt buộc à?
Lôi Vụ có chút không hiểu Vệ Hồng Quân nghĩ gì. Nếu mà là cổ vũ Diệp Thiên thì chỉ cần hô 20, 30 vạn mua miếng ngọc đó là được rồi. Nhưng nhìn thấy điệu bộ của Vệ Hồng Quân, thì cứ như là đeo bộ bài lơ khơ trên lưng, thấy ai với ai đến vậy.
- Được. Tôi trả thêm nữa, 60 vạn!
Nghĩ đến lá bùa đào hoa bảo trảm của mình, Lôi Vụ cắn răng cắn lợi hô thêm 1 giá. Ông cũng biết Vệ Hồng Quân thân thiết với Diệp Thiên, nói không chừng đây lại là món bảo bối gì cũng nên.
Lôi Vụ hô giá này xong, cả hội trường thật sự sôi động hẳn lên. Mấy người ngồi ở bàn xa xa cũng ồn ào đứng dậy để xem rốt cuộc là ai đưa ra cái giá này.
Mặc dù 60 vạn trong mắt nhiều người không là gì cả, thế nhưng mấu chốt những đồ vật được mang lên đấu giá và những người mang đồ lên thì đều không đáng cái giá ấy.
Ngọc bội thì đừng nói, nhìn qua cũng chỉ là vật ngót nghét 800 nghìn đến 1 vạn là cùng.
Còn về Diệp Thiên, toàn hội trường thì chỉ có khoảng 3, 5 người quen biết, còn lại thì không ai biết tiên tiểu tử này là ai cả. Coi như là Vệ Hồng Quân, Lôi Vệ với cả Lưu Đại Chí 3 người giúp đỡ cũng không đến mức hô giá lên tận 60 vạn chứ.
Hơn nữa nhìn bộ dạng của Vệ Hồng Quân cùng Lôi Vụ hình như không giống như là giúp đỡ lắm, hoàn toàn là vì miếng ngọc bội kia. Điều này khiến cho ánh mắt của một vài người, xem xét kĩ 1 lần nữa miếng ngọc bội ở giữa hội trường kia.
- 80 vạn!
Giơ tay trả thêm 20 vạn nữa, Vệ Hồng Quân vẻ mặt cầu xin nhìn về phía Lôi Vụ, nói:
- Ông chủ Lôi, ông đến món đồ này là cái gì cũng không hiểu, tranh giành với tôi làm gì? Để cho tôi món đồ đó, coi như tôi nợ ông 1 món ân tình vậy.
Vừa nói chuyện, Vệ Hồng Quân vừa đứng dậy, chắp tay về phía Lưu Đại Chí, ý nghĩ rất rõ rằng cảm ơn bạn hữu đã giúp đỡ Diệp Thiên, nhưng không cần phải nâng giá nữa đâu,
Kỳ thực bộ dạng này của Vệ Hồng Quân đúng là đang diễn kịch, ông hô giá như vậy cũng không có áp lực gì cả.
Phải biết rằng, Diệp Thiên trước kia bán món đồ đó ra đã giá trăm vạn rồi. Mà món đồ này còn tốt hơn so với miếng ngọc Hồ Lô kia. Vệ Hồng Quân trả giá 80 vạn tuyệt đối cũng không thiệt hại gì.
Thế nhưng những ông chủ trong hội trường này lại không biết, một miếng ngọc bội nhìn không vừa mắt mà lại đấu giá được với giá trên trời. Hơn nữa lại là món đồ có giá trị cao nhất so với những món đồ được đưa ra đấu giá hôm nay, điều này làm cho rất nhiều người ngồi không yên.