Thiên Tài Tướng Sư

Chương 332: Chương 332: Đấu giá






- Một khối đá lớn như vậy lại có một khối Phỉ Thúy bé xíu như thế, thật là thái quá đi?

Rời khỏi khối đá xem như đã được cắt hết ra này, Diệp Thiên lại tiếp tục đi dạo trong chợ, giao dịch khối nguyên thạch bán cược lần này không nhiều, tất cả chỉ có mười khối, chỉ mất hai ba tiếng đồng hồ là Diệp Thiên có thể xem xét xong hết các khối này.

Chỉ có điều kết quả lại khiến cậu thấy thất vọng. Trong những khối đá đá cắt qua đó, có chừng một nửa là không khí loãng, còn lại là có Phỉ Thúy nhưng thể tích của Phỉ Thúy lại quá nhỏ, đến nỗi ba phần đều là nguyên thạch không đáng một xu.

- Chú, chú đi đâu thế? Cháu tìm chú cả nửa ngày rồi…

Đúng lúc Diệp Thiên thấy khát nước muốn trở lại hội trường đi tìm chút nước để uống thì Liễu Định Định xuất hiện trước mặt cậu, hai người Phạm Thuộc Quốc và Văn Văn đi theo cô.

Diệp Thiên liếc mắt nhìn họ một cách khó hiểu, tiện tay cầm lên một chai nước khoáng miễn phí do hội trường cung cấp rồi nói:

- Tôi đang đi xem những khối nguyên thạch này, sao thế?

Liễu Định Định chu miệng nói:

- ông ngoại vừa mới giáo huấn cháu một trận, nói cháu không đi theo chú.

- Tôi có thể biến mất được sao? Sư huynh có chuyện gì thế?

Diệp Thiên nghe vậy cười, thân phận của người này thật là một chuyện kì lạ, mình rõ ràng là nhỏ tuổi hơn Liễu Định Định nhưng trước mặt cô lại có cảm giác như mình là trưởng bối vậy.

Liễu Định Định nói:

- Đấu giá nguyên thạch này sắp bắt đầu rồi, ông ngoại sai cháu đi tìm chú lại xem.

- Được, đi thôi.

Diệp Thiên gật gật đầu, theo Liễu Định Định đi đến một tòa nhà có lối kiến trúc độc đáo, sau khi đi vào mới phát hiện ra đám người Tả Gia Tuấn đã ngồi sẵn bên trong đợi rồi.

- Diệp Thiên, thế nào, xem vừa mắt được khối đá nào chưa vậy?

Nhìn thấy Diệp Thiên tiến vào, Tả Gia Tuấn đứng dậy hướng về phía cậu vẫy vẫy tay, thông thường thì Tả Gia Tuấn chỉ xưng hô sư đệ với Diệp Thiên ở nhà riêng hoặc trước mặt bạn bè mà thôi.

Nhưng thể hiện thân thiết với Diệp Thiên của Tả Gia Tuấn còn khiến cho ánh mắt của nhiều người trong phòng này đều tập trung lên người Diệp Thiên.

Phải hiểu rằng, Tả Gia Tuấn mặc dù là người kinh doanh Ngọc Thạch Châu Báu nhưng ông ta rất ít hoạt động ở đây, chỉ là mấy năm nay đổ thạch trở nên thịnh hành nên mới thỉnh thoảng đến đây vài lần. Mặc dù rất khách sáo với người khác, nhưng từ trước đến nay chưa từng chào hỏi thân mật với ai như thế bao giờ.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, đi đến ngồi xuống trên chiếc ghế bên cạnh Tả Gia Tuấn, nói nhỏ:

- Đúng là mỗi nghề mỗi khác sư huynh ạ, việc cược thạch này thật quá sâu sắc, đệ hoàn toàn không hiểu gì cả.

Mặc dù lúc trước Tả Gia Tuấn giới thiệu qua cho Diệp Thiên, nhưng trong mắt Diệp Thiên những khối nguyên thạch này cơ bản đều giống nhau, cậu không phân biệt được tốt xấu.

- Haha, lúc trước tôi cũng như vậy, Diệp huynh đệ, có cơ hội thì chơi vài lần sẽ hiểu thôi.

Tả Gia Tuấn còn chưa trả lời, Văn Loan Hùng ngồi bên cạnh đã lớn tiếng cười nói, trong lời nói tỏ ra thân thiết, càng thu hút mọi người xung quanh không rời mắt khỏi Diệp Thiên.

Thân phận của Văn Loan Hùng và Tả Gia Tuấn đều có chút khác với mọi người, một người là vị đại sư bậc thầy đương đại, một người lại là “cây súng bắn tỉa” nổi tiếng ở thị trường chứng khoán Hong Kong, nhưng lại cùng tỏ ra thiện ý với Diệp Thiên, điều này khiến cho mọi người đều thầm đoán thân phận của Diệp Thiên.

Cũng may là những người ở đây cũng coi như là có thân phận ở đất Cảng Đảo này nên cũng sẽ không đi phát ngôn lung tung, đợi ước chừng hơn mười phút sau, lần giao dịch này chính thức bắt đầu.

- Các vị đồng nghiệp trong ngành buôn bán châu báu, rất vinh hạnh khi chúng ta có thể gặp nhau ở đây, mọi người đều biết, gần đây Myanmar không được yên bình cho lắm, dẫn đến thị trường Phỉ Thúy Ngọc Thạch tăng vọt, những điều này tôi cũng không nói nhiều nữa, tiếp theo chúng ta bắt đầu cuộc đấu giá khối đá toàn cược!

Đang nói là một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, ông ta là thường nhiệm quản lí của hiệp hội Ngọc Thạch Hong Kong, một cuộc giao dịch như hôm nay là do chính ông đứng ra tổ chức.

Có điều giao dịch nguyên thạch Hông Kong lại khác với giao dịch Phỉ Thúy Myanmar.

Ở giao dịch Myanmar, ngoài đấu giá nguyên liệu trực tiếp còn có hình thức đấu giá gián tiếp. Gián tiếp chính là người tham gia đấu giá viết lên số đánh của nguyên thạch, sau đó viết số tiền bỏ thầu của mình phía dưới, cuối cùng thống kê xem ai là người đưa giá mức giá cao nhất, nguyên thạch sẽ thuộc về người đó.

So với đấu giá trực tiếp thì gián tiếp cần phải có hiểu biết về giá thị trường của Phỉ Thúy và nhãn lực khảo cứu, thường thường có thể dùng mức giá thấp để mua được khối đá tâm ý.

Nhưng đã đến Hong Kong, phân đoạn gián tiếp này đã hoàn toàn bị loại bỏ, các khối nguyên thạch được ghi giá công khai, ai là người có tài lực hùng hậu thì người đó thắng.

Đây cũng là lí do khiến cho Tả Gia Tuấn không thể nhẫn nại được, danh tiếng của ông ta mặc dù lẫy lừng ở đây, hầu bao còn nhiều hơn so với những người này nhưng bây giờ có vẻ không bằng.

- Được, tiếp theo khối đá được tiến hành đấu giá là khối nguyên thạch với số đánh 001. Giá khởi điểm là mười lăm nghìn đô la Hong Kong, bằng hữu có hứng thú xin mời phát giá.

Ở đây đều là đồng nghiệp trong ngành châu báu, không cần phải nói nhiều, cuộc đấu giá rất nhanh đã được tiến hành rồi.

Thị trường Phỉ Thúy năm 98, đúng khi vừa bắt đầu sôi động, còn chưa có khoản đầu tư rộng lượng động một cái là có giá hơn mấy trăm ngàn vạn như đời sau, giá của nguyên thạch tương đối thấp, vì vậy giá khởi điểm cũng không phải là quá cao.

- Hai mươi nghìn đô la Hong Kong.

- Năm mươi nghìn đô la Hong Kong.

- Tôi ra 120 nghìn đô la Hông Kong.

- 120 nghìn, vâng, chức mừng giám đốc Vương, khối nguyên thạch này đã thuộc về ngài.

Giá khởi điểm không cao, không có nghĩa là giá mua cũng thấp, khối này cho thấy là một khối đá toàn cược không tệ, rất nhanh đã được nâng mức giá lên hai trăm nghìn, nếu không phải khối đá này chỉ to bằng cái nắm tay e rằng giá của nó còn tăng thêm vài lần nữa.

Bởi vì thị trường Phỉ Thúy đang ở giai đoạn dần được các nhà tiêu thụ thừa nhận. Các nhóm thương nhân châu báu lúc này để có được Phỉ Thúy nguyên thạch vẫn khá lí trí.

Qua thời gian tìm hiểu vừa rồi, mỗi người đối với nguyên thạch mình chú ý đều có sẵn trong lòng mức giá quy định. Khi vượt qua cái giá này rồi thì đa số mọi người sẽ không tiếp tục nâng giá nữa, cũng không có xuất hiện sự cạnh tranh kịch liệt.

Có điều theo một số biểu hiện tốt của khối nguyên thạch khi xuất hiện, mức đấu giá cũng dần tăng lên, cũng giống như khối đá có số hiệu 587 mà Tả Gia Tuấn vừa đấu được, ước chừng tiêu hơn sáu triệu tệ.

Với mức giá này, có lẽ do nhiều người nể Tả Gia Tuấn không tiếp tục đấu giá nếu không khối đá kia nhất định có thể đấu lên tám triệu.

- Sư huynh, khối… khối này đáng giá sao? Ai mà biết được bên trong có Phỉ Thúy hay không chứ?

Nếu như đó là một khối Ngọc Thạch có giá hơn sáu triệu thì Diệp Thiên cũng sẽ không nói gì, nhưng bỏ ra hơn sáu triệu, mà khả năng mua về chỉ là một khối đá không có giá trị gì cả, Diệp Thiên cảm thấy không đáng chút nào cả.

Tả Gia Tuấn nghe vậy cười khổ nói:

- Trước kia huynh cũng nghĩ như đệ vậy đấy, nhưng mà cược thạch chính là như vậy, nếu như khối đá này có thể cắt ra, có khả năng giá trị của nó có thể lên đến mười triệu thậm chí là hơn, còn nếu như không có gì hết thì coi như là cược thua rồi.

Sau khi nghe Tả Gia Tuấn nói, Văn Loan Hùng cười nói:

- Tả đại sư, vận khí của anh luôn rất tốt, Phỉ Thúy Vương năm ngoái bị anh đoạt và giải ra đấy thôi.

Ngành châu báu Hong Kong mỗi lần tổ chức giao dịch hoặc là đấu giá, cũng đều tiến hành bình xét, cũng là chỉ ra cơ hội thể hiện thực lực giữa những người cùng nghề.

Mà giao dịch Phỉ Thúy nguyên thạch càng có một cái lệ được đặt ra, đó là sau khi giao dịch của mỗi năm kết thúc đều phải chọn ra một khối Phỉ Thúy có giá trị cao nhất và đạt danh hiệu “Phỉ Thúy Vương”.

Vận may của Tả Gia Tuấn trong năm trước rất tốt, ông ta bỏ ra sáu trăm nghìn đô la Hông Kong để mua một khối nguyên thạch, thế nhưng khi giải ra lại là khối Phỉ Thúy Băng Chủng cao cấp có giá trị lên đến hơn một triệu và được trao tặng danh hiệu “Phỉ Thúy Vương”.

Cái danh hiệu này mặc dù không có điểm lợi nào cả, nhưng lại gúp ích trong việc nâng cao mức độ nổi tiếng của cửa hàng châu báu của bản thân.

Phỉ Thúy trong thị trường Phỉ Thúy hiện tại chiếm kim ngạch không lớn, sở dĩ trong rất nhiều người đến đây thì chỉ có một người được nhận danh hiệu “Phỉ Thúy Vương”.

Nghe Văn Loan Hùng nhắc tới chuyện từ năm trước, Tả Gia Tuấn làm ra bộ tức giận nói:

- A Hùng, cậu là đang an ủi tôi hay là đang châm chọc tôi thế? Mấy khối đá tốt đều bị cậu đoạt mất rồi, có phải là có ý muốn thắng lão già ta không?

Tiệm châu báu kia của Tả Gia Tuấn, thêm vào tổng giá trị cũng được một trăm triệu đôla Hông Kong. Mà sản phẩm trang sức Phỉ Thúy cũng chỉ chiếm khoảng 10% trong tổng mức tiêu thụ mà thôi, vì vậy lần này số tiền mà Tả Gia Tuấn có thể dùng cũng chỉ tầm một triệu năm trăm nghìn.

Ngoài khối đá tốt này ra Tả Gia Tuấn cũng vừa mới ra tay vài lần, mặc dù những khối đá mua được cũng chỉ có giá trị tầm vài trăm nghìn nhưng cũng đã tiêu mất bảy tám phần tiền


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.