Tiếp đón bọn Diệp Thiên lên xe, Hồ Hổ nói:
- Diệp tiên sinh, bây giờ chúng ta đi đâu?
Diệp Thiên nghe thấy vậy cười nói:
- Đi ra sân bay, lập tức bay đi Thụy Sĩ, tôi tin là Hồ tiên sinh nhất định có thể đi được?
Diệp Thiên có cảm giác, rất nhanh nước Anh sẽ biết mình nhập cảnh, nếu không làm thủ tục xuất cảnh nhanh thì không chừng sẽ lại phát sinh phiền toái, Diệp Thiên không sợ gây chuyện nhưng nếu như phải giết mấy người thì hắn e rằng lại rơi vào sự kiện Seberia một lần nữa.
- Vẫn còn phải đến một lần nữa?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Hồ Hổ không khỏi nổi khổ lên mặt, ông ta là nhân viện ngoại giao, nhưng cũng cần phải tuân thủ luật pháp của nước Anh, nếu như chạy như bay một lần nữa e rằng đại sức cũng bị cảnh sát bắt.
Nhưng thấy bộ dạng của Diệp Thiên không giống như nói đùa, Hồ Hổ cắn chặt răng chạy như bay về phía phi trường.
- Diệp Thiên, bức tranh Picasso bị người ta cầm đi rồi sao?
Xe vừa mới khởi động, điện thoại vệ tinh của Diệp Thiên đã vang lên là tiếng của Đông Bình.
Bức tranh của Picasso là Diệp Đông Bình dốc hết sức để có được, dùng 300 ngàn đô la mua được ở cuộc đấu giá ở HồngKông.
Có bức tranh này, Diệp Đông Bình cũng có chút thanh danh ở Bắc Kinh, dù sao thì cũng là tác phẩm của Picasso đã liệt vào danh sách được người thu thập quốc tế, đừng nói là Bắc Kinh mà trong cả nước Diệp Đông Bình cũng là độc nhất vô nhị.
Hôm nay lúc Diệp Đông Bình mang bức tranh kia ra cho bạn bè thưởng thức lại phát hiện ra trên bức tường treo tranh chỉ còn màu trắng, suýt nữa thì ông ta báo cảnh sát, may là Tống Vy Lan đã kịp thời nói là Diệp Thiên lấy mất.
- Cha, đó cũng không phải là con lấy mà là mẹ cho con, chuyện không liên quan đến con đâu.
Diệp Thiên tỏ vẻ vô tội, hắn biết cha mình vô cùng yêu thích bức tranh kia, nếu như bây giờ ở Tứ hợp viện thì không chừng sẽ bị đánh cho một trận tơi bời rồi.
Nghe con nói vậy, Diệp Đông Bình nghiến răng, nghiến lợi nói:
- Ta mặc kệ, bức tranh kia bây giờ ở đâu?
- Ở bảo tàng Anh, cha cất chứa đồ cổ không tốt đâu, con nói này cha thu thập cái đồ chơi đó làm gì?
Diệp Thiên vui sướng khi người khác gặp họa nói:
- Mẹ đã sớm không thích cái bức tranh cô gái cởi truồng đó từ lâu rồi, mẹ bảo con quyên tặng bảo tàng Anh rồi, có chuyện gì cha cứ đi tìm mẹ nói chuyện nhé.
- Thối lắm, đó là nghệ thuật.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Diệp Đông Bình tối sầm mắt lại, suýt nữa thì ngất xỉu cầm điện thoại quát:
- Tiểu tử nếu ngươi không mang bức tranh kia về thì cũng đừng về nữa.
Tranh luận với Tống Vy Lan bức tranh nữ nhân cưởi truồng kia có phải nghệ thuật hay không, Diệp Đông Bình có trăm triệu cũng không dám cho nên chỉ có thể uy hiếp con trai, 300 ngàn đô la kia ông ta lấy máu mà ra.
Nghe thấy tiếng của cha, Diệp Thiên nhịn cười nói:
- Cha, lúc về con sẽ chuyển cho cha khoản tiền, cha mua được mấy tấm tốt lắm, Picasso sống đến tám, chín mươi tuổi tác phẩn của ông ta phần nhiều cũng “đi” rồi.
- Có tiền mà có thể mua được là tốt rồi, cha biết không lần trước ở Hồng Kông bức họa kia nếu không được lão Đường giúp đỡ thì căn bản là không đến lần con chụp được.
Diệp Đông Bình nhìn ra ngoài cửa sổ, nói nhỏ xuống:
- Tiểu tử thối, đừng tưởng có mẹ con giúp thì ta không trị được con... ta không thể trêu vào mẹ con thì ta đánh con!
Nghe cha nói như vậy, Diệp Thiên không biết lần này ông lại nóng tính thế, hắn vội vàng nói:
- Đừng đùa cha ơi, như này đi, chờ khi rảnh con sẽ đi cung Louvre Pari, xem có thể cho cha một tấm vé Picasso thật hay không?
Picasso sống đến 92 tuổi, thời gian phần lớn đều ở Paris, cho nên trong cung điện Louvre cũng cất chứa nhiều tác phẩm của ông ta, Diệp Thiên cũng là bắn tên không trúng đích, hắn chờ sau khi đại hội người có dị năng ở Thụy Sĩ kết thúc, sẽ đi một vòng để làm thỏa mãn nguyện vọng của cha.
- Coi như tiểu tử nhà ngươi tức thời.
Được Diệp Thiên hứa hẹn, Diệp Đông Bình mới nguôi cơn tức giận cúp máy, ông ta biết bản lĩnh của con trai, nói muốn mấy tấm kia thì chắc chắn sẽ được, còn về phần trộm hay không thì cứ mặc kệ.
Đang trong dòng xe cộ, tận dụng mọi thứ, Hồ Hổ nhịn không được nhìn liếc mắt Diệp Thiên một cái, vừa rồi có chuyện kể cung điện Louvre mở ra như bình thường, khẩu khí của hắn lơn như vậy?
Nhưng Hồ Hổ không biết, thực ra hai người này đều không có gì khác biệt, chỉ cần Diệp Thiên đồng ý, thậm chí buổi tối hắn có thể sờ đến cả đầu giường Tổng thống nước Mỹ, chứ đừng nói gì đến một bức tranh của Picasso trong cung điện Louvre.
Phải nói là kỹ thuật lái xe của Hồ Hổ quả không tồi, mang theo cả một nhóm lớn xe cảnh sát là hữu kinh vô hiểm tới sân bay, vẫn là quy tắc như cũ, Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên thản nhiên xuống xe, Lôi Hổ đã xua đuổi đám cảnh sát này.
Trên đường Diệp Thiên có xin được trợ giúp của Đại sứ quán, sau khi hắn đi vào sân bay hơn 20 phút đồng hồ, máy bay liền phi lên trời xanh, hướng về phía Thụy Sĩ.
Nhưng ngay sau chuyến bay của Diệp Thiên cất cánh được nửa tiếng đồng hồ, thì một đám người mặc âu phục màu đen đã xông tới Bảo tàng Anh, đem toàn bộ những người đã từng tiếp xúc với Diệp Thiên tập hợp lại, rồi tiến hành thẩm tra, đứng mũi chịu sào đương nhiên là Phó bảo tàng Deko Aleck.
Cuộc thẩm tra công cộng này tiến hành trong 3 ngày, bọn đặc công Anh vốn là định phóng tập tranh kia ra để mời học giả đến tiến hành phân hình.
Nhưng sau khi xem xét mấy ngày, cho dù đã biết đây là một bộ sách của người cổ đại dùng để xem bói, bọn họ cũng không có tìm ra được bí mật nào từ những hình ảnh đó. Cuối cùng cũng chỉ tức đem hồ sơ mật này cất vào kho.
- Sư phụ, quyển sách Thôi Bối Đồ này thực sự có dùng bức tranh của Picasso để đổi sao?
Sau khi máy bay cất cánh, Chu Khiếu Thiên luôn để một nghi vấn trong lòng, nắm đó chính cậu ta và Diệp Đông Bình chụp được bức họa này, đương nhiên là biết nó quý giá, Chu Khiếu Thiên thấy Diệp Thiên có điểm phá sản rồi.
- Bức tranh của Picasso thì tính gì? Làm sao có thể so được với Thôi bôi đồ?
Diệp Thiên bĩu môi, mở cái hòm ra nói:
- Mặc dù còn chưa có nguyên thần nhưng thần thức cũng rất cao, con thử dùng thần thức cảm ứng một chút tranh trong quyển sách kia xem.
- Dùng thần thức để cảm nhận bộ ảnh?
Chi Khiếu Thiêng nghe thấy vậy lặng đi một chút. Mặc dù có chút không hiểu vẫn là dựa theo lời xuất ra thần thức của Diệp Thiên, nhưng thần thức của cậu ra vừa mới tiếp xúc vào tập ảnh thì đầu óc đã như bị châm mạnh một cái, đau đớn vô cùng.
- Đây... đây là có chuyện gì?
Chu Khiếu Thiên ôm chặt cái đầu, cảm giác đầu bị đâm này khiến cậu ta suýt ngất, khoảng 5 phút đồng hồ sau sắc mặt Chu Khiếu Thiên nhợt nhạt đi mãi lâu sau mới hồng hào lên một chút.
- Ta cũng không biết sao lại thế này, nhưng chỉ bằng năng lượng ẩn chứ trong Thôi bối đồ đã đủ để đổi lấy bức tranh của Picasso.
Sắc mặt của Diệp Thiên có vẻ nghiêm trọng, hắn lắc đầu với tu vi của hắn lúc này cũng không giám tuy tiện phóng ra nguyên thần để tra xét Thôi bối đồ. Năng lượng trong đó giống như mãnh thú vậy, nếu như tháo nước ra thì chỉ trong nháy mắ là có thể nguyên thần của Diệp Thiên sẽ cạn sạch thành cặn bã.
Chu Khiếu Thiên sợ hãi nhìn lên cuốn sách kia nói:
- Đúng là đáng giá, sư phụ, đây là pháp bảo gì vậy?
- Pháp bảo? Ta cảm thấy uy lực của nó còn lớn hơn cả bổn mạng hồn kiếm.
Diệp Thiên lắc đầu, lấy cuốn sách trong người Chu Khiếu Thiên ra.
- Đây nên là bộ phận giữa, nửa phần trước vẫn còn có phần thiếu sót, đây là có chuyện gì vậy?
Diệp Thiên gấp hai phần sách lại, ngay lúc hai phần tiếp xúc với nhau đã đột nhiên xảy ra dị biến.
Hai quyển nhìn qua có màu vàng, như vẫy gọi, bống nhiên lại gắn vào với nhau, một lực hấp lớn Thôi bối đồ phát ra cabin làm cho cửa kính thủy tinh bị vỡ tung, một tiếng nổ vang giòn.
- Anh bạn có phải đã làm gì trong máy bay không vậy?
Cái máy bay của Tống Vy Lan, lúc đang bay trên bầu trời được ngàn mét thì bên trong buồng phi cơ tổng cộng có 6 phiến thủy tinh, sau khi 6 phiến thủy tinh này thoái phá ra trong nháy mắt buồng của phi cơ đã lâm vào trạng thái mất trọng lượng, từng trận gió lạnh lùa vào trong buồng phi cơ.
May là Tống Vy Lan đã sớm giải tán tổ tiếp viên hàng không, dùng máy bay chiến đấu quân sự, mà lúc Diệp Thiên và Chu Khiếu Thiên thoát ra qua lớp thủy tinh liền đi vào hơi thở bên trong, hai chân như rễ cắm lên sàn nhà, mặc cho cuồng phong gào thét, cùng không thể động đến nửa cơ thể họ.
- Diệp tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy?
Tiếng của người điều khiển truyền ra từ trong buồng phi cơ trên đồng hồ đèn đỏ không ngừng lóe lên, cho thấy trong buồng máy bay có xuất hiện nguy hiểm.
- Không sao, cứ bay tiếp đi rồi hạ cánh xuống sân bay.
Chỉ là thủy tinh trong cabin bị vỡ nhưng cũng không thể khiến cho Diệp Thiên bối rối, hơn nữa toàn bộ lực chú ý của hắn đang chú ý lên Thôi bối đồ kia.
Vì trong buồng phi cơ tất cả các vật đang bay lơ lửng vì mất trọng lượng, Thôi bối đồ lại không sứt mẻ chút nào, ngay cả trang sách cũng không lật lên một tờ, một trận cuồng phong lại tiếp tục thổi tới. Thôi bối đồ vô thanh vô túc lại tiêu tan ở trong đó.