Thiên Tài Tướng Sư

Chương 206: Chương 206: Điêu xà giao đấu






Linh cảm thấy đám người Địch Vượng đang đến, Diệp Thiên sau khi bày xong trận tuyệt sát liền lùi lại phía sau trăm mét, tìm một chỗ đất bằng phẳng ngồi nghỉ ngơi. Vừa bày xong ba trận pháp, nguyên khí của cậu gần như tiêu hao hết sạch.

- Nguyên khí nơi này thật dồi dào, có lẽ nào là truyền thuyết thất kiếm hạ thiên sơn trong sách cũng nên!

Sáu bảy giờ sau, Diệp Thiên luyện công xong, nguyên khí trong người đã khôi phục trở lại. Nguyên khí của trời đất tinh khiết khiến cậu cảm thấy vô cùng khỏe khoắn.

Người cổ đại lúc tu đạo, đa số là thích tìm chỗ thâm sơn cùng cốc ẩn mình luyện công, giống Long Hổ Tam Thanh Sơn phái Võ Đang núi Mao Sơn đã lưu truyền lại không ít truyền thuyết.

Chuyện của Thất Kiếm Hạ Thiên Sơn tuy chỉ có trong tiểu thuyết, nhưng chưa chắc đã không có tiền nhân cư sĩ trú ẩn ở nơi này.

Diệp Thiên chỉ là thầy tướng truyền thừa mà đã có công lực tinh anh như vậy rồi thì những bậc chuyên tu luyện công pháp, dù không trường sinh bất lão thì sống đến trăm tuổi cũng là chuyện dễ thực hiện.

- Chắc khoảng một giờ nữa bọn họ sẽ đi qua tháp băng …

Yên lặng cảm nhận sức lực hồi lại, Diệp Thiên thầm nghĩ, tháp băng là con đường duy nhất lên núi, bọn chúng muốn quay lại chắc chắn phải đi qua đó.

Đứng dậy vươn vai một cái, Diệp Thiên đột nhiên bị hút lại bởi một vật thể bay liệng trên không cách chừng hai mươi mét.

- Ồ! Kia là thứ gì hay ho vậy?

Động vật này cao chừng 1m, trông giống như rắn nhưng có cánh, cả người màu xám trắng, nhưng trên đầu mọc một cái u to tướng, nhưng vàng óng rất đẹp.

Hai cánh của con vật này cực mỏng, nhìn như trong suốt. Nếu không tin vào mắt mình còn tưởng rằng có một con rắn lơ lửng trên không, hình dáng cực kì quái lạ .

- Rắn….rắn bay? Trên núi tuyết sao lại có thứ này?

Diệp Thiên thích nghe thầy giáo Triệu giải thích thế giới động vật. Tuy đã nghe nói loại sinh vật này, nhưng một là phân bố ở vùng Đông Nam Á và Ấn Độ, hai là loại rắn bay trông thấy trên ti vi, cả hai loại đều không có cánh.

Loại rắn đó tuy mang tiếng là biết bay nhưng trên thực tế thì không thể bay, chỉ có thể mô phỏng động tác. Lúc “bay” cả thân người đong đưa vặn vẹo, phần đầu và phần đuôi đều biến hóa, khiến chúng trông như một cái đĩa bay.

Sau khi nhìn thấy thứ này, Diệp Thiên cũng không khỏi bị dọa một cái, Vô Ngân trong tay áo trong nháy mắt rơi tuột vào trong. Ở những chỗ điều kiện tự nhiên ác nghiệt như thế này, phàm là động vật có ngoại hình kì dị thì về cơ bản đều không dễ động đến.

Nhưng trên trái đất này, động vật chưa được con người phát hiện ra nhiều lắm, đặc biệt là trong khu vực cấm càng là thiên đường của động vật quý hiếm, Diệp Thiên ngoài kinh dị ra thì không có gì lấy làm khó hiểu.

Sau khi nhìn thấy rắn bay quanh quẩn trên không trung hơn mười mét rồi rơi xuống, Diệp Thiên lại nấp sau phiến đá. Trên đầu mọc một cái nhọt màu mè diễm lệ như vậy, loài rắn này chắc chắn là độc tố không vừa.

- Ộp…Ộp ộp!

Một tiếng kêu như ếch xanh phát ra. Diệp Thiên có thể nghe ra được con quái vật này như đang có điều gì đó nôn nóng bất an, không nhịn được lại ló đầu ra xem xét.

Diệp Thiên phát hiện, hai cánh của con quái vật đó chỉ dán ở trên người, cả nửa thân trên như rắn hổ mang, quay riêng về một hướng phát ra những tiếng trách móc.

- Đây …. Đây là chồn tuyết?

Nhìn theo hướng mà tiếng quái xà kêu thét, Diệp Thiên phát hiện ở chỗ cách quái xà chừng bảy tám mét có một động vật đang giao đấu với nó.

Con vật này toàn thân lông trắng bạc, thân thể dài nhỏ, tứ chi rất ngắn. Nếu không phải chỗ mắt có một viền lông màu đen, Diệp Thiên thật khó mà trong băng tuyết trắng xóa này phát hiện ra nó.

Tuy con vật này hình dáng rất giống chồn tuyết nhưng có thể cùng với loài quái xà giao đấu thì cũng không phải là thường, nói không chừng cũng thuộc loại động vật biến dị gì.

- Đây là oan gia ngõ hẻm chắc?

Trông thấy điệu bộ căng thẳng của hai con vật, Diệp Thiên cũng hiểu ra, cảm thấy hai loài vật này đúng là thiên địch, hôm nay không biết nếu đụng phải nhau, tiếp theo chắc chắn sẽ có một trận quyết đấu ác liệt.

Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của Diệp Thiên, sau khi giao đấu khoảng hơn một phút, con quái xà đó ban đầu còn thất thế, chỉ thấy cái đuôi co ngắn lại trên tuyết, nhưng ngay sau đó như súng bắn liên thanh, tua tủa đáp trả con chồn tuyết cách đó bảy tám mét.

Tốc độ bắn ra của quái xà đã nhanh nhưng động tác của con chồn tuyết đó cũng như chớp. Diệp Thiên còn chưa kịp nhìn ra nó tránh đạn như thế nào thì nó đã vội vàng chạy đến phía sau quái xà, hai chân trước đã yên vị trên người quái xà.

- Ộp ộp!

Quái xà không cam lòng bị khống chế, dùng đuôi quấn lấy người chồn tuyết, còn chồn tuyết thì đè chặt đầu quái xà, không để cho nó có cơ hội cắn mình, một chồn một rắn quay cuồng trong đống tuyết.

Hai móng vuốt của con chồn tuyết cực kì có lực, cố sống cố chết ghì chặt đầu con quái xà xuống đất. Mặc cho đuôi rắn liên tiếp quật lên người mình, nó vẫn không buông và dùng răng ngoạm tới tấp vào cánh con quái xà.

- Rắn sắp thua rồi!

Trông thấy đuôi con quái xà càng lúc càng kiệt lực, Diệp Thiên nhận ra trận đấu này chắc đã phân thắng bại rồi, có điều đúng lúc đó, cái nhọt vàng óng của con quái xà bỗng dưng vỡ “ục” ra một tiếng.

Một dịch vàng chảy ra kèm theo một mùi hôi phảng phất. Con chồn hình như rất sợ mùi và chất dịch vàng vàng này, vội vàng buông hai móng khỏi đầu mãng xà nhảy phốc xuống.

Nhưng đứng lúc đó, đầu con quái xà cũng kịp nhỏm dậy cắn một phát vào chân sau con chồn tuyết. Con chồn tuyết chít chít hai tiếng, quay đầu ngoạm lại con quái xà bảy tấc.

Chồn tuyết điên cuồng ngoạm vào đầu quái xà, rồi vào thân con vật. Đôi cánh của quái xà dần dần ngưng giãy giụa, toàn thân nó duỗi thẳng như dây thừng trên mặt đất.

Nhưng con quái xà đó chết rồi cũng không chịu nhả ra, đầu vẫn ngoạm chặt chân sau con chồn tuyết. Diệp Thiên không biết là mắt mình có bị ảo giác hay không, vì cậu thấy bộ lông trắng bạch của con chồn tuyết đó trong chốc lát biến thành xám đen.

- Chít chít!

Đúng lúc Diệp Thiên muốn đứng lên xem kết cục, con chồn tuyết đột nhiên kêu lên xông về phía cậu, bộ dạng đáng yêu lúc trước ngay lập tức trở nên dữ tợn.

- Đừng sợ, ta không làm gì ngươi cả!

Diệp Thiên trông thấy con chồn động tác nhanh như chớp toàn thân bỗng chốc cứng đờ. Cậu không tin tưởng là mình có thể thoát được tốc độ khủng khiếp của con chồn tuyết này. Nếu như miệng nó có độc, ngoạm một cái thì thảm rồi.

Thấy Diệp Thiên không động đậy, con chồn lại quay đầu ngoạm lên mình con quái xà, nhưng răng của con quái xà đã cắm sâu vào trong thịt của nó, không thể nào có cách gỡ ra.

Cứ thế trôi qua hơn một giờ, động tác của con chồn tuyết đó cũng chậm dần lại. Trên mặt đất rải rác vết máu tươi của nó. Hình như nó đã ý thức được không có cách nào thoát khỏi quái xà, con chồn tuyết hét lên một tiếng thét chói tai, cả người nó vùng lên tháo chạy.

- Ê, đừng có đi vào trong đó!

Thấy con chồn tuyết định chạy về hướng mà mình vừa bày trận tuyệt sát, Diệp Thiên vội vã đứng lên, nói thành thật. Điệu bộ của con chồn lập tức trở nên vui thích, Diệp Thiên không muốn thấy nó bị trận pháp giết chết.

Nhưng con chồn tuyết cũng không có cử chỉ gì với Diệp Thiên mà nó chỉ kéo theo con quái xà chạy thẳng về phía trước. Đến lúc cách trận pháp chỉ còn bốn năm mét, thân hình đột nhiên biến mất.

- Rơi xuống khe băng sao?

Trông thấy thế, Diệp Thiên không khỏi sững người, ngay lập tức nhớ lại cái khe băng bên ngoài tháp băng, xem ra con chồn tuyết sau khi bị thương đã rơi xuống đó.

- Đáng tiếc thật, hai con vật này đều là động vật biến dị, chết rồi không biết có lưu lại nòi giống?

Diệp Thiên đứng dậy, đang định lại gần chỗ đó xem thế nào thì sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, lại ngồi thụp xuống, vì cậu đã phát hiện mấy hình ảnh ở chỗ hai trăm mét dưới núi.

- Đến nhanh thế!

Mặc dù trên núi tuyết tầm nhìn rất ngắn, nhưng Diệp Thiên vẫn trông ra đấy là một đoàn bốn người, đi đầu là tên cao lớn nhất, trên lưng vác một cái bao lớn, đi sau có hai người đỡ nâng lên trên.

Đi sau cùng là một người trung tuổi, thân người không cao. Diệp Thiên không nhìn rõ tướng mạo của hắn, nhưng trong lúc quan sát, hình như người đó đã phát hiện ra Diệp Thiên.

- Giác quan thật nhạy bén?

Thấy người đó đang hướng về phía mình, Diệp Thiên vội vàng rụt đầu lại, hơi giật mình. Cậu có thể cảm nhận được bốn người kia không có một chút bất an nào, nhưng còn người đi sau cùng thì không hiểu sao lại đầy vẻ nguy hiểm.

Địch Vượng chống gậy đi sau cùng đột nhiên dừng lại, quát lớn:

- Bưu Tử, đứng lại!

- Đại ca, sao thế? Sắp đến khu tháp băng rồi, chúng ta ngồi đó nghỉ luôn!

Tuy cái thi thể người tuyết đó không nặng nhưng đi bộ trên núi tuyết dày đặc này, dù là Bưu Tử thân thể cường tráng cũng thấy mệt thở không ra hơi, chỉ bực một nỗi không thể quăng quách cái thi thể này đi.

- Ta cảm thấy có cái gì đó không ổn… có chút nguy hiểm!

Nét mặt của Địch Vượng cực kì nghiêm túc. Vừa nãy đột nhiên tim hắn đập mạnh, giống như bị ai đó dùng tay bóp mạnh.

Địch Vượng trước giờ đã ba lần có cảm giác như vậy, lần thứ nhất là Địch Vượng đem theo quân đánh úp một doanh trại của chính phủ.

Cảm giác mạnh mẽ khiến cho Địch Vượng kiên quyết lực chọn phương án từ bỏ, nhưng đúng lúc rút lui, quân chính phủ đột nhiên ào ra hò hét, bốn phía đèn đuốc sáng trưng, bọn hắn đã bị bao vây.

Nhưng may do Địch Vượng rút kịp thời, kết cục chỉ phải trả giá hai mạng người là bọn hắn có thể xong ra khỏi vòng vây. Thực tế đã chứng minh, chính cái linh cảm nhất thời đó đã cứu sống hắn.

Hai lần sau những lúc xuất hiện cảm giác như thế này cũng đều gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhờ vào sự tin tưởng giác quan thứ sáu nhạy bén ấy mà Địch Vượng đều đã thoát chết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.