Thiên Tài Tướng Sư

Chương 236: Chương 236: Đính hôn (Thượng)






Từ thị trấn nhỏ rời đi, Diệp Thiên lại tới Thượng Hải, dù nói như thế nào, chuyện hắn và Vu Thanh Nhã đều được người lớn đồng ý, ăn tết đi thăm cha vợ vẫn là chuyện đương nhiên.

Hơn nữa Diệp Thiên đóng cửa mấy tháng tới nay, quả thật cũng có lỗi với Vu Thanh Nhã, lần này đi cũng là có ý nhận lỗi, tuy rằng đã từng nói yêu đương với Vu Thanh Nhã, nhưng "Diệp đại sư" cũng biết con gái cần được cưng chiều.

Mấy năm trước Vu Hạo Nhiên nghe theo đề nghị của Diệp Thiên, mấy năm nay việc kinh doanh càng làm càng lớn, ngoài vốn ban đầu ở công nghiệp dệt, hắn còn giao thiệp với những người làm bất động sản ở Thượng Hải, dùng giá rất thấp mua được không ít đất đai, mở ra nhiều khu phố nổi tiếng.

Hiện tại nhà họ Vu đang ở trong một khu biệt thự do chính mình đầu tư xây dựng, đường xá rất thuận tiện, tuy rằng ở vào khu vực náo nhiệt, nhưng trong môi trường trong khu rất tĩnh lặng, có cảm giác như là tìm được khoảng lặng trong không gian ồn ào.

- Ôi, tôi tìm chủ nhân biệt thự số 8, tên là Vu Hạo Nhiên, ấy ... đừng đẩy tôi chứ?

Nhưng trong khu nhỏ như vậy, bảo vệ nhất định cũng rất nghiêm, "Diệp đại sư" vốn là muốn tạo bất ngờ cho Vu Thanh Nhã, nhưng lúc này lại bị ngăn ở bên ngoài tiểu khu.

- Tiên sinh, mời anh đứng ở ngoài cửa trước đã, chúng tôi nhận được hồi báo từ chủ nhà, mới có thể cho anh đi vào!

Bảo vệ tuy rằng ngoài miệng nói thực khách khí, nhưng vẫn kiên quyết đẩy Diệp Thiên dời khỏi phòng an ninh tiểu khu, nhất là nhìn về phía Diệp Thiên với cách ăn mặc cùng với cái túi trên lưng đầy đất, trong mắt lại càng lộ ra chút xem thường.

Thật cũng không thể trách bảo vệ này trông mặt mà bắt hình dong, mấu chốt là Diệp Thiên bôn ba mấy ngày, quần áo tuy rằng còn sạch sẽ, nhưng hơi chút nhăn nhúm, bảo vệ nhìn quen nhãn hiệu nổi tiếng, liếc mắt một cái liền nhận ra là hàng thông thường.

Người trong khu biệt thự này bình thường ra vào đều cũng xách túi nọ túi kia, bảo vệ trị an mặc dù không có tiền, nhưng cũng biết nhìn đồ hiệu, đương nhiên thấy chướng mắt cái kiểu thanh niên ma-cà-bông như Diệp Thiên.

- Được, tôi tiếp tục đứng xa một chút, tránh ngứa mắt anh ...

Nhìn thấy nhân viên an ninh kia phòng vệ mình như trộm, Diệp Thiên cười khổ lắc lắc đầu, đứng ở bên ngoài nhà bảo vệ.

- Vu tiểu thư, cô tới rồi? Muốn đi ra ngoài?

Không quá ba phút, bên tai Diệp Thiên liền nghe được tiếng nói của bảo vệ, không lãnh đạm như vừa rồi, lúc này trong giọng nói đã tràn ngập nịnh bợ.

- Diệp Thiên? Diệp Thiên… anh đâu rồi?

Vừa mới nhận được điện thoại của Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã nghe nói hắn đang ở bên ngoài tiểu khu, ngay cả giầy cũng không kịp đeo, mặc nhiên đeo dép lê chạy ra.

Diệp Thiên ló đầu ra từ ngoài phòng an ninh, cười hắc hắc nói :

- Anh ở chỗ này đây...

- Anh thật tồi tệ!

Vu Thanh Nhã nhìn thấy thật đúng là Diệp Thiên đến đây, nhưng lại quay mặt đi trở về trong tiểu khu, con gái hơn hai mươi tuổi đang cùng bạn trai gắn bó như keo như sơn, nhưng từ ba tháng trước, ngay cả mặt Diệp Thiên cũng không nhìn thấy, Vu Thanh Nhã đúng là giận thật sự.

- Ôi, ôi, em chờ anh một chút!

- Vị tiên sinh này, anh không thể vào được!

Diệp Thiên thấy thế vội vàng đi theo, nhưng cũng lại bị nhân viên an ninh kia kéo lại, vị kia chính là thiên kim của ông chủ lớn, bình thường nói chuyện với cô còn khó, trước mắt cũng có cơ hội biểu hiện.

Trong mát người bảo vệ, Diệp Thiên nhất định là người theo đuổi Vu tiểu thư, nhưng tuyệt đối thuộc cái loại mặt dày mày dạn, nếu hắn đuổi Diệp Thiên đi, nói không chừng chính là lập được công đây!

- Anh không có mắt à?

Diệp Thiên bị nhân viên an ninh kia khiến cho dở khóc dở cười, người mù cũng có thể nhìn ra quan hệ hai người bọn họ, đầu anh bạn này làm sao lại cứng nhắc toàn tảng đá... Không nghĩ thông một chút chứ?

- Nếu không đi ra ngoài tôi không khách khí đâu?

Bảo vệ rút ra côn bằng cao su, vẻ mặt không hay nhìn Diệp Thiên, đồng thời cầm máy bộ đàm, chuẩn bị gọi trợ giúp.

Diệp Thiên bất đắc dĩ, hô lên với Vu Thanh Nhã:

- Thanh Nhã, anh ta không cho anh đi vào, anh quay về Bắc Kinh nhé!

- Anh dám?

Nghe thấy lời Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã cũng lo lắng, vội vàng chạy tới, nói với nhân viên an ninh kia:

- Anh ấy là bạn của tôi, để cho anh ấy vào đi...

- Chỉ là bạn thôi à? Thanh Nhã, mất mặt quá, lúc trước không phải hơn cả bạn trai sao?

Đối phó với Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên có rất nhiều biện pháp, từ khi lên tiểu học lên, là hắn đã có thể khiến tiểu cô nương kia khóc ba phút, sau đó trêu cô cười ha ha.

- Đức hạnh nhỉ? !

Vu Thanh Nhã tức giận nhìn Diệp Thiên một cái, quay đầu đi vào trong tiểu khu, Diệp Thiên cười hắc hắc, vội vàng đi theo.

- Thế này... thế này, mẹ nó, hoa thơm cũng lại để cho heo ăn sao?

Nhìn thấy màn này, nhân viên an ninh kia tự nhiên cũng hiểu được quan hệ của hai người, qua hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, nhịn không được soi lại mình trong gương của phòng an ninh, hắn nhìn thế nào cũng không thấy tiểu tử đó hơn mình mà? Làm sao lại có thể cưa được con gái của ông chủ lớn?

Diệp Thiên tung tăng đi theo sau Vu Thanh Nhã, miệng nói:

- Thanh Nhã, anh đều giải thích với em rồi mà. Mấy tháng trước thật là anh cần trị dưỡng thân thể, đúng rồi, anh nói với em, sức khỏe của anh hoàn toàn tốt rồi, chúng ta sau này ... Sau này có thể … gì đó!

Cùng Vu Thanh Nhã đăt quan hệ yêu đương cũng đã hai ba năm, hai người tuy nói đã nắm tay, chạm miệng, ôm ấp cũng có, thậm chí còn có vài lần Vu Thanh Nhã đều đã tình nguyện hiến thân, nhưng Diệp Thiên luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của lão đạo sĩ, không thể dám tiến một bước.

Nhưng sự kiềm chế của Diệp Thiên tốt đến đâu, hắn cũng chỉ là một thanh niên hai mươi, tuy rằng hắn từ nhỏ nghe qua không biết bao nhiêu lần lão đạo sĩ nói đàn bà là hổ dữ, nhưng đối với cho chuyện nam nữ, Diệp Thiên vẫn rất tò mò.

Cho nên lần này tới gặp cha vợ, Diệp Thiên cũng muốn xin cho Vu Thanh Nhã cùng hắn quay về Bắc Kinh, dùng bí pháp đảo loạn Thiên Cơ thay đổi mệnh của Vu Thanh Nhã, hai người liền có thể ở cùng một chỗ.

- Cái gì cơ?

Đi ở phía trước, Vu Thanh Nhã nghe Diệp Thiên nói vậy, vẻ mặt mê hoặc đứng sững lại.

- Là ... đó là, ôi, tùy em nghĩ!

Da mặt Diệp Thiên có dày nữa, nhưng đối diện Vu Thanh Nhã thuần khiết là vậy, cũng nói không nên lời .

- Anh thật xấu xa!

Khi Vu Thanh Nhã nghe ra ý của Diệp Thiên, mặt cười đỏ lựng chạy vào trong nhà.

Vào nhà rồi, Diệp Thiên không đùa nữa, lấy nghiên mực cổ trong bao đưa cho cha vợ, Vu Hạo Nhiên vốn là thầy giáo, viết bút lông rất đẹp, món quà này thật ra rất hợp với ý ông.

Còn mẹ vợ, Diệp Thiên cũng có quà, đó là một đôi bông tai Phỉ Thúy, tạo hình khéo léo, cực kỳ tinh xảo, hơn nữa màu sắc cũng đẹp, là Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy tốt nhất, tương truyền từng là một trong hai bộ trang sức Tống Ái Linh thích nhất.

Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không kiếm ra được những thứ này, đây đều là Diệp Đông Bình cho hắn mang đến, vì chuyện hôn sự của con trai, Diệp Đông Bình coi như là lỗ vốn, phải biết rằng, chỉ đôi bông tai này, giá trị liền trên trăm vạn .

Nhận được quà, Vu Hạo Nhiên nhìn về phía Diệp Thiên hỏi:

- Diệp Thiên, đầu tóc của cháu kia không phải nhuộm chứ?

Vu Hạo Nhiên coi như là nhìn thấy Diệp Thiên từ nhỏ đến lớn, mặc dù không có ý kiến gì đối với hôn sự này, nhưng sau khi Diệp Thiên nghịch thiên cải mệnh cho lão đạo sĩ, sức khỏe hắn cũng khiến Vu Hạo Nhiên có chút bận tâm.

- Chú Vu, không phải nhuộm, mấy tháng trước cháu đóng của dưỡng thương, sức khỏe đã khôi phục lại !

Đều là người trong nhà, hơn nữa cũng biết khả năng của hắn, Diệp Thiên không cần giấu diếm cái gì.

- Vậy là tốt rồi, Diệp Thiên, cháu năm nay hai mươi hai rồi nhỉ?

Vu Hạo Nhiên mở miệng hỏi.

Diệp Thiên gật gật đầu, nói:

- Qua Tết là là hai mươi hai, chú Vu, làm sao vậy?

- Thanh Nhã nhỏ hơn so với cháu nửa tuổi, kết hôn còn hơi sớm, nhưng hai đứa đã xác định kết hôn rồi chứ?

- Sao ạ?

- Cha!

Tiếng nói của Vu Hạo Nhiên chưa dứt, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã cùng lên tiếng kinh hô, hai người tuy rằng tâm đầu hợp ý, tình cảm cũng rất sâu, nhưng dù sao tuổi cũng không lớn, thật đúng là chưa tính đến chuyện kết hôn.

- Sao vậy? Không muốn?

Vu Hạo Nhiên nhìn về phía Diệp Thiên, hắn vốn không cần hỏi ý kiến con gái, mỗi ngày nhắc ở bên tai mình cái tên Diệp Thiên tới vài chục lần, chẳng lẽ còn không đủ chứng minh?

- Muốn ạ, đương nhiên là muốn ạ, chú Vu, vậy chú nói nên làm như thế nào ạ?!

Mặc dù Diệp Thiên cảm giác có chút kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý ngay, hỏi:

- Chú Vu, việc này chú đã nói với ba cháu chưa ạ?

Vu Hạo Nhiên mở miệng nói:

- Hôm qua chú gọi điện cho ba cháu, ngày mai ông ấy bay tới đây, chúng ta tổ chức ở Thượng Hải trước, sau đó về Bắc Kinh có tổ chức hay không, tùy các con.

- Ba con ngày mai sẽ tới đây? Vậy ... vậy khi nào thì đính hôn ạ?

Nghe được Vu Hạo Nhiên nói, Diệp Thiên cùng Vu Thanh Nhã đều hơi trợn tròn mắt, sự tình liên quan đến chính mình, thế mà một chút tin tức hai người cũng không biết ?

Nói đi nói lại, cho dù đính hôn không cần mặc áo cưới, thì cũng cần chuẩn bị một ít quần áo, Vu Thanh Nhã còn dễ nói, nhưng không thể để cho Diệp Thiên mặc quần bò khoác áo Vét ra trận chứ?

Vu Hạo Nhiên nghĩ một chút, nói:

- Ba ngày nữa không phải mười bốn hai tháng sao? Người trẻ tuổi các con thích lễ tình nhân, hãy định ngày đó đi!

- Ba ... ba ngày nữa? Chú Vu, có phải là có chuyện gì hay không ạ?

Diệp Thiên có thể nhìn ra, Vu Hạo Nhiên cũng không muốn xa con, nhưng lại cần đính hôn nhanh như vậy, nhất định là có chuyện gì đó hắn không biết.

- Có chuyện gì được chứ? Thanh Nhã làm việc ở Bắc Kinh, lại thường xuyên đến chỗ cháu, không đính hôn vô danh vô phận, không phải để cho người ta đàm tếu sao?

Vu Hạo Nhiên khoát tay, nói:

- Thanh Nhã, con lái xe đưa Diệp Thiên đi ra ngoài đặt lễ phục đi, thời gian có ba ngày, hẳn là có thể may xong một bộ đấy ...

- Vâng, vậy con đưa Diệp Thiên đi!

Tâm tư Vu Thanh Nhã cũng đơn giản hơn so với Diệp Thiên, nghe thấy cha nói vậy, cũng đành thẹn thùng, lôi Diệp Thiên đi ra ngoài cửa.

Đợi cho hai người đi ra ngoài, mẹ Vu Thanh Nhã mở miệng hỏi:

- Lão Vu, sao lại đính hôn nhanh như vậy, có phải quá nhanh hay không?

Trình độ văn hóa của mẹ Vu Thanh Nhã không cao, nhưng thời trẻ cũng hết sức xinh đẹp, những năm chung sống cùng Vu Hạo Nhiên, tình cảm luôn luôn rất tốt, hiện tại chuyện hôn sự gả chồng cho con gái lại không bàn bạc với mình một câu, trong lòng bà cũng có chút không thoải mái.

- Bà nghĩ rằng tôi muốn sao, Tú Liên, sớm một chút để cho Thanh Nhã đính hôn, đi Bắc Kinh sống, cũng có thể chặt đứt tâm tư một số người.

Vu Hạo Nhiên thở dài một tiếng, lại ngồi thẳng người, thân thể tựa vào trên ghế sa lon, trên mặt lộ ra vẻ uể oải.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.