Diệp Thiên biết, mẹ Chu Khiếu Thiên năm nay đã 46, 47 tuổi nhưng nhìn mái tóc hoa râm, khuôn mặt tiều tụy giống như bà cụ hơn 60 tuổi, có thể những biến cố gia đình đã khiến bà bị đả kích mạnh.
- Mẹ, bậc thang này cao để con đỡ mẹ!
Chu Khiếu Thiên đúng là đứa con có hiếu, cõng mẹ trên lưng còn đưa tay cho mẹ vịn chặt đi vào trong Tứ Hợp Viện.
- Cậu này, cháu giúp dì cầm lấy mấy đồ vật này đi.
Trải qua hơn một tuần điều dưỡng, sắc mặt Đường Tuyết Tuyết đã khá hơn, người cũng béo lên một chút, nhìn thấy Chu Khiếu Thiên đeo cái túi nhỏ trên lưng vội vàng đến giúp.
Chu Khiếu Thiên không biết Đường Tuyết Tuyết có quan hệ như thế nào với Diệp Thiên nên nào dám nhờ giúp, mà liên tục khoát tay nói:
- Không cần, không cần đâu em làm được, cám ơn …
- Khiếu Thiên, chúng ta…chúng ta đi lối nào đây?.. Này… nơi này sao lại trong lành vậy nhỉ?
Tuy mắt Chu mẫu không nhìn thấy, nhưng thính giác vẫn còn tinh vừa vào đến trong đã liền cảm thấy nơi này không giống những chỗ thường.
- Diệp… Anh Diệp, anh bày trận pháp ở đây ư?
Lúc mới vào Chu Khiếu Thiên còn không để ý, vừa nghe mẹ nói vậy, lại thấy xung quanh, trên mặt liền tỏ vẻ khiếp sợ.
Năm đó Chu thị còn là người khỏe mạnh, ngày xưa cũng nổi tiếng trên giang hồ tuy bây giờ đã mất hết nhưng thị lực của Khiếu Thiên vẫn phải có.
- Được rồi, vào nhà nói đi, ngồi xe lâu như vậy cũng mệt mỏi lắm chứ?
Diệp Thiên khoát tay cho hai người khác lui, đứng trước cửa phòng trong viện nói:
- Căn hộ cũ bên kia đã thu dọn xong từ sớm, dì cứ ở lại đây nghỉ ngơi trước, để cháu gọi điện cho ba cháu đến gặp Khiếu Thiên!
Dù sao cũng là cha con trong nhà, đây là muốn cho ông ấy quay lại, sau khi Diệp Thiên rót cho Chu mẫu chén nước liền ra ngoài gọi điện thoại.
- Đợi một chút. Tiểu… Tiểu Diệp, so với Khiếu Thiên cháu lớn hơn không đến mấy tuổi, ta gọi tên cháu có quá không?
Lúc Diệp Thiên đang định bước ra cửa thì Chu mẫu gọi hắn lại.
Diệp Thiên đứng lại nói:
- Dì, dì gọi cháu là Diệp Thiên cũng được mà!
- Được, vậy ta gọi cháu là Diệp Thiên
Chu mẫu gật đầu, đột nhiên xoay lại nói với Chu Khiếu Thiên:
- Khiếu Thiên, quỳ xuống cho mẹ!
Chu Khiếu Thiên thật biết nghe lời mẹ, không nói khác hai đầu gối:
- Sọat…
Một tiếng quỳ xuống trước hàng gạch trên mặt đất.
- Ấy, dì, dì làm cái gì vậy ạ?
Khiếu Thiên, tiểu tử này, quỳ xuống rồi.
Diệp Thiên không hiểu sao Chu mẫu và Chu Khiếu Thiên lại làm như vậy. Liền vội đưa tay đỡ Chu Khiếu Thiên dậy.
- Tiểu Diệp, đừng cứ để nó như vậy, như thế mới là con cháu của Chu gia!
Trong lời nói của Chu mẫu đối với Diệp Thiên tỏ rõ sự cầu xin, hắn biết bà hôm nay bà không cần đến khí tiết, nhưng đừng nói đến ánh mắt kia, ngay cả con trai bà Diệp Thiên cũng không thể nhận được.
- Chuyện đó xảy ra rồi?
Diệp Thiên nhìn Chu Khiếu Thiên miệng mấp máy, không nói nên lời, Chu Khiếu Thiên gật đầu tỏ rõ sự xấu hổ.
Vốn dĩ vẫn là Chu Khiếu Thiên dặn dò Diệp Thiên không được nói ra chuyện này, nhưng về nhà bị mẹ truy hỏi từ nhỏ Chu Khiếu Thiên cũng không dám nói dối bao giờ, liền nói ra chuyện cùng hắn đi đào trộm mộ.
- Đi gọi điện thoại cho ba anh!
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên gật đầu, Diệp Thiên cũng được một phen đau đầu vội vàng đứng gọn về một bên không biết phải làm sao khi Đường Tuyết Tuyết bảo đi gọi điện thoại như thế.
Diệp Thiên cũng là bậc hậu bối, có khuyên Chu mẫu mấy lời không tốt, nhưng Diệp Đông Bình không như vậy, lúc đó liền đến để dàn xếp, nguyên nhân cũng là vì Diệp Thiên đã để cho Đường Tuyết Tuyết đi gọi điện thoại.
- Dì, rốt cục là chuyện này à? Sao dì cứ cố chấp như vậy, hãy để cậu ấy đứng lên trước đã.
Một phần Diệp Thiên giả bộ hồ đồ, một phần lại xua tay để Đường Tuyết Tuyết đi gọi điện thoại, Đường Tuyết Tuyết cũng là người cô gái thông minh liền lập tức chạy ra ngoài gọi điện thoại.
- Tiểu Diệp, cháu không cần giấu ta, ta cũng biết, con cháu đi đào trộm mồ chẳng khác nào bôi nhọ tổ tông, ta cũng không còn mặt mũi nào để mà đi gặp cha nó dưới suối vàng.
Chu mẫu cũng là giáo viên trong trường nhưng vì mắt không tốt nên đã chuyển công tác, bây giờ cũng chưa khá lên được, nhưng trong lòng thì rất rõ, nói xong nước mắt bà chảy xuống.
- Mẹ, đều tại con không tốt, mẹ đừng buồn nữa!
Nhìn thấy nước mắt mẹ chảy, khiến Chu Khiếu Thiên lập tức quỳ hai đầu gối xuống đất đi đến trước mặt mẹ, cậu ta biết sở dĩ mắt mẹ mù cũng vì mẹ khóc nhiều quá.
- Bốp!
Một cái tát vang lên, là Chu mẫu tát con trai một cái khi
- Chồng còn sống, tu tâm dưỡng tính, lấy đức nuôi con, Chu Khiếu Thiên đức hạnh của con đi đâu rồi?
Bị mẹ tát một cái, Chu Khiếu Thiên không dám đỡ, nói:
- Không màng danh lợi không sáng, không an chí không sáng, chậm thì bất tài, nóng nảy thì hỏng việc, tính đúng năm đúng ngày, hoan lạc không tiếp, người nghèo cũng cần.
- Mẹ tuần này là người có học vấn nha!
Nghe thấy Chu Khiếu Thiên nói, Diệp Thiên biết đó là Chu Cát Lượng viết về Chu Cát Chiêm khi mới còn là đứa trẻ 8 tuổi, được người đời sau tôn sùng giáo huấn theo sách cũ.
Sau khi Chu Khiếu Thiên đọc xong liền nói:
- Mẹ, con sai rồi!
- Tuy ta không phải là người của Chu gia nhưng theo theo ba con hơn 30 năm nên biết Chu gia rất khí khái, chứ không như con, như đạo trích, đi đào trộm mộ? Con không cảm thấy có lỗi với tổ tông hay sao?
Chu mẫu là người tính tình khẳng khái, răn dạy và quở mắng con trai không có chút gì nể mặt, Diệp Thiên nghe xong trong lòng khá bồn chồn, hắn không biết mình có nên vui mừng vì Chu mẫu đánh con, hay là nên cùng chịu hậu quả với tên tiểu tử này?
- Dì, xin dì bớt giận, nó còn nhỏ lại không biết đối nhân xử thế, đi một bước là sai một bước cũng là có thể tha thứ được, không phải là cháu để cho cậu ta đến Bắc Kinh làm thuê, chắc chắn sau này cậu ta không dám làm tiếp việc này.
Nhưng cho dù Chu mẫu có dạy bảo con trai trước mặt mình,thì cũng không có biệm pháp gì, Diệp Thiên suy nghĩ rồi ngỏ lời khuyên giải.
- Tiểu Diệp, lúc mắt ta còn sáng thì còn có thể trông coi được nó… Còn bây giờ thì ta không nhìn thấy cái gì cả, chỉ nó lại đi học những cái xấu.
Chu mẫu lấy khăn tay ra lau nước mắt, đưa tay ra sờ sờ, Diệp Thiên nói:
- Dì, mắt dì có thể chữa khỏi được, dì đừng lo lắng.
Nắm chặt tay Diệp Thiên Chu mẫu nói:
- Tiểu Diệp, ta nghe cháu nói mắt của ta sẽ không sao, ta… Ta có việc muốn nhờ cháu.
- Dì, dì cứ nói…
Diệp Thiên đáp.
Chu mẫu chần chừ một lúc rồi nói:
- Tiểu Diệp, cháu và cha Khiếu Thiên giống nhau đều là người trong kì môn… Dì muốn để Khiếu Thiên bái cháu làm sư phụ để nó không tiếp tục làm những chuyện xấu nữa.
Tuy mắt Chu mẫu không nhìn thấy, nhưng trong lòng rất hiểu Diệp Thiên đã giúp con trai mình có lẽ là xuất phát từ lòng tốt, giữa hai người ngoài ra không có nguyên nhân nào khác, nói không chừng từ nay về sau con trai cũng không còn làm chuyện gì trái pháp luật nữa.
- Việc này… Dì, chuyện này không thể được, hai nhà chúng ta không cùng truyền thừa, bí thuật công pháp cũng không giống, việc này không thể được.
Sau khi nghe Chu mẫu nói, Diệp Thiên liền cảm thấy hơi nhức đầu, chuyện này hắn đã sớm từ chối Chu Khiếu Thiên, tại sao giờ lại bị nhắc tới.
- Tiểu Diệp, nghe ta nói, ta có nghe cha Khiếu Thiên nói, truyền thừa của Chu gia đã sớm bị thất lạc, Khiếu Thiên có biết một chút những cái đó nên cha nó cũng cố dạy dỗ, cháu cứ coi như không còn, có được không?
Chu mẫu lộ rõ vẻ mặt cầu xin, sau khi chồng bà qua đời, một mình bà nuôi con trai khôn lớn, nhiều năm qua cũng chưa nói cho nhà mẹ đẻ một lần, nhưng vì tương lai của con trai nên đã nói cho Diệp Thiên biết.
Chu mẫu có từng nghe qua chồng và bố chồng nói qua quan hệ trong Kỳ môn, bà cũng biết quy tắc trong giang hồ, trừ quan hệ phụ tử, quan trọng nhất chính là quan hệ thầy trò, chỉ khi con trai bái Diệp Thiên làm sư phụ thì bà mới yên tâm.
- Dì, đây… chuyện này không thích hợp, tuổi của cháu và Khiếu Thiên xấp xỉ , làm bạn bè thì không vấn đề gì, nhưng là thầy trò, này… cái này là không được.
Diệp Thiên lắc đầu liên tục, theo lý thì nhân cách Chu Khiếu Thiên cũng rất được, phù hợp với tiêu chuẩn của Ma Y Nhất Mạch, nhưng năm đó sớm quá vượt qua tuổi tu luyện công pháp cũng không có cách nào kế thừa truyền thừa của Ma Y Nhất Mạch.
- Tiểu Diệp, đúng…Là dì mạo muội đã quấy rầy cháu, Khiếu Thiên , chúng ta đi thôi!
Điều Diệp Thiên không ngờ chính là Chu mẫu lại có thể đứng dậy ngay, bảo con trai phải đi ngay, nhất thời làm cho hắn rơi vào tình trạng khó xử, không ngờ tính khí của bà rất khẳng khái.
Diệp Thiên cười khổ kéo Chu mẫu lại, nói:
- Ai da, sao dì phải tự làm khổ mình thế, cháu và Khiếu Thiên là bạn tốt, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy mà.
Chu mẫu lắc đầu nói:
- Kia, không giống như vậy, ta biết đứa nhỏ này hiếu thuận, mọi chuyện đều nghe lời cháu, bằng không ta e sau này cháu cũng không cần biết đến nó.
- Đây…đây đều là ngụy biện ha?
Diệp Thiên bị Chu mẫu làm cho không nói được gì, bà đã muốn đứng dậy đi ra cửa, vội vàng nói:
- Dì, nếu không thì để cho Khiếu Thiên ghi danh đệ tử đi, thực sự cậu ấy không thích hợp học môn Bí Thuật nhưng cũng có nhiều thứ cháu có thể dạy cậu ta được.
Lúc ở thời cổ đại, truyền thừa được truyền cho đệ tử từ đời này sang đười khác, sư phụ sẽ đem tất cả kỹ năng của mình truyền cho mọi người, hắn mà ghi tên giống như hữu danh vô thực, tiêu biểu là nhận cậu ngẫu nhiên chỉ truyền thụ mấy công phu mà thôi.
Nhưng cái này không phải là làm cho Chu Khiếu Thiên bẽ mặt, bởi vì lúc Diệp Thiên bái sư năm 5 tuổi cũng là nghi danh đệ tử, tới năm 10 tuổi mới được chính thức đưa vào tường môn.