- Này, ngươi đang nói với ta à?
Lông mày Diệp Thiên nhíu lại, hắn vươn người đứng dậy, tinh thần có vẻ thay đổi ánh mắt hắn nhìn Thạch Đầu Nhân, có một áp lực vô hình, loại này đến tứ linh cũng phải run rẩy, khiến cho Thạch Đầu Nhân lùi nhanh về phía sau mấy trăm mét.
- Ta nhớ ra rồi, ngươi chỉnh là quỷ sơn, ta đang ở trong đảo Bồng Lai...
Thấy Thạch Đầu Nhân cao lớn, những chuyện trước khi nhập định liên tục hiện ra trong đầu Diệp Thiên, chính hắn đang đứng trong vùng đất linh mạch, gần như là thuộc tính linh khí, đang uẩn trong thể xác mình.
- Lần này không biết là bế quan bao lâu?
Diệp Thiên đứng dậy, đất và bụi bặm trên người hắn rơi xuống xào xạc, lấy tay vuốt mái tóc dài, Diệp Thiên không khỏi cười khổ.
Tục ngữ nói, tu chân không có năm tháng, Diệp Thiên sợ chính mình là một Gíac Tỉnh, thế gian đã qua trăm năm, như vậy thì dù cho con đường tu hành của hăn có rộng rãi bù lại mất đi người thân sẽ vô cùng đau xót, cho nên Diệp Thiên luôn khống chế được không để cho mình vào trạng thái tu luyện.
Chỉ là có những chuyện Diệp Thiên không thể khống chế được, mỗi lần vào thời điểm hắn dung hợp một thuộc tính linh khí. Hắn thường mất đi khống chế thân thể và ý thức trong tay, lần này cũng như thế, Diệp Thiên không biết rốt cục là mình đã tu luyện trong này được bao lâu rồi.
Thạch Đầu Nhân nhìn thấy Diệp Thiên dường như đã khôi phục lại thần thức, một lần nữa trở về nó cẩn thận nói:
- Linh khí đã sắp thay đổi, xong cũng không còn bao nhiêu thơi gian.
Thạch Đầu Nhân có thể cảm ứng được, năng lượng trong người Diệp Thiên cũng không nhiều hơn mình bao nhiêu nhưng khiến nó kinh hãi là loại năng lượng này giống như là trời sinh có thể áp chế được bản thân, nhìn về phía Diệp Thiên, Thạch Đầu Nhân cũng có cảm giác bị trói chân trói tay.
- ồ, thời gian nhập định của ta vẫn chưa đến một năm.
Diệp Thiên nghe thấy vậy lặng đi một chút, lần này nhập định hắn có tưởng tượng cũng không nghĩ là thời gian lại dài như vây, vì dựa theo, thuyết pháp mộc giản của Trương Tam Phong để lại trải qua mỗi thời kì, linh khí trên đảo lại giảm đi một chút, cái này thời gian liên tục đã được một năm rồi.
Còn lúc Diệp Thiên mới ở đây, linh khí bắt đầu thay đổi cũng chưa được bao lâu, bây giờ đã sắp kết thúc chứng tỏ mình ở đây tu luyện đối đa cũng được một tháng rồi.
Ý niệm đến đây Diệp Thiên liền yên lòng. Lúc này hắn mới chuyển thần thức vào trong quan sát chính cơ thể mình, hắn có thể cảm giác được linh mạch bên trong cơ thể mình không còn cái cảm giác bị áp chế lớn mà là vô cùng thoải mái.
- Ô? Sao lại thế này, tại sao lại không có âm dương đan điền?
Sau khi nhập thần thức vào đan điền trên mặt hắn chợt biến đổi, vì hắn phát hiện chính mình sau khi bước vào cảnh giới Tiên Thiên thì luôn tồn tại âm dương đan điền thế nhưng bây giờ lại biến mất không thấy, thay vào đó chính là một viên cầu màu vàng.
Viên cầu này dừng lại chính giữa đan điền của Diệp Thiên, xung quanh nó là đủ các loại màu sắc linh khí, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ cùng ở trong đó, màu sắc, ánh sáng tản ra không đồng nhất, giống như những ngôi sao vây chung quanh mặt trời vậy.
- Màu linh khí cũng phát sinh biến hóa?
Viên cầu màu vàng này vào trong đan điền đều biến linh khí chuyển thành một mày vàng nhạt, nuôi dưỡng kinh mạch của Diệp Thiên tuy loại thực khí này không có uy lực nhưng có trời mới biết thực lực của bản thân hắn đã tăng so với trước mười lần.
Còn bổn mạng phi kiếm của Diệp Thiên bay trên đan điền cũng có biến hóa, màu trắng biến thành màu vàng, hơn nữa còn nhỏ đi mấy phần nhưng Diệp Thiên có thể cảm giác được rõ ràng trong phi kiếm ẩn chứ một năng lượng đủ để hủy diệt khủng bố thiên địa.
- Thiên địa hậu kỳ, giả đan cảnh giới!
Trong lòng Diệp Thiên đã hiểu, hắn cẩn thận đọc qua chi chép của Trương Tam Phong, trong lòng không khỏi có chút kích động, ở giữa Kim Đan và Tiên Thiên Đại Lộ còn có một tầng cảnh giới thì chính là giả đan kì.
Giả đan kì có thể được gọi một nửa là kim đan, tu thành người của giả đan, trăm phần trăm có thể đến kim đan lôi kiếp, hơn nữa so với người đạo tiên thiên đỉnh phong, vượt qua lôi kiếp thì xác xuất thành công cao hơn nhiều.
Sau khi tiến vào giả đan kỳ, nếu không hấp thu linh khí thiên địa, lĩnh ngộ đạo lý không ngừng nhắc đến luyện nén giả đan, lúc lượng đan thay đổi tiếp tục biến hóa thành hóa chất thì hết sức tiến lên kim đan lôi kiếp, chỉ cần có thể vượt qua lôi kiếp như vậy con đường tu thành kim đan đại lộ rồi.
Đinh Hồng năm đó chẳng qua chỉ là đỉnh cao của cảnh giới kim đan, sở dĩ ông ta chần chừ không dám tiến đến lôi kiếp cũng bởi vì không có hình thành giả đan, nếu khi đó có giả đan cho dù là lôi kiếp cũng có thể thoát nguyên thần không đến mức rơi vào kết cục tử vong.
- Ngay cả kim đan đỉnh lại có thể thế nào? Không nhập vào cảnh giới nguyên anh thì vẫn không thể dời khỏi được chỗ này.
Diệp Thiên vừa mới vui mừng, bỗng nghĩ tới chuyện của Trương Tam Phong sự vui mừng tiêu tan hết, suy tính từ Trương Tam Phong chỉ có thể đạt tới nguyên anh kì, có thể xe rách không gian, chạy ra ngoài tù trận pháp.
Còn Diệp Thiên lúc này là giả đan kì, khoảng cách đến nguyên anh còn mờ mịt, lúc này hắn không khỏi nản lòng, một cảm xúc ảnh hưởng đến nội tâm của hắn tăng cấp vui cùng không còn, đúng lúc đó thực khí trong cơ thể Diệp Thiên trở lên hỗn loạn, tân thần hắn không khỏi hoảng hốt.
- Trương Tam Phong không ra được, không có nghĩa là Diệp Thiên cũng không ra được, vận mệnh của ta nhất định ta phải tự nắm chắc trong tay.
Đột nhiên, một cảm giác mát phát ta trong nội đan kích thích làm Diệp Thiên rùng mình trong lòng hắn tỉnh lại, người tu đạo nếu tâm trí không kiên định thì đừng nói là cảnh giới nguyên anh chứ e rằng ngay cả kim đan lôi kiếp cũng không thể vượt qua được.
- Vừa rồi là tiếng gì làm mình thức tỉnh?
Diệp Thiên hít một hơi thật sâu, áp chế thực khí trong cơ thể hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thạch Đầu Nhân.
- Đúng là những mãnh thú rất lợi hại, lúc sắp chết phát ra âm thanh kia.
Thạch Đầu Nhân nhìn ra phía bờ biển, nó trải quan mấy lần thay đổi linh khí, sau mỗi lần đó đều khiến nó cố gắng chạy khỏi chỗ này nhưng dường như không có một người nào, không có một vật nào có thể thành công.
- Nhất định là đại yêu của kim đan hậu kì!
Âm thanh phát ra có thể khiến cho Diệp Thiên có cảm giác tim đập nhanh, ngoài thượng đỉnh cấp của đảo này ra thì không còn cách giải thích nào khác.
Thu hồi tâm thần, Diệp Thiên nhìn về phía Thạch Đầu Nhân nói:
- Ta cần một ít linh thạch, ngươi có ý kiến gì không?
- Ngươi... ngươi đừng có cầm đi.
Thạch Đầu Nhân khổ sở, Diệp Thiên hỏi nó như vậy ngay cả ý kiến nó cũng không nói lên lời, vốn có thể mượn đại địa chi lực để dọa Diệp Thiên nhưng thậm chí cảm giác dũng khí lúc này Diệp Thiên dường như cũng vượt qua nó.
- Yên tâm đi, ta chỉ cần một ít là đủ rồi.
Sau khi tiến vào giả đan, Diệp Thiên cũng biết cho dù là mình dùng tất cả linh mạch luyện hóa thì cũng không thể đột phá được cảnh giới nguyên anh, bởi vì hắn cảm giác được là không đủ, đây cũng không phải là thiên khí nhiều hay không.
Đưa tay vào linh mạch 100m bốc ra từng khối, Diệp Thien nói như vậy, hắn chỉ lấy hơn 30 khối chất lượng tương đối cao cũng không có ảnh hưởng nhiều đến linh mạch.
- Đa tạ, sau này ta sẽ trở lại thăm ngươi!
Cất linh thạch vào trong túi bên hồn, Diệp Thiên sải bước hắn biến mất ngay tại chỗ, lúc xuất hiện đã đi đến bên Thạch Đầu Nhân.
- Ngươi đừng đến thăm ta, lại đến thăm ta một lần, chỗ ta sinh ra cũng không có.
Thạch Đầu Nhân thấy buồn cười vì câu nói của Diệp Thiên, mặc dù nói có chút tinh quái nhưng cũng đáng yêu hơn con người.
- Được, sau này không hẹn.
Diệp Thiên cười to, tiếng cười vang cả vùng núi, người cũng đã xa ngàn dặm, sau khi dung hợp thuộc tính linh khí Diệp Thiên phát hiện hắn không hiểu ngũ hành độn pháp, chí cần có linh khí ngũ hành tồn tại hắn cũng có thể tự do quay lại.
Thạch Đầu Nhân chạy một mạch hai ngày, độn thổ, sau hơn một tiếng Diệp Thiên đã ra tới ngoài rừng rậm, nhưng hắn mới phát hiện đã bị mộc tiêu ở nơi này phát hiện.
- Sao người đi lâu vậy? Có phải ngươi là đá rồi không?
Diệp Thiên không giống quỷ sơn, mộc tiêu với hắn tràn đầy cảm tình, nó linh tính không có trao đổi với bất kì vật nào trừ mẹ cổ thụ của nó, trong đáy lòng nó đương nhiên Diệp Thiên là người thân cận nhất.
- Sau này không có việc gì cũng không cần đánh nhau với nó, dời khỏi nơi này, ngươi không phải là đối thủ của nó.
Diệp Thiên nén cười mộc tiêu nói:
- Ta muốn đi, sau này sẽ trở lại thăm ngươi, sau khi ngươi luyện hóa được thứ này, gặp được Thạch Đầu Nhân cũng không phải sợ nó nữa.
Ngũ hành tương sinh, mộc khắc thổ, nếu mộc có thể luyện hóa thuộc tính linh thạch như vậy có tiếp xúc cũng không bị nó xâu xé, trái lại chẳng qua là Diệp Thiên không quá thân mật với Thạch Đầu Nhân thì hắn cũng sẽ không cho nó linh thạch thuộc tính mộc.
- Ngươi muốn đi?
Một cây dây quấn viên đá lên, vẻ mặt nó lộ ra vẻ không muốn, hơn 10 cái dây khác nhẹ nhàng đụng vào người Diệp Thiên .