Thiên Tài Tướng Sư

Chương 517: Chương 517: Giải Thạch (Thượng)






- Tiểu thúc, đi thôi, giao dịch xong thì đừng ngây ra chỗ này !

Chứng kiến bộ dáng đó của Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc thật muốn giả vờ không biết hắn, mua về hai khối nguyên liệu mà chó chẳng thèm, thế nhưng lại giống như được lợi, chuyện này nếu truyền đi ra, chỉ sợ châu báo Tả Thị ở Hồng Kông lại sẽ nổi danh .

Phải biết rằng, nguyên liệu 1414 bởi vì giống phần nào đó từ cơ thể người ra, lần giao dịch Myanmar này vận khí cực cao, hoặc là có người không biết lần này nguyên liệu bán ra giá cao nhất là bao nhiêu, nhưng không ai chưa từng nghe qua có một khối nguyên liệu như vậy.

- Hi Quốc, tìm người đem hai khối nguyên liệu này đi, đều đưa về Hồng Kông đi!

Nghe được lời của Liễu Hi Quốc, Diệp Thiên đứng dậy, nhìn chung quanh một cái, giảm thanh âm thấp xuống dặn dò:

- Vận chuyển đến máy bay tư nhân của Đường Văn Viễn đi, đi con đường khác tôi không yên tâm.

Myanmar gần đây tình hình chính trị rất là không ổn, những nơi quân đội và chính phủ có thể khống chế cũng giới hạn ở Ngưỡng Quang và Dehler, nếu vạn nhất trên đường khuân vác mà nguyên liệu bị mất đi, Diệp Thiên thật sự là khóc không ra nước mắt .

- Những thứ này chúng ta mang về sao?

Liễu Hi Quốc nghe vậy nở nụ cười khổ, nhìn thoáng qua hai khối nguyên liệu kia, nói:

- Tiểu thúc, hai khối nguyên liệu này, thúc cắt ở chỗ này là được, còn cần mang về Hồng Kông?

Tới tham gia giao dịch Myanmar, các thương nhân nói chung, nếu mua nguyên liệu bán đổ đặc biệt quý, vì thận trọng phần lớn đều đưa về quốc nội rồi tiến hành giải thạch, vì thế không tiếc tốn tiền vận chuyển cao.

Nhưng đối với nguyên liệu biểu hiện thông thường, bọn hắn thường thường cũng sẽ giải thạch tại hiện trường. Còn có một số thương nhân đầu cơ trục lợi, giải thạch giải trướng liền trực tiếp bán ra tại hiện trường, đây cũng là nguyên nhân giới giải thạch truyền lưu nhiều chuyện.

Đương nhiên, những chuyện này thông thường đều là người nào đó mua nguyên liệu giá thấp, đổ thắng lớn, trong vòng một đêm trở thành tăng ngàn vạn lần, nhưng người đổ thạch táng gia bại sản cũng sẽ bị mọi người quên lãng. Dần dần biến mất trong hội cược thạch.

- Giải thạch tại hiện trường?

Diệp Thiên nghe vậy có chút do dự, dù sao hắn đã biết Phỉ Thúy trong nguyên liệu của hắn không tệ, cũng không muốn hấp dẫn mọi người chú ý ở trong này. Hơn nữa, Diệp Thiên chính là thầy phong thuỷ, cũng không phải sư phụ giải thạch giống như lão Ngô.

Nhưng Liễu Hi Quốc nói cũng có lý, khối nguyên liệu kia chỉ có bảy tám chục ki-lô-gam còn dễ nói, mang theo cũng không khó khăn, nhưng nó nặng mấy trăm cân thì khuân vác có chút phiền phức, chỉ sợ đến lúc đó phải dùng xe nâng trong sân bay.

- Hắc hắc. Tôi nói này, chàng trai, cậu thật đúng là thích giải khối nguyên liệu này?

Diệp Thiên đang do dự, vị Ngô sư phụ không biết từ nơi này xông đến, liếc mắt một cái thấy khối nguyên liệu trên xe nâng, không khỏi cười nói:

- Người trẻ tuổi, cậu thật đúng là có ý, nhưng khối nguyên liệu này cũng không lo bời thường nhiều, mấy trăm đôla mà thôi. Coi như là giao học phí thôi!

- Ôi. Lão Ngô, ông nói cái gì đó? Vị này là trưởng bối của tôi, tôi kêu thúc thúc, nói chuyện với anh ấy, ông chú ý một chút.

Diệp Thiên cũng không có ý kiến gì đối với xưng hô của lão Ngô, nhưng Liễu Hi Quốc không đồng ý, cha vợ hắn có địa vị cao ở Hồng Kông, là sư đệ của cha vợ, Diệp Thiên há lại có thể để một sư phụ giải thạch như vậy khinh nhục ? Ngay cả vị đứng ở bên cạnh hắn kia cũng không được!

- Cái... Cái gì? Liễu... Liễu tổng. Cậu nói cậu ta là trường bối của cậu?

Lão Ngô bị lời nói của Liễu Hi Quốc làm hoảng hồn, nhìn thấy Liễu Hi Quốc gật đầu xác nhận, vội vàng nói:

- Xin lỗi, vị tiên sinh này, lão Ngô tôi quả là miệng thối, ngài ngàn vạn lần đừng trách móc!

Nếu Diệp Thiên là vãn bối Tả gia, lão Ngô còn có thể lên mặt ở trước mặt hắn. Nhưng hắn không ngờ là trưởng bối của Liễu Hi Quốc, lão Ngô xưng hô cũng có chút bất kính.

Phải biết rằng, lực ảnh hưởng của châu báu Tả Thị ở Hồng Kông chỉ là bình thường, nhưng trước mặt liên quan đến Tả Gia Tuấn, nếu người nào đó làm hắn giận, hoàn toàn không cần tự mình đối phó, chỉ cần để tin tức lộ ra, chỉ sợ người nọ sẽ phải chịu nhiều chèn ép ở Hồng Kông, rất nhiều người muốn nịnh bợ Tả đại sư.

- Ha ha, lão Ngô là người như vậy, không có gì ý xấu.

Khi lão Ngô giải thích với Diệp Thiên, đứng ở một bên, Trịnh Đại Quân mày nhảy dựng, trong óc của hắn nhất thời nghĩ tới một người, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, nói tiếp:

- Vị này hẳn chính là Diệp tiên sinh? Tôi từng nghe Văn sinh nói về ngài.

- Văn sinh? Văn Loan Hùng?

Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, có chút chần chừ nói:

- Tôi không quen thuộc anh ta lắm, còn có nói chuyện gì khác không ?

Diệp Thiên không thích người sau lưng đàm luận đúng sai, Văn Loan Hùng dám đem chuyện của hắn nói lung tung, điều này làm cho chút thiện cảm của Diệp Thiên đối với Văn Loan Hùng cũng không còn .

- Không, không có gì, Diệp tiên sinh giải thạch ở Hồng Kông giải ra một khối Phỉ Thúy Đế Vương Lục thượng hạng, trong ngành chính là không người nào không biết, không người không hiểu.

Trịnh ĐẠi Quân cũng không dám đắc tội trước mặt thanh niên này, trong hội giải thạch ở Hồng Kông, người nào không biết Tả đại sư có một người tiểu sư đệ tuổi còn trẻ?

Hơn nữa tiểu sư đệ này tính tình hơi tàn nhẫn, ở Hồng Kông có vài ngày liền đắc tội một ông chủ giới giải trí, nhưng khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là, ông chủ Hoa thà rằng chảy nước mắt đuổi đi đạo diễn xuất sắc nhất của mình, cũng không dám đắc tội người thanh niên này.

Nhưng Diệp Thiên đã rời Hồng Kông, rất nhiều người biết chuyện này, lại chưa từng gặp qua Diệp Thiên.

Trịnh gia cũng là phú hào ờ Hồng Kông, tài sản thậm chí ở trên cả Văn Loan Hùng. Trịnh Đại Quân, là con cháu Trịnh gia, đối việc này đương nhiên hiểu biết rất rõ ràng. Lúc trước, chuyện truyền kỳ về đạo diễn kia, hắn đã cảm thấy có chút tò mò rồi.

- Ha ha, ông nhận lầm người rồi, tôi nhưng chưa từng giải thạch, lần này cũng là lần đầu tiên.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, tục ngữ nói người đời thường sợ nổi danh, hắn không muốn có tiếng trong giới cược thạch, lập tức lên tiếng chối, chuẩn bị xoay người rời đi.

Nhưng Diệp Thiên còn chưa đi được hai bước, phía sau liền truyền lại thanh âm của Liễu Hi Quốc.

- Tiểu thúc, nguyên liệu này, thật sự cần đem lên máy bay sao? Vậy khẳng định ngày mai chúng ta đi không được, còn có những thủ tục cần làm...

Dưới sự can thiệp của quân đội và chính phủ, xuất nguyên liệu đi rất nghiêm khắc, phàm là những thứ không phải Phỉ Thúy mua ở Myanmar, thống nhất bị coi là buôn lậu, cho nên thủ tục xuất quan rất là rườm rà, nếu đem giải, riêng lấy đi Phỉ Thúy bên trong, dễ dàng hơn xa so với mang theo nguyên thạch.

- Sao? Phiền toái như vậy?

Nghe xong Liễu Hi Quốc giải thích, Diệp Thiên nhíu mày, nói:

- Vậy cứ giải ra Phỉ Thúy rồi mang đi, Hi Quốc, anh liên hệ lão Đường bên kia, để cho ông ta báo với phi cơ, buổi tối trở về chúng ta liền đi!

Chuyện ở Ma Quỷ sơn đã qua vài ngày , Diệp Thiên cũng sợ chuyện phát sinh, có thể sớm rời đi một khắc là tốt một khắc. Còn về phần nguyên thạch giải ra Phỉ Thúy sẽ tạo thành náo động, hắn không rảnh bận tâm , mà giao dịch mỗi ngày đều có người giải ra Ngọc Thạch thượng hạng, Diệp Thiên đổ trướng hai khối, hẳn là cũng không coi là hiếm lạ ?

- Được, chúng ta đi giải nguyên liệu, sau đó đi về khách sạn thu dọn đồ, trực tiếp đến sân bay!

Liễu Hi Quốc gật gật đầu, Diệp Thiên là trưởng bối, sắp xếp của hắn đương nhiên là phải nghe theo, may mà mình vừa mua nguyên thạch cũng đã làm thủ tục gửi vận chuyển quốc tế, chỉ cần đơn giản thu dọn đồ một chút là được.

Hơn nữa Liễu Hi Quốc cũng không xem trọng 2 khối nguyên liệu này, phỏng chừng cũng chỉ là mấy đao là xong, coi như cho Tiểu sư thúc của mình giải nghiện.

- Diệp tiên sinh, không biết chúng ta có thể đi theo xem một chút hay không?

Trịnh Đại Quân nghe được Diệp Thiên muốn giải thạch, trong lòng không khỏi rung động.

- Không thể...?

Diệp Thiên tức giận đáp một câu,

- Chân trên người anh, anh muốn đi theo tôi có biện pháp ngăn sao?

- Ha ha, Diệp tiên sinh hay nói giỡn .

Trịnh Đại Quân khẳng định Diệp Thiên chính là người khiến Văn Loan Hùng và ông chủ Hoa đồng thời phải kinh ngạc. Lập tức đi theo sau hai xe nâng, hướng đến khu giải thạch bên ngoài hội trường.

Phía sau có châu báo Trịnh thị hậu thuẫn, Trịnh Đại Quân trong giới giải thạch cấp bậc rất cao, thấy hắn cảm thấy hứng thú đối với hai khối nguyên liệu phẩm chất cùng vô cùng tệ như thế, một số người cũng sôi nổi đi theo, vốn là những ngày giao dịch cuối cùng, trong này người nhàn rỗi cũng không ít.

Khu giải thạch cách đó không xa, một loạt bảy tám máy giải thạch được đặt ở nơi đó, ở bên cạnh máy giải thạch, còn có rất nhiều như là máy mài, công nhân phụ giúp… có những vật nhỏ Diệp Thiên thậm chí không biết tác dụng là gì, so với hắn ở Hồng Kông nhìn thấy đầy đủ hơn rất nhiều.

Sau khi yêu cầu một máy giải thạch, Liễu Hi Quốc nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi:

- Tiểu thúc, thúc cần giải khối nào trước ?

Diệp Thiên đáp:

- Khối lớn ấy, giải nó trước tiên đi!

Kỳ thật trong lòng Diệp Thiên cũng rất tò mò, nguyên liệu này chứa linh khí rốt cuộc là Phỉ Thúy hay là khoáng vật khác, dùng thứ này bày trận chuyển hóa linh khí, tin rằng Tụ Linh Trận của tòa nhà kia hiệu quả còn tốt hơn vài phần.

- Được!

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Liễu Hi Quốc cũng không còn nói vô nghĩa, trực tiếp cho xe nâng chạy đến bên cạnh máy giải thạch, mời đến bảy tám nhân viên, hợp lực đem khối nguyên thạch xấu xí mang lên máy giải thạch.

- Để tôi!

Thấy Liễu Hi Quốc muốn gia cố nguyên thạch, Diệp Thiên đi tới, bánh răng hợp kim của máy giải thạch là cố định, chỉ có thể di động nguyên thạch phía dưới đến xác định phương vị muốn cắt, hắn đương nhiên không thể để cho Liễu Hi Quốc đem vị trí có ngọc lên trên.

- Tảng đá như vậy còn muốn vẽ tuyến tìm vị trí sao?

- Đúng, nguyên liệu 1414 tồi như vậy, nếu có thể cắt ra Phỉ Thúy, lão Vương tôi sẽ làm thịt tất cả đá vụn!

- Cẩn thận nói mạnh miệng quá đấy, không nhìn thấy Chu Đô không nói lời nào sao, nói không chừng trong khối nguyên liệu này thực có cái gì đó.

Chứng kiến Diệp Thiên cố định vị trí nguyên liệu trên bánh răng hợp kim, người bên cạnh không biết thân phận Diệp Thiên, nhất thời nói trào phúng, nguyên liệu này bị tất cả mọi người cho là phế liệu . Nếu quả thật có thể giải ra Phỉ Thúy, vậy chỉ có thể nói người tham gia giao dịch Phỉ Thúy Myanmar lần này đều là mắt bị mù.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.