Người thường thì phải đi hơn nửa ngày đường, thế mà hai người chỉ mất hơn 1 tiếng đồng hồ đã đến rồi, nhìn thấy sương mù đang bốc lên ở phía trước, Diệp Thiên cùng Hồ Hồng Đức cùng dừng chân lại.
Đây là 1 hẻm núi dài đến hơn 1000 mét, trong khe núi 1 làn sương mù xám xịt dày đặc, ở chỗ mặt đất có tuyết và sương mù ướt đẫm kia có chút hơi bẩn.
- Lớp sương mù này hơi kỳ quái, theo như lý thuyết, sương mù bình thường đều xuất hiện ở Lĩnh Nam mưa nhiều, thế mà tại sao ở đây cũng có?
Trong núi Mao Sơn cũng có khí độc tồn tại, Diệp Thiên hồi còn nhỏ đã từng đi lạc vào, chỉ có điều khí độc ở đó không nhiều lắm, chỉ khiến cho cậu bị bệnh mấy ngày mà thôi.
Khí độc là do sau khi những động thực vật ở rừng rậm nguyên sinh phân hủy tạo thành, nguyên nhân chủ yếu là không có con người xử lý xác chết động thực vật nên chúng biến thành khí độc, thế nhưng ở miền bắc này là cực kỳ hiếm thấy.
- Đây chính là Hắc Long Đàm rồi, Diệp Thiên, cậu có thể cảm ứng được bọn Mạnh Hạt Tử đang ở nơi nào không?
Nhìn thấy lớp sương mù tối tăm mờ mịt trước mặt kia, sắc mặt Hồ Hồng Đức có chút trang nghiêm, núi Trường Bạch có rất nhiều chỗ người thường không thể đi vào, Hắc Long Đàm là 1 trong những nơi đó.
Trước kia, vào thời kỳ Hồ Hồng Đức còn săn bắn, từng đuổi theo 1 con lợn rừng mà chui đến chỗ sương mù này, chỉ có điều chẳng đến mấy phút sau, lợn rừng như mấy con ruồi muỗi bị bắn vọt ra, lớp lông da dày thế mà bị thối rữa hết.
Kể từ đó, Hồ Hồng Đức đã liệt Hắc Long Đàm này vào vùng cấm, hơn nữa chỗ lối vào khe núi đối diện này dựng 1 tấm biển cảnh báo nguy hiểm.
- Bọn họ ở phía trước cách chúng ta khoảng 5 dặm, chắc là có 4, 5 người!
Diệp Thiên cầm đồng tiền ra bói 1 quẻ, có lẽ là có duyên tiếp cận đối phương, quẻ này của cậu càng ngày càng rõ.
- Từ đó mà muốn lên núi, nhất định phải đi qua Hắc Long Đàm, bọn người Mạnh Hạt Tử đến đó làm gì nhỉ?
Hồ Hồng Đức nghe vậy nhíu mày, xem tuyến đường đám người Mạnh Hạt Tử đi, hình như là đến Hắc Long Đàm, nơi này là cấm địa nổi tiếng trong núi Trường Bạch, ông cũng có chút không hiểu ý định của Mạnh Hạt Tử là gì.
Diệp Thiên khoát tay, nói:
- Lão Hồ, quản nhiều như vậy làm gì, chi bẳng bắt bọn chúng lại tra hỏi thì khác biết.
- Uh, ở sườn núi có con đường nhỏ, chúng ta qua đó đi!
Hồ Hồng Đức gật gật đầu, con đường nhỏ này cực kỳ khó đi, ngoại trừ ông và Diệp Thiên ra, cho dù là Mạnh Hạt Tử biết được, hắn ta cũng không thể đi được.
Nói là con đường nhỏ, chẳng qua là ở sườn núi có 1 khe hở nhỏ, hẹp đến mức chỉ đủ 1 người qua, hơn nữa có chỗ còn bị gãy khoảng 2, 3 mét, thêm nữa, chỗ tuyết động, người thường chắc là đứng cũng không vững.
Phía dưới khe hở này, chính là vách núi đen ngòm cao 50, 60 mét, nhìn xuống phía dưới là khí độc mịt mờ, ngay cả Diệp Thiên cũng cảm thấy hơi run sợ, ở đây ngộ nhỡ ngã xuống, cho dù là không chết, sợ là cũng bị trúng độc mà chết.
Lúc này Diệp Thiên cũng phải rất cẩn thận, khi nãy đi đường còn thoải mái, chân như mọc rễ, mỗi bước đi đều cực kỳ cẩn thận, sau khi đi hơn nửa tiếng đồng hồ, 2 người mới qua khỏi khe núi.
Quay đầu lại nhìn đoạn đường mình vừa đi, Diệp Thiên chỉ cảm thấy tinh thần mỏi mệt, trên đầu Hồ Hồng đức cũng toảt mồ hôi to bằng hạt đậu, bộ dạng kia nhìn còn chật vật hơn cả Diệp Thiên.
- Lão Hồ, nghỉ thôi, đến nước cũng chưa uống ngụm nào kìa!
Diệp Thiên cầm ra 1 chai nước ra, vừa định uống nước thì phát hiện nước trong chai đã đóng thành băng hết rồi.
- Diệp Thiên, đừng có ăn thứ tuyết đấy, cẩn thận có độc đấy!
Nhìn thấy diệp Thiên bốc tuyết trên đất đưa vào miệng, Hồ Hồng Đức chặn tay cậu lại, đem bình rượu lại cho Diệp Thiên.
- Lão Hồ, Bọn họ hình như vẫn chưa di chuyển , ông có muốn bày bẫy không?
Uống 1 hớp rượu, hơi thở của Diệp Thiên cũng bình thường lại.
Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, nói:
- Không có ích đâu, Mạnh Hạt Tử sống mấy chục năm trong núi rồi, mấy cái bẫy này cũng không có tác dụng với hắn ta đâu.
Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua vùng núi rậm rạp phía xa xa, thản nhiên nói:
- Vậy sống chết phó mặc cho ông trời đi, ông cẩn thận chút, súng đạn không có mắt, đến lúc đó tôi cũng không cứu được ông đâu!
Giang hồ ân oán giang hồ, đã ra tay phá giải được thuật pháp của Mạnh Hạt Tử, Diệp Thiên cũng cũng không có ý định hóa giải gì nữa. Vì không muốn để lại mối họa sau này cho mình, Mạnh Hạt Tử nhất định phải ở lại trong núi.
- Cậu mới phải cẩn thận đấy, nếu xảy ra chuyện gì, tôi cũng không có cách nào nói lại với tiểu Vu đâu.
Được Diệp Thiên, 1 tên tiểu tử căn dặn, Hồ Hồng Đức lập tức cảm thấy toàn thân không được tự nhiên lắm, ông nói thế nào cũng là người đã từng giết quỷ, cũng phải mạnh hơn Diệp Thiên nhiều chứ?
- Đúng rồi, đừng ra tay quá độc ác, đi theo mấy người Mạnh Hạt Tử bắt họ lại là được rồi, tôi có chuyện muốn hỏi cho rõ ràng!
Hồ Hồng Đức tuy rằng không nói đến việc tuân thủ pháp luật, nhưng cũng không muốn sát hại người vô tội, ông lúc này sợ Diệp Thiên tuổi trẻ khí mạnh, ra tay giết người không tha.
Hồ Hồng Đức đã từng thấy Diệp Thiên, Niết Tuyết Đoàn bắt chim, Tuyết Đoàn dồn khí, trực tiếp làm vỡ nát nội tạng của con Phi Long đó, nếu như đánh vào đầu, tuyệt đối 1 chiêu đó có thể đoạt mạng.
- Tôi biết, chúng ta cứ đi về phía trước, tìm 1 chỗ đợi bọn họ đi!
Diệp Thiên gật gật đầu, cậu vốn tu hành Đạo gia, tuy rằng không kiêng kị sát khí, nhưng sát khí cậu tích tụ đã rất nhiều, cũng muốn hóa giải bớt đi, cậu cũng không muốn vô duyên vô cớ mà ra tay giết người.
Hồ Hồng Đức quan sát xung quanh, nói:
- Không cần tìm, ở ngay chỗ rừng trong cửa động này là được, đến lúc đó súng cũng không có tác dụng đâu!
Bên ngoài khe hẹp là 1 khu rừng có diện tích khá lớn, kéo dài phải đến mấy nghìn mét, tuy rằng là mùa đông, cành lá đã rụng hết, nhưng nhìn qua vẫn cảm thấy rất hùng vĩ.
1 tảng đá to như vậy, đừng nói là mấy người Mạnh Hạt Tử, mà cho thêm mấy trăm người nữa nhìn không chớp mắt, lập tức cũng có thể hóa giải số lượng người đông của đối phương đó.
- Nhanh chút nào, đi thôi, muốn chết ở đây phải không?
Mạnh Hạt Tử bất đắc dĩ nhìn mấy người vừa mới cơm no rượu say xong, ngã trái ngã phải nằm trên mặt đất, hắn ta lúc này thực sự hối hận vì đã đưa bọn họ lên núi.
Hơn 2 giờ chiều cũng đã đến nơi rồi, nhưng mà mấy người không nên ăn cơm xong mới lên đường, ăn cơm thì ăn cơm, đằng này lại uống cả rượu, nên tới lúc này mới hơi tỉnh tỉnh.
Mắt thấy mặt trời đã sắp lặn rồi, nhiều độ cũng giảm xuống hơn 10 độ, nếu không đến nơi ẩn thân, sợ là mấy người Mạnh Hạt Tử sẽ không chống đỡ được, cũng không biết trong đầu mấy người này nghĩ cái gì nữa?
Quách Tử Sâm châm 1 điếu thuốc lá, cười cười nói:
- Mạnh gia, nghỉ 1 chút đi, ông không phải nói là còn vài dặm nữa sao, chúng ta nghỉ 1 lát lấy sức rồi hẵng đi tiếp có được không?
Mấy người Quách Tử Sâm, ở vùng núi Trường Bạch này cũng có tiếng là ham ăn biếng làm, nếu không thì đã không làm nghề săn trộm buôn lậu này rồi, đến hôm nay, ra khỏi núi gần 1 tuần, tinh thần và thể lực bọn họ sớm đã mệt mỏi.
- Không được, bây giờ phải đi, ta cảm thấy có gì không ổn!
Mạnh Hạt Tử lắc đầu, lần này cũng không nhân nhượng mấy người đó nữa, mặt lạnh lùng núi:
- Các người nếu không đi thì ở lại đây đi!
- Được, được, Mạnh gia, ông đừng nóng, chúng tôi đi là được chứ gì?
Nghe thấy Mạnh Hạt Tử nói vậy, mấy người đành phải đứng dậy, bỏ bọn họ lại đây, thì cũng chỉ có 1 kết cục, đó là chết mà thôi!
Hình như sau núi không có đường, nhờ ánh chiều tà , Mạnh Hạt Tử xem xét 1 vài kí hiệu trên cây, đưa mấy người đó xuyên vào rừng.
Ngày tại lúc định đi ra khỏi cánh rừng, mí mắt Mạnh Hạt Tử đột nhiên nháy mạnh, cảm thấy rối loạn, vội vàng dừng chân, hạ thấp giọng quay đầy lại hô:
- Đợi 1 chút!
- Ông Mạnh, làm sao vậy? ông không phải nói là qua khỏi cảnh rừng này là đến à?
Quách Tử Sâm không hiểu nhìn về phía Mạnh Hạt Tử.
Trên đường đi Mạnh Hạt Tử mặt múi hiên lành, nay đột nhiên thay đổi, tát 1 cái đau điếng vào đầu Quách Tử Sâm, mắng:
- Con mẹ mày, nói nhỏ chút thôi.
Mạnh Hạt Tử nổi cơn tam bành, khiến cho mấy người này đều sững cả người, Quách Tử Sâm cúi đầu, trong mắt tràn đầy sự oán hận, trong lòng có ý định sau khi rời núi nhất định sẽ xử lý tên Mạnh Hạt Tử này.
Mạnh Hạt Tử lúc này làm sao có thể quản được suy nghĩ của Quách Tử Sâm, sau khi hắn giấu mình sau 1 cây đại thụ, ánh mắt nhìn vào khoảng không trong khe núi, la lớn:
- Hồ lão đại, nếu đã đến đây, thì đừng trốn nữa, ra đi!
Rất nhiều động vật khi đối diện nguy hiểm, đều có phản ứng cực kỳ nhạy bén, giống như là con kiến khi gặp động đất sẽ chuyển nhà, chó gặp nguy hiểm sẽ sủa cuồng vậy.
Giác quan thứ 6 loài người yếu hơn nhiều so với loài vật, nhưng người luyện đạo và học võ, có thể kích hoạt tiềm năng này của thân thể, thì sẽ có được năng lực này.
Mạnh Hạt Tử tuy rằng kế thừa thuật phát Tát Mãn không trọn vẹn, hơn nữa cũng không ai chỉ dạy, nhưng thường xuyên cầu thần, hơn nữa trên người cũng được truyền lại không ít linh khí, đối với việc cảm ứng những nguy hiểm thế này, cũng vượt xa hơn người bình thường.
- Ra đi… ra đi.
Giọng nói Mạnh Hạt Tử truyền xa ra ngoài, vang từng đợt vào bên trong khe núi, làm rung động tuyết trên những cây cổ thụ không ngừng rơi xuống lả tả.
- Mạnh gia? Hồ… Hồ Hán Tam đuổi đến đây rồi à?
Mạnh Hạt Tử mới hét ra, mặt mày mấy người Quách Tử Sâm lập tức trắng bệch, bọn họ từng được Hồ Hồng Đức thu nhận, từ trong lòng cảm thấy sợ sệt.
- Mạnh Quảng Đức, hai nhà chúng ta mấy đời thân nhau, vì sao lại giết hại cháu gái của ta? Cho lão Hồ ta 1 lời giải thích đi?
Không đợi Mạnh Hạt Tử mở miệng, trong khe núi chợt vang lên tiếng của Hồ Hồng Đức, Diệp Thiên cũng không ngờ tới, Mạnh Hạt Tử có thể cảm nhận được tung tích của bọn họ, cuộc mai phục này lại biến thành cuộc đối đầu.
Mạnh Hạt Tử đảo mắt, lớn tiếng trả lời:
- Ông nói cái gì? Hồ lão đại, tôi nghe không rõ, có việc gì thì đứng ra nói chuyện đi!
Vừa với nói chuyện, Mạnh Hạt Tử vừa đem khẩu súng trường trong tay nhẹ ngàng tiến lên 5, 6 bước, sau đó quay đầu nhỏ giọng nói:
- Đợi cho Hồ Hồng Đức thò đầu ra, thì toàn bộ đều hướng vào ông ta nha!