Thiên Tài Tướng Sư

Chương 182: Chương 182: Giang Tương phái






- La đại sư, Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, không ra nước ngoài bao giờ, nhưng cậu ấy cũng là người có bản lãnh thật sự, tại thành Bắc Kinh này, rất nhiều người đều biết cậu ấy...

Diệp Thiên là người Cao Tiền Tiến mang đến, La đại sư nói Diệp Thiên, tương đương cũng là không nể mặt mũi Cao Tiền Tiến, khi thanh âm của La Trí chưa dứt, Cao Tiền Tiến đành đứng ra dàn xếp.

- Đúng vậy, La tiên sinh, anh tính toán với trẻ con làm cái gì? Tiểu Diệp chẳng qua chỉ cảm thấy tò mò đối với việc thu phí nghề này ở nước ngoài, không có gì lớn...

Đường Văn Viễn lần này tới Bắc Kinh, kỳ thật cũng mong gặp Diệp Thiên, cũng không muốn làm cho hắn quá mức khó chịu, lập tức nói:

- Diệp Thiên, La đại sư là cao nhân đương thời, xem bói- tướng thuật - phong thuỷ … không gì không giỏi, tìm anh ta xem tương lai, chính là rất phù hợp!

Đường Văn Viễn chìa một bàn tay, giơ trước mặt Diệp Thiên, tay kia cũng đang giơ ra.

- Năm vạn?

Diệp Thiên hỏi, giá này cũng không cao chứ? Xem ra kẻ lừa đảo này cũng không phải quá tham lam.

- Hừ! Ếch ngồi đáy giếng...

Diệp Thiên nói chưa dứt, trong miệng La đại sư liền phát ra một tiếng hừ lạnh.

- Là mười vạn, hơn nữa là Đô-la!

Đường Văn Viễn cười khổ một tiếng, mình thì không sao, nhưng La đại sư càng làm Diệp Thiên khó chịu, đợi lát nữa mình hỏi chuyện Diệp Thiên, cũng sẽ phiền toái.

- Cái gì? Mười vạn Đô-la?

Diệp Thiên trừng mắt thật lớn, xem ra hòa thượng nước ngoài quả nhiên là cá kiếm, thời gian trước chính mình mở công ty và chế định giá cả, xem bói đắt nhất cũng chỉ đến ba vạn, lão này ra giá so với mình cao mười mấy lần.

- Thấm vào đâu, ta thăm dò Thiên Cơ, vốn là ở làm việc nghịch thiên, thu một ít tiền tính cái gì?

Thấy Diệp Thiên kinh ngạc, La đại sư có chút khoái cảm, quả nhiên là quốc nội toàn dế nhũi, một bọn chưa thấy qua tiền nhiều.

- Nghịch Thiên Hành sự?

Nghe được lời của La đại sư, vẻ mặt Diệp Thiên nhìn hắn cổ quái, lão này toàn thân không có cho dù là một tia nguyên khí dao động, Diệp Thiên không biết hắn làm thế nào mạo phạm Thiên Cơ.

Phải biết rằng, bất kể là thầy tướng số xem bói hay là phong thuỷ, đều là lợi dụng thuật pháp gây rối loạn Thiên Cơ, từ đó mà giải thích, vị La đại sư này rất giỏi, nhưng Diệp Thiên thật sự không tin, chỉ cần há miệng, có thể nói được ba hoa chích choè, rối loạn Thiên Cơ.

Diệp Thiên từ năm tuổi đã bắt đầu học tập thuật pháp, đến giờ cũng đã mười lăm năm, lại được tổ sư truyền thừa, thông hiểu pháp thuật nghịch thiên.

Có thể nói ở trên thế gian, không người nào nghiên cứu thuật pháp thấu đáo hơn so với hắn, ngay cả Lý Thiện Nguyên - sống gần một trăm ba mươi tuổi cũng không thể, trước mắt vị La đại sư này giảng thuật pháp cho Diệp Thiên, không khỏi làm Diệp Thiên ngứa tai.

- Tiểu Cao, người không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy, lần sau cũng đừng có mang đến ...

Nhìn thấy Diệp Thiên cười lạnh, La Trí không biết vì sao áp chế không nổi cơn tức trong đầu, lẽ ra với tuổi tác và địa vị của hắn không nên cùng Diệp Thiên tính toán cái gì, nhưng quả nhiên là có bất đồng.

- Diệp lão đệ, cậu, ôi, hay là, cậu cứ nói chuyện với Đường lão gia trước đi?

Cao Tiền Tiến cũng không nghĩ tới Diệp Thiên đến đây, lại cùng La đại sư đấu khẩu, một người là đại sư chính mình trăm khổ mời đến từ nước ngoài, một người là tiểu huynh đệ mới quen, Cao Tiền Tiến cũng không biết như thế nào cho phải .

- Anh Cao, không ngại, em và La đại sư trao đổi hạ kinh nghiệm mà thôi.

Diệp Thiên cười nói, cũng không chịu rời đi, hắn vốn đang bận rộn, bị Cao Tiền Tiến gọi tới gặp đại sư gì đó, không nghĩ tới lại là cái bọn bịp bợm giang hồ.

Các ngành đều có quy định riêng, Diệp Thiên vốn cũng không muốn vạch trần hắn, nhưng kẻ lừa đảo này khinh người quá đáng, trước mặt truyền nhân Ma Y chính thống dám lên mặt ngang ngược chỉ trích, điều này khiến “Diệp đại sư” cũng không thể nhịn được nữa .

- Miệng còn hôi sữa, tôi và cậu có cái gì cần trao đổi ? Tiểu Cao, hôm nay tâm trạng không tốt, khó coi, chuyện giúp cậu xem bói một quẻ, ngày mai rồi nói sau!

La đại sư khinh thường đối với lời của Diệp Thiên, với hắn, Diệp Thiên tuổi nhỏ như vậy, chỉ sợ ngay cả mấy câu khẩu quyết trong nghề đều không thuộc đầy đủ, lại dám khiêu khích mình?

Làm đại sư, luôn cần có vài phần tư cách, hơn nữa bởi vì chính mình phát cáu, khiến vị kia Cao công tử kia bối rối chi nhiều tiền chút, như vậy là thủ đoạn rất hiếm có, La đại sư chính là ngựa quen đường cũ.

Quả nhiên, lời của La đại sư vừa nói ra, Cao Tiền Tiến sốt ruột, nén giận nói với Diệp Thiên:

- Diệp lão đệ, anh kêu cậu tới là gặp lão gia đây, cậu nói xem cậu cứ quấy rầy tôi là thế nào?

Nghe được Cao Tiền Tiến nói vậy, nụ cười trên mặt Diệp Thiên bỗng nhiên biến mất, ánh mắt nhìn thẳng Cao Tiền Tiến, nói:

- Anh Cao, lời này của anh lặp lại lần nữa? Em quấy rối anh à?

- Anh ... anh không phải có ý này, ôi, thế này là thế nào đây?

Không biết vì sao, đối mặt với ánh mắt Diệp Thiên, Cao Tiền Tiến cảm giác được tim đập nhanh, ánh mắt kia vài phần tương tự với người cha ở nhà, làm cho người ta không dám đối diện cùng với nó.

- Thôi, không sao, La đại sư, lên núi nhiều có ngày gặp hổ, ngài nên kiềm chế chút đi, tiền đã kiếm không hết, lòng dạ đừng quá hiểm độc ...

Diệp Thiên lắc lắc đầu đứng dậy, cũng không cùng trong phòng mọi người chào hỏi, trực tiếp đi ra ngoài.

- Đợi đã!

- Tiểu Diệp, dừng bước!

Hai giọng nói đồng thời vang lên, xuất phát từ Đường Văn Viễn và vẻ mặt vẻ giận dữ của La đại sư.

- Tiểu Diệp, có phải có cái gì hiểu lầm hay không?

Đường Văn Viễn còn muốn tiếp tục mua một món nhạc cụ của thầy tu từ tay Diệp Thiên, quả quyết không chịu để cho Diệp Thiên giận dỗi mà bỏ đi.

- Diệp Thiên phải không, cậu vừa rồi nói câu đó là có ý gì?

Từ năm tám tuổi đã bị một người trong nghề dẫn theo, từ quốc nội chạy ra nước ngoài, mười lăm tuổi liền một mình tự lập.

Tứ mười mấy năm qua làm người thầy tướng số chưa bao giờ thất thủ qua, hiện giờ danh dự lại bị một đứa trẻ con nghi ngờ, La đại sư cảm giác lòng tự trọng bị tàn phá mạnh mẽ.

Diệp Thiên quay đầu, cười híp mắt nhìn về hướng La Trí, nói:

- La đại sư, xin hỏi đích danh của ngài là cái gì? ! ! !

Đang nói đến danh hiệu, Diệp Thiên mạnh mẽ nói lớn ba chữ “Là cái gì”, giống như tiếng sấm nổ vang bên tai La đại sư.

Phật gia có Sư Tử rống, Đạo gia có “Cửu Tự Chân Ngôn”: “ Lâm binh đầu giả, giai sổ tổ tiền hành” ( vào trận, binh lính mới phải biết cân nhắc) , vừa rồi Diệp Thiên gào to một tiếng, chính là dùng “Binh”, nháy mắt đã chấn áp tâm thần La Trí.

- Nói mau, đích danh là cái gì? !

Diệp Thiên lại gào to một tiếng.

- La Trí Bính!

La đại sư không tự chủ được, đáp, hắn đã sắp khống chế ngự nổi miệng của mình .

- Địa chỉ nơi nào? !

Diệp Thiên truy vấn.

- Nhạc Sơn, Tứ Xuyên!

- Đại Sư Ba là ai?

- Xuyên Trung Tần Bách Xuyên, làm thầy phong thủy …

Một hỏi một đáp, ánh mắt La đại sư lộ ra thần sắc kinh khủng, nhưng trong lời nói của Diệp Thiên tựa hồ có ma lực, để cho hắn không kìm lòng được trả lời theo.

- Khám tái?

Diệp Thiên tiếp tục truy vấn.

- Tắc cục lưu!

Vẻ mặt La Trí vô cùng thống khổ, tựa hồ đang chịu dày vò rất lớn.

- Phách đảng phủ? !

- Phù phù …

Ngay khi Diệp Thiên hỏi câu sau cùng, La đại sư đột nhiên cắn đầu lưỡi của mình, một ngụm máu tươi phun ra, cả người đều ngã xuống trên ghế sa lon.

Nhưng như vậy, hắn lại là thoát khỏi chân ngôn đáng sợ của Diệp Thiên, sắc mặt tái nhợt giống như gặp quỷ, trừng mắt nhìn Diệp Thiên, tiếng lóng giấu trong lòng mấy chục năm, lại bị Diệp Thiên phá.

Diệp Thiên lúc ban đầu hỏi đích danh. Là hỏi La đại sư đích danh gọi là gì. Rồi địa chỉ là đang hỏi hắn là người ở nơi nào.

Còn “Đại sư ba”. Diệp Thiên hỏi người sư phụ của La Trí là ai, La Trí trả lời là năm đó đi cùng Tứ Xuyên Tần Bách Xuyên, sau lại không có tổ chức, tự mình gây nghiệp.

Còn “Khám tái.” Hỏi chính là La Trí này đi làm đã bao lâu, La Trí trả lời là bốn mươi mốt năm. “Tắc” là con số, ý là 4. “Cục” và “Lưu” phân biệt là thập và nhất, những điều này là do tiếng lóng trong môn phái của La Trí.

Diệp Thiên cuối cùng hỏi “Phách đảng phủ”. Là đang hỏi La đại sư giết người qua hay chưa, nhưng La Trí hiển nhiên rất nhạy cảm đối với vấn đề này, tình nguyện cắn nát đầu lưỡi, cũng không muốn đáp lời Diệp Thiên.

- Xuất ngoại vài năm, liền đã quên tổ tông sao?

Diệp Thiên cười lạnh, thông qua mấy câu đối thoại, hắn sớm đã biết lai lịch thân phận người này, hắn hoàn toàn không phải là thầy phong thuỷ gì cả, là yêu nghiệt của phái Giang Tương năm đó ở quốc nội bị tiêu diệt hầu như không còn ai.

“Giang Tương phái” ở trong lịch sử Trung Quốc tồn tại gần ba trăm năm, khởi nguồn từ Khang Hi Càn Long đời nhà Thanh, hưng thịnh vào cuối nhà Thanh và Dân Quốc, ở sau giải phóng dần dần tiêu vong, là một môn phái giang hồ gạt người.

Tổ chức này, lúc ban đầu là một trong những phái Hồng Môn ngũ tổ sáng lập, mục đích là vì “Phản Thanh hồi phục nhà Minh” cũng coi là một cái chi nhánh của Thiên Địa hội lúc ấy, cũng là một trường phái của Hồng Môn.

Nhưng theo lịch sử phát triển, tới cuối nhà Thanh, môn phái này dần dần thất thế, tồn tại cũng nhờ khẩu hiệu “Phản Thanh phục Minh”.

Những năm 50, sau Kiến Quốc, khi quốc gia đả kích vận động “Đạo Môn Hội”, ngàn vạn môn đồ Giang Tương phái bị tiêu diệt, nhưng bởi vì lúc này tín đồ lan đến cả nước, có không ít người trốn ra nước ngoài, dựa vào quan hệ với Hồng Môn năm đó, cũng có không ít người sống sót.

Trước mắt Diệp Thiên có thể đoán được, vị La đại sư trước mặt này, là một thành viên trong phái Giang Tương năm đó trốn ra nước ngoài, nhưng xét tuổi hắn, khi xuất ngoại hẳn là mới chỉ bảy tám tuổi, rất có thể là con cháu của đại sư nào đó.

Sau khi bị Diệp Thiên khống chế tâm thần, hỏi dồn dập, La Trí không dám tiếp tục bưng bít cái gì, cố nén đau đớn đầu lưỡi trong miệng, đứng lên cung kính hỏi Diệp Thiên:

- Diệp... Diệp huynh đệ chúng ta có lẽ cũng người trong nghề?

- Diệp huynh đệ? Ông cũng xứng là huynh đệ của tôi? !

Diệp Thiên vốn rất khiêm tốn, lúc này đã bộc lộ tài năng, không để cho La Trí có chút mặt mũi, kể từ khi biết hắn là người trong phái Giang Tương, lửa giận trong lòng Diệp Thiên đã lên đến đỉnh đầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.