Văn Loan Hùng cùng Diệp Thiên vừa mới tiến vào phòng khách, mấy vị khách trung niên trong phòng liền đứng dậy, một vị trong đó hỏi:
- Văn tiên sinh, vị này là?
Người nói chuyện này dáng người không cao, nhưng ánh mắt sắc bén, cơ thể cường tráng, tuy rằng đeo giày Tây, nhưng cũng khó che đi hơi thở giang hồ.
Văn Loan Hùng thân thiết kéo Diệp Thiên nói:
- A Thắng, vị này chính là Diệp đại sư, là sư đệ đồng môn của Tả đại sư, bản lĩnh không hề kém Tả đại sư!
- Diệp.... Diệp đại sư?
Người đàn ông trung niên tên A Thắng nghe vậy liền sững sờ, ánh mắt hướng về Văn Loan Hùng nói:
- Văn tiên sinh, này.... Vị này chính là Diệp đại sư mà ông muốn giới thiệu?
Ở Hồng Kông, đều biết thanh danh của Tả Gia Tuấn, cùng với rất nhiều ông chủ giàu có Hồng Kông có quan hệ mật thiết, cũng mới được xưng hô là đại sư như vậy.
Nhưng Diệp Thiên tuổi còn trẻ, lại không làm được chuyện gì, nhưng Văn Loan Hùng lại xưng hô đại sư,làm mấy người trung niên trong phòng đều ghé mắt mãi.
- Đúng vậy, A Thắng, ông đừng thấy đại sư trẻ tuổi, Tả đại sư đối với ngài ấy cũng rất tôn sùng.
Văn Loan Hùng sợ mấy bằng hữu khinh thường Diệp Thiên, vội bỏ vị trí đứng đầu của Tả Gia Tuấn, mà lúc này mọi người nhìn đến Liễu Định Định và A Đinh theo sau Diệp Thiên, sắc mặt lập tức trở nên kỳ quái.
A Thắng cùng với A Đinh rất quen thuộc, đi đến A Đinh đang đứng phía sau, mở miệng nói:
- Anh Đinh, anh sao lại rảnh tới đây? Không phải đi cùng Đường gia sao?
- A Thắng, trong khoảng thời gian này tôi đều đi theo ngài ấy.
A Đinh nhìn đối phương liếc mắt một cái, giảm thấp thanh âm nói:
- Ngài ấy trong bang bối phận cực cao, chú nói chuyện nên chú ý một chút!
- Cái gì?
Nghe được lời nói A Đinh, A Thắng thật sự giật mình, trên mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Trước đây A Đinh từng là người của ông chủ của y, theo như bối phận y đều phải gọi một tiếng anh Đinh, sau khi rời giang hồ đi theo Đường Văn Viễn, lại tẩy sạch thân phận, tuy rằng A Đinh chỉ có thân phận bảo tiêu, nhưng hai đạo hắc bạch ở Hồng Kông không có người nào, không có ai dám đắc tội anh ta.
A Đinh luôn kiêt ngao bất tuần, nhưng lại kêu người kia một tiếng “thiếu gia” có thể đủ chứng minh người kia thân phận không tầm thường, hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của A Đinh, hắn cũng là người trong bang?
Điều này làm A Thắng khó hiểu, bởi vì nguyên nhân ngoài cha hắn, hắn có địa vị cực cao trong bang phái Hồng Kông, có thể nói là một nhân vật một tay che trời của thế giới ngầm Hồng Kông, nhưng hắn cũng chưa nghe nói qua cái tên Diệp đại sư?
- Diệp huynh đệ, vị này tên là Hoa Thắng, là ông chủ của công ty điện ảnh Hoa Thịnh, vị này chính là Dương Đại Thành, anh Đại Thành là người lãnh đạo tập đoàn Anh Hoàng....
Văn Loan Hùng giới thiệu mấy người trước mặt cho Diệp Thiên, đều là ông chủ của mấy công ty điện ảnh và truyền hình lớn ở Hồng Kông, nhiều phim điện ảnh trước kia Diệp Thiên xem qua, đều xuất thân từ công ty của bọn họ.
Còn vị Hoa Thắng kia, Diệp Thiên lại càng quen thuộc, bởi vì hắn mới xem qua trong một bộ phim lúc năm mới, thấy diễn viên chính của Hoa Thắng là một sát thủ, mà người diễn cùng hắn, chính là ông hoàng điện ảnh Chu Nhuận Phát.
- Diệp huynh đệ thật sự là tuổi trẻ tài cao, hoan nghênh sau này đén công ty Hoa Thịnh làm khách....
Chờ Văn Loan Hùng mở miệng giới thiệu xong những người khách trong phòng, Hoa Thắng cười hướng Diệp Thiên đưa tay ra, hắn đối với A Đinh vẫn có chút không tin, muốn ra tay thử công phu của Diệp Thiên.
- Hoa tiên sinh khách khí.
Diệp Thiên cười cười, làm như không biết đưa tay phải, cùng Hoa Thắng bắt tay.
- Đắc tội.
Sau khi cầm tay Diệp Thiên, Hoa Thắng chầm chậm tăng thêm lực đạo, những năm gần đây tuy rằng hắn bận rộn công việc, nhưng cũng không lơi lỏng chuyện luyện tập công phu.
Cha của Hoa Thắng trước kia là một vị thiếu tướng quốc đảng, sau khi quân đội quốc đảng bại trận, đi tới Hồng Kông phát triển, dựa vào huynh đệ thủ hạ cùng tiền vốn lập ra công ty Tân An, bị coi là lập ra tổ chức bang phái Tân Nghĩa An.
Hoa Thắng ở đầu những năm tám mươi tiếp nhận công việc của gia tộc, hoàn cảnh sinh tồn của những bang phái Hồng Kông lúc ấy rất gian nan, Hoa Thắng dùng cách khác, cùng Kỳ Huynh Hoa mạnh mẽ sáng lập công ty giải trí điện ảnh và truyền hình Hoa Thịnh, dựa vào các mối quan hệ từng bước phát triển lớn mạnh.
Cho tới giờ phút này, công ty Hoa Thịnh trong giới giải trí Hồng Kông đã thuộc loại lớn cấp bậc hàng đầu, mà Hoa Thắng từ thân phận thành viên của bang phái đã trở thành trùm giải trí, biến thân cực nhanh làm cho nhiều người trợn mắt há mồm.
Việc này rất nhiều người Hồng Kông cũng biết, nhưng Diệp Thiên lại không biết, hắn cũng chỉ thấy lạ Hoa Thắng vốn là ông chủ công ty lớn, tại sao lại có võ công không tồi như vậy?
- Ừ?
Ngay lúc Hoa Thắng dần dần tăng lực đạo, hắn đột nhiên cảm giác được, tay Diệp Thiên trở nên mềm nhũn, giống như đang nắm những sợi mì, tùy ý mình xoa nắn.
- Không ổn ...
Sau khi cảm giác được tay phải Diệp Thiên biến hóa, Hoa Thắng thầm kêu một tiếng, vội vàng muốn buông tay ra, cũng không nghĩ tới hắn đã không còn lối thoát nới lỏng, tay phải của đối phương vừa mềm như vô cốt, nháy mắt trở nên cứng như sắt thép.
Diệp Thiên cầm tay phải Hoa Thắng lung lay hai cái, cười nói:
- Hoa tiên sinh võ công không tồi, bản thân ở địa vị cao còn có thể kiên trì luyện tâp võ công, hiếm thấy....hiếm thấy.
- Không dám, không dám, so sánh với Diệp tiên sinh, quả thực chính là không đáng nhắc tới.
Thời gian bắt tay chưa đến mười giây đồng hồ, trên trán Hoa Thắng đã lấm tấm mồ hôi, nếu cẩn thận quan sát trong lời nói, có thể thấy khóe miệng Hoa Thắng hơi run rẩy.
Văn Loan Hùng nhìn thấy có gì không ổn,mở miệng nói:
- Diệp huynh đệ, hai người đây là?
- Ha ha, không có việc gì.
Diệp Thiên cũng không làm khó Hoa Thắng, lúc Văn Loan Hùng mở miệng liền buông lỏng tay ra, cười nói:
- Sau này có cơ hội còn muốn thỉnh giáo Hoa tiên sinh nhiều hơn.
- Diệp đại sư quá khách khí, hắn là Hoa mỗ mời Diệp đại sư dạy bảo mới đúng!
Sau khi Diệp Thiên buông tay ra, Hoa Thắng thở một hơi, tay phải nhịn không được run lên nhè nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên mang đầy kinh hãi, cũng không dám... có chút khinh thường nào nữa.
- Được rồi, khách đã đến đủ rồi, A Thắng, Diệp Thiên, đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.
Văn Loan Hùng thấy Hoa Thắng chịu chút thiệt thòi nhỏ, vì sợ hai người lại xảy ra xung đột, hai tay lôi kéo hai người đi ra vườn hoa ngoài trời.
Diệp Thiên cười lắc đầu, trong lòng cũng không nghĩ thêm, trái lại bản thân mỗi lần tham gia yến hội, luôn có thể gặp chuyện như vậy.
Sau khi đi ra sân, một cô gái dáng người cao gầy, tướng mạo xinh đẹp đi đến bên cạnh Văn Loan Hùng, Diệp Thiên hướng mắt nhìn cô, lặng yên lui về phía sau mấy bước.
Người phụ nữ này tuy rằng bộ dạng rất được, nhưng cằm hơi nhọn, hơn nữa xương gò má rất cao, quai hàm gầy, đúng theo lời Diệp Thiên người phụ nữ này khắc với người đàn ông trước mặt, vị này chắc chắn là nữ minh tinh mà Văn Loan Hùng đang bao bọc.
- Diệp huynh đệ, các vị, tôi xin lỗi không tiếp được.
Nhìn thấy cô gái kia đi tới, Văn Loan Hùng hướng mọi người thứ tội, rồi dắt tay cô gái kia đi.
- Các vị khách quý, các vị bằng hữu, hoan nghênh mọi người đến tham dự dạ hội sinh nhật của Thái tiểu thư, chúng ta ở đây chúc cho Thái tiểu thư mãi mãi thanh xuân, mãi mãi xinh đẹp!
Nói đến nữ minh tinh của Văn Loan Hùng, thứ nhất rất cần tiền, thứ hai là rất thủ đoạn, nghe những lời nói này ánh mắt nữ minh tinh tỏa sáng, vẻ mặt mang biểu tình hạnh phúc, trước mặt mọi người làm trò hôn Văn Loan Hùng một cái.
- Bánh ngọt!
Văn Loan Hùng khoát tay, ngọn đèn trong vườn hoa vụt tắt, một vật thể sáng lên trên bàn ăn chậm rãi được đẩy vào, bàn ăn bày một cái bánh ngọt lớn cao 18 tầng, bên tai vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật bằng tiếng Anh.
Lúc này nữ minh tinh đã kích động mắt rưng rưng, dưới sự trợ giúp của Văn Loan Hùng cắt bánh ngọt ra cho khách tham dự, trong vườn hoa chốc lát đã tràn ngập tiếng cười.
Nhưng nữ minh tinh đang đắm chìm trong hạnh phúc cũng không biết, sau yến hội sinh nhật, Văn Loan Hùng liền chia tay cô, đây cũng là lần cuối Văn Loan Hùng vì nàng mà hoang phí.
- Chuyện xưa trước kia thành mây bay, tiêu tan trong nước mắt lẫn nhau, liền nói sẽ gặp lại, cũng ai oán vì không gặp được người.
Một bài tình ca vang lên, càng đưa đẩy không khí tiệc tối, có người nào đó cũng nhíu mày, bài hát này có vẻ như không thích hợp với tình huống này?
- Trương Tuyết, ông chú, đó là Trương Tuyết!
Sau khi nghe thấy tiếng hát, Liễu Định Định kích động nhảy dựng lên, lúc đầu còn chú ý Diệp Thiên, nếu không phải bận tâm thân phận con gái của mình, chỉ sợ sớm đã hét lên.
Nhìn thấy thần tượng chỉ số thông minh của Liễu Định Định thẳng hạ xuống 0, Diệp Thiên cười khổ một tiếng, nhìn qua phát hiện thấy A Đinh bị Hoa Thắng lôi kéo nói chuyện, Diệp Thiên lặng lẽ rời khỏi đám người tìm một góc ngồi xuống.
Mỗi lần tham gia yến hội cực kỳ xa hoa, Diệp Thiên luôn có một loại cảm giác không hợp, nhưng hôm nay cũng không quá nhàm chán, vì tầm mắt hắn thấy được, căn bản đại minh tinh đều là bình thường nghe nhiều nên quen.
Những đại minh tinh ngày thường làm bộ làm tịch mười phần, thế nhưng lúc này lại giả dối vô cùng, bởi vì người trong làng giải trí không phải là ông chủ giới giải trí thì chính là ông chủ thương trường, trước mặt bọn họ, bản thân mình chỉ là một diễn viên cao cấp mà thôi.
Kỳ thật con người trước ánh hào quang của minh tinh, đều giống nhau thực đáng thương, như mấy năm trước, rất nhiều đại minh tinh đều bắt buộc chụp ảnh, bọn họ chẳng qua chỉ là công cụ kiếm tiền của những ông chủ giới giải trí mà thôi.
- A, buông tay, buông tay anh ra!
Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai trong vườn hoa vang lên, Diệp Thiên sửng sốt, vội vàng nhìn lại, vì hắn nghe thấy giọng nữ kia rất quen thuộc.
Lúc này ngọn đèn trong vườn hoa vẫn chưa bật lên, nhưng với thị lực của Diệp Thiên, vẫn thấy rõ hai người đang lôi kéo cách mình không xa, mặt không khỏi hiện lên giận dữ.
- A Huy, dừng tay, anh định làm cái gì? Đây là nơi để làm loạn sao?
Diệp Thiên chưa kịp đi qua, ngọn đèn liền bật lên, thanh âm của Văn Loan Hùng cũng vang lên.