- Lẽ nào… đây chính là vị tiền bối đã thiết kế ngôi mộ này hay sao?
Nhìn thấy hình bát quát đồ trên bộ quần áo đạo sĩ còn chưa mục nát hết, trong đầu Diệp Thiên liền hiện lên ý nghĩ này.
Hoàng đế thời cổ đại vì muốn đảm bảo độ an toàn bí mật của lăng mộ, đề phòng thế hệ sau trộm mộ nên giết hết những người thợ xây mộ, sự kiện nổi tiếng nhất chính là 10 vạn thợ thi công bị chôn cùng trong lăng mộ Tần Thủy Hoàng.
Sau nhà Tần, mặc dù những bậc đế vương trong lịch sử đều không đem người sống chôn theo nữa nhưng những người thợ xây mộ thì lại không được như vậy, thường thường thì ngày xây xong mộ cũng chính là ngày chết của bọn họ.
Còn về người thiết kế lăng mộ thì lại càng nằm trong danh sách phải giết. Cho nên Diệp Thiên suy đoán bộ hài cốt này chính là của vị cao nhân phong thủy kia, là vô cùng hợp lý.
Da thịt trên bộ hài sốt này tuy rằng sớm đã phân hủy gần hết rồi, thế nhưng vẫn còn lưu lại 1 mùi rất khó ngửi, Diệp Thiên cũng không thể ngồi xổm xuống gần được, trực tiếp lấy thanh Yển Nguyệt Đao trong tay đẩy nhè nhẹ vào bộ xương kia.
- Quả đúng là như vậy!
Đúng vào lúc Diệp Thiên lay chuyển bộ hài cốt kia, 1 cái la bàn phong thủy rơi từ trong áo đạo sĩ ra, chỉ có điều cái la bàn vốn là 1 món đồ pháp khí này đã bị sát khí ngàn năm trong cổ mộ ăn mòn nên không còn pháp lực nữa.
- Ý, còn có cái gì nữa?
Sau khi nhìn thấy chiếc la bàn, ở chỗ xương đùi của vị cao nhân hình như còn có 1 thứ gì đó đen xì xì, cậu lập tức dùng Yển Nguyệt Đao vén quần áo trên người vị tiền bối đó sang 1 bên.
- Ý, chỗ này bị trúng bao nhiên là mũi tên vậy?
Sau khi vén tấm áo mục nát gần hết của đạo sĩ ra, Diệp thiên lập tức sững cả người, bởi vì chỗ khung xương ở ngực đấy ít nhất cũng bị đến 30 mũi tên cắm dày đặc vào. Ở thời cổ đại, chết như thế này này gọi là vạn tiễn xuyên tâm.
Có lẽ vị đạo sĩ này cũng không phải là người hiền lành gì, vào thời điểm bị giết vẫn còn phản kháng kịch liệt. Nhưng 2 làm sao thắng nổi 4 tay, cuối cùng cũng vẫn bị mũi tên giết chết ở nơi này.
- 1 người có khả năng phi thường đến đâu cũng không phải là đôi thủ của triều đình!
Diệp Thiên lắc đầu, cũng dùng những lời này để cảnh báo chính mình, lúc này mới hướng ánh mắt của mình xuống chỗ xương đùi của người đó.
Tai chỗ bắp đùi kia có vật đen xì cỡ bằng bàn tay. Vốn được buộc chặt lại bởi da trâu nhưng sau khi da thịt bị thối rữa hết thì vật đó cũng rơi vào bên trong xương cốt của ông ta.
- Là cái hộp sắt à?
Diệp Thiên dùng thanh Yển Nguyệt Đao chạm nhẹ vào cái hộp dẹt dẹt kia, thấy phát ra âm thanh kim loại va vào nhau.
- Lẽ nào người này để lại bí thuật kế truyền.
Diệp Thiên rốt cuộc vẫn mặc kệ cái mùi hôi thối này, ngồi xổm xuống lấy cái hộp đó ra:
- Ấy, không phải là hộp sắt, mà lại là bằng gỗ.
Tay cầm hộp rất nặng nhưng lại không có cảm giác kim loại. Mà nó được chế tạo bằng gỗ trầm hương, còn có 1 chút mùi hương thoang thoảng ở đầu mũi.
Trong lòng Diệp Thiên bị kích động, thuật pháp chân chính bây giờ rất ít gặp, chỉ có mỗi cậu là truyền nhân.
Nút cài ở hộp gỗ vẫn còn nguyên vẹn, Diệp Thiên đẩy nút lên, mở chiếc hộp ra.
- Tơ lụa?
Nhìn thấy 1 tấm bằng lụa tơ tằm bên trong hộp, trong lòng Diệp Thiên mừng rỡ như điên, đời nhà Đường mặc dù đã có giấy rồi nhưng đối với những ghi chép có giá trị thì thường dùng lụa tơ tằm để ghi lại, đây chắc là do đạo sĩ truyền lại.
Chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, Diệp Thiên đã giơ tay mang nó ra. Thế nhưng lại có 1 chuyện phát sinh ngoài ý muốn, trang lụa tơ tằm trong tay cậu lúc này như là bột phấn vậy, theo động tác của Diệp Thiên biến thành tro bụi.
- Hả ? đây… đây là chuyện gì vậy ?
Diệp Thiên rốt cuộc cũng không phải là nhà khảo cổ học, thậm trí ý thức giữ gìn cổ vật bên trong lăng mộ còn không bằng kẻ trộm mộ Chu Khiếu Thiên ở trên kia.
Diệp Thiên cũng không biết những đồ vật ở trong ngôi mộ phủ đầy bụi ngàn năm này, sau khi gặp khí ô xy, nếu không có đồ bảo vệ chuyên ngành thì rất nhanh chóng sẽ biến thành tro bụi.
Ở trong nước đã từng có 1 ngôi mộ được bảo tồn rất tốt, lúc bắt đầu khai quật, nhân viên khảo cổ đã từng trơ mắt nhìn 1 cái bàn vuông từ từ chuyển màu, rồi vào lúc gió từ quạt máy thổi qua cái bàn vuông đó, toàn bộ cái bàn đó liền biến thành tro tàn hết.
- Mẹ nó, thế… thế này thì phải làm sao đây?
Tấm lụa tơ tằm bị phân hủy khiến cho Diệp Thiên như phát điên lên, mặc dù lúc này cậu cũng đoán được lý do nhưng cũng không biết phải dùng biện pháp gì để ngăn cản sự lão hóa của tấm lụa cả.
- Đúng rồi, âm khí hẳn là có thể bảo vệ được tấm lụa này!
Trong lòng Diệp Thiên vừa kích động, cậu nhớ là hình như sư phụ đã từng nói qua, âm khí và thổ khí bên trong mộ chưa nhìn thấy ánh mắt trời đều có thể bảo vệ những đồ vật trong mộ khỏi bị ô xy hóa.
Nghĩ đến đây, tay phải Diệp Thiên hơi dùng sức, thúc đẩy sát khí trong thanh Yển Nguyệt Đao, 1 dòng khí âm từ trong thanh Yển Nguyệt Đao tuôn ra, bao phủ xung quanh hộp gỗ kia.
Quả nhiên đúng như Diệp Thiên đoán, sau khí âm khí bao quanh hộp, tấm lụa tạm thời ngừng lão hóa. Chỉ có điều khi Diệp Thiên lại giơ tay cầm lấy 1 lần nữa, trong lòng cảm thấy chua sót vô cùng.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà tấm lụa vừa mới tiếp xúc với không khí này, tấm lụa này dày khoảng 1 ngón tay vậy mà toàn bộ đã bị phân hủy hết. 2 ngón tay Diệp Thiên đặt lên trên, giờ chỉ có thể bốc lấy 1 dúm tro bụi mà thôi.
- Tiếc thật, mình đúng là cái đồ phá hoại!
Giờ phút này Diệp Thiên đúng là khóc không ra nước mắt. Thổi ra 1 hơi, tro bụi trên hộp gỗ bay lên, lơ lửng bên trong mộ thất.
- A? vẫn cón có đồ?
Đúng vào lúc ánh mắt Diệp thiên nhìn vào dưới đáy hộp, tim đập mạnh “thình thịch ”, bởi vì cậu phát hiện, bên trong hộp gỗ vẫn còn 1 tấm vải màu xanh được gấp lại nữa.
Lần này Diệp Thiên không dám tùy tiện thò tay ra cầm nữa. 1 mặt cậu dùng âm khí dưỡng quanh hộp gỗ này, 1 mặt cậu phóng khí của mình ra cảm ứng vị trí chỗ nào có âm thổ trong ngôi mộ này.
Cái gọi là âm thổ trong kỳ môn, thứ nhất là đất xưa nay chưa từng thấy ánh sáng ban ngày bao giờ, thứ 2 chính là cần phải có khí âm nuôi dưỡng. Đất đai vốn ẩn chứa âm khí, chỉ có điều đất đai không phải là ngọc thạch có thể tiếp nhận âm khí. Vì thế nên rất ít khi thấy âm thổ.
Thế nhưng dưới cảm ứng của diệp Thiên, rất nhanh chóng đã phát hiện ra chỗ miếng gạch không giống với những chỗ khác. Sau khi đưa thanh Yển Nguyệt Đao cậy nó lên, Diệp Thiên bốc 1 nắm đất nhỏ bên trong đó.
Phủ nắm đất này lên trên tâm vải, trong lòng Diệp Thiên âm thầm cầu khẩn:
- Chỉ mong thứ này có thể bảo vệ được tấm vải kia!
Đem cá hộp nhét vào bên trong bộ quần áo bó của mình, Diệp Thiên ngập ngừng nhìn vào bộ hài cột kia.
Theo 1 nghĩa nào đó mà nói, mồ mả chính là nơi an nghỉ của người chết, Diệp Thiên đã gặp vị tiền bối trong kỳ môn thì đó cũng là có duyên. Cậu nên giúp người này thu thập hài cốt rồi an táng ở 1 nơi khác.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng đoạt được 1 món lời lớn trong ngôi mộ này cũng là do người này ban tặng cả. Nếu như không thu thập hài cốt của người này thì cũng có chút không phải đạo.
Diệp Thiên sau 1 hồi suy nghĩ thì xé luôn hai ống quần, bái lạy bộ hài cốt kia 1 cái, trong miệng thì thầm:
- Tiền bối, mạo phạm người !
Mặc kệ mùi hôi tanh xộc vào trong mũi, Diệp Thiên đem khúc mảnh xương của đạo nhân kia vào trong ống quần. bộ quần áo nịt này quả không tồi, có tính chất co dãn, không sợ bị xương đâm thủng.
- Nên về thôi!
Sau khi ngoảng đầu nhìn chiếc quan tài lớn bên trong mộ, Diệp Thiên mang theo bộ hài cốt cùng thanh Yển Nguyệt Đao đi ra khỏi căn phòng, dọc theo đường mộ hướng về phía mặt đất.
- Ai?
Diệp Thiên mới nhô khỏi đạo động , Chu Khiếu Thiên ngủ ở trên 1 đám cỏ khô liền nhảy dựng lên, cả đêm qua cậu cũng không dễ chịu gì, lo lắng đề phòng có người đi qua không nói làm gì, lại còn phải lo lắng sợ Diệp Thiên xảy ra chuyện gì ở bên dưới kia.
- Ồn ào cái gì? Nói nhỏ thôi!
Lúc này cũng đã là 5 giờ sáng rồi, bên tai đã vọng lại gà gáy trong thôn, chỉ sợ 1 lát nữa sẽ có người đi lại trên đường này thôi.
- Anh Diệp, là anh à ?
Nghe thấy giọng của Diệp Thiên, Chu Khiếu Thiên lập tức vui mừng hẳn lên, nhất là khi nhìn thấy 2 ống quần trong tay Diệp Thiên và thanh Yển Nguyệt Đao kia, khiến cho Chu Khiếu Thiên cười tít mắt.
Mặc dù lần này Diệp Thiên giúp cậu hóa giải kiếp nạn nhưng bản thân mình hai đêm liền uống gió Tây Bắc canh chừng cho Diệp Thiên, lần này không có công lao cũng có khổ lao, Diệp Thiên kiếm được quả lớn trong mộ ít nhiều cũng chia cho mình 1 chút.
Mắt nhìn thấy 2 cái ông quần căng phồng kia, còn có 1 vài đầu nhọn nhô ra, Chu Khiếu Thiên có thể kết luận, đó chắc chắc là đựng vàng bạc. Mặc dù anh Diệp cứ luôn mồm nói sẽ không ăn trộm đồ trong mộ nhưng lấy ra ngoài toàn là vật có giá trị.h
Nhìn thấy Chu Khiếu Thiên ngốc nghếch đứng ngây người ra, Diệp Thiên trách mắng:
- Còn ngây ra như thế làm gì hả? Nhanh lên thu dọn ở đây đi, lấp đạo động lại, thời gian không còn sớm rồi, chúng ta cả đêm sẽ về Bắc Kinh!
- Hầy, anh Diệp, anh nhìn được rồi, giao cho em đi!
Chu Khiếu Thiên bị những lời nói của Diệp Thiên làm cho tỉnh lại, tay cầm chiếc xẻng Công Binh, sau hơn 10 phút, cái đạo động đó cũng đã được khôi phục như lúc ban đầu rồi.
Chờ cho Chu Khiếu Thiên xử lý cái đạo động xong, Diệp Thiên cũng thay xong quần áo, sau đó lại dùng bộ quần áo nịt đó quấn lấy bộ hài cốt, tìm 2 cái dây thừng buộc chặt lại.
- Đi thôi.s
- Anh Diệp, để em… em giúp anh ?
Ai nói Chu Khiếu Thiên tính tình lạnh nhạt? Lần này cậu hăng hái hẳn lên, 2 mắt nhìn chằm chặp vào cái gói được buộc bởi bộ quần áo nịt đấy.
- Muốn giúp à? Được thôi!
Diệp Thiên cười cười, vứt thanh đao bên tay phải cho Chu Khiếu Thiên.
- Em nhận, cái… cái này sao mà nặng thế này?v
Vốn nhìn thấy Diệp Thiên mang thanh Yển Nguyệt Đao rất nhẹ nên trong lòng Chu Khiếu Thiên cũng không để ý, thế nhưng khi vừa mới nhận lấy thanh Yển Nguyệt Đao này, hai tay nhấc mạnh lên, suýt nữa thì rơi xuống chân.
- Thế nào? Không cầm được thì đưa đây cho anh!
Diệp Thiên cười nói.
Muốn được chia phần không thể ăn không được, bây giờ cũng là cơ hội để thể hiện, Chu Khiếu Thiên vội vàng nói:
- Được mà, có thể cầm được mà!
Chu Khiếu Thiên từ nhỏ đã luyện võ, hai cánh tay cũng có chút sức lực, Vác thanh Yển Nguyệt Đao trên vai, nhưng vẫn theo kịp bước chân của Diệp Thiên.