- Trên đời này, chẳng lẽ còn có người có thể xem bói hỏi quẻ vượt qua trình độ của ta?
Hai đầu gối khoanh ngồi ở trên giường, Diệp Thiên trầm tư, hắn có cảm giác, vừa rồi giống như có người đang thăm dò nội tâm của hắn, khiến cho hắn rất không thoải mái, khí cơ vừa chuyển, liền khu trừ cảm giác này ra ngoài, nhưng người cũng sực tỉnh lại.
- Có phải Tống Hiểu Long biết ta tới Capetown không? Nên cho hắn biết tin tức của ta hay không?
Trên mặt Diệp Thiên lộ ra một tia cười lạnh, hắn vốn cũng không biết Tống Hiểu Long ở chỗ này, nhưng lời của mẫu thân nhắc nhở hắn, nếu Tống Hiểu Long dám ra tay trước đối phó với mình, Diệp Thiên cũng không ngại tùy tay chụp chết con ruồi bọ đó, tiểu tử đó chính là tính kế hại hắn mà.
Đưa tay móc ra Đại Tề thông bảo luôn luôn mang theo bên người và hai đồng tiền khác, Diệp Thiên vứt ra trước mặt, đợi đến khi thấy rõ ràng mặt quẻ, không khỏi lặng đi một chút.
Mặc dù nói quẻ không tính được mình, tu vi Diệp Thiên lúc này, dĩ nhiên mơ hồ có thể hiểu được Thiên Cơ, đối với họa phúc cát hung của mình, hắn cũng có thể suy diễn ra năm sáu phần.
Chính là quẻ trước mặt này, nơi chốn lộ ra cổ quái, vốn là có gặp nạn, tiếp sau là biến nguy thành an, nhưng quanh co một lúc sau, lại có một tai hoạ chờ Diệp Thiên, còn kết quả cuối cùng, quẻ tượng lại không có cho thấy.
- Thiên quân vạn mã còn không thể làm gì được ta, còn có thể lật thuyền trong mương ở Capetown này?
Tục ngữ nói kẻ tài cao gan cũng lớn, đối với biểu hiện quẻ tượng cho thấy tới hung hiểm, Diệp Thiên chỉ ung dung cười, với tu vi hắn hiện tại, coi như phạm vi trong vòng vài trăm mét có người sinh ác ý với hắn, Diệp Thiên lập tức đều có thể cảm ứng được.
Hơn nữa Capetown không như Seberia hoang vắng, đây là một thành thị du lịch náo nhiệt phồn hoa, phố lớn ngõ nhỏ đông nghịt, tùy tiện lao vào trong ngõ hẻm có thể thoát khỏi truy binh, Diệp Thiên cũng không sợ phát sinh như ở Seberia lần nữa.
- Nơi này linh khí thiên địa quá yếu...
Vừa rồi đả tọa, đối với Diệp Thiên mà nói hiệu quả cũng chẳng ra gì, cổ tay lắc nhẹ, Diệp Thiên lấy ra một khối linh thạch thuộc tính hỏa cỡ ngón cái. Nghĩ nghĩ, bèn cười khổ thu vào.
Tuy rằng nhờ cơ duyên trùng hợp, Diệp Thiên có được bốn loại linh thạch thuộc tính thủy, hỏa, thổ cùng với mộc, nhưng linh thạch thuộc tính mộc cũng chỉ có một khối. Còn bị Diệp Thiên sử dụng khi đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Còn những linh thạch khác, Diệp Thiên cũng còn thừa không nhiều lắm, cộng lại cũng không quá mười khối, hiện tại đám người Đại sư huynh không một người nào đột phá tới cảnh giới Tiên Thiên, nếu Diệp Thiên dùng những linh thạch này tu luyện, không khỏi quá mức quá đáng.
- Đúng rồi, nghe nói Nam Phi sản xuất nhiều vàng, mỏ vàng nơi này, có thể sinh ra linh thạch thuộc tính kim hay không đây?
Nhìn thấy linh thạch trong tay lóe ra kim quang, trong lòng Diệp Thiên bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ, trải qua hành trình Seberia lần này, hắn cơ hồ có thể khẳng định, nơi sản xuất vàng, cũng không nhất định còn có linh thạch, nhưng chung quanh mạch khoáng có linh thạch thuộc tính kim. Nhất định sẽ có vàng.
Diệp Thiên không biết xác suất này được bao nhiêu, nhưng dự trữ vàng Nam Phi số lượng nổi tiếng thế giới, nếu vận khí tốt, nói không chừng có thể được một cái đâu.
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên không khỏi hưng phấn lên, đối với hắn lúc này mà nói, vinh hoa Phú Quý chỉ như cặn bã, cho dù một triệu Đô-la xếp ra trước mặt Diệp Thiên, sợ là cũng không quan trọng bằng linh thạch trong tay hắn này.
Nhìn thời gian, đã là hơn mười một giờ đêm khuya, Diệp Thiên nghĩ một chút lại nhắm hai mắt lại, hắn ở Capetown ít nhất cần ba ngày tới một tuần, cũng không phải thời gian gấp. Không cần gấp gáp như vậy.
- Kiều tổng, có chút việc muốn phiền anh!
Sớm hôm sau, Diệp Thiên lấy ra tấm danh thiếp mà Kiều Phong Lâm lúc gần đi đưa cho rồi gọi cho hắn, hắn không phải chính là tổng giám đốc công ty nguồn năng lượng gì đó sao, an bài mình đi thăm vài mỏ vàng hẳn là không vấn đề lớn?
- Triệu tiên sinh? Có chuyện gì không?
Nhận được điện thoại của Diệp Thiên, Kiều Phong Lâm không khỏi nhíu mày. Họ Triệu đó nhìn qua tuổi không lớn, hẳn là một con em gia tộc lớn ở quốc nội, đối với người như vậy, Kiều Phong Lâm luôn luôn tuân theo nguyên tắc không đắc tội cũng không quá tiếp cận.
Diệp Thiên cũng không còn nơi nhiều, hành văn gãy gọn nói:
- Kiều tổng, là như vậy, đối với mỏ vàng Nam Phi tôi có chút hứng thú, muốn đầu tư ở trong này, không biết anh có thể giới thiệu một chút được không? Hoặc là an bài cho tôi đi thăm một chút?
Diệp Thiên cũng không định thăm dò linh mạch, nhưng hắn ở Seberia có kinh nghiệm đào móc linh mạch, biết linh mạch có một tầng linh khí, có thể sử dụng thần thức tra xét, chỉ cần khi hắn đi thăm mỏ vàng, nơi thần thức không thể tiến vào, nơi đó hẳn là có linh mạch tồn tại rồi.
- Đầu tư mỏ vàng?
Đầu kia điện thoại Kiều Phong Lâm lặng đi một chút, trầm ngâm một hồi lâu mới lên tiếng:
- Triệu tiên sinh, mỏ vàng cùng kim cương Nam Phi tài nguyên phong phú là thật, nhưng nơi này đã khai thác trên trăm năm, đại bộ phận mỏ giàu có cũng đã bị người ta mua đi, nói thật, đầu tư tiền cũng không khá lắm.
Ý nghĩa chiến lược ở Nam Phi cũng không phải rất lớn, Kiều Phong Lâm cũng chỉ là nhân viên của tổ chức tình báo Trung Quốc, công tác thật hay là cái công ty hắn đang hoạt động đó, bình thường cũng là cần cố gắng.
Người giống như Diệp Thiên, hàng năm Kiều Phong Lâm đều phải tiếp đãi một số lớn, đều là ỷ vào thế lực gia tộc ở quốc nội, muốn nhúng chàm đến khai thác mỏ Nam Phi, nhưng nước ngoài nước đục nhiều, những người này phần lớn đều ném một khoản tiền rồi xám xịt đi trở về.
Hơn nữa Kiều Phong Lâm đều rất quen thuộc đối với mấy con em đại gia tộc quốc nội, trong này hình như cũng không có gia tộc họ Triệu, cho nên hắn không muốn lãng phí thời gian cùng tinh lực của mình ở Diệp Thiên, trong lời nói ý tứ thoái thác liền rất rõ ràng .
- À, thì ra là thế à, vậy không phiền Kiều tổng .
Diệp Thiên chừng mười tuổi đã cùng Lý Thiện Nguyên hành tẩu giang hồ, lại làm nghề xem bói hỏi quẻ này, muốn nói sát ngôn quan sắc, chỉ sợ trên đời không còn người nào có thể hơn, ý tứ trong lời nói của Kiều Phong Lâm hắn tự nhiên có thể hiểu.
- Không, không, không phiền toái, Triệu tiên sinh, bằng không như vậy đi, ở Nam Phi có nhiều công ty du lịch, đặc biệt phụ trách tiếp đãi du khách nước ngoài, bọn họ sẽ mang bọn anh đi thăm mỏ vàng khai thác sớm nhất Nam Phi, hơn nữa có hướng dẫn du lịch giới thiệu lịch sử phát triển mỏ vàng Nam Phi, so với chúng tôi chuyên nghiệp hơn.
Kiều Phong Lâm nói tới đây bỗng nhiên dừng một chút, nghe thấy Diệp Thiên cũng không có gì dị nghị, vội vàng nói:
- Hay là, anh đi theo đoàn du lịch đi thăm một chút đi, Nam Phi trị an không tốt, nhưng đi theo đoàn du lịch là tuyệt đối an toàn.
Có thể ở nước ngoài làm công tác nghênh đón, Kiều Phong Lâm vốn là người hiểu đời, hắn biết trong lời nói mình mới vừa nói có chút quá lộ, lúc này lập tức liền bù lại. Hắn hiểu được, những công tử ăn chơi quốc nội này được việc tuy rằng không mấy, nhưng gây hỏng chuyện tuyệt đối là có thừa.
- Đoàn Du lịch? Vậy được rồi, phiền Kiều tổng .
Diệp Thiên sờ sờ cái mũi cười khổ một cái, xem ra vị Kiều tiên sinh này thật đúng là coi mình thành những người ăn chơi ở quốc nội đó , lại nghĩ cho mình tham gia lữ hành đoàn.
Nhưng Diệp Thiên cũng không sao cả, hắn chính là ôm ý niệm mèo mù giẫm lên con chuột chết tìm vận may trong đầu, biết hi vọng tìm được linh mạch là xa vời, đối với an bài của Kiều Phong Lâm thật ra cũng không ý kiến.
- Chuyện này… Triệu tiên sinh quá khách khí, lát nữa anh đem hộ chiếu giao cho lễ tân khách sạn là được, ngoài ra anh ta sẽ an bài.
Kiều Phong Lâm nghe vậy nở nụ cười, người trẻ tuổi kia trái lại cũng rất biết điều, nếu không Kiều Phong Lâm cũng chỉ có thể tự mình lái xe đưa hắn đi thăm những mỏ vàng đó, nhưng lại nói tiếp những mỏ vàng đó, hiện trường khai thác lại chẳng ra gì, Kiều Phong Lâm cũng thật sự không muốn đi những nơi đó.