Bày ra trước mắt Diệp Thiên là một tòa cao ốc có kiến trúc hình thành hai cái tháp song song, nền trát bằng nham thạch.
Đại Lầu dùng kết cấu bằng thép, các cửa sổ có khung bằng nhôm, nhìn có vẻ rất rộng và khoáng đạt, cao vút lên trong mây, Diệp Thiên cũng không biết là rốt cục thì Trung tâm thương mại này có bao nhiêu tầng.
Nhưng hai tòa kiến trúc đằng trước chính là Hồng Kông, điều này khiến cho Diệp Thiên phải nhíu mày.
Bây giờ đến thời nguyên bát, quy tắc thiên địa thay đổi, linh khí trên biển cũng cuồng bạo hơn, sát khí tích tụ, cho dù phong thủy có đẹp thì nhiều nơi vẫn bị tụ sát khí.
Sau xe thấy Diệp Thiên nhíu mày Anna hỏi:
- Thiếu gia, đây chính là kiến trúc nổi tiếng nhất của Mỹ… có thể làm việc được trong tòa tháp đôi này đều là nhữug công ty rất nổi tiếng, ngài không biết nơi này sao?
- Tháp đôi, nghe qua như là người Nhật Bản xây đúng không?
Nghe thấy Anna nói như vậy Diệp Thiên cũng có chút ấn tượng, mặc dù bỏ học nhưng Diệp Thiên cũng có học đến Đại học, hơn nữa lại học ngành kiến trúc, đương nhiên là có nghe qua đến kiến trúc này.
Trong trí nhớ của Diệp Thiên, tháp đôi này chính là trung tâm thương mại, là nơi cao nhất của Mỹ, do tập đoàn ở New Jersey và Newyork góp vốn xây dựng lên, do kiến trúc sư người Nhật Bản phụ trách thiết kế.
Tầng 110, 411 có hai cửa sổ hầu hết đều được điều khiển qua máy tính, bất luận là ngoài trời có giá rét thế nào thì nó cũng tự điều tiết, nó được mệnh danh là “ Công trình kỹ thuât hội tụ tinh hoa”.
Trung tâm thương mại có điện tích 84 ngàn m2 có thể chứa được 5 vạn nhân viên làm việc, đồng thời có thể chứa được 2 vạn người đến dự tiệc.
Tầng trệt cho hơn 800 nhà máy, cửa hàng buôn bán còn có các thiết bị phục vụ, trong tâm thức của người dân Mỹ tòa tháp đôi này như biểu tượng là Nữ thần tự do vậy.
- Phong thủy luân chuyển, đúng là ở chỗ này!
Thấy Trung tâm thương mại cao vút lên tầng mây, Diệp Thiên khẽ lắc đầu, phong thủy thiên biến vạn hóa, giống như trên đời này không có tướng quân nào luôn thắng, một nơi có phong thủy đẹp thì nó cũng không mãi đẹp mà không có suy.
- Thiếu gia, chúng ta lên đi, bà chủ biết ngài đến đã kết thúc hội nghị sớm hơn rồi.
Tháng 8 ở Newyork thời tiết vẫn rất nóng, nhất là đây lại là thành phố nhiều xe cộ, càng giống như cái lồng hấp vậy khiến cho người ta có cảm giác nghẹt thở.
- Được, Diệp Thiên gật đầu, đi vào trong Trung tâm thương mại.
- Sao lại thế này?
Vừa mới đi vào trong, cảm giác nóng bức bên ngoài đã tan biến hết, Diệp Thiên cảm thấy rât kì lạ, suýt nữa hắn cũng nhảy dựng lên.
- Này… đây là chỗ nào vậy!
Chân khí đọng lại ở hai mắt, Diệp Thiên nhìn ngó xung quanh, da đầu hắn run lên, cả người nổi cả da gà cảnh tượng trước mắt hắn giống như một núi thây huyết hải vậy, hắn cứ ngây người ra đó.
Anna thấy sau khi Diệp Thiên đi vào cứ ngây người ra liền vội vàng đẩy người hắn hỏi:
- Thiếu gia, thiếu gia, ngài bị làm sao vậy?
- À, không sao, Anna công ty của mẹ tôi ở tầng mấy?
Diệp Thiên bất an đáp một câu, lại nhìn xung quanh sắc mặt trở lên u ám.
Trong mắt Diệp Thiên đèn trong đại lầu sáng trưng, nơi đây đề nồng nặc mùi sát khí, có những chỗ sát khí tụ rất dày, phong thủy nơi đây có thể so sánh như cõi âm vậy.
Mà Diệp Thiên còn nhìn thấy cả tử khí trên những người đang ở trong đây, đi trong đại lầu mà hắn cứ như đi vào cõi quỷ, hắn dựng cả tóc gáy.
Quay đầu lại, chỗ cách đó khoảng 10m như là cầu Nại Hà dưới âm phủ vậy, qua cầu Nại Hà chính là ranh giới âm dương cách biệt.
Thấy sắc mặt Diệp Thiên u ám, Anna nhỏ giọng hỏi:
- Thiếu gia, công ty của bà chủ ở tầng 80, có chuyện gì sao.
- Đưa ta đến đo, mẹ kiếp ai chọn nơi này làm công ty vậy?
Diệp Thiên cũng không có cách nào khống chế được tâm trạng của mình, hi vọng là hắn cảm thấy không đúng, nếu không e rằng cùng mẹ đến Mỹ, vừa có được tình thương của mẹ thì lại mất đi.
Chắc chắn lần này là Diệp Thiên nổi giận, giống như đang rút kiếm ra vậy, cả người hắn tràn đầy sát khí, ngay cả cao ốc cũng lạnh đi vài phần.
- Cái này… tôi cũng không biết, thiếu… Thiếu gia, không trách tôi chứ.
Người thường cảm nhận khí yếu, Anna cũng sợ không nhẹ, cô chỉ cảm thấy thở dồn dập, nói cũng lắp ba lắp bắp.
- Không , không liên quan đến cô, chúng ta vào thang máy thôi!
Thấy bộ dạng hoảng hốt của Anna, Diệp Thiên nhanh tỉnh lại,công ty của mẹ ở trong này 10 năm rồi không có liên quan gì đến Anna.
Hơn nữa nếu không phải là Hạ nguyên bát nguyên thay đổi thì phong thủy ở đây cũng không như thế này.
Mà ở Cảng đảo Diệp Thiên còn đánh cắp thiên cơ, khiến cho thiên đạo có chút lệch lạc không chừng đó cũng là nguyên nhân khiến cho phong thủy ở đây bị thay đổi.
Sau khi vào thang máy, Anna thấy thần thái Diệp Thiên đã bình thường trở lại, cô cẩn thận nói:
- Thiếu gia, bộ dạng của ngài lúc nãy thật là đáng sợ!
- Thực sự xin lỗi, Anna những chuyện này không liên quan đến cô.
Diệp Thiên lắc đầu, thang máy đang ở tầng 60 mà Diệp Thiên cảm nhận đâu đâu cũng có sát khí.
Trong đầu hình ảnh kia hiện lên, Diệp Thiên ngăn lại không biết bao lâu nữa Trung tâm thương mại Thế giới này sẽ trở thành địa ngục chốn nhân gian.
Một cảm giác bất lực, Diệp Thiên biết mình cũng không có cách gì thay đổi được kết quả này, vì hắn căn bản không biết sẽ xảy ra chuyện gì thì càng không thể nói đến chuyện hóa giải.
Công ty của Tống Vi Lan tầng 82, một tầng chỉ có một công ty, cửa thang máy vừa mở ra Diệp Thiên đã thấy Tống Vi Lan chờ ở cửa.
- Mẹ, sao muộn thế này rồi mà mẹ vẫn còn làm việc?
Đi ra từ trong thang máy Diệp Thiên nắm nhẹ bả vai mẹ, nhìn gương mặt mẹ.
Mặc dù trán Tống Vi Lan có hơi xám nhưng ở giữ có phát ra một tia sáng đương nhiên là dấu hiệu của gặp dữ hóa lành, Diệp Thiên biết tuy không thể hóa giải được kiếp nạn này nhưng cứu người thì hắn vẫn có thể làm được.
- Tiểu Thiên, con đến Newyork sao không báo cho mẹ một tiếng?
Tống Vi Lan thấy con trai thân mật với mình trước mặt những nhân viên khác thực ra cũng hơi ngượng.
- Mẹ, không phải ở Mỹ không tăng ca sao? Sao ở đây vẫn còn nhiều người như vậy?
Diệp Thiên cười cười, ôm bả vai mẹ nói:
- Đến Mĩ thật vất vả, ngài cho những người này tan ca đi.
- Đứa trẻ này chỉ được cái mồm mép láu lỉnh.
Tống Vi Lan tức giận, gỡ tay Diệp Thiên ra nói:
- Dạo này mẹ rất bận, còn có hạng mục bên Trung Phi phải làm, Tiểu Thiên, hay là con và Anna ở Newyork đi chơi vài ngày đi.
Tin Tống Vi Lan trở về khiến những người trong công ty an lòng, nhưng khoản tiển hơn 100 triệu đôla chắc không thể lấy lại, mấy hạng mục mà công ty đầu tư đã bị đình trệ, Tống Vi Lan phải tập trung sức lực vào công việc này.
Diệp Thiên lắc đầu, khăng khăng nói:
- Mẹ, một lúc nữa con có chuyện muốn nói với mẹ, giờ con đi một vòng đã.
- Vậy được rồi.
Con trai chưa bao giờ có một yêu cầu gì với mình, Tống Vi Lan liền gật đầu đồng ý cùng Diệp Thiên đi trong công ty.
Mạng lưới công ty của Tống Vi Lan rất rộng, đầu tư cả buôn bán, tài chính, đây là trụ sở chính của tập đoàn, cũng nơi đầu não.
Tống Vi Lan vẫn muốn con trai có thể giúp mình một tay điều hành sự nghiệp, cho nên đi đến đâu bà cũng giới thiệu hắn với các bộ phận, nhân tiện cũng nói luôn cho hắn biết các bộ phận quan trọng.
Diệp Thiên đến cũng làm cho cả công ty xao động, nước Mỹ là quốc gia cực kì coi trọng cá nhân, công ty to như vậy ngoài Anna ra thì không có mấy người biết đến con trai của Tống Vi Lan.
- Được rồi, Tiểu Thiên con có chuyện gì muốn nói với mẹ?
Dẫn Diệp Thiên đi một vòng quanh công ty, Tống Vi Lan dẫn con trai đến phòng làm việc của mình, vừa sắp xếp lại tài liệu bà vừa nói:
- Tiểu Thiên, mẹ bận nhiều viêc, nếu không… ngày mai hai mẹ con mình cũng ăn trưa được không?
Diệp Thiên cũng không nói nhiều nữa mà nói thẳng luôn:
- Mẹ, chỉ có thời gian ba ngày nhất định mẹ phỉ chuyển công ty đi.
- Ba ngày, chuyển công ty?
Tống Vi Lan đãng trí trả lời một câu, rồi phản ứng ngay nhìn về phía con trai nói:
- Diệp Thiên con điên ư, bảo mẹ đi thì được chứ đây là Tổng công ty!
- Mẹ, con không nói đùa đâu.
Diệp Thiên nghiêm túc lắc đầu nói:
- Mẹ biết con làm gì không, gần đây tràn đầy sát khí, đây là nơi đại hung, chưa đầy tháng nữa sẽ có tai ương ập xuống.
- Con trai, con sao vậy?
Tống Vi Lan ngơ ngác nhìn Diệp Thiên, bỗng đưa tay lên sờ đầu con nói:
- Con không bị sôt đấy chứ? Nếu không để mẹ goi William đến xem, ông ta là bác sĩ giỏi nhất ở Mỹ.
Tuy Tống Vi Lan rất hiểu con trai nhưng những gì con trai nói ra lúc này là hết sức vớ vẩn, người ta ở Trung tâm thương mại thế giới đã hơn 20 năm. Đây đã là một trung tâm kinh tế sao lại nói là nơi đại hung gì chứ?