- Diệp Thiên, ngài không sao chứ, không bị thương chứ?
- Không, đều là do Tiểu Tiểu này, nếu không phải vì tìm tung tích xác của chồng tôi thì sẽ không làm Diệp đại sư bị thương.
Cung Tiểu Tiểu nhìn Diệp Thiên với ánh mắt cảm kích, đồng thời còn tự nhận trách nhiệm về mình.
Trong mấy ngày hôm nay, ngoài việc tìm Diệp Thiên, Cung Tiểu Tiểu cũng rất bận rộn.
Sau khi đối chiếu ADN của bộ xương tìm được và vết máu còn lại đã xác định được các xác đó chính xác là của Phó Nghị. Kỳ án kéo dài đến 8 năm cuối cùng đã có thể kết thúc.
Chỉ dựa vào việc gieo quẻ xem bói, vượt qua hàng vạn dặm biển xa xôi để tìm ra thi hài bị chôn sâu dưới đất. Việc này đối với Cung Tiểu Tiểu như là nằm mơ vậy.
Vì vậy, trong mắt của Cung Tiểu Tiểu, hình tượng của Diệp Thiên như một vị thần vậy, điều này hoàn toàn bắt nguồn từ nội tâm.
- Được rồi, cô Cung, ông Đường, việc này không liên quan gì đến mọi người.
Thấy hai người họ nhìn chăm chăm vào vết thương nơi hõm vai trên cơ thể mình, Diệp Thiên không nhịn được cười:
- Đều là do tôi hành sự gây thù chuốc oán với người khác, lại còn làm hai người lo lắng nữa.
Lúc đầu, tính cách Diệp Thiên không hề cao ngạo. Hắn luôn được kế thừa đạo giáo với tâm niệm làm người phải làm việc thiện. Nhưng sau khi đến Hồng Kong, các hành vi của Diệp Thiên đã thay đổi, thành ra kỳ quái hẳn so với trước đây.
Đương nhiên, điều này cũng là có nguyên do của nó. Diệp Thiên đến Hồng Kông đã gặp rất nhiều chuyện, đầu tiên là chuyện đấu pháp với Đài Đà, rồi chuyện sát thủ ám sát đã làm cho Diệp Thiên luôn trong trạng thái lo âu, do vậy mà tính tình cũng trở nên hiếu sát hơn.
Nhưng sau hai ngày ở trên Phật Quảng Sơn, không khí từ bi nơi đây đã vô hình hóa giải rất nhiều sát khí trong Diệp Thiên.
Thêm vào sự chỉ dẫn của Cẩu Tâm Gia, Diệp Thiên đã nhận thức được mình đang trong trạng thái không ổn. Sau khi Diệp Thiên hấp thụ được hết luồng khí trên người, con người đã trở lại khiêm nhường như trước đây.
Sau khi hỏi vài ba câu chuyện, Đường Văn Viễn nói:
- Đi thôi, chúng ta về khách sạn thôi, buổi chiều chúng ta sẽ về Hồng Kong.
- Đợi chút, phải đợi một người nữa.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nhìn Đường Văn Viễn nói:
- Lão Đường, sự việc trước đây có còn phiền phức gì không?
Diệp Thiên đã giết 22 người trên Phật Quảng Sơn, mặc dù họ đều là có ý muốn giết mình trước. Nhưng nếu việc này truyền ra ngoài, sẽ tạo ra một đợt sóng to gió lớn, trong lòng Diệp Thiên cũng ít nhiều cảm thấy bất an.
- Sự việc trước đây?
Đường Văn Viễn nghe vậy lặng người đi một chút, mãi sau mới phản ứng lại được, ông cười nói:
- Ngài đang nói đến việc những tên bị chết kia?
- Không việc gì. Bọn họ đều không phải chính thức nhập cảnh, bản thân đều là nhập cư trái phép đến Đài Loan, lại còn giữ vũ khí phi pháp, chắc chắn sẽ không có người truy cứu trách nhiệm việc này đâu.
Mặc dù trên mặt tươi cười nhưng trong lòng Đường Văn Viễn không khỏi khiếp sự. Khi Diệp Thiên hỏi câu này, Đường Văn Viễn đã nghe được chút tin tức, đúng là hơn 20 người kia đều bị Diệp Thiên giết chết.
Nghĩ đến cái chết thê thảm của hơn 20 người đó, Đường Văn Viễn bất giác sản sinh cảm giác lo lắng, một người nhìn nho nhã vô hại vậy mà lại có thể ra tay tàn ác đến thế.
Trong cái xã hội này, mặc dù vũ khí cá nhân đã được tối ưu hóa đến mức vô giới hạn, nhưng một người với gia sản hàng chục tỷ như Đường Văn Viễn khi đứng trước Diệp Thiên cũng cảm thấy như mình nhỏ bé hẳn, không có bất kỳ ưu thế nào.
- Được rồi, lên xe đi.
Những thiện nam tín nữ đến lễ Phật tại Phật Quảng Sơn không ít, nên Diệp Thiên không muốn đứng ngay bên ngoài đợi Cầu Tâm Gia, sau khi nói với Tả Gia Tuấn một tiếng liền tiến vào trong xe ngồi đợi.
Mặc dù rất muốn hỏi người Diệp Thiên đang đợi là ai, nhưng Đường Văn Viễn khi đối diện với Diệp Thiên như mất hẳn khí thế, không dám mở miệng hỏi.
Cũng may Cẩu Tâm Gia không làm cho Diệp Thiên đợi lâu, sau khi bọn họ vào xe ngồi khoảng nửa tiếng đã nhìn thấy hai người, trong đó có một hòa thượng mặc áo cà sa vàng sẫm màu bước từ trên núi xuống.
Còn có đội hòa thượng vừa xuống đến, đã chia thành 2 hàng đứng ngay ngắn hai bên, phía trước 3 mét đều vẫy hoa, không khí rất trang nghiêm.
Hai người bước ra từ trong hai hàng này, một người mặt tròn tai to mặc áo cà sa màu vàng, một người gầy gò mặc áo đạo không mới cũng không cũ.
Cung Tiểu Tiểu và Đường Văn Viễn đang ngồi trên xe, sau khi đã nhìn rõ mặt hai người vừa bước ra, cả người kinh động bất giác nói ngay:
- Tinh Vân đại sư, ông ta đang tiễn ai vậy chứ?
Tinh Vân đại sư ra đời ở Kim Lăng những năm 20, năm 20 tuổi thì xuất gia. Đến gần những năm 60, Tinh Vân đại sư với tôn chỉ “Nhập gian Phật Giáo” đã phát dương Phật pháp, làm hàng ngàn đệ tử trên thế giới xuất gia, Phật tín ngưỡng được quảng đại đến hàng ngàn vạn người trên thế giới.
Vào thời kỳ đầu những năm 90, Tinh Vân pháp sư trở thành hội trưởng tổng hội thế giới Hội Phật Quang Quốc tế. Ông còn được các trường học Phật Giáo trên thế giới phong tặng học vị tiến sỹ, là đệ nhất đương kim Phật học thế giới.
Cung Tiểu Tiểu và Đường Văn Viễn đều có quen biết với Tinh Vân đại sư, đồng thời còn quyên góp rất nhiều tiền cho Phật Quảng Sơn. Nhưng với những điều đó thôi, bọn họ cũng chưa từng được Tinh Vân đại sư đưa tiễn như vậy.
- Tôi xuống xe chào Tinh Vân đại sư một tiếng. Diệp Thiên, sao ngài cũng xuống xe chứ?
Đường Văn Viễn quay đầu lại định nói với Diệp Thiên nhưng đã thấy hắn mở cửa bước xuống xe và đi về phía Tinh Vân đại sư cùng vị đạo sỹ kia.
Đường Văn Viễn vốn đã biết sức ảnh hưởng của Tinh Vân đại sư tại Đài Loan, vì sợ sát khí của Diệp Thiên sẽ mạo phạm Đại sư nên ông lập tức chạy đuổi theo sau Diệp Thiên. Mặc dù tuổi cao đã ngoài 60 nhưng bước chân vẫn chắc chắn nhanh nhẹn vô cùng.
Nhưng chưa để Đường Văn Viễn đuổi kịp, Diệp Thiên đã mỉm cười với người đang đứng bên cạnh Tinh Vân đại sư. Tinh Vân đại sư cũng tươi cười với hai người. Cảnh tượng này càng khiến Đường Văn Viễn mắt tròn mắt dẹt ngạc nhiên.
Thực ra Phật Đạo 2 phái không hẳn là không đội trời chung, nhưng dù gì đạo bất đồng bất tương trợ, từ trước đến giờ cứ Phật hưng thì đạo suy, Phật suy thì Đạo hưng. Tinh Vân đại sư đich thân tiễn vị đạo sỹ kia xuống núi, việc này quả thật rất kỳ quái.
Không chỉ có Cung Tiểu Tiểu và Đường Văn Viễn hiếu kỳ, những người đang có mặt trên Phật Quảng Sơn đều như vậy, những người ở xa thì chỉ chỉ trỏ trỏ và bàn luận xem thân phận của người đạo sỹ kia thực ra là ai?
- Tinh Vân đại sư, lâu quá không gặp. Phật pháp của đại sư đã cao thâm hơn trước rất nhiều.
Đường Văn Viễn có kìm nến sự hiếu kỳ của mình, bước đến bên cạnh chào hỏi Tinh Vân đại sư.
Nhìn thấy Đường Văn Viễn, Tinh Vân đại sư chắp hai tay vào nhau cười nói:
- Hóa ra là Đường cư sỹ, nhìn thấy cư sỹ khỏe mạnh, thật là đáng mừng.
Muốn phát dương Phật giáo thì không thể thiếu được sự tài trợ hùng hậu của những cư sỹ như vậy. Tinh Vân đại sư đều quen biết với hầu hết giới phú hộ, trong đó có cả Đường Văn Viễn và Cung Tiểu Tiểu.
- Đại sư, ngài đây là…?
Đường Văn Viễn quay qua nhìn Diệp Thiên và vị đạo sỹ đó, cuối cùng cũng không khỏi hiếu kỳ, người này là cao nhân nào mà Tinh Vân đại sư phải đích thân tiễn vậy chứ?
- Người bạn già của tôi hôm nay rời khỏi Phật Quảng Sơn, nên hòa thượng này đến tiễn.
Đối với Tinh Vân mà nói, sự việc xảy ra không thể nói với bất kỳ ai, hơn nữa Tưởng Giới Thạch đã qua đời, Đài Loan đã không còn nằm trong tay ông ta, Cẩu Tâm Gia cũng không cần phải trốn tránh như trước nữa.
- Rất cảm tạ sự chăm sóc của Tinh Vân đại sư với sư huynh tôi trong bao năm qua.
Nghe Tinh Vân đại sư nói, Diệp Thiên quay người lại hành lễ với ông ta. Cẩu Tâm Gia có thể yên lành tu đạo pháp trong nhiều năm qua đều nhờ sự giúp đỡ của Tinh Vân đại sư.
- Ha ha, ta với Nguyên Dương Tử kết giao với nhau hơn sáu chục năm nay, nên làm cả thôi.
Tinh Vân đại sư vừa cười vừa quay qua nói với Diệp Thiên:
- Nhưng đối với Diệp thí chủ, tôi cũng có một lời khuyên.
Tinh Vân đại sư và Diệp Tâm Gia bằng vai phải lứa với nhau, nhưng trước mặt Diệp Thiên, ông không hề tỏ thái độ bề trên, lời nói thẳng thắn, ngữ khí ôn hòa làm cho người nghe có cảm giác như luồng gió xuân thổi đến.
- Đại sư, mời nói.
Diệp Thiên gật gật đầu với bộ dạng rất cung kính lắng nghe.
- Diệp thí chủ là kỳ tài trừ yêu, tuổi đời còn trẻ nhưng đạo pháp thâm sâu khó lường, là người giỏi nhất ta từng gặp.
Sau khi Tinh Vân đại sư khen ngợi Diệp Thiên, ông đó quay qua nói tiếp:
- Nhưng sát khí của thí chủ quá nặng, thật ra đến cả cỏ cây cũng có linh hồn, vận vật lại càng như vậy, hy vọng Diệp thí chủ sau này có thể giảm bớt giết chóc, làm việc thiện nhiều hơn.
Những việc xảy ra vài ngày trước trên Phật Quảng Sơn chắc chắn không qua được mắt Tinh Vân đại sư. Mặc dù Diệp Thiên đã dấu kỹ sát khí sâu trong cơ thể nhưng cũng không thể qua được sự cảm ứng và con mắt tinh tường của ông.
- Hòa thượng, sư đệ của ta cần người dạy bảo sao?
Diệp Thiên chưa nói gì, đã thấy Cẩu Tâm Gia tỏ ý không vừa lòng. Đố kỵ, bao che khuyết điểm là truyền thống của Ma Y, từ Lý Thiện Nguyên tới Diệp Thiên, giờ lại cả Cầu Tâm Gia, tất cả đều như vậy.
- Sư huynh, không sao đâu.
Diệp Thiên vừa cười vừa khoát khoát tay với Cẩu Tâm Gia, hắn nhíu mày tỏ ý không bằng lòng rồi nói với Tinh Vân đại sư:
- Đại sư, Phật môn có hộ pháp kim cương, trừ ác hành thiện. Những người Diệp Thiên giết đều đáng chết, dù sau này có bị đày xuống A Tỳ địa ngục, Diệp mỗ này có chết vài lần cũng không hối hận.
Từ khi ra đời đến nay, bàn tay Diệp Thiên đã dính vào không ít máu tươi, nhưng bất kể là lần đào cổ mộ hay giết Đài Đà Tây Phương, máu người vấy đầy tay nhưng những người Diệp Thiên giết quả thực rất đáng chết.
- Ha ha, lão hòa thượng, hết nói rồi chứ. Diệp sư đệ là trưởng môn truyền nhân môn phái của ta, làm sao chỉ mình ngươi có thể điểm hóa được đây.
Thấy câu nói của Diệp Thiên làm Tinh Vân đại sư không trả lời được, Cẩu Tâm Gia đắc ý cười lớn. Trong nhiều năm tranh luận với Tinh Vân đại sư, hôm nay nhìn thấy ông ta bị vặn không trả lời được, trong lòng cảm thấy sảng khoái vô cùng.
- Là hòa thượng nhiều chuyện, mong Diệp thí chủ đừng trách.
Thấy Cẩu Tâm Gia đã chỉ rõ thân phận của Diệp Thiên, Tinh Vân biết rõ mình không nên nói gì nữa. Diệp Thiên đã được chọn là truyền nhân môn phái, thân phận giờ đã khác, không còn là người mình có thể dạy bảo nữa rồi.
- Đại sư quá lời rồi. Diệp mỗ tôi hành xử cốt sao không thẹn với lòng.
Diệp Thiên dùng một câu nói của người đời trước là Lưu Bá Ôn với ngữ điệu âm vang mạnh mẽ trả lời vị đại sư đã biểu lộ rõ lập trường của mình.