- Mẹ nó, đây thật sự là thiên lôi đánh xuống sao? !
Mặc dù không mặc dù nhảy, hơn nữa cũng không còn thắt dây an toàn, sau khi bị bắn ra cùng với ghế ngồi, Diệp Thiên thật cũng không quá sốt ruột, ở độ cao ba nghìn mét trên trời cao không thể sử dụng thực khí mà bay, thế nhưng khi độ cao giảm xuống đến một ngàn mét, dĩ nhiên là Diệp Thiên có thể khống chế được thân thể, cho nên hắn còn có thời gian nhàn hạ đi quan sát tình hình.
Từ sau khi bị bắn ra từ trong máy bay, độ cao của mọi người đã ở dưới tầng mây, nhìn thấy đỉnh đầu chỗ mây đen va chạm đã hình thành tia chớp, ngay cả Diệp Thiên cũng kinh hồn khiếp vía, chỉ sợ là Tiên Thiên hậu kỳ phải chịu như vậy, chỉ sợ trong khoảnh khắc cũng tan xương nát thịt.
Nhưng cũng may máy bay đã sắp bay khỏi khu vực sấm chớp, tầng mây tụ lại ở trên đầu đám người Diệp Thiên cũng không phải quá dày, tuy rằng phía sau có ánh chớp, nhưng thật là không có một tia chớp nào đánh trúng mọi người, nhờ chút ánh sáng đó, Diệp Thiên rất nhanh thấy rõ mọi người.
Hai phi công cùng ba người tiếp viên hàng không hẳn là đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, bọn họ cũng không vội bật dù ra để nhảy, mà là đang hạ nhanh hướng xuống, muốn thoát ra khỏi khu sấm chớp này, Lôi Hổ cũng như thế, hắn từng có kinh nghiệm về hàng không.
Người duy nhất có chút không biết phải làm sao, chính là Giang Sơn , tuy rằng lá gan cô bé lớn, nhưng lúc này bị thiên địa uy hiếp không nhẹ, cô cũng không phải là người có kinh nghiệm, mà là quên mở dù trước ngực ra nhảy.
- Chớ lo lắng, ở trong lòng đếm tới 20 liền mở dù ra để nhảy!
Diệp Thiên truyền một đạo thần thức vào trong đầu Giang Sơn, tiểu cô nương nhất thời mở hai mắt đang nhắm chặc ra, dùng sức gật gật đầu. Trong lòng thầm đếm, đồng thời tay phải gắt gao nắm lấy dây an toàn trước ngực.
- Ùynh!
Khi thân thể mọi người đang cấp tốc hạ xuống, máy bay vẫn còn tiếp tục bay lên phía trước, chẳng qua còn chưa bay ra khỏi tầm mắt của đám người Diệp Thiên, đột nhiên truyền ra một tiếng vang đủ để chèn ép tiếng sấm chớp, hóa thành một quả cầu lửa thật lớn trên không trung.
Bởi vì nổ mạnh mà khiến cho mảnh vụn máy bay, bay đi khắp bốn phương tám hướng. Thậm chí có một lá sắt gắt gao bay qua sát người Diệp Thiên, định xuyên thủng thân thể Diệp Thiên, khiến hắn kinh hô một tiếng toát mồ hôi lạnh.
- Thực... Thật sự nổ tung rồi à?
Những ánh lửa có chút u ám trên bầu trời. nhưng giống như là mặt trời chói mắt, khi tiếng nổ mạnh truyền đến tai, bất kể là những tiếp viên hàng không hay là hai vị phi công kia. Đều ngây ngô nhìn lên chỗ toát ra ánh lửa, ngay cả là giữa không trung đang rét lạnh vô cùng, bọn họ cũng nhịn không được, toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Nếu không phải Diệp Thiên mạnh mẽ bức bách, chỉ sợ lúc này người ở lại trên máy bay, cũng sẽ bị chết ở trong lúc nó nổ tung, đây không phải là trục trặc động cơ, chỉ nhìn dư âm làn khói, với sức nóng quả cầu lửa kia sinh ra, chỉ sợ sẽ Tinh Cương cũng bị hòa tan hết.
Ánh sáng chói mắt khiến mọi thứ trong thiên địa trong nháy mắt trở nên sáng bừng, không trung vài người trợn mắt nhìn một chút. Đã bị gió mạnh không trung kích thích khiến cho rơi lệ, chỉ có Diệp Thiên vẫn luôn luôn đưa mắt nhìn ánh lửa kia cấp tốc rớt xuống phía dưới, rơi vào bên trong biển rộng mênh mông.
Gần đó, sức gió còn rất lớn, cơ hồ ngay khi tiếng nổ mạnh vang lên, những người từ trong máy bay bị bắn ra, cũng bị trận gió thổi đi, nhất là thân thể gầy yếu nhất như Giang Sơn, nháy mắt liền không thấy bóng dáng.
Thân hình Diệp Thiên trên không trung, cũng không ngừng lay độn, coi như hắn đã gần tiến vào đến cảnh giới Tiên Thiên. Nhưng đối mặt uy hiếp thiên nhiên này, cũng là vậy nhỏ bé, mạnh mẽ phóng thích ra thực khí, nhưng còn chưa thể tụ tập, đều bị trận gió mãnh liệt kia thổi tan.
- Mẹ nó, tiếp tục như vậy, lão tử chẳng phải là sẽ ngã chết tươi sao?
Diệp Thiên đột nhiên phát hiện, tốc độ mình rơi xuống càng lúc càng nhanh, không chỉ là trận gió trong không trung có thể thổi tan thực khí của hắn, chỉ riêng cái tốc độ này, đã có thể để cho hắn không thể tập trung được thực khí, coi như hạ xuống đến chỗ sức gió không mãnh liệt như vậy, chỉ sợ hắn cũng không thể khống chế được thân thể của chính mình.
Cho tới giờ khắc này, Diệp Thiên mới chính thức thấy lo lắng, mà thân thể hắn, cũng đã hạ xuống chỉ cách mặt đất có một ngàn mét, tầm nhìn trên không, khá hơn một chút so với lúc trước, Diệp Thiên lờ mờ thấy bóng dáng mấy cái dù bật ra phía dưới chính mình một trăm mét.
- A, Lôi Hổ ở dưới à?
Không thể vận dụng thực khí, nhưng thần thức Diệp Thiên cũng không chịu ảnh hưởng của trận gió trên không trung, khi hắn rớt xuống đến cách mặt đất trăm mét, bỗng nhiên phát hiện ở dưới thân thể của mình mấy chục mét, Lôi Hổ đang ở trong dù nhảy phía dưới phiêu du.
- Trời không tuyệt đường ta!
Cúi đầu vừa nhìn, Diệp Thiên nhất thời mừng rỡ, thân thể mạnh mẽ thay đổi phương hướng từ trên không trung, lập tức vọt tới hướng Lôi Hổ, hắn hiện tại chỉ cần giảm một chút tốc độ, làm cho thân thể rớt xuống dưới chậm hơn, dĩ nhiên là có thể sử dụng thực khí hóa giải hiểm cảnh trước mắt.
- Ai u, sao lại thế này?
Diệp Thiên vẫn luôn ở phía trên Lôi Hổ, hắn tự nhiên nhìn không thấy người trên đỉnh đầu, nhưng khi Diệp Thiên vọt tới bên cạnh người Lôi Hổ, dùng tay phải tóm được chân phải Lôi Hổ thời gian, hắn mạnh mẽ cảm giác thân thể rơi mạnh, dù để nhảy cũng lắc lư trên không trung.
- Đừng sợ, tôi lập tức sẽ buông tay!
Đang lúc Lôi Hổ không biết chuyện gì phát sinh, trong đầu truyền lại thanh âm của Diệp Thiên, thế nên hắn mới biết người tóm lấy chính mình là ai, lúc này lòng cũng đã yên ổn.
Đúng như lời nói của Diệp Thiên, nương nhờ Lôi Hổ làm chậm lại tốc độ rớt dưới, một đám sương mù màu trắng bao vây nửa người dưới của Diệp Thiên lại, thân thể Diệp Thiên đột nhiên dừng ở không trung, giống như là dẫm trên đám mây vậy.
- Này... Đây là đằng vân giá vũ?
Nhìn thấy Diệp Thiên cách mình chỉ có vài thước, Lôi Hổ nhịn không được nâng lên tay phải dụi dụi mắt, hắn thậm chí muốn chìa chân vào nơi đám sương mù màu trắng mà thử một chút, xem đồ chơi này đến tột cùng có thể giữ người đứng lại hay không?
- Đằng vân giá vũ?
Lôi Hổ thì thào tự nói cũng không tránh được cái lỗ tai Diệp Thiên, tìm được đường sống trong chỗ chết, tâm trạng Diệp Thiên coi như là thật tốt, cười nói:
- Cho là đằng vân giá vũ đi, nhưng Tôn Ngộ Không một cái dậm chân bay cách xa vạn dặm, tôi lại không có bản lĩnh ấy!
Lúc này đây tuy rằng rất nguy hiểm, nhưng Diệp Thiên biết cực hạn độ cao mình phi hành, độ cao giống như là hiện tại bảy tám trăm thước thế này, Diệp Thiên có thể làm duy nhất là dùng thực khí khống chế tốc độ rơi xuống của thân thể rớt, mà không thể ngự gió mà đi giống như ở tầng trời thấp.
- Thần... Thần tiên!
Nhưng ngay cả như vậy, cũng làm cho Lôi Hổ giật mình há to miệng, biểu hiện Diệp Thiên lần này, phá vỡ toàn bộ nhận thức của hắn hơn bốn mươi năm này, các loại chuyện thần thoại cổ đại, vào lúc này từ trí nhớ dũng mãnh vào tới trong đầu Lôi Hổ.
- Mẹ nó, mình... Trước kia không phải mình muốn tự tìm cái chết sao?
Diệp Thiên – người bị chính mình coi là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, thế nhưng lại có thể đằng vân giá vũ, nhớ tới những gì chính mình trước kia đã làm, Lôi Hổ hung hăng tát trên mặt chính mình một cái, hắn lúc này mới biết, Diệp Thiên không giết hắn, hoàn toàn không phải là bởi vì e ngại Lôi Chấn Nhạc, chỉ sợ chính là xuất phát từ khinh thường mà thôi.
- Hả? Sao lại thế này, sao lại vẫn rớt xuống?
Đột nhiên, lực chú ý của Lôi Hổ bị thân thể chính mình rớt xuống kéo lại, hắn phát hiện tốc độ thân thể rơi xuống bỗng nhiên nhanh hơn rất nhiều, vội ngẩng đầu hướng lên trên dù nhìn lại.
Lúc này vừa nhìn, cũng sợ tới mức Lôi Hổ tê liệt hết lá gan, bởi vì những dây thừng làm dù để nhảy, ở giữa vài cái dây thừng rối rắm lại với nhau, làm cho dù vo thành một nắm, vải bạt vốn tản ra, cũng đều chụm thành một đoàn.
Đã không có dù đối phó sức gió, thân thể Lôi Hổ nhất thời lăn mạnh, lăn qua lăn lại rơi thẳng xuống hướng mặt đất, Lôi Hổ từng dự liệu qua, đời này mình có lẽ sẽ chết ở dưới đao thương, nhưng như thế nào hắn đều không thể tưởng được, bản thân lại bị ngã chết tươi?
Tuy rằng phía dưới là biển khơi, nhưng Lôi Hổ cũng không có tâm lý cầu may mắn, lực đánh vào từ trên cao bảy tám trăm mét rớt xuống, đủ để làm cho lục phủ ngũ tạng của hắn nát bấy, không có hi vọng sống sót.
- Có ta ở đây, ông không chết được!
Một cảm giác tuyệt vọng xúc trào lên trong lòng, ngay khi mặt biển cách mình càng ngày càng gần, chỉ còn lại chừng ba bốn trăm thước, Lôi Hổ bỗng nhiên cảm thấy thân thể chấn động, bên tai truyền lại thanh âm của Diệp Thiên.
- Mẹ nó, thật đúng là chìm rồi!
Bắt được dù của Lôi Hổ, Diệp Thiên cũng có vài phần mệt, phải biết rằng, ngoài sức nặng của Lôi Hổ, còn có cái dù và công cụ bên trong cũng có mấy chục cân, thực khí hộ thể bao vây ở quanh người Diệp Thiên, thiếu chút nữa đã bị tách ra khi hạ xuống cấp bách trong nháy mắt.
Trên đời này ngoài những người luẩn quẩn trong lòng ý định tự sát, không ai nguyện ý chết, huống chi Lôi Hổ mới khoảng bốn mươi tuổi, đang là thời hoàng kim của người đàn ông, Diệp Thiên ra tay, để cho hắn thực sự hóa giải được khúc mắc trong lòng.
- Diệp gia, cám ơn ngài , tôi Lôi Hổ... Xin lỗi ngài!
Lôi Hổ cũng không biết Diệp Thiên có nghe thấy không, miệng than thở một câu, lúc sau ngẩng đầu hướng lên trên nhìn lại, ánh mắt đột nhiên trợn tròn, la lớn:
- Diệp gia, cẩn thận tia chớp!