- Người đó tên La Trí, rất có danh tiếng ở khu người Hoa, Đường lão gia giới thiệu anh mới quen ông ấy.
Lúc Cao Tiền Tiến nhắc đến việc này, trên mặt có chút không tự nhiên. Cho dù là xuất thân gia thế của cậu hay là chuyện cậu đã từng đi du học mà nói thì thuật bói toán đoán mệnh đúng là có chút nghi ngờ mê tín phong kiến ở bên trong.
Diệp Thiên nghĩ 1 hồi lâu, lắc đầu nói:
- La Trí? Chưa nghe thấy cái tên này bao giờ. Anh Cao, khi nào vị ấy đến đây, phiền anh giới thiệu em gặp mặt một chút.
Diệp Thiên mặc dù tuổi còn trẻ nhưng vào nam ra bắc theo sư phụ, đi qua không biết bao nhiêu nơi, hơn nữa lão Đạo cũng từng trải qua thời kỳ Mãn Thanh, đối với những cao nhân pháp thuật trên giang hồ đều rõ như lòng bàn tay.
Cứ cho là những năm đầu thời kỳ Kiến Quốc chạy ra nước ngoài, Diệp Thiên cũng có nghe thấy rất nhiều, nhưng Cao Tiền Tiến nói ra cái tên này lại khiến cho Diệp Thiên có cảm giác rất xa lạ.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói chuyện cùng Cao Tiền Tiến xong, Lôi Vụ nói xen vào:
- Tiền Tiến, muốn xem tướng cần gì phải đi tìm người khác, hỏi Diệp Thiên là được rồi, chú dám đảm bảo, cái tên La Trí gì đó chắc chắn là không bằng Diệp Thiên.
Lôi Vụ sống hơn 40 năm, hiểu biết không thể nói là không nhiều. Trước kia cũng có không biết bao nhiều Cao nhân xem tướng thuật chỉ điểm cho ông ta rồi nhưng đều không bằng lần Diệp Thiên giúp ông ta hóa giải cái kiếp đào hoa ấy.
Phải nói là Lôi Vụ trước kia bán tín bán nghi cái thuật phong thủy kia. Thế nhưng sau chuyện lần đó, thì lại vô cùng kính nể thiên địa này, hành vi cũng không phù phiếm như lúc trước nữa.
Những lời nói này của Lôi vụ khiến cho Lưu tổng bên cạnh cũng cho là đúng, mở miệng nói:
- Đúng thế, Cao công tử, nếu nói về bói quẻ xem tướng tránh dữ tìm lành thì Lưu Đại Chí tôi chỉ quen mỗi một người là Diệp Thiên thôi.
- Chú Diệp, thế nào, giúp anh xem xem.
Nhìn thấy Lôi Vụ cùng Cao Tiền Tiến không ngừng tâng bốc Diệp Thiên, cộng với cả thái độ cung kính của mấy người đó với Diệp Thiên, Cao Tiền Tiến cũng tò mò thử xem. Nhìn thấy người thanh niên tóc tai quái dị này, rất có thể có nhiều điểm không giống với người thường.
Phải biết rằng, mấy người Lôi Vệ ở thành Tứ Cửu này cũng là những nhân vật có uy tín. Bình thường không phải nói là mắt cao hơn đầu nhưng không phải người bình thường nào cũng có thể kết giao được. Thế mà trước mặt lại cực kỳ cung kính Diệp Thiên, một người trẻ tuổi như vậy, chứ tuyệt đối không phải nói suông mà có thể lừa mình được.
- Anh Cao, mỗi nghề đều có quy định riêng của nó, đợi vị La Trí đó giúp anh xem xong thì hẵng nói tiếp.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, từ chối thỉnh cầu giúp cậu xem tướng. Quay mặt sang phía mấy người Lôi Vụ nói:
- 2 người đừng có mà diễn vai phụ cho tôi nữa, những lời này đừng có mà ăn nói lung tung. Nếu không mà truyền đến tai người khác thì tự nhiên mà chuốc họa vào thân đấy.
Thuật pháp giang hồ hay là lừa đảo giang hồ cũng giống như nhau, đều chú trọng đến “ văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị” ( võ công muốn phân cao thấp thì có thể thông qua thi đấu mà định được, còn về văn chương thì khó mà phân ai hơn ai kém được), ai mà không thừa nhận truyền nhân của mình với người khác thì thật thấp kém.
Nếu vị La Trí thực sự có thực lực thì những lời nói khi nãy của Lôi Vụ và Lưu Đại Chí kia đã đắc tội với người ta rồi. Giả sử mà đối phương lòng dạ hẹp hòi, nói không chừng lại tự gây tại họa ngầm cho mình rồi cũng nên.
Hơn nữa thời gian trước khi giải phóng, những cao thủ thuật pháp trên giang hồ đều được đồng đạo tôn sùng, tính tình của những người này cũng không mấy ôn hòa, vạn nhất đối phương thù hằn ông chủ Lôi cùng Lưu Đại Chí, ngấm ngầm ra tay, thì lúc đó 2 người này không chết cũng phải bị lột da.
- Diệp đại sư, dù sao tôi cũng vẫn tin cậu, hòa thượng tôi từ bên ngoài đến nên niệm kinh không tốt!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Lưu tổng nửa giả nửa thật nói, nói gần nói xa đều đầy ý tôn sùng Diệp Thiên
- Lưu tổng, những lời này của ông bỏ đi.
Diệp Thiên cười khổ khoát tay, mặc dù cậu vẫn chưa gặp được một cao thủ pháp thuật nào ở trong nước nhưng cũng không tự cao tự đại tự coi mình là số 1 thiên hạ.
Cũng giống như hai vị đại sư danh tiếng Viên Thụ San và Vi Thiên Lý thời Dân Quốc kia, vào thời điển mà Lý Thiện Nguyên và Diệp Thiên nhắc đến họ đã vô cùng ca ngợi rồi, pháp thuật của 2 người họ có nét độc đáo riêng.
Tuy rằng hai người đó đã qua đời rồi, nhưng con cháu đời sau phân tán ra nhiều, chưa từng xuất hiện một vị cao nhân nào cả. Nhưng mà Diệp Thiên lại cho rằng chẳng qua là mình chưa gặp được mà thôi.
- Được, chúng ta không nói vấn đề này nữa. Đúng rồi, tên béo Tề hôm nay xảy ra chuyện gì thế nhỉ? Nhìn giống như là bị mà quỷ nhập vào, trước kia chưa từng nghe qua ông ta mắc bệnh này bao giờ.
Vệ Hồng Quân kể từ sau khi kết giao với Diệp Thiên, đối với cái nghề này cũng đã cẩn thận tìm hiểu, cũng biết điều kiêng kỵ trong lòng Diệp Thiên. Lúc này nhìn thấy Diệp Thiên không muốn nói thêm nữa bèn cười rồi chuyển đề tài.
- Hay là do bệnh kinh phong phát tác?
Lưu Đại Chí ngập ngừng nói. Lúc ông chen vào đến nơi thì sự việc cũng đã kết thúc rồi nên chỉ nhìn thấy cảnh tên Tề Dực bị người khác đè xuống đất mà thôi.
Thấy Vệ Hồng Quân nhắc đến chuyện này, mấy người đang ngồi trên chiếu mặt đều lộ rõ vẻ tươi cười. Đặc biệt là nghĩ đến cái bộ dạng xấu hổ của vị phó giám đốc Trương bị tụt quần kia, mấy người con gái mặt bỗng chốc đỏ bừng lên.
Nói về chủ đề này, Vệ Hồng Quân cũng cảm thấy thích thú, lắc đầu nói:
- Không giống bị bệnh kinh phong mà có chút giống ma quỷ nhập vào người hơn. Lão Lưu, ông không nghe thấy lúc đấy miệng lão béo Tề vẫn còn hô toáng lên à, bị kinh phong phát tác thì đâu có nói chuyện được.
- Đúng rồi, tên Tề chủ nhiệm đó còn kêu mẹ, còn hô khẩu hiệu nữa. Nhìn giống quỷ nhập và người hơn.
Long Tuyết Liên cũng đồng ý với ý kiến của Vệ Hồng Quân. Lúc xảy ra chuyện cô đứng ở một đám người không xa lắm, đến cả câu khẩu hiệu “ tất cả bọn kẻ thù đều là hổ giấy” cũng nghe thấy rõ mồn một.
Nghe thấy Long Tuyết Liên nói vậy, Lôi Vụ lắc đầu nói:
- Ma quỷ nhập vào người à? Những chuyện thế này thường thì chỉ xuất hiện ở nông thôn thôi chứ, khí người ở hội trường thịnh như vậy, làm sao mà âm tà có thể xâm nhập vào được chứ.
Hồi Lôi Vụ mười mấy tuổi, bị liên lụy theo người nhà nên sống ở 1 vùng nông thôn ở Sơn Đông 5, 6 năm. Thời gian đó gặp không ít chuyện gặp quỷ, bị bóng đè, đều là phát sinh ở những nơi hoang vắng ít người.
- Nói không chừng là quỷ già có pháp lực cao cường cũng nên.
Long Tuyết Liên không phục nói.
- Khụ … khu khụ.
Long Tuyết Liên còn chưa nói hết, Diệp Thiên đang ngẩng cổ uống rượu thì “ xì xì” một tiếng, rượu trong miệng đã bị phun ra hết, che miệng ho khan mấy tiếng:
- Hai ý kiến này biết ý kiến nào đúng chứ? Các vị từ lúc nào lại biến thành quỷ già vậy?
- Diệp Thiên, anh không sao chứ?
Vu Thanh Nhã quan tâm vỗ vỗ lưng Diệp Thiên.
- Có mỗi cậu uống rượu thế này thôi.
- Khụ khụ, không sao, không sao. Anh bị câu nói của Long Tuyết Liên hù cho sợ thôi mà.
Diệp Thiên cười mếu lấy khăn tay lau miệng. Trong lòng tự an ủi mình:
- Quỷ già thì kệ quỷ già, chỉ cần đem vận xui lại cho lão béo Tề, anh em cũng thừa nhận hết.
- Chắc chắn không phải là do quỷ già gì, Diệp… Diệp đại sư…
Dù sao Cao Tiền Tiến cũng biết thân phận của Diệp Thiên rồi, Lôi Vụ lại gọi “ Diệp đại sư” thêm 1 lần nữa.
- Đừng, Lôi tổng, gọi tôi là Diệp Thiên đi, ở đây không có đại sư gì hết.
Diệp Thiên mở miệng chặn lời nói của Lôi Vụ lại. Ở đây chỉ là tụ họp bạn bè, cứ một câu lại gọi đại sư, cậu nghe cảm thấy mình không được tự nhiên.
- Được, thế tôi gọi cậu là Diệp tổng vậy. Mấy tháng trước thấy cậu nói loại tà ám này hay là gặp phải kiếp nạn đều là do sát khí gây nên, tôi thấy tên béo Tề kia giống như là bị sát khí xâm nhập vào vậy.
Sau khi được Diệp Thiên hóa giải khí đào hoa, Lôi Vụ đối với phương diện này cũng có hiểu biết đôi chút, lại nói rõ ràng mạch lạc xem ra cũng cách chân tướng cũng không còn xa nữa.
- Theo tôi thấy, lão béo Tề đắc tội với ai đó rồi bây giờ bị người đó trừng trị.
Lôi Vụ càng nói càng hưng phấn, thế nhưng sau khi ông nói những lời này xong thì tất cả mọi người bỗng nhiên ngây người ra, ngơ ngác nhìn về phía Diệp Thiên.
Có vẻ như lão béo Tề đúng là đắc tội với người khác thật. Tại buổi đấu giá, lão béo Tề cứ không ngừng châm chọc Diệp Thiên. Ngoại trừ Lưu Đại Chí và Cao Tiền Tiến ở ngoài ra thì mấy người kia đều nghe thấy được.
Hơn nữa lão béo Tề đã đắc tội với Diệp Thiên, người mà trong mắt của Lôi Vụ chính là một cao nhân dị sĩ thần bí khó lường. Hơn nữa Lôi Vụ cũng đã từng tận mắt chứng kiến Diệp Thiên làm phép vẽ bùa. Lắp ghét mấy điểm này lại, trong lòng ông chủ Lôi hình như đã hiểu ra vài thứ.
Không chỉ có Lôi Vụ, đến cả Lưu Đại Chí và Vệ Hồng Quân cũng phản ứng lại ngay, nhìn vào ánh mắt của Diệp Thiên cũng thấy là đang phức tạp dần lên. Thủ đoạn này nếu mà là do Diệp Thiên hạ thủ thật thì người thanh niên trước mặt này đúng là thực sự rất đáng sợ.
- Diệp lão đệ, lẽ… lẽ nào… chuyện này là do chú làm?
Nhìn thấy mấy người đều trừng mắt nhìn Diệp Thiên, Cao Tiền Tiến không khỏi mở to hai mắt, lại một lần nữa dò hỏi Diệp Thiên.
- Anh Cao, liên quan gì đến em chứ? Em lấy đâu ra cái bản lĩnh đấy? Anh đừng có mà đề cao em thái quá.
Diệp Thiên cười mếu xua tay lia lịa. Trong lòng mặc dù thực sự khâm phục Lôi Vụ, người bạn này đúng là như thần. Mình ra tay không để lại bất kỳ dấu hiệu nào thế mà lại bị ông suy luận đoán ra được.
Thế nhưng Diệp Thiên mặc dù phủ nhận nhưng những người khác tin hay không tin thì cứ nghe theo ý kiến của mình đi.
Thời gian tiếp theo, mọi người đều cố ý không nhắc đến chuyện này nữa. Cứ nghĩ đến người ngồi bên cạnh này có thể khiến cho người khác điên điên khùng khùng, tâm trạng ai cũng bất an.
Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu mà thầy phong thủy ở những triều đại lịch sử đều có rất ít bạn. Mặc dù người khác đều phải thỉnh cầu bọn họ nhưng trong lòng đối với những người này thì chỉ có thể tôn kính mà không thể gần gũi được. Nếu không thì vô tình sẽ phạm vào thuyết Ngũ Tệ Tam Khuyết.
Do khi nãy xảy ra chuyện này, nên trong lòng mọi người đều có chút lo lắng. Tiệc thịt nướng tổ chức đến 11 giờ thì giải tán. Lúc tiễn Diệp Thiên ra ngoài cổng, Cao Tiền Tiến lấy địa chỉ nhà của Diệp Thiên để tiện liên lạc, hẹn tuần sau sẽ gặp mặt.
Cảm thấy chuyện 2 tháng trước cũng đã lắng xuống rồi, Diệp Thiên cũng không đến Bạch Vân Quan nữa và quay về Tứ Hợp Viện luôn. Vu Thanh Nhã cũng ở lại nhà Diệp Thiên.
Đương nhiên, hai người ở hai phòng khác nhau. Những người lạc hậu như Diệp Đông Mai này không cho phép chuyện thanh niên chưa kết hôn mà ở cùng với nhau.
Về lại Tứ Hợp Viện, Diệp Thiên cũng khôi phục lại những thói quen ngày xưa. Hơn 5 giờ sáng ngày hôm sau, dậy sớm luyện tập 1 lần thuật đạo khí, liền ra khỏi cổng, tản bộ dọc theo chân tường Hoàng Thành.
Hơn 8 giờ sáng, Diệp Thiên ăn sáng với bánh bao hấp, uống sữa đậu nành ở ven đường. Khi đang chuẩn bị về nhà đi ngang qua một cửa hàng bán điện thoại di động. Diệp Thiên nghĩ 1 lát, rồi lập tức đi vào.
Tuy rằng Diệp Thiên không thích cái cảm giác bị người khác tìm được khi mang theo điện thoại di động bên người, chẳng khác gì như bị người ta theo dõi vậy. Nhưng quan hệ xã hội ngày càng phải tiếp xúc nhiều, không có điện thoại cũng không được tiện cho lắm.