- Ồ, Lý tiên sinh, ý của tôi không phải là như vậy.
Hanh Lợi nhìn thấy người đang fuck mình là Lý Siêu, cũng bị dọa cho nhảy ngược, hắn chẳng qua là một cái thằng cha đấu giá sư nho nhỏ mà thôi, với tầm ảnh hưởng của Lý Siêu, sợ là có thừa thủ đoạn để hắn không còn đứng được trong cái nghề này nữa.
Lúc này Hanh Lợi sao còn tâm trạng đi làm khó dễ Diệp thiên, vội vàng nói:
- Nếu các vị đã không có ý kiến gì, vậy vật phẩm đấu giá kia có thể chấp nhận được, đấu giá chính thức bắt đầu, vật phẩm này giá khởi điểm là 10 ngàn đôla….
- Chậm đã!
Ngay lúc Hanh Lợi muốn hết lên để ra giá khởi điểm, Diệp Thiên cắt đứt lời hắn:
- Hanh Lợi, viên thuốc cùng cái lọ, cả thể khởi điểm bán 100 ngàn thiếu một phân cũng không được!
- Cái gì 100 ngàn đôla Hồng Kông?
Hanh Lợi lòng đen lòi ra, hôm nay toàn bộ phách phẩm đều ra giá khởi điểm là 10 ngàn, chả có nhẽ cái bình ngọc nhìn cùi bắp này lại có giá trị lớn hơn cả hai cái bình sứ đời Thanh?
Nhưng quy tắc cuộc chơi là do con người định ra, lúc đầu cũng không có nói tất cả vật phẩm đều phải có giá khởi điểm là 10 ngàn, khẽ liếc qua Lý Siêu, Hanh Lợi nuốt nước bọt đánh ực, nói:
- Xem ra Diệp tiên sinh rất tự tin vào phách phẩm của mình, vậy như ngài mong muốn, vật phẩm của Diệp tiên sinh giá khởi điểm 100 ngàm đôla Hồng Kông.
Diệp Thiên lần này lại cắt đứt lời của Hanh Lợi nói:
- Hanh Lợi tiên sinh, ngài lại nhầm rồi, ta nói là 100 ngàn, chứ không nói là 100 ngàn đôla Hồng Kông.
Lần này người cười khổ không chỉ một mình Hanh Lợi, ngay cả Lý Siêu cũng đã hiểu ý tứ của Diệp Thiên, đồ vật này Diệp Thiên có thể lấy ra, nhưng cũng muốn mình bỏ một cái giá đắt, đương nhiên, với giá trị của viên đan dược này, cho dù có nhiều tiền hơn nữa, Lý Siêu cũng sẽ không hề chớp mắt một cái.
- Đôla Mỹ? Diệp tiên sinh, ngài chắc chắn?
Hanh lợi lúc này đã hoàn toàn trợn tròn mắt.
- Đương nhiên, báo giá đi!
- Hảo vật phẩm tiếp theo là do Diệp tiên sinh cung cấp, giá khởi điểm là 100 ngàn đôla Mỹ.
Hanh Lợi cũng không có tiếp tục tự làm mình mất mặt, kệ xừ cái thằng cha Diệp Thiên ba trợn ra cái giá dọa người, cho dù là vật phẩm này chẳng đáng giá như thế, cũng chẳng ảnh hưởng đến mình, dù sao thì giá cũng là người ta ra, còn nếu đồng ý mua thì cũng éo thể trách mình.
- 150 ngàn đô!
Hanh Lợi còn chưa có nghĩ hết, lập tức một âm thanh vang lên, Lý Siêu còn chưa ngồi xuống, liền lập tức hô giá lên, loại vội vàng này ngay lập tức khiến toàn trường kinh ngạc, người luôn được biết tới là một người trầm ổn như Lý Siêu, từ khi nào lại trở nên thất thố như vậy chứ?
Hang Lợi cũng không nghĩ tới Lý Siêu lại có thể trả một cái giá trên trời như vậy, sửng sốt một hồi lâu, mới mở miệng nói:
- 150 ngàn lần 1, Lý tiên sinh ra giá 150 ngàn đôla!
- Huyền Băng, đồ vật kia, em có thể sử dụng được!
Diệp Thiên trong tai bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, không khỏi quay đầu hướng về góc đó nhìn lại, hóa ra là âm thanh của thanh niên Trang Duệ kia, đang cùng nói chuyện với người bạn gái.
- Làm gì có thuốc gì nhiều tiền như vậy?
Cô gái xinh đẹp tên Huyền Băng kia đối với hành động của bạn trai nhỏ giọng nói:
- Thứ này có gì đặc biệt chứ, hơn nữa nếu cùng Lý Siêu đấu đá, ông nội mà biết được sẽ phát hỏa lên đó.
- Anh cũng không biết thuốc có tác dụng gì, nhưng anh cảm giác thứ này vô cùng tốt, tùy nàng vậy!
Trang Duệ lắc lắc đầu, cùng không có tiếp tục miễn cưỡng bạn gái bên người,chính hắn cũng chỉ mới đọc qua Đổ Thạch Quyển, ngay cả bản thân cùng gia đình, danh vọng xa xa không thể đú cùng Lý Siêu được.
- Người này cũng hiểu được cái gì có thể lấy cái gì có thể không.
Nghe được đoạn đối thoại của hai người Trang Duệ, Diệp Thiên cười nhạt, quay đầu đem lực chú ý xuống đài đấu giá, nếu Diệp Thiên đoán không sai, người thanh niên kia dị năng hẳn là có thể cảm ứng được sự tồn tại của linh khí.
- 150 ngàn đô lần một, 150 ngàn đô lần hai! Còn ai ra giá khác không?
Với địa vị của Lý Siêu ở Hồng Kông, việc hắn muốn làm, còn chưa có người đủ dũng khí đi phá, Hanh Lợi ngay cả hai lần hô cũng không hề có ai đáp lại, giơ tay lên cao đang định đập chiếc chùy đấu giá xuống tuyên bố đấu giá vật phẩm thành công.
- 500 ngàn đô la Mỹ…
Chính là Hanh Lợi chùy con chưa hạ xuống, một thanh âm cao ngất vang lên.
- Ai, ai trả 500 ngàn đô vậy?
- Ai lớn mật như vậy, những 500 ngàn đô cơ à.
- Giám cùng Lý Siêu tranh dành, người này khí phách thật là lớn đấy!
Trong tràng toàn bộ mọi người đều bị thanh âm hấp dẫn, vô số ánh mắt theo tiếng hô nhìn lại, nhưng vừa nhìn, mọi người nhất thời đều há mồm trợn mắt, bởi vì người kêu giá đúng là vị thanh niên ngồi bên cạnh Diệp Thiên, tuổi còn trẻ vô cùng.
Trong trường rất nhiều người đều nghe người trẻ tuổi kia gọi Diệp Thiên là sư phụ, đây chẳng phải là nói, bọn họ đang liên kết để ép giá sao, sư phụ bán, đệ tử đẩy giá, chẳng phải là ăn giầy ăn cả bít tất sao?
Phải biết rằng, đây chính là từ thiện đấu giá, cho dù giá đánh cao tới đâu, tiền cũng đều được quyên đi mà thôi, hơn nữa Diệp Thiên hô lên cái giá này, Lý Siêu 8 9 phần mười sẽ không tiếp tục báo giá, điều này chẳng khác nào Diệp Thiên tự mình muốn bỏ ra 500 ngàn đô làm từ thiện rồi.
- Vị tiên sinh này, ngài chắc chắn là muốn mua với giá 500 ngàn đô? Chuyện này không phải có thể chém được đâu nha.
Trên đài Hanh Lợi cũng bị dọa một trận mồ hôi ướt đầm, hắn mặc dù là hỏi Chu Khiếu Thiên, nhưng ánh mắt lại luôn dán trên người Diệp Thiên.
Quay mắt về phía Hanh Lợi, Diệp Thiên nhún vai, không thèm để ý chút nào nói:
- Nhìn ta làm gì vậy? Khiếu Thiên là đệ tử của ta, có thể cậu ta cảm thấy thứ này có chỗ tốt nào đó?
- Một trăm ngàn đô la khởi điểm còn chưa phải là đủ sao?
- Người này điên rồi sao? Liệu Lý tiên sinh có cùng hắn đú không đây?
Diệp Thiên lời nói khiến toàn tràng một trận xôn xao, chẳng qua là một cái bình ngọc nho nhỏ, coi như bên trong là linh dược đi, cũng không đáng 100 ngàn đô. Nhưng nghe xong lời Diệp Thiên, dường như thứ này bán với giá đó còn có chút quá rẻ mạt thì phải, ngoài Đường Văn Viễn biết được nội tình cũng chỉ có Lý Siêu, ngoài ra tất cả mọi người đều lắc đầu chán nản.
- Hanh Lợi tiên sinh, 500 ngàn đô, tôi một câu cũng không đùa, ngài không tin lời tôi nói, tôi xuất ra đủ 500 đô tại đây luôn sao phải xoắn!
Lúc này Chu Khiếu Thiên cũng mở miệng nói chuyện, đúng như lời Diệp Thiên, thứ này nếu bán 150 ngàn là quá tiện nghi cho người mua, bởi vì viên thuốc này chính là hắn đưa cho Diệp Thiên.
Phải biết rằng, Chu Khiếu Thiên còn chưa tiến vào tiên thiên chi cảnh, vô luận là thiên địa linh khí trong tụ linh trận hay những đan dược do Cẩu Tâm Gia luyện chế ra đối với hắn có tác dụng rất lớn, bán đi một viên, chẳng khác nào chính hắn dùng bị thiếu đi một viên.
- Không… Không cần, ngài có thể xác định lời mình nói … chuẩn là được!
Hanh Lợi biết thế lực của Diệp Thiên, hành động của Chu Khiếu Thiên chắc chắn là do hắn bày mưu tính kế, tự nhiên là không giám nghi ngờ, lập tức nói:
- Vị tiên sinh này ra giá 500 ngàn đô, còn vị tiên sinh nào trả thêm không?
Ngay lúc Hanh Lợi nghĩ rằng chắc chẳng có thằng điên nào tăng giá nưa đâu, thanh âm còn chưa dứt, thanh âm Lý Siêu lại vang lên:
- Tôi trả 3 triệu đô, tất cả đều là ủng hộ nhân dân bị thiên tai, hi vọng số tiền này có thể được dùng đúng mục đích.
- Ba… Ba triệu?
- Bố vợ ơi, con không nghe nhầm chứ? Đây là usd đấy.
- Chuyện gì xảy ra, như thế nào 500 ngàn tăng vọt lên 3 triệu chứ?
Lý Siêu lời vừa nói ra khỏi miệng, trong đại sảnh yên tĩnh chỉ chốc lát, lúc sau giống như một quả bom nổ dầm một phát, một làn sóng âm không thể kìm hãm bạo phát ra, tiếng than sợ hãi, những âm thanh nghi ngờ liên tục vang lên, tràn ngập trong toàn trường đấu giá.
Nếu như đổi lại là Văn Loan Hùng hô lên 3 triệu đô, có lẽ mọi người còn không giật mình như vậy, bởi vì thân ông ta vốn là một người rộng lượng trứ danh, nhưng Lý Siêu, vốn là một thương nhân luôn cần cù tiết kiệm, ngoài việc buôn bán, ông ta cũng chẳng có làm cái gì hết.
- Ba… Ba triệu đô? Lý tiên sinh, ngài ra giá 3 triệu đô?
Hanh Lợi không dám tin vào tai mình nữa, những lời này nếu không phải chính tai nghe được từ miệng đối phương, hắn cũng không bao giờ tin, cái bình lởm lởm trước mặt này, rốt cuộc là có cái shit gì bên trong chứ, sao giá tận 3 củ đô vậy, điều này tương đương với hơn hai tỷ đôla Hồng Kông.
- Đúng, chính là Ba triệu đô la Mỹ.
Lý siêu cười cười, nhìn về phía chủ nhân của đêm đấu giá nói:
- Hà tước sĩ, ngài không ngại nhận khoản tiền này chứ?
Trên đài Hanh Lợi căn bản sẽ không có tư cách đối thoại trực tiếp với Lý Siêu, hơn nữa Lý Siêu cũng không phải loại người quá mức để ý tới cái con số 3 củ đô nho nhỏ kia.
Nghe Lý Siêu nói thế, trong tràng nhất thời mọi người đều sinh ra một loại ảo giác, giống như Lý Siêu ra cái giá này, chỉ đơn thuần là cứu tế người gặp thiên tai mà thôi, trừ một vài người ít ỏi, đại bộ phận chú ý lực đều tập trung lên người Lý Siêu.
- Sao có thể chứ, Lý sinh thực là rộng lượng, mỗi lần đấu giá từ thiện đều không chịu thua một ai, Hà mỗ chỉ có thể khâm phục bội phần!
Đối với vị lão bằng hữu này của mình, Hà tước sĩ cũng hơi cảm thấy khó
hiểu, hắn biết Lý Siêu luôn là người thích đem tiền quyên góp, nhưng
cũng chưa có lần nào quyên một số tiền lớn như vậy.
- Hà tước sĩ quá khen, Diệp tiên sinh có thể xuất ra vật phẩm này, Lý mỗ há lại có thể keo kiệt một chút tiền tài?
Lý Siêu là người không để lại dấu vết khi hành sự, một lời nói ra vừa biểu đạt thành ý cũng vừa bưng bít chỗ Diệp Thiên, kỳ thật ngay khi Diệp
Thiên định giá 100 ngàn đô, là hắn đã biết mình lần này đích xác là phải xuất huyết nhiều nhiều rồi, đừng nghĩ tới chuyện thuận lợi đạt được
viên thuốc này.
- Làm nhiều việc thiện, tự nhiên là được thần phật phù hộ, Lý sinh đây là đang tích đức thôi.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, với tuổi của hắn mà nói, nguyên bản lúc này
nói chen vào căn bản là không tự lượng sức mình, nhưng Diệp Thiên nói ra lời này, mọi người đều cảm thấy là hoàn toàn có thể, giống như Diệp
Thiên là cùng ngang hàng với Lý Siêu vậy.
Lý Siêu trong lòng
đoán cũng không sai, Diệp Thiên sở dĩ không tuân thủ quy tắc báo giá
khởi điểm 100 ngàn đô, sau đó lại để Chu Khiếu Thiên nâng giá, chính là
đã tương kế tựu kế, tránh cho người khác nói ra nói vào mình thế lọ mình thế chai.
Mà Lý Siêu đích xác cũng rất hào sảng, trực tiếp phọt ra cái giá vãi shit ( 3tr đô), điều này khiến Diệp Thiên phi thường hài lòng, thiếu chút nữa có tâm tư mua một tặng một ấy chứ.
Phải
biết rằng, cuộc đấu giá từ thiện này, tuyệt đối là không lọt khỏi tai
lão gia tử ở thủ đô được, tục ngữ nói, vật hiếm là quý, viên thuốc có
cái giá 3 củ trên một, chính là nếu có đưa ra ngoài bán lại ít nhất giá
trị cũng có thể đạt tới hơn 10 củ, từng đó cũng miễn cưỡng có thể xem là đủ lớn.
- Hanh Lợi, ngươi đang ngắm cảnh à? Còn không tiếp tục đấu giá?
Thuận miệng chém gió với Lý Siêu vài câu, Diệp Thiên nhìn về phía bàn đấu
giá, không biết vì sao, hắn lại có cái thú vui trêu trọc tên gia hỏa
này, nhưng buổi đấu giá hôm nay, Hanh Lợi càng gian trá càng tốt, như
vậy tài chính gom góp từ thiện lại càng nhiều.
- Ớ, Diệp tiên sinh nói rất phải.
Hanh Lợi còn đang bị 3 củ usd đập cho choáng vàng, lúc này lập tức lấy lại
tinh thần, những lần đấu giá trước hắn chủ trì, cái giá cao nhất cũng
chỉ hơn 3 tỷ đôla Hồng Kông mà thôi ( 3 tr tiền Obama tầm vài chục tỷ đô Hồng Kông), còn là một tác phẩm thật của danh họa Châu Âu Van Gogh.
Nhưng hôm nay số tiền đấu giá đã vượt con số 4tr Usd, con số này trên các sàn đấu giá thế giới cũng là hiếm thấy cực kỳ, hanh Lợi như thế nào không
nghĩ tới, vài thằng cha tính chuyện làm từ thiện, lại có thể sáng tạo ra cái loại kỳ tích như vậy, chính bản thân hắn cũng là lần đầu tiên chủ
xị một buổi đấu giá lắm tiền nhiều của thế này…
- Ba triệu đô, Lý tiên sinh ra giá 3 triệu đô, xin hỏi hiện trường còn ai ra giá cao hơn không?
Lần này Hanh Lợi không vội vàng tuyên bố, mà đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp
Thiên, hắn có chút bi ai phát hiện, trước mặt Diệp Thiên, trí lực cùng
năng lực ứng biến của mình dường như là con số không, cảm giác y như một quả bóng bị người ta đá qua đá lại vậy, vô cùng khó chịu.
Nhìn
thấy Hanh Lợi, Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, làm phúc phải tội, ba triệu
đô đối với mấy siêu cấp phú hào trong sảnh mà nói, cũng không phải là
cái gì vãi chưởng lắm, ngoài Lý Siêu, Đường Văn Viễn cùng Trịnh tước sĩ
vài người, ngay cả người tổ chức cuộc đấu giá này Hà tước sĩ chỉ sợ cũng là cái loại gia cảnh ”bần hàn” này.
- 3 triệu lần 1, 3 triệu lần 2, chúc mứng Lý tiên sinh, ngài đã đấu giá được phách phẩm do Diệp tiên sinh đưa ra!
Hanh Lợi cuối cùng cũng đập chùy đấu giá xuống, chính thức tuyên bố, hắn lúc này hoàn toàn không có cái cảm giác hưng phấn, mà lại hơi cảm thấy chút nhục nhã, dù sao lần đấu giá này, căn bản cũng không còn là hắn đóng
vai nam chính nữa rồi.
- Tốt rồi, chúng ta đi đi!
Chứng
kiến Lý Siêu ký tên vào một tờ chi phiếu để vào trong dương từ thiện,
Diệp Thiên đứng dậy, hắn tin tưởng chuyện tối nay mà được mấy chị bán
thị bán cá ở chợ đồn ra ngoài, thanh danh Ma Y đường nhất định là như
mặt trời chính ngọ, tối thiểu ở cái đất Hồng kông này tuyệt đối không
còn một đối tượng nào dám khinh thị Ma Y đường của hắn.
- Diệp tiên sinh, tôi đi với cậu.
Lấy được bình ngọc, Lý Siêu đi tới bên người Diệp Thiên, toẹt phát ném qua
cửa sổ 3 triệu, hắn ít nhất cũng phải biết viên thuốc trong bình dùng
thế nào chứ? Nếu vạn nhất dùng sai phương pháp, không đạt được dược hiệu như mong muốn, chỉ sợ là hối không kịp.
- Được, đang định nói chuyện cùng Lý tiên sinh đây.
Diệp Thiên gật gật đầu, khi đi qua vị trí ngồi của Trang Duệ, Diệp Thiên đứng lại một chút nói:
- Trang tiên sinh, ngày mai chú gặp anh một chút được không?
Tuy rằng dị năng người này cùng khả năng bói toán hoàn toàn không có gì
giống nhau, nhưng Diệp Thiên vẫn nghĩ rằng nên giải thích cho cậu ta một vài chuyện về dị năng giả, bởi sắp tới hắn sẽ phải qua Châu Âu tham gia cái gọi là “ Đại hội giao lưu giữa các dị năng giả”.
- Diệp tiên sinh, mai em phải rời khỏi Hồng Kông, sợ là không gặp được đại ka…
Trang Duệ lắc lắc đầu, hắn tuy rằng đối với Diệp Thiên rất tò mò, nhưng đối
với dị năng của mình, Trang Duệ luôn cố dấu thật kĩ, thậm chí ngay cả
mẫu thân hắn cũng không hề nói.
Trang Duệ có cảm giác, nếu như
mình gặp đối phương, bí mật trong lòng tuyệt đối sẽ không giữ được, vì
hắn cảm giác được người thanh niên thâm sâu khó lường trạc tuổi mình này hoàn toàn có thể nhìn thấy điều sâu xa nhất trong lòng hắn.
- Vậy được, chúng ta ngày khác nếu có duyên sẽ tái kiến!
Diệp Thiên có thể đoán được, Trang Duệ không muốn gặp mình là sợ lộ chuyện, lập tức cười nói:
- Trang tiên sinh, ngày sau nếu kiếm đất dụng võ, cũng nên cẩn thận tiểu nhân dòm ngó.
Trên địa cầu này có đến hàng tỷ người, tuy răng dị năng giả con số vô cùng
ít, nhưng không phải là không có, nếu đối phương không muốn tiếp xúc với mình, Diệp Thiên cũng không miễn cưỡng, cười cười đi tới bên cạnh Hà
tước sĩ, nói:
- Hà tiên sinh, hôm nay tôi còn có chút chuyện, xin phép cáo từ trước.
- Đa tạ Diệp tiên sinh vì sự nghiệp từ thiện mà cống hiến, ngày khác Hà mỗ sẽ tới tận cửa cảm ơn!
Nghe được lời Diệp Thiên, Hà tước sĩ vội vàng đứng dậy, hắn cũng không nghĩ
tới mình có ý định tổ chức một buổi đấu giá từ thiện, lại có thể thu
được một số tiền lớn như vậy, tất cả đa phần đều là tiền túi của Diệp
Thiên và Lý Siêu bỏ ra, lại còn 2 tỷ đôla Hồng Kông thu được từ những
người còn lại, số tiền này đã vượt xa con số kỉ lục về số tiền từ thiện
tại Hồng Kông đã từng được ghi chép trước đây.
- Hà tước sĩ khách khí rồi!
Diệp Thiên cười nói, hướng Đường Văn Viễn cùng Sầm Tĩnh Lan trong đại sảnh
gật đầu, rồi cùng Lý Siêu đi ra ngoài đại sảnh trường đấu giá.
- Khiếu Thiên chúng ta Ma Y đường của chúng ta có phải quá nổi tiếng không?
Ngồi trong biệt thự, tay cầm tờ báo, Diệp Thiên lắc đầu cười nói:
- Trước kia nghe nói Chó săn ( thợ săn tin ) ở Hồng Kông là nổi tiếng
nhất, nhưng chẳng phải bọn họ chỉ đưa tin về các minh tinh thôi sao? Như thế nào lại đi quan tâm tới cả một buổi đấu giá từ thiện như vậy a?
Diệp Thiên cầm tờ báo, trang đầu là hình ảnh của bốn người chụp trong đêm,
hắn không cần nhìn cũng biết bốn người này là ai, chính là Lý Siêu, Lôi
Hổ, Chu Khiếu Thiên, cùng mình tối qua lúc rời khỏi buổi đấu giá.
Tên paparazzi kia hẳn là ẩn ở đâu đó, sau đó bố trí camera tự động chụp,
nếu không với thần thức của hắn, không có khả năng không phát hiện ra.
Hơn nữa tên phóng viên này rất có thể là một vị khách trong đấu giá trường, bởi mọi việc trong buổi đấu giá hắn rõ như lòng bàn tay, hắn giật cái
tít “ buổi đấu giá trên trời”, Lý Siêu cùng Ma Y đường phách phẩm đã trở thành trung tâm của bài báo.
- Sư phụ, Lý Siêu còn có lực hấp
dẫn hơn cả đám minh tinh ấy chứ, phàm là nơi nào hắn xuất hiện, chắc
chắn đám người bu xung quanh quá nửa là phóng viên các báo.
Chu Khiếu Thiên ở Hồng Kông đã lâu, đối với xã hội Hồng Kông cũng hiểu biết một chút, cầm tờ báo lên cười nói:
- Tối hôm qua chủ biên của tòa soạn này đã gọi điện cho nhị sư bá, bằng
không tin này có thể được đăn lên báo sao ạ, sư phụ bài báo này chính là một màn quảng cáo hoành tráng cho Ma Y đường của chúng ta đó mà.
Hồng Kông cơ hồ tin tức vô cùng nhanh nhạy, cũng thầm biết được quan hệ giữa Ma Y đường và Tả Gia Tuấn, mà ở Hồng Kông dám đắc tội với Tả đại sư, cơ hồ là không có tồn tại, ngay cả vị chủ biên của tòa soạn báo cũng phải
gửi bản thảo cho y duyệt trước, đặc biệt đánh bóng thanh danh Ma Y
đường, có khi còn có phần bóng hơn tên tuổi Lý Siêu ấy chớ.