- Cũng đúng, sao con lại có thể quên mất chú Vệ chứ?
Sau khi nghe bố nói, Diệp Thiên mắt sáng lên. Các công ty kiến trúc khác không dám đến tứ hợp viện thi công, còn chỗ Vệ Hồng Quân thì chắc chắn là không vấn đề gì. Chuyện này cho dù mình không nói, chú ấy nhất định cũng đoán ra được vài phần.
Còn về việc đến Bạch Vân Quan mời đạo sĩ, đơn giản chỉ là che mắt thiên hạ. Nếu không có lí do này, bọn người “lão lại” vừa dọn đi sẽ lại thấy bình thường, khu nhà tứ hợp đó chưa chắc đã đáng sợ như những gì vừa thấy.
Điện thờ và miếu tự bây giờ, nói dễ nghe thì là nơi để các tín đồ dâng cúng lễ vật, nói trắng ra chính là nơi vơ vét của cải.
Bạn chớ vội coi thường những chỗ như thế này, bất kì một cái miếu tự hoặc điện thờ hương khói nghi ngút trong thành Bắc Kinh này, hàng năm đều có một khoản do các cư sĩ quyên góp, tính ra cũng phải hàng trăm triệu, nhiều công ty lớn chưa chắc đã kiếm được nhiều như vậy.
Diệp Thiên ở Bạch Vân Quan hai tháng, ngựa quen đường cũ tự nhiên tìm người. Cậu đánh tiếng cùng mấy lão đọa sĩ ngày thường vẫn hay đánh cờ. Hai bên chuyện trò thống nhất, nhóm đạo sĩ thu dọn hành trang rồi cùng Diệp Thiên đến khu tứ hợp viện.
Đến đó tổng cộng có năm vị đạo sĩ, trong đó hai vị râu tóc bạc trắng dáng dấp như tiên ông, ba vị còn lại cũng râu tóc phiêu phiêu, trên lưng đeo kiếm gỗ đào. Năm vị vừa xuất hiện ở khu tứ hợp viện, mọi người đã náo nhiệt vây quanh.
Có điều ngôi nhà ma hung danh quá lớn, mấy hộ gia đình quanh đó chỉ dám đứng từ xa xem các vị đạo sĩ lập pháp đàn, chứ không có một ai dám xông vào trong sân quan sát.
- Chú Vệ, những cái khác tạm thời không nói. Trước khi trời tối ở chỗ trước đây hoa rủ này, hãy xây cho cháu một bức tường.
Theo yêu cầu của Diệp Thiên, trận cúng bái hành lễ này ít nhất cũng phải làm đến ba ngày, nhưng cậu biết thừa đám đạo sĩ này chỉ như những cái gối thêu hoa tốt mã rẻ cùi. Trong cơ thể không có nguyên khí tồn tại, đừng nói bắt quỷ, e rằng chỉ đến tối, điệu bộ chưa chắc đã bằng Trương Mạc tè ra quần kia.
Vì vậy Diệp Thiên khi dắt đám đạo sĩ đến khu tứ hợp viện, đồng thời cũng thông báo cho Vệ Hồng Quân cho thủ hạ đến. Hôm nay nếu không đóng được Quỷ Môn vào, Diệp Thiên e sáng mai mấy lão đạo sĩ kia sẽ bị dọa chết mất.
Nhưng nghe nói chỗ này là nhà ma, đám công nhân mà Vệ Hồng Quân đem đến, không một ai dám vào hậu viện. Diệp Thiên chỉ có thể dắt Vệ Hồng Quân vào sau hậu viện, cùng ông ta bàn bạc chuyện lấp kín Quỷ Môn.
- Diệp Thiên, thế này là cháu làm khó ta rồi!
Vệ Hồng Quân nhìn Diệp Thiên chằm chằm một hồi. Thành Bắc Kinh này tuy không nhỏ, nhưng cái vòng tròn cũng không to, chuyện ma quỷ ồn ào náo nhiệt mấy ngày nay sớm đã truyền đến tai Vệ Hồng Quân rồi.
Diệp Thiên đương nhiên không thừa nhận, lắc đầu nói:
- Chú Vệ, hôm nay mời chú đến bàn chuyện làm ăn, cháu cũng không phải không trả tiền, chú nói xem. Bức tường này phải trả bao nhiêu thì đủ công tu sửa?
- Tiểu tử thối, với chú Vệ ngươi còn không thể nói thật sao?
Vệ Hồng Quân mắng vốn một câu, nhìn khắp bốn phía xung quanh rồi thấp giọng bảo:
- Tiểu tử ngươi thật cao tay, làm ra ngôi nhà ma này, dọa mấy chủ hộ đó đều sợ chạy mất mật. Cao….thật là cao tay!
Vệ Hồng Quân bản thân cũng lớn lên từ tứ hợp viện, đối với những tin vịt phát sinh ở khu tứ hợp viện biết quá rõ. Bây giờ khắp Bắc Kinh, các khu nhà tứ hợp viện đều thuộc về tư nhân, ít nhất có 10% chủ mới đều phải đối mặt với vấn đề như của Diệp Thiên.
Vì vậy, ông chủ Vệ với cách đối phó của Diệp Thiên vô cùng khâm phục, có thể tay không dính máu mà đuổi những “lão lại” này ra khỏi nhà mình. Xem ra trong bốn chín thành chỉ có Diệp Thiên là độc nhất.
- Chú Vệ, đừng nói thế, cháu nói thật mà.
Có những chuyện người khác có thể nói, nhưng bản thân mình tuyệt đối không thể thừa nhận. Diệp Thiên vẫn vẻ tươi cười, ăn nói nghiêm túc, kiên quyết phủ nhận với Vệ Hồng Quân.
- Thôi đi, tiểu tử ngươi nếu là người thành thật thì ta… con mẹ nó… xem như thế giới này toàn người lương thiện…
Thủ đoạn của Diệp Thiên đích thực đã kích động đến Vệ Hồng Quân, khiến ông ta không kìm được đã văng tục trước mặt hậu bối. Nhưng gốc gác ông chủ Vệ cũng không phải là người xuất thân cao quý gì, chửi vài câu tục tĩu là chuyện bình thường.
- Có điều nơi này quả thực là có chút tà tính, ở lại một lúc mà đã thấy rùng mình rồi.
Qua mấy ngày thế này, gần như mỗi ngóc ngách trong hậu viện đều đã tràn ngập âm khí. Vệ Hồng Quân tuy đeo ngọc bội lấy từ chỗ Diệp Thiên nhưng vẫn có cảm giác da đầu tê dại.
- Chú Vệ, nếu chú thực sự không muốn làm thì cháu cũng không ép.
Diệp Thiên đã mất hết kiên nhẫn, cậu không muốn tốn nhiều thời gian dài dòng với Vệ Hồng Quân nữa.
Quan sát thấy hôm nay đã sắp đến ngọ rồi, là thời gian dương khí cường thịnh nhất trong một ngày. Nếu bỏ lỡ thời gian này, Diệp Thiên lo đám thợ kia tường còn chưa xây xong thì đã không chịu nổi rồi.
- Làm chứ, đương nhiên là làm rồi!
Trông thấy dáng vẻ thành khẩn của Diệp Thiên, nét mặt Vệ Hồng Quân đột nhiên trở nên nghiêm túc, dạo một vòng quanh vị trí cổng rủ hoa, bảo:
- Chỗ gạch đổ nát này thu dọn đến phiền toái, lùi về phía sau năm mươi cen-ti-mét, ba giờ, ba giờ đồng hồ tôi có thể xây cho cậu một bức tường cao 2m dài 3m…
- 50 cm?
Diệp Thiên bước đến bên chỗ cổng rủ hoa. Sau khi dùng chân đo đạc một lát, gật đầu bảo:
- Được, 50cm. Lúc nào xây được một nửa thì đem lá bùa này đặt vào trong bức tường. Chú Vệ, chú tìm một người tâm phúc làm chuyện này cẩn thận…
Chỉ với một bức tường xây thông thường thì đóng không nổi Quỷ Môn này.
Nhưng Diệp Thiên đã có sự chuẩn bị kĩ càng. Đêm qua hắn đã tiêu tốn rất nhiều công lực chế ra dương phù, có công dụng hấp thụ dương khí, ngăn ngừa sự thâm nhập âm khí của Quỷ Môn.
- Tiểu tử ngươi còn dám nói chuyện này không phải do ngươi làm nữa không?
Vệ Hồng Quân hớn hở nhận lấy lá bùa, cẩn thận đặt trong túi xách, sốt ruột hỏi Diệp Thiên:
- Tiểu Diệp, nói xem chú Vệ đối với cháu thế nào?
- Chú Vệ, có gì chú cứ nói thẳng, cháu làm được tuyệt đối không nhiều lời…
Diệp Thiên là người thế nào? Đương nhiên không để bị Vệ Hồng Quân dùng lời bắt nọn được.
Vệ Hồng Quân thấy Diệp Thiên không chịu đón lời của mình, cười khan hai tiếng, bảo:
- Diệp Thiên, là thế này, chú Vệ gần đây đang nhận một hợp đồng tu sửa nhà cũ. Nhưng muốn đuổi những người chủ cũ đi thực là chuyện khó. Có những hộ cứng đầu đến mức cưỡng chế cũng không chịu dọn đi…
- Đừng, chú Vệ. Chủ ý này ngàn lần không nên dùng đến. Chuyện này những ngành liên quan tất sẽ ra tay giải quyết. Nếu tiếp tục như chuyện vừa rồi, chú cháu ta khó mà thoát được…
Vệ Hồng Quân chưa kịp nói xong đã bị Diệp Thiên gạt phăng rồi. Đùa gì vậy?! Cậu làm vụ này đã có người điểm danh đến mình rồi. Nếu như lại giúp Vệ Hồng Quân gọi ma quỷ một lần nữa, e rằng cục Quốc An sẽ đến tìm cậu mời đi uống trà.
Diệp Thiên là truyền nhân của Ma Y Nhất Mạch, cũng không phải bí ẩn gì. Chỉ cần cơ quan quốc gia ra sức truy tìm, muốn điều tra thực sự cũng không phải chuyện khó.
Theo cách nói của Diệp Đông Bình, mọi người biết khu nhà này là của Diệp Thiên, thêm vào đó lại không tìm được chứng cứ gì nên mới đành mắt nhắm mắt mở cho qua. Nhưng nếu Diệp Thiên còn dám tiếp tục xằng bậy, kiểu gì cũng có người truy quét tới cùng.
Trông thấy Vệ Hồng Quân vẻ mặt thất vọng, Diệp Thiên lên tiếng:
- Chú Vệ, chú làm ăn lớn. Vụ nhỏ có thể cho qua thì nhường nhịn một chút, cũng coi như là tích đức cho bản thân, tuyệt đối đừng nên có chủ ý này!
Sau khi nghe lời của Diệp Thiên, trên trán Vệ Hồng Quân đột nhiên mồ hôi lạnh vã ra, hai tay xoa xoa vào nhau liền mồm nói:
- Không, không đâu, chú Vệ sao dám làm chuyện đó chứ. Đi thôi, chúng ta đi tìm công nhân làm việc…
Thật ra gần đây Vệ Hồng Quân đang suy nghĩ xem có nên tìm đám người xã hội đen dọa những hộ cứng đầu kia không. Nhưng một câu “Tích Đức” của Diệp Thiên đã khiến ông ta vứt bỏ hoàn toàn chủ ý này.
- Vệ Tổng, chỗ này có ma, anh em đều không dám vào!
Sau khi đi ra, mấy người công nhân Vệ Hồng Quân mang tới lại đánh trống rút lui. Hồi nãy mấy người bọn họ vừa vào một chuyến thì đã bị âm khí trong đó dọa phát khiếp.
- Ba giờ xây xong một bức tường, mỗi người năm trăm tệ, các anh làm không?
Vệ Hồng Quân ra giá trước mặt Diệp Thiên. Những người công nhân bắt được vàng rồi. Ngày thường bọn họ kiếm lắm cũng chỉ năm sáu mươi tệ. Hôm nay Vệ Hồng Quân ra giá gấp mười.
- Vệ Tổng, ngài nói thật sao?
Một đốc công mắt sáng rực lên. Tục ngữ nói: “Có tiền mua tiên cũng được”. Huống chi là những người phàm phu tục tử này, đến đám đạo sĩ nghe được cũng phải động lòng, vì giá Diệp Thiên cho họ cũng không cao đến thế.
- Đương nhiên là thật rồi!
Vệ Hồng Quân gật đầu.
- Được rồi, các anh em. Giữa ban ngày ban mặt làm gì có ma?
Vệ tổng nói rồi, làm ba tiếng mỗi người năm trăm, đi nào, bắt tay vào việc thôi!
Bảy tám người vội đứng lên vác gạch với xi măng lũ lượt kéo vào. Sự nhiệt tình đối với tiền dường như có thể ngăn chặn được sát khí thâm nhập cơ thể.
Vệ Hồng Quân chẳng cần nói gì nhiều, chưa đến hai giờ chiều, một bức tường gạch cao 2m dài 3m đã xuất hiện. Đám người này đã hoàn thành công việc trước một tiếng.
Quỷ Môn được đóng rồi. Âm khí đột nhiên bị đứt nguồn. Dưới ánh sáng mặt trời, sát khí trong sân giảm đi nhanh chóng.
Đến hơn ba giờ chiều, pháp đàn của đạo sĩ cũng dựng xong. Trên pháp đàn bày đồ tế lục súc cùng hương nến nghi ngút. Bốn vị đạo sĩ ngồi bốn góc, miệng đọc thần chú, chính thức khai đàn làm pháp.
Một đạo sĩ râu tóc bạc trắng tay múa kiếm gỗ đào, dưới chân giẫm lên trận đồ bát quái, đi vòng quanh đàn pháp…Tuy hiệu quả chưa chắc đã cao, nhưng công phu bỏ ra thế này cũng xứng với giá Diệp Thiên chi trả.
Ngoài cổng sân tứ hợp, những hộ gia đình xung quanh đang chăm chú quan sát. Mọi người gan cũng lớn dần, bước hẳn vào trong sân đứng xem.
Trông thấy màn này, Diệp Thiên trong lòng không khỏi trách thầm bố mình vài câu. Quả đúng là uyên thâm. Chỉ cần chờ cúng bái hành lễ xong, lão đạo sĩ tuyên bố ma quỷ bị bắt, chuyện ma quái này đương nhiên sẽ lắng xuống.