Thượng tá, có cần sử dụng thêm một quả đạn đạo Kh555 hay không?
Thanh âm của Victor cắt đứt yên tĩnh trong bộ chỉ huy.
- Tướng quân, ngài coi đạn đạo Kh555 là cải thảo hay sao? Hiện tại quốc gia chúng ta tổng cộng còn không có hơn ba mươi quả, Tổng Thống sẽ không đồng ý!
Jini SI không còn bình tĩnh như lúc trước, có chút thở hổn hển, ở một khắc này hắn thậm chí quên thân phận Victor, nói ra lời rất không dễ nghe.
Là vũ khí chiến lược, Tổng Thống quyết định sử dụng một quả đạn đạo Kh555, đã chịu rất nhiều áp lực, nếu không phải Aliyev kiên quyết, chỉ sợ sẽ một quả cũng không cách nào được sử dụng.
- Tôi ra lệnh, ba pháo binh tập trung hỏa lực, bắn một lượt vào mục tiêu!
Lúc này trên bầu trời vị trí của Đinh Hồng u ám, nhưng ở bộ chỉ huy các quốc gia, hình ảnh cũng truyền đi rất rõ, không ai hiểu được, người đàn ông như ma quỷ kia, tại sao lại còn sống.
Không thể sử dụng đạn đạo chiến lược Kh555, nhưng Jini Si vẫn có thể điều động bộ đội pháo binh, hơn một ngàn hỏa pháo bắn một lượt, uy lực của nó chưa chắc có thể kém so với đạn đạo.
Theo mệnh lệnh của Jini Si truyền đạt, hơn một ngàn ổ đại pháo đại bác của một sư đoàn pháo binh ở cách đó 50km bắt đầu chậm rãi chuyển động, múc tiêu nhắm ngay phương vị của Đinh Hồng.
- Tiểu bối, còn muốn trốn tránh sao?
Liên tiếp giải quyết hơn mười cái trực thăng, lửa giận trong lòng Đinh Hồng thoáng hạ thấp xuống một ít, đứng ở gò đất bị oanh tạc bây giờ chỉ cao có 30m, ánh mắt của hắn tựa hồ xuyên qua hơn mười km núi rừng, trực tiếp ném tới Diệp Thiên.
Thanh âm của Đinh Hồng tuy rằng không vang, nhưng vẫn vang dội chung quanh Diệp Thiên, khiến cho nguyên thần của Diệp Thiên cũng bối rối. Vội vàng trốn vào bên trong thân thể.
- Không cần tiếp tục trốn, cậu bạn nhỏ Diệp Thiên, cậu từ kinh thành chạy tới Nga, lại gây họa lớn như vậy, đến tột cùng là muốn như thế nào đây?
Diệp Thiên nghe được trong thanh âm hơi mềm mại của Đinh Hồng ẩn chứa sát khí dày đặc, thực hiển nhiên, người mấy trăm tuổi cũng không phải sống không, rất dễ dàng liền suy đoán ra tất cả chuyện này đều là Diệp Thiên dẫn dắt tới.
Đương nhiên, Đinh Hồng cũng không hề làm Diệp Thiên bị oan uổng. Hắn vốn là có ý để quân đội Nga đối phó Đinh Hồng.
Nhưng Diệp Thiên cũng không thể nghĩ tới, thật không ngờ Đinh Hồng quá cường đại, chấn động vừa rồi như trời sụp đất nứt, cũng chưa có thể gây tổn thương cho lông tóc của hắn.
- Đinh tiền bối, là bởi vì có việc nên tôi phải đến nơi đây, thật sự không biết ngài cũng ở chỗ này!
Mắt thấy tránh không được nữa, thân thể Diệp Thiên từ trong đất bùn chui ra. Trong lòng tuy rằng sợ hãi, nhưng Diệp Thiên cũng coi như là trải qua không ít sóng gió , ngoài mặt vẫn bình tĩnh như thường.
- Không biết? Hừ, tiểu bối, thực cho là có nhất mạch của Quỷ Cốc Tử bảo vệ ngươi? Ta không dám giết ngươi sao?
Sắc mặt Đinh Hồng xanh mét, sau khi hủy diệt hơn mười cái máy bay trực thăng, hắn chỉ cảm thấy trong lòng chấn động, giống như có cái gì không ổn sắp xảy ra, trong lòng buồn bực dị thường.
Tuy rằng nhất mạch của Quỷ Cốc Tử am hiểu suy diễn Thiên Cơ, có lẽ sau này có thể tra ra là mình sát hại Diệp Thiên. Nhưng Đinh Hồng đã chẳng muốn quan tâm nhiều như vậy , không giết người này, khó mà xóa mối hận trong lòng hắn.
- Tiền bối muốn ỷ lớn hiếp nhỏ. Vãn bối đương nhiên cũng không có cách nào!
Diệp Thiên hơi rùng mình, hắn có thể cảm giác được sát ý từ Đinh Hồng, lập tức lòng bàn chân trào ra thực khí, cũng chuẩn bị chuồn đi, phía sau hơn mười km còn có mười vạn đại quân, đến được đó luôn có thể đục nước béo cò chuồn mất.
- Muốn chạy sao? Ngươi cho là có thể chạy trốn được?
Thần thức phóng ra. Nhất cử nhất động trong phạm vi ba mươi km, cũng khó mà thoát được cảm ứng của Đinh Hồng. Diệp Thiên hoạt động mờ ám tự nhiên bị hắn nhìn thấu trong mắt, lập tức trên mặt lộ ra cười lạnh:
- Tam Thanh Linh trên người ngươi dễ dàng gột rửa tâm ma, nói không chừng có thể trốn thoát một kiếp nạn này!
Ngoài một ít yêu tu, người tu đạo tu vi càng sâu, cảnh giới càng cao, giết chóc càng nhiều sẽ khiến cho tâm ma mạnh.
Đây cũng là nguyên nhân người tu đạo có sức mạnh cường đại như thế, nhưng lại không thể không lui vào đến Thần Châu kết giới, không dám tiếp xúc cùng thế nhân, chính là sợ tâm trạng không ổn, tùy tiện gợi ra giết chóc.
Đinh Hồng lúc này trên trán cũng đã hiện ra gân xanh, hắn cảm giác đáy lòng tựa hồ có ma quỷ đang rục rịch, khiến cho hắn muốn hủy diệt thế giới này, giết sạch mọi người.
Mà Tam Thanh Linh trong tay Diệp Thiên, là pháp bảo Đạo Môn, có tác dụng diệu kỳ đối với tâm thần, lần trước Đinh Hồng không thấy, nếu không lúc ấy hắn đã ra tay cướp đoạt .
- Ông sẽ không sợ sư môn tôi tìm được ông?
Quay mặt về phía Đinh Hồng không hề kiêng sợ, trong lòng Diệp Thiên chậm rãi lạnh xuống.
Diệp Thiên biết, luận tu vi, mình và đối phương có khoảng cách một trời một vực không thể vượt qua, cho dù Đinh Hồng vừa rồi bị một ít tổn thương, muốn giải quyết mình, sợ là chỉ cần nhấc tay là được.
Bởi vì ngay khi Đinh Hồng nói chuyện, Diệp Thiên cảm giác một uy hiếp khổng lồ bao phủ trên người mình, khiến cho thực khí vận chuyển đều trở nên đình trệ, muốn chạy trốn, không thể nghi ngờ là người mất trí nói mê.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Đinh Hồng ngửa mặt lên trời phá lên cười,
- Quỷ Cốc nhất mạch là cái gì, Lão bất tử ba ngàn năm đó, hiện tại sợ là sớm không còn trên đời này , ta có gì phải sợ? !
Nhưng tiếng cười của Đinh Hồng chưa dứt, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ hoảng sợ, bởi vì hắn phát hiện, ngàn quả bom đột nhiên bay tới trong phạm vi thần thức của hắn cảm ứng được.
- Đáng chết!
Nhận thấy được bốn phương tám hướng đều bị đạn pháo này bao phủ, Đinh Hồng há mồm vừa phun, hồng quang lập tức đưa lại bao trùm quanh thân hắn.
Cùng lúc đó, một tia huyết quang từ trán Đinh Hồng dâng lên, bay về phía chân trời, mây đen đầy trời đều tách ra, thân thể hắn chợt hướng lên trời cao mà bay đi, giây lát sau, thân thế Đinh Hồng đã ở trên không trung mấy trăm mét.
Lúc trước Đinh Hồng bị vây trong lòng đất, chỉ có thể chịu nhận đạn đạo Kh555, tuy rằng bên ngoài không có gì, nhưng kỳ thật bị nội thương không nhẹ.
Nhưng hiện tại Đinh Hồng trên mặt đất, như chim thỏa sức bay trên không, biển rộng mặc cá nhảy, trừ phi Kremlin dám dám ném một quả đạn hạt nhân ở Seberia, nếu không thật đúng là không làm gì được hắn.
- Mẹ chúng mày, lũ người đầy lông, các ngươi có thể ngoan ngoãn chút hay không?
Ngay khi Đinh Hồng thu hồi áp chế nguyên thần Diệp Thiên, cùng một thời gian Diệp Thiên cũng đã cảm thấy đạn pháo đang gào thét mà đến, lập tức cũng không dám bay lên trời cao, dán mặt xuống đất, rất nhanh ẩn trong núi rừng.
- Ùm! Rầm rầm rầm! ! !
Tiếng nổ mạnh không ngớt vang vọng cả thiên địa, mấy ngàn đại pháo bắn một lượt, khiến đất trời phạm vi mấy cây số tê liệt, ngay cả bộ chỉ huy cách đó hơn 100 km, cũng có thể cảm giác được mặt đất đang rung động rất nhỏ.
Vô số đá vụn bay múa, khói đặc dày đặc che kín Thiên Không, gò núi lúc trước còn thừa lại ba mươi mét, ở tích tắc đã bị oanh tạc bằng phẳng.
- Tiểu bối, còn muốn chạy sao?
Khói đặc trên mặt đất và trên bầu trời chỉ có thể có tác dụng đối với mắt người bình thường và vệ tinh ngoài Địa Cầu, nhưng dưới sự cảm ứng của thần thức của Đinh Hồng, hết thảy cũng hiện rõ.
Trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, thân thể Đinh Hồng khẽ động, chợt lóe lên rồi đuổi theo Diệp Thiên cách đó bảy tám km, trong miệng phát ra từng tràng tiếng cười, hồng quang vờn quanh người hắn, đột nhiên bay đến hướng Diệp Thiên kia.
- Đâuy... Đây là phi kiếm?
Đang liều mạng mà chạy, Diệp Thiên bỗng nhiên cảm giác đỉnh đầu run lên, quay đầu lại nhìn, cũng thấy rõ một thanh đoản kiếm dài chỉ có ba tấc màu đỏ, đang đến phía sau mình chừng 10m.
Mặc dù trong hơn mười năm nay Diệp Thiên giết chóc nhiều, trường hợp như này gặp qua không ít, nhưng tranh đấu cùng người tu đạo, thật ra một chút kinh nghiệm hắn đều không có, mắt thấy phi kiếm sắp chém đến cổ mình, Diệp Thiên chỉ có thể nâng lên tay phải, dùng Tam Thanh Linh kia đón đỡ một chút.
- Binh binh blinh!
Những tiếng chuông thanh thúy vang lên, khiến Diệp Thiên vui sướng chính là, thanh phi kiếm kia đã bị ngăn , sau khi vẽ một vòng tròn, dừng lại ở không trung cách mình bảy tám mét.
- Hả, có thể sử dụng nguyên thần công kích, thật đúng là bảo bối nhỉ?
Xa xa, sắc mặt Đinh Hồng cũng lộ ra một tia vui mừng:
- Năm đó nghe nói Quỷ Cốc Tử truyền cho đệ tử một món đồ pháp bảo, sau lại không biết tung tích, hay là chính là Tam Thanh Linh của ngươi đây?
Ở giới tu đạo, cũng là có phân ra pháp khí và pháp bảo, ở phía trên pháp bảo, còn có linh khí tồn tại. Pháp khí là nhạc cụ của thầy tu uy lực yếu, phần lớn đều là dùng để bày trận, giống như Đinh Hồng xuất thân luyện khí các, đối với nhạc cụ của thầy tu thật là chướng mắt.
Mà pháp bảo thì chia làm pháp bảo hộ thân và pháp bảo bổn mạng, pháp bảo hộ thân là một lần rèn mà thành, uy lực là tu vi người sử dụng mà định ra, tu vi càng cao, uy lực của pháp bảo cũng càng lớn.