Đối với thành thị không biển mà nói, biệt thự gần sông thông thường đều là khu nhà giàu của thành phố này.
Xe của Cát Lão Đại chậm rãi chạy vào khu biệt thự bên sông của thành phố, đây là một khu được tiến hành quản lý kiểu mới, mọi chiếc xe ra vào đều cần quét thẻ, biện pháp bảo vệ trị an rất chặt chẽ.
Nhưng không ai biết, hai ngày trước, Lưu lão nhị đã bị buộc như cái bánh chưng và bị ngăn miệng, bị nhét ở phía sau xe tiến vào.
Trong tiểu khu này, thân phận của Cát Lão Đại là một nhà đầu tư mậu dịch quốc tế, xe ra vào đều là Mercedes, rất nhiều công ty bảo vệ trị an đều muốn coi là mẫu mực, không ai có thể dự đoán được thân phận thật của Cát Lão Đại .
Cho nên không có chỗ nào an toàn hơn so với nơi này, phòng bất động sản vì bảo vệ an toàn, cũng không thể lộ thêm chuyện về Cát Lão Đại ra ngoài ánh sáng.
- Đại ca, anh đã tới?
Nghe bên ngoài ga ra có tiếng xe, cửa lớn của biệt thự được mở ra, hai thanh niên hình thể dũng mãnh từ trong nhà đi ra, giúp Cát Lão Đại mở cửa xe.
- Ta nói này, chúng mày đừng cả ngày mặc giống xã hội đen, đây là công ty tri thức, mẹ nó, đều là một lũ mặc long bào không giống thái tử.
Nhìn thấy mùa đông còn mặc áo bó sát người, hiển lộ lên hình xăm trên cánh tay thủ hạ, Cát Lão Đại nhịn không được nhíu mày, tức giận hỏi:
- Sao nào? Thằng đó nói thật hay không?
Một bên đưa Cát Lão Đại vào trong phòng, một kẻ cơ bắp thật cẩn thận nói:
- Đại ca, em thấy Lưu nhị nói không giống như là nói dối, chúng em đến chỗ đó khách sạn đó, họ Bao hẳn là mới vừa chạy đi không bao lâu, bên trong nước trà còn nóng hổi.
- Các ngươi đều là phế vật hả? Nam Xương nhỏ như vậy, ba ngày còn không tìm được người. Ngươi đừung vác mặt mũi đến?
Cát Lão Đại giơ một cái tát đập vào ót kẻ cơ bắp, nói:
- Ta đi hỏi thêm Lưu lão nhị, người Bắc Kinh kia e là không phải người đơn giản, vạn nhất tin ta trở về để lộ đi ra ngoài sẽ có chuyện phiền toái!
Tuy là ở bên ngoài thái độ làm người của Cát Lão Đại có vẻ thô bỉ không chịu nổi, nhưng trong biệt thự cũng bố trí rất tao nhã, cả gian biệt thự không có trang sức xanh vàng rực rỡ, trên tường còn treo một số tranh chữ của danh nhân.
Một góc đại sảnh của biệt thự còn trồng một vài cây trúc, nếu không biết thân phân chân chính của Cát Lão Đại, còn tưởng rằng chủ nhân biệt thự là một vị văn nhân nhã sĩ yêu thích văn vẻ.
Nhưng nếu như là Diệp Thiên ở trong này, hắn có thể nhìn ra, trang sức trong gian biệt thự này, ẩn chứa phong thuỷ. Cái bình hồ lô tại cửa, lại càng có tác dụng tiêu tai họa trừ sát.
Tiến vào phòng khách rồi, Cát Lão Đại lập tức đi đến chỗ bình phong dưới bậc thang gần tường xây, trên tường có bức tranh chữ , khi hắn tới trước, kẻ cơ bắp kia giành bước lên trước, gỡ tranh chữ xuống, trên vách tường lộ ra một cái nút giống công tắc đèn điện thông thường.
Đưa tay ấn xuống cái công tắc kia. Mặt đất dưới tường xây lặng yên không một tiếng động hiện ra một thang lầu kéo dài xuống, bên trong đèn tường đều tối, nhưng khi cửa mở ra, ngọn đèn cũng phát sáng lên.
- Lão Đại, mời...
Kẻ cơ bắp tránh ra.
- Mẹ nó, kêu chủ tịch, nói bao nhiêu lần rồi?
Cát Lão Đại trừng mắt với thủ hạ, lúc này mới tiến vào tầng hầm.
Chiều sâu tầng hầm, vượt xa so với gia đình thông thường sủ dụng. Ước chừng đi xuống bảy tám thước, sau khi mở ra một cửa ngầm, một phòng khách chừng mười bảy mười tám mét vuông hiện ra trước mặt.
Trên vách tường bốn phía phòng khách, treo đầy đủ loại roi da cùng với hình cụ tra tấn, từ nhỏ Cát Lão Đại tai mắt đã lây nhiễm, đem những đồ tra tấn lão tử từng dùng qua phục chế lại.
Giữa phòng khách có một cọc gỗ cao chừng hai thước, từ đỉnh tới đất, nơi nơi đều lộ ra vết máu khô màu đỏ, hiển nhiên đã có không biết bao nhiêu người ở trên nó chịu qua hình phạt.
Lúc này người trên cọc gỗ kia, chính là Lưu lão nhị - bị Diệp Thiên thả lỏng.
Có lẽ là bởi vốn đã béo, tuy rằng trải qua tra tấn tinh thần tương tự Bao Phong Lăng, nhưng Lưu lão nhị còn không bị gầy như Bao Phong Lăng, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu hắn theo dõi Cát Lão Đại mấy hôm bị phát hiện.
- Lão Nhị, ngươi theo ta cũng không ít năm, ngươi là hiểu biết tính của ta mà.
Chậm rãi đi đến trước cọc gỗ, Cát Lão Đại ho khan một tiếng, nói:
- Đại ca làm việc từ trước đến nay nhân nghĩa hoà nhã, ta vốn định mang các huynh đệ đi cứu các ngươi, nhưng tới kinh thành mới biết được, các ngươi đã được người nọ thả.
- nhưng lão Nhị, đây là ngươi và tiểu Bao không đúng, chẳng lẽ đại ca làm chuyện gì thực có lỗi với các ngươi sao? Các ngươi không đi tìm ta, đến Nam Xương đây lại vẫn trốn tránh đại ca?
Trên mặt Cát Lão Đại lộ ra một tia bi thương, lấy tay nâng cằm Lưu lão nhị, nói:
- Chậc chậc, lão Nhị, ngươi nói ra tiểu Bao, cũng không biến thành bộ dạng này đâu?
khuôn mặt Lưu lão nhị hiện tại sưng giống như là bánh mỳ lên men, mắt cũng chỉ còn lại có hai cái khe hở, tìm hình dung từ có hình tượng, thì phải là giống như cái đầu heo.
- Em... em nói tất cả rồi, lão... Lão Đại, anh tha cho em đi!
Thanh âm như hơi thở mong manh của Lưu lão nhị vang lên.
Nếu không bị Diệp Thiên hành hạ mấy tháng này, Lưu lão nhị sớm đã nhịn không được. Lúc này toàn thân hắn không có một khối cơ bắp, thậm chí cả mười móng tay, đều bị nát dập.
Tất cả chuyện này đều là thủ hạ của Cát Lão Đại làm, hắn vừa có hiểu biết liền đặc biệt thích nghe người khác kêu thảm thiết, trong hầm thi công trong lòng đất làm một phòng như vậy, phần lớn là vì thỏa mãn nhu cầu biến thái của Cát Lão Đại.
- Muốn tha? Được thôi!
Nụ cười trên mặt Cát Lão Đại trở nên tàn nhẫn, từ trên bàn cầm lấy một cái kìm ô-tô, giơ lên tay phải Lưu lão nhị, hung hăng ép xuống ngón út g.
- Á ….
Cùng với tiếng xương cốt bị nghiền nát, một tiếng kêu thảm không giống như của người từ trong miệng Lưu lão nhị vang lên, một ngụm máu phun ra, văng lên mặt Cát Lão Đại.
- Mùi vị này, thật là hay!
Cát Lão Đại dùng tay trái lau mặt một cái, vẻ mặt say mê liếm liếm miệng, bộ dáng khiến hai kẻ cơ bắp xem phía sau không khỏi có chút lông tóc dựng đứng, thầm nghĩ: “Đây có còn là người không?”
Nhìn thấy đầu Lưu lão nhị lại cúi xuống, Cát Lão Đại đích thân ra tay, xách nước lạnh đặt ở góc phòng, trực tiếp đổ lên đầu Lưu lão nhị, nước lạnh lạnh như băng khiến Lưu lão nhị rùng mình một cái thanh tỉnh lại.
- Lão Nhị, cho ngươi thêm một cơ hội, nói hay không?
Kỳ thật Cát Lão Đại biết, chuyện Lưu lão nhị biết rõ thì đã hoàn toàn nói ra hết, nhưng hắn rất muốn hưởng thụ cái khoái cảm khi tra tấn người, hắn càng hi vọng Lưu lão nhị cắn chặt răng “Đánh chết cũng không nói!”
Đầu lưỡi Lưu lão nhị bị chính mình cắn đứt phân nửa, khàn khàn trong lời nói thanh cơ hồ phân không ra hắn đang nói cái gì:
- Đại... Đại ca, em... em biết gì thì nói tất cả, tha ... tha cho em đi?
Theo Cát Lão Đại hơn mười năm, Lưu lão nhị biết tính cách của Cát Lão Đại, hắn là kết Hợp Thể của tự ti và tự đại, gan nhỏ như chuột nhưng lòng dạ nham hiểm.
Lưu lão nhị từng thấy tận mắt Cát Lão tra tấn Đại một người trong hai mươi ngày, vì thí nghiệm khổ hình, Cát Lão Đại thậm chí đi mua lưới đánh cá, ở ngày thứ mười tám cho người nọ dìm sông.
Nhưngtrình độ Cát Lão Đại không được tốt, đang được vui vẻ, không cẩn thận cắt vỡ mạch máu trên thân người này, chỉ hai ngày đã khiến người nọ bị chết.
- Muốn chết, chờ lão Đại ta chơi đủ rồi nói sau!
Cát Lão Đại cười hắc hắc, đi vây quanh Lưu lão nhị một vòng, ánh mắt kia giống như là đang nhìn một món tác phẩm nghệ thuật, hai người xem bên cạnh khác cả người nổi da gà lên .
- Đi, lên lầu!
Cát Lão Đại vỗ vỗ tay, nói với một người:
- Tiêm cho hắn thêm Heroin, đừng cho hắn chết, mẹ nó, chết sẽ không thú vị.
Nghe được Cát Lão Đại nói vậy, kẻ cơ bắp cả người sợ run run, vội vàng nói:
- Vâng... Vâng, đại ca, em... em cam đoan hắn chết không nổi !
Nhìn thấy thủ hạ kia hoảng sợ như vậy, Cát Lão Đại thỏa mãn gật gật đầu, hắn cố ý hành động tàn nhẫn trước mặt thủ hạ, không hẳn không có ý giết gà dọa khỉ.
Cát Lão Đại đứng lên từ tầng dưới chót nhất của xã hội này, hắn biết rõ những việc này đối với thủ hạ, nói cái gì nhân nghĩa đạo đức đều là vô nghĩa, chỉ cần làm cho bọn họ từ đáy lòng sợ bạn, mới không dám phản bội.
Trở lại phòng khách biệt thự rồi, người thanh niên lái xe cho Cát Lão Đại nói:
- Lão Đại, Bao Phong Lăng còn chưa tìm trở về, vạn nhất nếu hắn đem tin tức anh về nước để lộ ra, người ở kinh thành tìm đến làm sao bây giờ ?
Người này họ Lâm, tên là Lâm Tuyên Hữu, là một cô nhi được Cát Lão Đại nhận nuôi, tuy rằng tuổi không lớn, nhưng là tay bại hoại, ở trong tập đoàn của Cát Lão Đại thuộc loại người cấp cao.
- Ờ, Tuyên Hữu, mày nói việc này không thể không phòng, tao thử lên một quẻ xem!
Lúc này Cát Lão Đại hoàn toàn không còn vẻ điên cuồng trong tầng hầm ngầm, mà là vẻ mặt cẩn thận, nghĩ một chút, từ xách tay đặt ở trên ghế sa lon lấy ra một mai rùa bằng lòng bàn tay và ba đồng tiền xu.
Thuật pháp Chu thị truyền từ Bắc Tống Chu Đôn Di, nói đến chính là: Âm Dương Ngũ Hành, hiểu trời đất mà tính cho người, chủ yếu về thuật xem bói hỏi quẻ.
Năm đó Cát Lão Đại có được sách thuật pháp thì căn cốt đã thành, tuy rằng không thể tu luyện phối hợp công pháp tương quan của thuật pháp, nhưng về xem bói hắn suy diễn cũng không tệ.
Đem mai rùa lộn ngược ở trên bàn trà, trong miệng Cát Lão Đại lẩm bẩm một phen, cầm trong tay ba đồng tiền xu vãi đi xuống.