Hành lang vẫn không ngừng đung đưa, vách tường như sắp đổ xuống, xi- măng vôi vữa trên vách tường đã rụng xuống, không gian nhỏ hẹp làm cho người ta sắp không thể thở được.
- Diệp Thiên để mẹ xuống, một mình con đi thôi.
Thấy tóc con trai cũng đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, rũ cả xuống trán, Tống Vi Lan thương con tất cả đều tại bà mà hai mẹ con mới lâm vào cảnh nguy hiểm.
Nếu không vì cái tài liệu kí thì mình cũng không vào Trung tâm thương mại, Diệp Thiên cũng không cần đến đó tìm, lúc này Tống Vi Lan đang vô cùng hối hận.
- Mẹ, đừng động đậy, chúng ta không chết được đâu!
Diệp Thiên cố dùng sức hai tay ôm chặt mẹ, lúc này sức khỏe hắn cũng không được tốt lắm, lúc há miệng ra nói chuyện không khí bay vào suýt nữa thì ho khan vì nghẹn.
Thấy mặt Diệp Thiên đỏ bừng, Tống Vi Lan như cắt từng khúc ruột, bà đã thấy không ít người ở hàng lang đang tim nơi trốn tránh, liền vội vàng nói:
- Con trai, thả mẹ xuống, con tự đi đi.
Lúc này Diệp Thiên mới đang ở tầng 18, những người trong cao ốc đã biết được tin có khủng bố, cả hệ thống điện bên trong đã bị hỏng, cho nên cầu thang bộ trở thành con đường thoát thân duy nhất.
Máy bay đâm phải tòa nhà hơn 90 tầng, đường thoát hiểm đều có rất nhiều người lúc Diệp Thiên xuống đến tầng 18 trong hàng lang đã chật kín chỗ.
Mọi người đầu đang rất hoảng sợ, cả cao ốc đều rung lên. Bọn họ không biết là có thể chạy được hay không nhưng tiếng la khóc trong cơn khủng hoảng đã vang đầy hành lang.
- Mẹ hãy cẩn thận một chút.
Thấy đám người Diệp Thiên lắc đầu, để mẹ xuống cũng may là bây giờ đang ở tầng 20 khoảng cách cũng không còn quá xa.
- Mẹ, mẹ đi đâu đấy?
Một người đã hơn 60 tuổi rồi mà cứ giống như một con búp bê sứ vậy, bà đang đứng lép vào góc cửa hàng lang khóc lóc. Trên váy bà bây giờ đầy tro bụi bất lực nhìn đám người đang chen chúc.
- Tiểu muội, mọi người đang tìm em đấy!
Một người bế một bé gái lên.
- Anh ơi, mẹ ở trước mặt kia kìa, Aille lại không tìm thấy mẹ.
Cô gái lau nước mắt, dùng ngón tay quệt lên mặt.
- Ailie, mẹ đã xuống rồi, đi theo anh, nhất định sẽ thấy mẹ!
Trông thấy bộ dạng của cô gái, Diệp Thiên cảm thấy có chút chua xót, cô gái không thấy mẹ mình đâu nữa.
- Được, em sẽ đi với anh!
Câu nói của Diệp Thiên đã làm cô gái trấn tĩnh trở nữa, ngoan ngoãn ôm lấy cổ Diệp Thiên, ánh mắt tò mò nhìn xung quanh, cô còn không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Này, mùi gì đấy?
Sau khi xuống đến tầng 3 Diệp Thiên ngửi thấy một mùi tanh tưởi, hắn ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt thay đổi.
- Lửa cháy xuống rồi!
Tuy chỗ máy bay đâm vào cách xa tầng 60 nhưng 3 đường thoát hiểm đã đều bị dầu cháy của máy bay đổ xuống.
Chỗ Diệp Thiên có an toàn nhưng đường thoát hiểm đã hừng hực tuy còn chưa cháy xuống dưới nhưng cả đường thoát hiểm đã nóng lên khác thường.
Hơn nữa các cửa thông gió lại bị đóng, mọi người và Diệp Thiên đều giống nhau cảm thấy khó thở điều này khiến họ hoảng sợ trong hành lang càng thêm bế tắc.
- Thế này không được!
Diệp Thiên biết nếu những người này đi xuống thì có khí lửa đã cháy ở dưới rồi, đến lúc đo thì chết cháy là cái chắc.
- Mẹ, đi ra ngoài đi!
Xuống đến tầng 23, Diệp Thiên còn vác theo cô bé và ôm mẹ nhảy xuống tầng dưới.
- Mẹ kiếp, có chết cũng không thể bị chết ngạt được!
Vì cả trong tòa cao ốc bị chấn động, cửa kính của Trung tâm thương mại cũng bị vỡ nát, sau khi xuống đến tầng dưới rốt cục thì Diệp Thiên cũng có thể thở được.
- Anh ơi, chiến tranh thế giới hay sao mà mọi người lại chạy hết thế này?
Cô bé ôm Diệp Thiên rồi sợ hãi hỏi Diệp Thiên.
- Không sao, mẹ em đang chờ ở dưới đó, một lát nữa anh sẽ mang em xuống!
Diệp Thiên lấy tay xoa đầu cô bé, rồi nhìn về phía mẹ hỏi:
- Mẹ, tìm một đường thoát hiểm, chúng ta phải nhanh nhanh đi xuống!
Tuy cảm giác đã yếu hơn trước rất nhiều nhưng đang ở chỗ này Diệp Thiên cũng không thấy thoải mái hơn chỉ cần ra được khỏi Trung tâm thương mại thì coi như đã thoát được nguy hiểm.
- Được, con trai mẹ sắp bám lấy con.
Tống Vi Lan trả lời một cách áy láy, vừa mới quay đầu lại thì bà liền kêu lên kinh hãi.
- Sao vậy?
Diệp Thiên vội vàng kéo mẹ lại rồi nhìn nhanh ra cửa sổ, vừa thấy một người rơi xuống.
- Cao như vậy mà cũng dám chảy, không sợ chết à?
Diệp Thiên gào thét xông ra ngoài cửa sổ, cửa cũng không còn kính rõ ràng là người đó đang ở trên mặt đất run rẩy không biết đã chết chưa.
- Còn có người nữa …
Diệp Thiên chưa kịp rụt cổ về thì lại có hai người khác nhảy xuống, kết quả cũng giống nhau, rơi xuống từ mấy trăm mét thì làm sao mà còn sống được.
Ngẩng đầu lên nhìn khói đặc đã bay mù mịt cả mái nhà, Diệp Thiên biết những người này phải nhảy từ trên tầng cao nhất của tòa nhà xuống, cửa thoát hiểm bị đóng rồi bọn họ không muốn chết cháy thì chỉ còn cách lựa chọn kiểu chết tàn khốc này mà thôi.
- Con trai, đừng .. đừng nhìn chúng ta mau đi thôi!
Thấy Diệp Thiên còn đứng ở cửa sổ, Tống Vi Lan liền nhắm mắt lại, tuy đang ở tầng 23 nhưng độ cao cũng phải 70, 80m rơi xuống thì chỉ có con đường chết mà thôi.
Lúc này các nhân viên ở tầng 23 đã chạy hết, không gian rộng như vậy còn mỗi mình Diệp Thiên, mẹ hắn và cô bé kia, họ nghe rõ ràng thấy tiếng của xe cứu hỏa.
9 giờ 2 phút, Diệp Thiên nhìn đồng hồ nói:
- Được, chúng ta đi thôi!
Diệp Thiên không nhúc nhích được vì chứng kiến những người kia nhảy xuống.
Ánh lửa và tiếng nổ lan truyền, hài cốt của những phi cơ bay tứ tung trên quảng trường của hai tháp, dưới tầng người ta đang kêu khóc chạy thoát thân, cảnh này giống như thể là ngày tận thế vậy.
- Mẹ kiếp, cảnh này còn đẹp hơn cả trong điện ảnh của Mỹ.
Cảnh tượng này cũng phải khiến cho Diệp Thiên há mồm , trợn mắt, hắn ôm cô bé và mẹ chạy xuống dưới, hai tầng nữa tiếp tục bị động nếu bị một lần nữa e rằng sẽ đổ mất.
Có thể là bị ảnh hưởng của vụ va chạm, sự lung lay lại càng mạnh, các khối tường lớn từ trên rơi xuống các vết nứt trên tường cũng càng to hơn.
- Tiểu Thiên, ở bên cạnh!
Tòa cao ốc có tổng cộng 3 đường thoát hiểm, lúc này Tống Vi Lan đang đứng trước cửa thoát hiểm bà ngắc tay Diệp Thiên.
- Này, mẹ ơi, quay lại đi!
Diệp Thiên vừa định đi nhưng trong đầu lại có cảm giác nguy hiểm, ngay sau đó là một tiếng nổ lớn, cả cao ốc lắc lư mạnh.
Mà ngay ở trên đầu Tống Vi Lan có một mảnh đá to rơi xuống, thấy Diệp Thiên kinh hãi chạy vọt đến ôm lấy cô bé xoay người nhìn mẹ đừng yên bên khối đá.
- Phụt!
Máu tươi trong mệng Diệp Thiên phun ra, chạy liên tục 7, 8 chục tầng cầu thang hơn nữa vốn dĩ vết thương của hắn còn chưa hồi phục lại bị tảng đá ngàn cân kia đè trên lưng nên máu cứ phun ra.
Hắn ép mạnh một luồng chân khí, chỗ của hắn đang sắp sụp xuống hắn kéo mẹ lại rồi chạy nhanh xuống dưới.
- Tiểu Thiên, mẹ xin lỗi đều là tại mẹ!
Thấy vạt áo của Diệp Thiên và cô bé kia toàn máu, Tống Vi Lan vô cùng hối hận khóc òa lên.
- Mẹ, đừng khóc làm con sợ, mẹ … sao mẹ cũng bị thương thế này?
Diệp Thiên đỡ lấy mẹ, thấy đùi phải của mẹ máu chảy đầm đìa vì bị tảng đá rơi xuống hắn kêu lên thảm thiết.
Căn bản là lúc này Tống Vi Lan không cảm giác thấy đau đớn, bà kéo Diệp Thiên lại nói:
- Tiểu Thiên, con đừng lo cho mẹ, con mang theo đứa bé này chạy đi, chạy đi!
- Mẹ, không ai chết cả, chúng ta cùng đi!
Diệp Thiên quay lưng lại cõng mẹ nhưng khi hắn nhìn về phía cửa thoát hiểm thì xông lên một cảm giác lạnh lẽo.
Vừa rồi tầng trệt bị sập đã khiến cho đường thoát hiểm bị lấp kín, hàng ngàn khối đá nặng ngàn cân đã bịt kín cửa.
- Con trai, chúng ta phải chết ở chỗ này sao?
Tiếng nổ không ngừng vàn lên bên tai, sự bình tĩnh Tống Vi Lan rất nhiều, không ngờ là cuối cùng bà còn làm phiền đến con trai.
- Dì, chết là gì ạ?
Cô bé ở trong lòng Diệp Thiên thò đầu ra, vẻ mặt khó hiểu nhìn Tống Vi Lan.
- Chết là lên Thiên Đường, ở đây có thể nhìn thấy Thượng Đế!
Có lẽ đã tuyệt vọng Tống Vi Lan nói chuyện với cô bé.
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng:
- Mẹ, con không tin Thượng Đế, chúng ta không nhìn thấy ông ta!
Từ nhỏ đã trải qua biết bao khó khăn, thử thách, sau khi trưởng thành lại vào sinh ra tử Diệp Thiên cực kì cứng cỏi đừng nói là bây giờ chứ kể cả lúc sơn cùng thủy tận trời có sụp xuống hắn cũng phải chọc được một lỗ thủng.