Thiên Tài Tướng Sư

Chương 654: Chương 654: Long trời lở đất (2)




- Cái gì? Mẹ tôi đang ở công ty sao?

Diệp Thiên trợn trò hai mắt, bắt lấy cánh tay của Anna, vội vàng hỏi:

- Bà ấy đến lúc nào? Đã lâu chưa?

- Thiếu gia… thiếu gia cậu làm tôi bị thương rồi!

Bị Diệp Thiên nắm lấy tay phải các đốt ngón tay kêu lên răng rắc, nếu không phải Anna đã từng được huấn luyện ở trại Sebria thì cô đã sớm kêu lên vì đau đớn rồi.

- Đừng có nói nhảm nữa, nhanh lên một chút đi!

Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lùng nâng cánh tay phải của Anna lên khiến cách đốt ngón tay của cô kêu lên răng rắc.

Thấy sắc mặt u ám của Diệp Thiên, Anna nhịn đau nói:

- Bà chủ đã đi được khoảng 20 phút rồi. Thiếu gia có chuyện gì sao?

- Đáng chết, không phải mấy ngày nay tôi đã bảo không được ra cửa rồi sao?

Diệp Thiên buông lỏng cánh tay của Anna ra, rồi đập liên tục lên bàn cơm, ngay lập tức thức ăn rơi đầy xuống đất.

Từ khi quen biết Diệp Thiên đến giờ Anna chưa bao giờ thấy hắn như thế, cô liền sợ hãi nói:

- Thiếu gia, bà chủ nói, không được nói tránh làm phiền cậu cho nên…

- Mẹ kiếp, ông trời, ông đang đùa cợt tôi hả?

Vẻ mặt Diệp Thiên oán hận hắn giậm mạnh chân xuống đất rồi ngẩng đầu nhìn lên cái đồng hồ treo tường, lúc này là 8 giờ 5 phút, hắn vội kéo Anna lại rồi lao nhanh ra cửa.

- Anna , có thể ngăn mẹ tôi lại được không? Bất kể thế nào cũng không được vào trong đó!

Mối nguy cơ này, cùng với lúc sáng bói ra quẻ tượng. Không rõ hôm nay sẽ phát sinh tai nạn ra sao, hơn nữa nếu Diệp Thiên tính không sai thì hẳn là lúc này thời gian chỉ còn là đếm ngược.

- Thiếu gia, nhà còn chưa đóng cửa.

Đến tận lúc vào trong thang máy,Anna mới phản ứng lại:

- Không thể nào, từ đây đến Trung tâm Thương mại cũng phải mất 20 phút, hẳn là bà chủ đã đến đó rồi, đúng rồi, tôi còn chưa lấy chìa khóa xe nữa.

- Còn lo gì chuyện không đóng cửa. Xuống lấy xe nhanh lên!

Lúc này Diệp Thiên nóng như lửa đốt, hắn hận là mình không thể có thêm đôi cánh để bay nhanh đến chỗ mẹ.

- Cút đi, thang máy này không cho các người!

Vừa mới đi xuống đến tầng 2 thang máy đã bị ngừng vì có người, Diệp Thiên đang trong cơn tức dường như giết người hắn cũng có thể làm được, ánh mắt lo lắng khiến cho những người định vào thang máy phải lùi lại mấy bước.

Thấy bộ dạng Diệp Thiên như vậy, Anna nhẹ nhàng trấn an hắn:

- Thiếu gia, đừng như vậy, bà chủ nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

- Chỉ mong là như thế, mẹ kiếp, nếu thực sự là xảy ra chuyện thì ông đây sẽ tiêu diệt cái trụ sở này.

Tuy một năm bây giờ nóng đến 9 tháng nhưng trên người Diệp Thiêng đang tỏa ra hàn khí, ngay cả độ nóng trong thang máy cũng phải giảm đến vài phần, hắn nói mà nghiến răng nghiến lợi, khiến Anna không khỏi rùng mình.

Cho tới giờ Diệp Thiên mới có cảm giác thời gian trôi qua thật là chậm. Hắn hối hận là đã đi thang máy, hai phút sau thang máy đã xuống tầng 1, Diệp Thiên vội vàng kéo Anna chạy ra khỏi cao ốc.

- Lên xe nhanh lên!

Vừa mới 8 giờ rất nhiều người đang chuẩn bị đi làm, xe taxi đợi chật cứng cả một hàng dài. Diệp Thiên mặc kệ chen chúc lên trước, mở lấy cửa một chiếc taxi.

- Này, tiểu tử cậu cũng phải hiểu quy của một chút chứ hả…

Ngay lúc Diệp Thiên định vào xe thì bị một người chặn vai hắn lại.

Quay lại hắn thấy một người cao khoảng 1m90, thân hình vạm vỡ, một người a trắng ánh mắt không thiện cảm đang nhìn hắn.

- Cút!

Không phải là Diệp Thiên không có võ công, cơ thể hắn mạnh mẽ, hai vai hích luôn tục vào ngực người da trắng kia khiến anh ta còn chưa nói xong đã bắn lên cao.

- Thượng đế ơi. Sao anh ta có thể bay lên như vậy?

- Ôi, bà ơi mau đến mà xem siêu nhân!

- Trời ạ, đây là võ công của Trung Quốc, võ công Trung Quốc!

Đột nhiên lại phát sinh xung đột giữa Diệp Thiên và người da trắng kia, căn bản là mọi người đang đợi taxi cũng không kịp phản ứng gì, chỉ có một số ít người là nhìn thấy động tác của Diệp Thiên.

Người đàn ông da trắng khoảng hơn 150 kg bay qua lan can, đập vào thùng rác, gây lên tiếng động lớn, khiến xung quanh một trận rối loạn.

- Lái xe, nếu ông không đi tôi sẽ cho ông giống như người kia ngay đấy1

Diệp Thiên lạnh lùng nhìn về phía tài xế người da đen.

- Vâng, được, tôi cũng không phải là cảnh sát, hành động của cậu vừa rồi không liên quan gì đến tôi!

Nhìn rõ trong gương là người da đen đang nhún vai, giận chân ga:

- Này, đúng là vừa rồi cậu dùng võ công Trung Quốc đó sao? Thật sự là rất đẹp, e rằng là đến Lý Tiểu Long cũng không làm được?

Căn bản là lời nói của người da đen không để ý đến ánh mắt muốn giết người của Diệp Thiên nhưng lúc anh ta vẫn đang nói chuyện, một chồng tiền đã được đặt lên trước mặt.

- 10 phút, hãy đưa chúng tôi đến Trung tâm Thương mại, 5000 đôla Mĩ này sẽ là của anh!

Tay Anna từ phía sau vươn ra, may là bao tay của cô đang đặt ở cửa nếu không chỉ e Diệp Thiên đang ở Mỹ lại muốn chỗ ngồi như Phách Vương rồi.

- Cô gái này thật là xinh đẹp, ngài đang đùa tôi hay sao? Nhưng tôi là một công dân tốt luôn tuân theo pháp luật!

Câu nói của tên tiểu tử da đen suýt nữa đã khiến cho Diệp Thiên muốn bóp chết anh ta, nhưng Diệp Thiên chưa kịp đưa tay ra, người da đen đã đột nhiên nói:

- Khách hàng là Thượng Đế, huống hồ là ngài và tiểu thư xinh đẹp đây, tôi nghĩ… nhất định tôi có thể làm ngài hài lòng.

Anh ta huýt sao, đã cầm đôla trong tay lại còn bật cả Radio, anh ta hát theo lời nhạc.

Diệp Thiên chỉ cảm thấy cơ thể từ phía sau có chấn động mạnh, vì lái xe đã đạp mạnh chân ga dừng ở ngã tư chờ đè đỏ, người giống như là có thể bay được ra ngoài.

- Mẹ kiếp nó, thoải mái!

Nhìn ngã tư đường, người da đen cười lớn tiếng, có 5000 đôla kia anh ra có thể đua xe một phen cũng được.

Diệp Thiên tắt Radio, nói với Anna ở phía sau:

- Gọi điện cho mẹ tôi, mặc kệ là bà đang làm gì mau bảo bà đi ra khỏi Trung tâm Thương mại.

Không thể không nói Diệp Thiên thận trọng là thể mà cũng có lúc thất thố, hắn lại quên mất công cụ truyền tin này là điện thoại đến tận lúc lên xe mới nhớ ra.

- Tôi gọi ngay đây!

Anna cũng dần tỉnh lại, tay chân luống cuống lấy điện thoại ra bấn số, xe taxi thì đang lao như điên cuồng khiến cô lảo đảo.

- Thiếu gia, không ai nghe, không biết là bà chủ đang làm gì nữa?

Bấn liên tiếp 3 số Anna uể oải buông điện thoại xuống, tổng đài trực điện thoại của văn phòng cũng không có ai nghe máy.

- Đáng chết, tất cả đều đi nghỉ phép!

Lúc này Diệp Thiên khóc mà không ra nước mắt, chỉ còn có thể hi vọng hết vào tài xế taxi:

- Tiểu tử, ngươi nhanh lên chút nữa, tôi cho thêm 5000 đôla.

- Không thành vấn đề, ngồi vững nhé!

Mặc dù người da đen có chút bất mãn với Diệp Thiên vì hắn đã tắt đài nhưng sau khi nghe được lại có thêm 5000 đôla, mắt anh ta sáng lên:

- Tôi đua xe so với năm đó, nhất định còn lợi hại hơn Biese và Schumachar.

Diệp Thiên cũng chưa hề được gặp qua cuộc thi đấu xe Senna nhưng hắn thừa nhận là tên tiểu tử này đúng là điên cuồng.

20 phút, người da đen mất khoảng gần 6 phút để chạy đến, lúc xuống xe Diệp Thiên có cảm giác hai chân như nhũn ra vì vừa rồi nhiều lần hắn đã tưởng là sẽ xảy ra tai nạn giao thông thì chết luôn ở trong xe rồi.

8 giờ 18 phút, lúc xuống xe Diệp Thiên nhìn đồng hồ.

- Này tôi nói đã tiền của cậu còn chưa đưa đâu đấy?

Đúng lúc DiệpThiên đang muốn chạy ra khỏi cửa xe thù người lái xe vươn đầu ra.

Diệp Thiên dừng chân, nhìn xung quanh rồi nói:

- Anna đưa tiền cho anh ta, còn nữa hãy trốn xa một chút đừng có đi đến khu vực này!

Trung tâm Thương mại không giống mấy ngày trước, tất cả các cửa đã bị sát khí bao phủ, trong bán kính 100m e rằng đều phải chịu tai nạn này.

- Thiếu gia, tôi đi cùng cậu!

Anna trả tiền xong chạy nhanh theo sau.

- Võ công của tôi không bảo vệ được cô, cút xa cho tôi!

Diệp Thiên quay đầu lại trừng mắt, ánh mắt đầy tia máu khiến Anna sợ đến mức phải dừng bước.

Sau khi thoát khỏi Anna Diệp Thiên đi vào trong Trung tâm Thương mại nhưng lúc đó là giờ cao điểm, các cửa thang máy đều chật cứng người.

Nào là người giày tây, nào là người váy công chức nhìn rõ tri thức, tất cả đều không biết tai nạn sắp xảy ra, trên mặt họ đều là biểu hiện của những con người tài năng trong Trung tâm Thương mại.

- Tiên sinh, xin hỏi ngài cần bào hiểm phải không ạ? Tôi là nhân viên công ty bảo hiểm, có bảo hiểm của các loại nghề.

Lúc Diệp Thiên còn đang nóng như lửa đốt thì một người đàn ông nói.

- Mẹ kiếp, bảo hiểm người chết mới dùng đến!

Diệp Thiên đang muốn bóp chết người này nhưng đang trong thang máy nên hắn nhịn, nói:

- Tôi sẽ mua một trăm vạn một phần bảo hiểm nhưng nói cho tôi trước đường thoát hiểm ở đâu?

Coi như Diệp Thiên đã hiểu, trông cậy vào thang máy lên đến tầng 18, chỉ sợn hắn cần ít nhất là 20 phút nhưng không có thời gian chờ đợi vì cảm giác nguy hiểm giống như đám mây đen đang lơ lửng trên đầu hắn vậy.

- Đường thoát hiểm ở hướng kia, này này nhưng cậu muốn mua thật chứ?

Lời nói của người chào hàng đã giống như một cơn gió bay đi trước mặt Diệp Thiên.

- Anh hãy đên quán cà phê đối diện kia chờ tôi, tôi sẽ tìm mua bảo hiểm của ông!

Tiếng nói từ rất xa của Diệp Thiên vọng lại, tục ngữ nói cứu một mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp, coi như hắn đã làm được một chút việc thiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.