Cùng với âm thanh “rắc rắc” của bánh răng hợp kim cắt trên tảng đá vang lên, cả khối đá cũng bị Văn Loan Hùng cũng bị cắt tan tành, chia làm hơn mười khối nhỏ.
Mọi người cũng không đành lòng nhìn thấy giây phút này, cược thạch giải thạch này đều là có quy luật cả, bên trong một khối đá to lại không xuất hiện kết tinh Phỉ Thúy, chứng tỏ rằng đây không phải là khối đá Phỉ Thúy.
Tựa như Văn Loan Hùng đang nghiến răng nghiến lợi với khối nguyên thạch này vậy. Tuy rằng bên ngoài có vân rắn là biểu hiện hình thành Phỉ Thúy, nhưng kết cấu bên trong lại cho thấy rằng khối đá này khác với tưởng tượng của mọi người.
Nếu đổi lại là người khác thì cũng không ai có đủ dũng khí để tiếp tục đứng giải thạch trước mặt mọi người, coi như là trong lòng không phục thì cũng sẽ chỉ mang về nhà mài từ từ chứ không ở đây mà chịu mất mặt.
Nhưng Văn Loan Hùng vốn cũng không phải là người làm trong ngành châu báu, ông ta đến đây cũng chỉ là vì thú vui mà thôi. Không thể quản được người khác đứng xem, vẫn là từng khối từng khối hơi lớn hơn một chút được giải ra.
Nhưng không biết có đúng với lời nói thất thoát tiền như Diệp Thiên nói không, Văn Loan Hùng đã cắt hơn mười dao rồi, thiếu chút nữa là cắt tới vị trí kết tinh sương.
Nếu xuất hiện lớp sương, Văn Loan Hùng nhất định sẽ không bỏ qua khối đá chứa Phỉ Thúy kia, nhưng mặt cắt lại chẳng khác gì so với những khối đá bình thường. ông ta tiện tay ném khối đá nhỏ hơn quả bóng một chút xuống đất.
Những người xem chung quanh cũng đều là người trong nghề, mỗi khối đá được cắt xuống đều được họ xem kĩ càng, nhưng nhìn vẻ bóng loáng của nó không có vẻ gì là có dấu vết của Phỉ Thúy cả, khối nguyên thạch rất nhanh bị cắt xuống đầy lối đi.
- Văn tiên sinh, khối đá này nhất định là phế vật rồi, không cần thiết phải giải tiếp nữa đâu.
- Đúng đấy, tiêu tốn 1 triệu mà đổ hỏng thì cũng không phải là lần đầu tiên, ông chủ Văn cũng không cần phải bận tâm làm gì.
- ông Vương nói rất đúng, năm trước ở Myanmar, khối đá 3.6 triệu của ông Vương không phải cũng cắt hỏng đấy sao?
Nhìn thấy Văn Loan Hùng không ngại phiền toái đem khối đá tiếp tục cắt ra, người xem xung quanh còn cho rằng Văn Loan Hùng không nỡ từ bỏ một khối đá mua với giá 1 triệu đô la Hông Kong cơ, vồn vã khuyên giải.
Những người đấu giá khối đá này vừa nãy trong lòng lại cảm thấy không khỏi hối hận, may mà ông chủ Văn may mắn lấy được khối này, nếu không người lo lắng đến toát mồi hôi kia là chính mình rồi.
- Khối nguyên thạch này đều bị cắt ra rồi, không có dấu vết nào có thể xuất hiện Phỉ Thúy cả, tên tiểu tử kia chắc chắn là nói sai rồi.
Văn Loan Hùng sau khi cắt đá xong liền lắc đầu, nhẹ nhàng buông máy cắt thạch ra.
Mọi người không hề biết rằng ngay từ đầu Văn Loan Hùng không hề để ý đến 1 triệu kia, ông ta còn đang suy nghĩ xem lời nói thất thoát tiền mà Diệp Thiên vừa nói lúc nãy cơ.
Chỉ là nhìn hơn mười khối đá lớn nhỏ trên mặt đất, Văn Loan Hùng cũng bắt đầu nghi ngờ lời nói của Diệp Thiên. Đá cũng giải ra đến mức này rồi, ông ta tự mình cũng không tin được là bên trong sẽ xuất hiện Phỉ Thúy.
Nhìn thấy Văn Loan Hùng dừng tay, Diệp Thiên đụng một cái lên người Tả Gia Tuấn, nhỏ giọng hỏi:
- Sư huynh, đống phế liệu này xử lí như thế nào?
- Phế liệu thì tất nhiên là đem vứt đi rồi, còn có thể xử lí như thế nào nữa chứ?
Tả Gia Tuấn bị Diệp Thiên hỏi một câu hỏi lạ lùng, ai rỗi hơi cần mấy cục đá vụn này làm gì nữa chứ?
- Đệ có thể lấy không?
Mắt Diệp Thiên sáng rực, âm thanh lại trầm thấp, sợ bị mọi người xung quanh nghe thấy.
- Việc này…
Tả Gia Tuấn nhíu mày, nói:
- Bây giờ những khối đá này vẫn thuộc về Văn Loan Hùng, nhưng đệ có thể mua từ ông ta, nhưng mà Diệp Thiên, những khối đá này đều là phế liệu, đệ muốn chúng để làm gì?
Vừa rồi Tả Gia Tuấn cũng tiến lên xem qua, khối nguyên thạch này đích xác là không có biểu hiện của Phỉ Thúy, hơn nữa còn bị cắt đến mức này rồi, phỏng chừng đến người bán đồng nát cũng không nhặt.
- Vậy thì được…
Nghe Tả Gia Tuấn nói, Diệp Thiên đứng lên đi ra ngoài, mở miệng nói:
- Anh Văn, khối đá này anh còn muốn cắt tiếp không?
- Hả?
Nghe thấy câu hỏi của Diệp Thiên, Văn Loan Hùng chột dạ, hay là trong khối đá này còn có Phỉ Thúy thật?
- Không giải nữa, đây là khối phế liệu thôi…
Nhìn những mảnh đá vụn trên mặt đất, Văn Loan Hùng nhanh chóng gạt đi ý nghĩ này, cũng đã đem khối đá cắt mười tám khối nhỏ rồi, còn giải tiếp nữa thì còn mất mặt nữa.
Diệp Thiên cũng không vòng vo nữa, trực tiếp nói rõ ràng:
- Anh Văn, chuyện đã như vậy, tôi muốn mua lại những khối đá vụn này, không biết anh có đồng ý bán hay không?
- Người này điên rồi à? Mua mấy thứ đồ bỏ đi đấy để làm gì không biết?
- Phỏng chừng lại là muốn kiểm lậu, nhưng cậu ta cũng không nhìn xem, khối đá cũng cắt đến mức này rồi, làm gì còn tiền mà cho cậu ta kiểm tra nữa?
- Người trẻ tuổi muốn chiếm được ưu thế, chờ hắn chịu thiệt là rõ thôi mà.
Diệp Thiên vừa nói ra, mọi người đã lập tức ầm ĩ lên, việc phế liệu giải ra Phỉ Thúy không phải chưa từng xảy ra, nhưng những phế liệu đó cũng có xuất hiện kết tinh, nói cách khác là có khả năng ra Phỉ Thúy.
Nhưng khối nguyên thạch này từ đầu đến cuối bên trong đều là đá, đừng nói là xen kêt tinh, chính là đến một tia sương cũng không có, từ đầu khối đá đấy vẫn luôn là một ổ gà ngọc lục bảo đào ra trứng đá.
- Cậu muốn mua những khối phế liệu này?
Văn Loan Hùng hồ nghi nhìn Diệp Thiên, hay là người này thật có thể xem được là bên trong này có Phỉ Thúy?
Diệp Thiên gật đầu nói:
- Vâng, tôi muốn cắt chúng thêm một lần nữa, nếu như may mắn, không chừng lại giải được ra Phỉ Thúy.
- Chàng trai, cậu có hiểu về giải thạch không thế, khối đá này căn bản không thể giải ra Phỉ Thúy được, mọi người xung quanh đều xem qua rồi, ngành châu báu Hông Kong khi nào lại có một tên ngốc như này ở đây thế này chứ?
- Haiz, bị anh nói trúng rồi, tôi đúng là không hiểu, hai từ cược thạch này đến hôm nay tôi mới nghe qua.
Diệp Thiên nghe vậy cười, nói tiếp:
- Tôi cũng chính là nghĩ tới nghiên cứu đấy, giải không ra cũng chẳng sao, mà giải ra được thì không phải là buôn bán lời hay sao?
- Việc… việc này…
Người này bị Diệp Thiên làm cho há hốc miệng, người khác đều thừa nhận chính mình dốt đặc cán mai, ông ta còn có thể nói gì được nữa?
- Anh Văn, anh có bán hay không vậy? nếu không anh tự mình giải tiếp đi, tôi xem góp vui cũng được.
Diệp Thiên không tiếp tục phản ứng lại người kia nữa, đảo mắt nhìn về phía Văn Loan Hùng.
- Diệp huynh đệ, cậu muốn cắt chơi thì cứ tiến hành đi, nói gì mà tiền với cả không tiền cơ chứ?
Văn Loan Hùng cười khổ lắc đầu, nguyên thạch cắt hỏng không được gọi là nguyên thạch nữa rồi, mà gọi là đá thôi, hơn nữa những tảng đá này cũng không thể trải ra đường cũng không đốt cháy được, cho dù Diệp Thiên có bỏ tiền ra mua thì ông chủ Văn cũng ngại không dám bán.
- Đừng để ý anh Văn, nếu như tôi giải ra Phỉ Thúy, vậy thì tính là của ai chứ?
Diệp Thiên liên tục xua tay, nhìn mọi người xung quanh đều choáng váng.
Thân phận của Văn Loan Hùng ở Hông Kong là gì, lời ông ta nói ra há có thể hủy bỏ đạo lí? Đến Tả Gia Tuấn cũng nhìn không được, lôi Diệp Thiên, nói nhỏ:
-Sư đệ, đệ muốn làm gì thế?
- Đệ đương nhiên là muốn giải thạch rồi.
Diệp Thiên nhìn về phía Văn Loan Hùng, thực thà nói:
- Anh Văn, hay là anh cứ ra giá đi, như vậy tảng đá này giải ra cũng là thuộc về tôi.
- Tên này có phải khùng điên rồi không?
Những người xung quanh đồng thời phát ra câu này.
Văn Loan Hùng cũng hơi giận, Diệp Thiên muốn bỏ tiền ra mua mối thứ phế vật này, không phải là muốn đánh vào mặt ông ta à? Lập tức nói:
- Dù cậu có giải ra được Kim Sơn đi nữa thì cũng coi như đó là bản lĩnh của cậu, tôi cũng không nói nhiều, nhiều người xem như vậy, chẳng nhẽ tôi lại đổi ý sao?
Văn Loan Hùng thật là cũng muốn chứng kiến xem Diệp Thiên có thể biến phế vật thành bảo bối được không, từ khối đá phế liệu được mọi người công nhận giải ra được Phỉ Thúy? Nếu như Diệp Thiên có thể giải ra được thì Văn Loan Hùng nhất định sẽ tâm phục khẩu phục.
- Tốt, vậy phải cảm ơn anh Văn rồi. Trên mặt không có gì, anh em đưa tiền cho anh nhưng là anh không nhận, lát nữa mà nhìn thấy Phỉ Thúy thì anh đừng hối hận nhá.
Vốn dĩ giải thạch một cách bình thường, sau khi Diệp Thiên làm ầm ĩ lên, khiến không khí có chút thay đổi, những đã định rời đi đều không đi nữa, những thương gia châu báu vốn dĩ đang giải khối nguyên thạch của mình cũng vội vàng vây lại đây.
Diệp Thiên vẫy tay với một nhân viên ở đây nói:
- Đến đây giúp tôi cố định lại mấy khối đá này, tôi cắt xong một khối thì anh thay một khối khác.
- Được!
Mặc dù người này có chút coi thường tiếng phổ thông của Diệp Thiên, nhưng đây là công việc của anh ta, nên chỉ có thể làm theo lời của Diệp Thiên đem những khối đá này đặt lên máy giải thạch.
- Khụ, khụ, khối đá lớn như vậy mà cậu ta cũng cắt à?
Hành động này của Diệp Thiên khiến cho tất cả mọi người đều im lặng, trên mặt đất tính ra cũng có mấy chục khối đá bỏ đi, nếu như giải ra như vậy, thì phải giải đến bao giờ?
Nhưng tốc độ giải thạch của Diệp Thiên hiển nhiên là vượt quá dự tính của mọi người, cậu ta vốn dĩ không hề xem kĩ cùng với vẽ đường cắt, chỉ cần đặt tảng đá lên rồi “ Răng rắc” một đao đi xuống là một chia làm hai.
Cho nên vụn đá tuy không nhỏ, nhưng qua hơn mười phút, hầu như toàn bộ số đá đó đều được Diệp Thiên giải hết ra, chỉ có điều Phỉ Thúy trong suy nghĩ thì không thấy tăm hơi đâu.
- Diệp Thiên, hay là thôi đi, đi thôi, đi xem huynh giải thạch, huynh vẫn còn hai khối chưa giải xong.
Tả Gia Tuấn đưa tay kéo Diệp Thiên, nói hai chữ sư huynh đặc biệt rõ ràng, ông ta không muốn mọi người coi thường vị sư đệ này, cố tình để lộ ra quan hệ giữa hai người.
Tả Gia Tuấn vừa nói lời này ra, người vừa phát ngôn châm chọc Diệp Thiên lập tức ngậm miệng, tục ngữ nói câu đánh chó phải ngó mặt chủ, nếu như ngoài miệng thoải mái trêu chọc Tả Gia Tuấn thì hậu họa khó lường.
- Sư huynh, đợi đã, vẫn còn một khối nữa mà.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói với người làm việc:
- Đặt khối nằm dưới máy kia lên đi.
- Không phải là giống nhau sao?
Người nhân viên bê tảng đá lên với vẻ mặt không vui, cố định trên máy giải thạch.
- Két, rắc…rắc…
Diệp Thiên cũng giơ tay cắt xuống như vừa rồi, nhưng lần này cậu tính trước hướng cắt thoáng hơn một chút, bánh răng hợp kim theo sát tảng đá cắt xuống.
Lúc này đã không còn nhiều người chú ý đến Diệp Thiên giải thích về thạch, có thời gian rảnh tốt hơn hết cân nhắc bản thân nên mua nguyên thạch ở đâu, cho nên Diệp Thiên một đao hạ xuống cũng làm cho ba năm người chú ý.
- Cắt....Cắt tăng rồi?
Nói đến người chú ý một đao này của Diệp Thiên, rõ ràng phải nhắc tới Văn Loan Hùng, y luôn muốn hiểu rõ lời nói của Diệp Thiên về chuyện mất của của mình rốt cuộc là thật hay giả.
Đáp án dựa vào một đao này của Diệp Thiên công bố ra, đừng nói đến chất lượng của ngọc Phỉ Thúy như thế nào, Văn Loan Hùng uổng công cắt khối cược thạch ra ngoài, nói là mất của đã có thể xác định được chắc chắn.
- Màu xanh đẹp, là khối nguyên liệu tốt.
- Giờ rửa sạch rồi nhìn xem sao ....
Một tiếng nói của Văn Loan Hùng cũng hấp dẫn những người xung quanh đã đi hết quay trở lại, trong giới cược thạch, hắn cắt vỡ một trăm lần có thể cũng không bị mọi người nhớ đến, nhưng là phình to một lần nhất định tên tuổi sẽ vang xa.
- Thiếu gia, màu xanh này.... màu xanh này nhìn có chút lấp lánh nha.
Không đợi nhân viên bắt tay vào làm, A Đinh hấp tấp bưng một chậu nước, cẩn thận đem khối đá chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay rửa sạch.
- Để tôi xem xem...
Tả Gia Tuấn nghe vậy liền đẩy A Đinh ra, bật đèn pin huỳnh quang lên, đưa đèn soi sát lại bề mặt cắt.
- Oa!
Lúc này trời đã tối, hơn nữa chỗ cắt thạch bị mọi người vây lại, ánh sáng có chút nhá nhem, Tả Gia Tuấn dùng đèn pin chiếu lên Nguyên thạch xong, bốn phía không hẹn mà cùng vang lên tiếng than sợ hãi.
Không phải những người ở đây không có kiến thức, trái lại họ đều hiểu biết về Phỉ Thúy từ năm năm trở lên, nhưng một màn này xuất hiện trước mắt,bọn họ quả thật chưa từng nhìn thấy.
Ngay khi ánh sáng đèn pin cùng mặt cắt ăn khớp với nhau, một màu xanh biếc thấm vào nội tâm con người theo ánh sáng đèn pin chiếu ra, thậm chí tay phải cầm đèn pin của Tả Gia Tuấn đều bị phủ lên một màu xanh sáng bóng.
- Đây....Đây là Phỉ Thúy gì?
Nhìn thấy vòng sáng màu xanh biếc, Tả Gia Tuấn cũng kinh ngạc ngây dại, hắn đánh cuộc Thạch chơi Phỉ Thúy cũng hơn hai chục năm rồi, nhưng chưa bao giờ thấy qua màu sắc đơn thuần mà lại gần như cực hạn thế này.
Một ông lão đầu đã bạc khoảng hơn 70 tuổi đột nhiên hét lên:
- Đừng chạm vào... chẳng lẽ là Đế vương Lục.
Lời ông lão vừa nói ra, tiếng ầm ỹ ngay lập tức trở nên tĩnh lặng,mọi người dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn khối Nguyên thạch đang nằm cố định trên máy cắt thạch.
- Sư huynh, Đế Vương Lục là cái gì thế?
Nhắc tới trong sân còn có nhiều người không hiểu lời ông lão, tất nhiên không thể thiếu Diệp Thiên, hắn ngay cả cái tên Thủy Tinh Chủng và Băng Chủng … hôm nay mới học được, đương nhiên không biết cái gì gọi là Đế Vương Lục rồi.
- Đợi lát nữa nói sau, Hi Quốc, đem cho ta máy mài đá.
Tả Gia Tuấn khoát tay, cánh tay không bị thương với đến chỗ con rể, nhưng lấy được máy mài đá rồi, Tả Gia Tuấn mới nghĩ đến vết thương trên tay, cười khổ nói:
- Diệp Thiên, đệ đến đây đi, cần phải cẩn thận một chút.
- Thứ này rất đắt sao?
Diệp Thiên lắc đầu, thuận tay nhận lấy máy mài đá.
- Không phải vấn đề là đáng giá hay không đáng giá, vì căn bản là có tiền cũng không mua được, dù sao đệ cẩn thận một chút là được!
Tả Gia Tuấn thấy vẻ mặt Diệp Thiên không chú ý, vội vàng dặn dò vài câu.
- Tả tiên sinh, hay ngài tách đi, nếu làm vỡ mất thì thật đáng tiếc!
- Nếu không để tôi làm, cam đoan sẽ không làm hỏng Phỉ Thúy.
- Hãy để ông Tề tách đi, ông ấy tách Thạch chưa bao giờ hỏng.
Dựa vào biểu hiện của Diệp Thiên vừa mới cắt thạch, mọi người không thể tin vào trình độ tách Thạch của Diệp Thiên, mắt nhìn thấy Diệp Thiên cầm máy mài đá lên chuẩn bị tách Thạch, mọi người nhao nhao cả lên.