Ngoài những thứ bỏ đi, trong trạm thu mua dường như cũng chẳng còn thứ gì đáng tiền. Diệp Đông Bình cũng mang Diệp Thiên đến sở cảnh sát, suy cho cùng thì con của mình so với con người khác luôn có nhiều điểm khác biệt.
Trên đường, Diệp Đông Bình hỏi dò sở trưởng Hứa, nhưng hiển nhiên, vị sở trưởng này biết cũng không nhiều, chỉ nói là thị trưởng phái người xuống, lệnh cho bọn họ đưa Phong Huống và Diệp Đông Bình đến sở cảnh sát.
Vừa bước vào sở cảnh sát, đã nhìn thấy một tốp người ngồi ở một góc tường trong sân. Tất cả đã bị còng khóa tay, dáng vẻ ủ rũ ngồi sụp trên đất, nghe thấy có người đến, mấy tên không cam chịu ngẩng đầu lên nhìn.
- Để cho tao yên đi…
Hứa sở trưởng chẳng buồn dừng lại trong sân, dắt theo đám người Diệp Đông Bình đi thẳng tới phòng làm việc phía đông sân đồn, gõ cửa vài tiếng rồi đi vào.
- Đội trưởng Vương, hai vị đây chính là Diệp Đông Bình và Phong Huống…
Trong phòng có hai người đang ngồi, Hứa sở trưởng giới thiệu Diệp Đông Bình với một người đàn ông trung niên tuổi hơn 40. Cạnh ông ta, là một ông già vóc dáng nhỏ nhắn tuổi hơn 50. Rất có thần khí, đôi mắt sáng đầy vẻ hiểu biết.
- Làm phiền anh rồi, sở trưởng Hứa, anh đưa anh Phong Huống đi nhận người trước đi, chúng tôi phải nói chuyện với anh Diệp Đông Bình đây đã…
Vị đội trưởng Vương đó tính tình rất hòa nhã, chỉ có điều nhìn thấy Diệp Thiên bên cạnh Diệp Đông Bình, lập tức chau mày nghiêm khắc:
- Đồng chí Diệp Đông Bình, cậu bé đây là…
- Đội trưởng Vương, đây là con trai tôi, để nó một mình ở nhà tôi không yên tâm, vì vậy mang nó theo…
Diệp Đông Bình chăm chú nhìn hai người trước mặt mình, ông phát hiện, mặc dù ông già đó từ nãy đến giờ chưa hề mở miệng, nhưng lúc đội trưởng Vương nói chuyện, ánh mắt chốc chốc lại hướng về ông ta như để xin chỉ thị, xem ra chức vị của ông già còn cao hơn cả vị đội trưởng này.
Nghe Diệp Đông Bình nói thế, đội trưởng Vương đưa mắt nhìn ông già, thấy ông ta khẽ gật đầu, đội trưởng Vương mới đứng dậy đi đến trước bàn làm việc, chỉ tay vào đồ đạc trên bàn, nói: “Đồng chí Diệp Đông Bình, phiền anh nhận dạng một chút, những bức tranh chữ này, là trạm thu mua các anh bị mất đúng không?”
- Là tranh của Văn Chinh Minh? Trương Đại Thiên? Tề Bạch Thạch…Đúng, đúng, đây là tranh mà chúng tôi bị mất, sở cảnh sát có ghi chép lại khi chúng tôi báo án…
Sau khi mở ra hàng loạt mấy bức tranh chữ trên bàn, Diệp Đông Bình vô cùng xúc động, ông không ngờ được rằng những bức tranh chữ quý giá tưởng rằng đã không thể tìm lại, vậy mà lại xuất hiện trước mắt mình một cách nhanh chóng đến thế.
“Nhưng đội trưởng Vương à, những bức tranh chữ này chỉ là một phần nhỏ trong số tranh tôi bị mất?”
Bình tĩnh trở lại, lúc này Diệp Đông Bình mới phát hiện, mấy bức tranh chữ đặt trên bàn, chưa bằng 1/5 số tranh đã bị mất, điều này lại khiến trong lòng ông lo lắng trở lại.
Nghe Diệp Đông Bình nói thế, ông già nãy giờ ngồi im, đột nhiên lên tiếng bảo: “Tiểu Diệp, những bức tranh chữ này là một phần chúng tôi tìm kiếm được, bây giờ anh có thể chứng minh chúng là những bức tranh anh đã bị mất không?”
Diệp Đông Bình gật đầu khẳng định, đáp: “ Tôi có thể chứng minh, hiện giờ tôi có mang theo bản kê khai danh sách những bức tranh bị mất, nếu như ông cần, tôi có thể lấy ra đối chiếu, phải rồi, lúc tôi báo án cũng đã ghi kê khai…”
Tuy Lão Đạo Sĩ đã nói, những bức tranh chữ này sau khi ông ta khuất núi tất cả đều truyền lại cho Diệp Thiên, nhưng đấy là vấn đề của sau này, còn trước đó thì chúng vẫn thuộc về lão đạo sĩ. Vì vậy trước khi chuyển nhà, Diệp Đông Bình đã từng kiểm kê những bức tranh chữ này.
Trước lúc đến sở cảnh sát, Diệp Đông Bình nghĩ có thể cần dùng tới bản kê khai danh sách này, thế là liền mang theo.
- Có bản danh sách sao?
Ông già và đội trưởng Vương nhìn nhau, cùng lên tiếng:
- Nhanh đem ra đây!
- Tốt, tốt lắm, đây chính là chứng cứ!
Nhìn thấy bản kê khai tranh chữ ghi trên cuốn vở bài tập của Diệp Thiên, trên khuôn mặt ông già lộ vẻ tươi cười.
- Đội trưởng Vương, vị…vị đồng chí lớn tuổi, xin hỏi, bao giờ có thể đem số tranh chữ này trả lại cho chúng tôi?
Nhìn mấy bức tranh chữ đặt trên bàn, Diệp Đông Bình nghĩ thầm, về trạm thu mua phải lắp đặt cửa sắt chống trộm mới được, còn phải mua một cái tủ bảo vệ đặt bên trong, không nhỡ những bức tranh chữ này mất đi một lần nữa, thì thật khó có được may mắn như lần này.
- E hèm, Tiểu Diệp à, những bức tranh chữ này là tang chứng, tạm thời vẫn chưa thể hoàn trả lại cho anh, nhưng anh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bảo quản cẩn thận, đợi tới khi điều tra kết thúc, sẽ trả lại cho anh…
Dường như đã đạt được mục đích của mình, sau khi giải thích mấy lời cho Diệp Đông Bình hiểu, ông già cầm bản kê khai tranh chữ lên, nói với đội trưởng Vương.
- Tiểu Vương, chỗ này giao cho cậu, đối với những kẻ vi phạm kỷ cương phép nước, nhất định phải nghiêm trị!
Anh chàng đội trưởng Vương trước mặt sở trưởng Hứa uy nghiêm là thế, vậy mà nghe xong lời ông già, lập tức đứng dậy, kính cẩn nhận lệnh:
- Vâng, xin Vương bí thư cứ yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ…
- Ấy, sao đã vội đi rồi?
Thấy ông già để lại một câu như thế, quay lưng mở cửa đi luôn, Diệp Đông Bình chẳng hiểu ra làm sao cả.
- Tiểu Diệp, anh cùng con trai cứ về đi, đợi vụ án điều tra rõ rồi, chúng tôi sẽ thông báo lại…
Đội trưởng Vương dường như chẳng còn vấn đề gì cần hỏi Diệp Đông Bình nữa, ông già vừa đi, liền hạ lệnh tiễnkhách.
“Đội trưởng Vương, nhưng…tôi chẳng hiểu ra làm sao cả, còn nữa, vị đồng chí lớn tuổi lúc nãy là ai?”
Không phải Diệp Đông Bình tò mò hiếu kỳ, mà chuyện mất tranh này đã khiến ông mất ngủ hai tuần nay, bây giờ cái án rắc rối này phá được rồi, mà bản thân vẫn mù mờ khó hiểu, cảm giác này thật không dễ chịu.
- Bây giờ vẫn chưa tiện trình bày vụ án cho các anh nghe, vẫn là câu nói, khi vụ án kết thúc thì các anh sẽ biết…
Đội trưởng Vương xua tay, thấy hai cha con Diệp Đông Bình vẫn đứng đó, đành nói:
- Vị vừa rồi là Vương Bí thư thuộc Ban Thanh Tra Kỷ Luật cấp Thị, yên tâm đi, tranh chữ của các anh sẽ không thiếu đâu…
- Ban Thanh Tra Kỷ Luật cấp Thị?
Diệp Đông Bình có chút băn khoăn, Phong Huống bị đánh và việc mất tranh chữ, đều là những vụ án rất thông thường, có lí gì lại kinh động đến tận Ban Thanh Tra Kỷ Luật cấp Thị, xem chừng gốc rễ của sự việc, rất có khả năng xuất phát từ tên Đới Vinh Thành.
- Chú Diệp, chú Diệp, cháu nhận ra rồi, chính là mấy tên khốn kiếp đó đánh tôi, chú xem này, xe đạp của chúng ta cũng ở đây…
Đang lúc Diệp Đông Bình còn muốn hỏi kỹ càng, cửa phòng làm việc đột nhiên bật mở, Phong Huống mặt đỏ bừng xông vào, vẻ phấn khích trên mặt khó mà tả nổi.
- Phong à, đừng kích động, chuyện gì vậy, từ từ nói…
Nghe nói đã bắt được hung thủ đánh người, Diệp Đông Bình vội hướng về phía đội trưởng Vương dồn hỏi.
Đứng ở cửa phòng làm việc, có thể nhìn thấy đám người ngồi trong sân. Phong Huống chỉ vào tên ngồi ngay phía đầu, nói:
- Cái tên mặt đầy râu ria, đuôi mắt có sẹo kia chính là Đới Tiểu Hoa, hôm đó hắn đánh tôi đòn thứ nhất…
- Tôi nói anh Tiểu Diệp, các anh cứ nên về trước đi, nhiều nhất là vài ngày nữa, thì có thể kết thúc án rồi…
Nghe thấy Phong Huống lớn giọng ồn ào, đội trưởng Vương cau mày khó chịu, thẳng tay đuổi người.