So sánh với thu nhập những năm này, học phí đại học Thanh Hoa đắt gần gấp đôi các trường khác, học kỳ một, phí ăn cơm, ký túc và học phí, tiệt kiệm một chút cũng phải năm sáu ngàn đồng.
- Diệp Thiên, sao cậu mang nhiều tiền trên người như thế?
Nhìn thấy Diệp Thiên lấy trong bao ra một xấp tiền, mấy thầy cô lo liệu thủ tục và Trịnh Thư Lượng giật nảy mình, những năm này phần lớn đều là người nhà cùng tới, để một mình một thanh niên mang nhiều tiền như vậy thật sự rất hiếm thấy.
- Ba của tôi cũng tương đối bận rộn, hơn nữa cũng không có người nào ăn trộm tiền của một học sinh nghèo như tôi...
Diệp Thiên cười cười, đưa tiền tới.
- Giả bộ cái gì ...
Vu Thanh Nhã đứng bên cạnh bĩu môi, cô biết Diệp Thiên có tiền hay không có tiền, ba năm trước đây thấy Diệp Thiên, lúc đó Diệp Thiên mới mười bốn mười lăm tuổi, đã dám bên mình hơn ngàn đồng tiền .
Chẳng qua là Vu Thanh Nhã cũng không biết, mỗi lần lão đạo sĩ cùng Diệp Thiên du lịch trở về núi, đều đem tiền kiếm được nhờ xem tướng giúp người qua đường đi làm từ thiện, cho nên mấy năm nay tuy rằng Diệp Thiên kiếm được không ít tiền, nhưng bây giờ thực sự không dư dả.
Nhìn thấy Diệp Thiên mặc dù cầm thẻ cơm về, nhưng lại chỉ giao tiền lo làm thẻ, lại không bỏ tiền vào thẻ, Vu Thanh Nhã không khỏi thấy kỳ quái, hỏi:
- Diệp Thiên, làm sao cậu không để tiền vào thẻ ăn cơm?
- À, vậy bỏ vào hai trăm đi...
Diệp Thiên lại lấy ra hai trăm đồng tiền đưa tới, hai trăm đồng tiền này kỳ thật cũng chỉ là giả bộ, hắn cũng không thể nói lượng cơm mình ăn quá lớn, sợ ăn ở nhà ăn sẽ làm người khác sợ?
Trải qua chuyện trên xe lửa đó, Diệp Thiên liền quyết định ở tìm quán cơm nhỏ ngoài trường, cùng bọn họ thương lượng tiền ăn trong một tháng, sau đó nói cho bọn họ lượng cơm mình cần, cứ như vậy nhu cầu dinh dưỡng thân thể cần đến có thể bảo đảm, thứ hai cũng sẽ không bị người ta vây xem .
Diệp Thiên còn chuẩn bị mua cái bếp điện, có thời gian ở trong túc xá nấu chút thuốc Thiện để ăn, vốn là lão đạo sĩ cho hắn vài loại thuốc gia truyền, nghe nói ngày trước truyền ra từ trong cung đời nhà Thanh, hương vị tuyệt hảo.
Còn chuyện trường học để cho sử dụng bếp điện hay không, Diệp Thiên thật ra không lo lắng, dù thế nào đi nữa hắn học ba năm trung học đều là như vậy, kinh nghiệm đấu tranh với thầy cô giáo và nhân viên quản lý ký túc xá vô cùng phong phú.
Với sự hỗ trợ của Trịnh Thư Lượng, Diệp Thiên làm thủ tục nhập học vô cùng thuận lợi.
Đương nhiên, mỹ nữ bên cạnh cũng khiến cho việc lo liệu thủ tục dễ nói chuyện, hơn nữa còn phân cho Diệp Thiên một gian ký túc xá bốn người, so sánh với người khác đều là sáu bảy người ở một phòng, Diệp Thiên đang hưởng thụ đãi ngộ cho nghiên cứu sinh.
Thái độ của Trịnh Thư Lượng rất cẩn thận, lấy được chìa khóa ký túc xá rồi, phát hiện Diệp Thiên không mang theo gì ngoài cái ba lô, vì thế nói:
- Diệp Thiên, cậu còn chưa mua đệm chăn ư? Có muốn tôi đãn cậu đến khu bán hàng của trường hay không?
- Được, vậy làm phiền anh khóa trên...
Diệp Thiên gật gật đầu, nói với Vu Thanh Nhã:
- Thanh Nhã, hay là cậu đi về trước đi, chờ mình thu xếp xong đến trưa cùng nhau ăn cơm?
Mặc dù nói có mỹ nữ đi theo bên cạnh, cảnh đẹp ý vui, nhưng nhìn ánh mắt người khác khi nhìn mỹ nữ và nhìn mình hoàn toàn bất đồng, khiến Diệp Thiên cũng không thoải mái, trong ánh mắt kia đều mang theo thù địch.
Vu Thanh Nhã lắc lắc đầu, nói:
- Không cần, lại chưa khai giảng, mình đi cùng cậu…
Nhìn thấy Vu Thanh Nhã muốn đi cùng, người cao hứng nhất chính là Trịnh Thư Lượng, hắn tuy rằng phản đối hoa hậu giảng đường này quá quan tâm sinh viên mới, nhưng mỹ nữ khoa báo chí nhiều, nếu như có thể thông qua quen biết với Vu Thanh Nhã, năm năm đại học này cũng không quá buồn chán.
Trong khu bán hàng đại học Thanh Hoa, cả khu giống như một siêu thị sau này, từ mì ăn liền, băng vệ sinh, chậu nhựa đến chiếu đệm chăn …cái gì cần có đều có.
- Chị khóa trên, có thể sử dụng là được rồi, còn chọn cái gì cơ chứ?
Diệp Thiên mua đồ từ trước đến nay rất đơn giản, đi qua một lượt, nghĩ muốn cái gì liền mua, còn Vu Thanh Nhã không ngại phiền toái giúp hắn lựa chọn, còn thường xuyên hỏi ý kiến Diệp Thiên.
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã bất mãn nói:
- Đàn ông các cậu sao lại sơ ý thế chứ, cái chổi này gẫy rồi, lấy về liền đứt đấy?
- Được, được, cậu nói rất đúng, cái này tốt...
Mặc dù Diệp Thiên tuổi còn nhỏ, hơn nữa sư phụ cũng là một lão đạo sĩ, nhưng cũng nghe qua không ít lần chuyện “Tiểu hòa thượng xuống núi gặp lão hổ”, biết rõ đạo lý nam nhi không nên đấu tranh với phụ nữ.
Nhưng thái độ của Diệp Thiên, ngay cả các sinh viên đang mua đồ bên cạnh đều đã nhìn ra, đều liếc mắt nhìn, cậu sinh viên mới này là ai chứ? Bên cạnh có mỹ nữ giúp đỡ chọn đồ vật này nọ không nói, lại còn lạnh lùng.
- Diệp Thiên, trời đã rất lạnh, sao cậu còn mua chiếu hả?
Nhìn thấy Diệp Thiên chọn cái chiếu trúc, cũng không mua đệm chăn, Vu Thanh Nhã không khỏi thấy kỳ quái, hỏi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Mình quen ngủ chiếu, trời lạnh chút nữa vẫn dùng được!
Diệp Thiên luyện khí thuật, rất có trợ giúp đối với sự tăng trưởng khí huyết trong cơ thể, hắn tuy rằng tuổi không lớn, nhưng khí huyết thịnh vượng, ngay cả một số người luyện tập ngoại môn công phu mấy chục năm cũng kém hắn.
Tuy rằng lúc này còn chưa đạt được trình độ không bị ảnh hưởng bởi nóng lạnh, nhưng qua nhiều năm như vậy, Diệp Thiên bốn mùa đều tắm nước lạnh, cũng không xảy ra chuyện gì, mùa đông cũng chỉ cần một cái vỏ chăn là đủ.
- Chết cóng cũng đáng đời cậu...
Nhìn thấy Diệp Thiên không ghi nhận ý tốt của mình, Vu Thanh Nhã thầm trách một câu.
Mới vừa mua được ít đồ ra khỏi khu chợ, trên người Vu Thanh Nhã đột nhiên truyền ra tiếng chuông điện thoại, nhất thời lại gây ra sự chú ý, trong thời gian này, người dùng di động đều là những người có điều kiện.
Đối với chuyện Vu Thanh Nhã có di động, Diệp Thiên không hề để ý, thầy Vu Hạo Nhiên trước kia, và hiện tại đang ở Thượng Hải đều xem như nhân vật quan trọng, con gái của ông có một cái di động còn không phải chuyện quá bình thường hay sao?
- Ôi, Dung Dung à? Xong ngay đây, chúng mình đi ra ngoài ăn cơm, ừ, mình lập tức đi ra cổng trường học...
Vu Thanh Nhã lấy bên người ra cái bao da khá lớn, cẩn thận lấy di động ra, nói vài câu liền cúp điện thoại, thè lưỡi, nói:
- Chúng ta đem đồ vừa mua đặt vào ký túc xá nhanh lên, đi ăn bữa cơm nào, Trịnh học trưởng, cùng đi nha...
- Diệp... Diệp Thiên, tôi... tôi chắc là không đi được?
Trịnh Thư Lượng nghe được Vu Thanh Nhã nói vậy, có chút chần chờ nói, nếu quả thật đi ăn cơm, cũng không thể để cho bạn nữ bỏ tiền?
Cũng không phải hắn keo kiệt không chịu mời cơm, mấu chốt là thấy dáng vẻ của Vu Thanh Nhã, vạn nhất bửa tiệc này bằng tiền sinh hoạt phí và tiền ăn học kỳ một, không có thì làm sao bây giờ?
- Đi mà, Trịnh học trưởng, chị khóa trên vừa gọi điện thoại kêu mỹ nữ đi cùng đấy...
Diệp Thiên thật ra rất muốn lôi kéo Trịnh Thư Lượng cùng đi, tuy rằng hắn cũng không phải rất quen thân gì, nhưng cùng ăn cơm với hai cô gái, nếu có hai người khẳng định sẽ ăn thoải mái hơn một mình.
- Được, giúp cậu thu xếp xong đồ đạc thì chúng ta đi, tôi biết ngoài trường có một cái quán lẩu khá ngon ...
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, ánh mắt Trịnh Thư Lượng nhất thời sáng lên.
Cái cô gái tên Dung Dung kia tuy rằng không xinh đẹp bằng Vu Thanh Nhã, nhưng ở trường Thanh Hoa mà nói, tuyệt đối cũng sẽ coi là mỹ nữ, đáng để mình cắn răng ăn mì ăn liền học kỳ một.