Bởi vì lúc này rất có thể Đinh Hồng đang ở Seberia, cho nên Diệp Thiên chỉ mang theo bên mình Tam Thanh Linh, con dây thừng trói rồng và kiếm có được từ Cát Khải, đều bị hắn giấu ở trong biệt thự ở Hồng Kông.
Diệp Thiên hiện tại cũng có chút mâu thuẫn trong lòng, hắn cũng muốn đi chỗ mỏ vàng nhìn xem nơi đó rốt cuộc có cái gì khác, nhưng sợ đối mặt Đinh Hồng. Mãi cho đến hiện tại cũng chưa quyết định được.
Còn về chuyện Đổng Đại Tráng, ở trong lòng Diệp Thiên trái lại chỉ là thứ yếu, trước khi đến hắn có gieo một quẻ, Đổng Đại Tráng cũng chưa bị thương tổn gì, việc này hẳn là tương đối thuận lợi.
- Diệp tiên sinh. Nơi này chính là quảng trường Đỏ, nó chính là kiến trúc tiêu biểu của Moscow!
Đang lúc Diệp Thiên nhắm mắt trầm tư, thanh âm của lái xe vang lên.
- Ồ? Quảng trường Đỏ được xưng là nổi danh hơn so với quảng trường Thiên An Môn đây hay sao?
Diệp Thiên nghe vậy mở to mắt nhìn ra ngoài cửa xe, một kiến trúc màu đỏ hiện ra trước mắt, đó là những bức tường đỏ của điện Kremlin, ở chung quanh nó, là lăng mộ của Lenin và ba tòa tháp cao.
- Thế này thôi sao!
Diệp Thiên khẽ lắc đầu, nước ngoài vô cùng nhiều kinh điển kỳ thật đều là trăm nghe không bằng một thấy, quảng trường Đỏ này tuy rằng danh tiếng rất vang, nhưng chiếm diện tích so với quảng trường Thiên An Môn cũng nhỏ hơn nhiều .
- Đúng rồi, A Hoa.
Thu tầm mắt từ ngoài cửa sổ về, Diệp Thiên nhìn về phía A Hoa đang lái xe, hỏi:
- Tình hình người Hoa ở Moscow thế nào?
- Không tốt, thật sự không tốt!
A Hoa lắc lắc đầu, nói:
- Trước sự kiện Soviet giải thể, nhiều người Trung Quốc đến buôn bán, trong bọn họ có cũng quy tắc có không thành văn, cho đến hiện tại, người Nga cũng rất lợi hại...
Theo lời A Hoa, Diệp Thiên cũng biết, nhưng hắn không nghĩ tới, lúc này đã hơn mười năm qua đi, chuyện đó còn có thể ảnh hưởng lớn như vậy.
Năm đó trước khi Soviet giải thể, cơ hồ người hơi có chút đầu óc, đều như ong vỡ tổ tràn vào Nga, giống Trần Hỉ Toàn và Vệ Hồng Quân, đều là người nổi bật trong đó.
Lúc ấy Nga vừa mới xây dựng chủ nghĩa xã hội, vật tư thiếu hụt, chỉ cần thương nhân có thể từ quốc nội đme sang đồ vật gì đó, bất kể là cái gì đều có thể bán được hết.
Dùng một bình rượu có thể đổi được một món đồ như áo khoác da là chuyện cực kỳ thông thường, buôn bán lớn, thậm chí còn sáng tạo ra một ít vật dụng hàng ngày đổi được máy bay, có thể thấy được Soviet lúc ấy hỗn loạn như thế nào.
Xã hội không ổn định, cũng làm cho phản động Nga hoành hành, hơn nữa thế lực đen như các quốc gia bên cạnh như: Thổ Nhĩ Kỳ … cũng tiến vào.
Nhất là lúc mới bắt đầu, rất nhiều người buôn bán quốc nội bị cướp, nhưng những người dám xuất ngoại đãi vàng, thì có mấy người, dễ khoanh tay sao? Sau bối rối lúc ban đầu, lập tức tổ chức nhân công phản kích.
Trong một thời gian, ở trên đường cái Moscow thường xuyên có thể chứng kiến cảnh ô tô truy đuổi rồi bắn nhau, điều này cũng làm cho rất nhiều dân thành phố vô tội thương vong, phản động đến từ Trung Quốc một lần khiến cảnh sát Nga đau đầu không thôi.
Hơn nữa có rất nhiều người trong nước buôn bán bằng phương pháp lừa gạt, khiến cho rất nhiều người vốn cảm giác được sự ưu việt cũng thành bài xích người Trung Quốc, nhất là ở một số thành thị lớn, hiện tượng này càng sâu.
Nghe xong A Hoa giải thích, Diệp Thiên không khỏi lắc lắc đầu, thay đổi đề tài, hỏi:
- A Hoa, vậy ông có biết tổ chức Hồng môn Moscow hay không?
- Hồng môn?
Nghe danh từ đó, tay A Hoa đặt ở trên tay lái không khỏi run lên một chút, từ trong kính xe nhìn thoáng qua Diệp Thiên, nhỏ giọng nói:
- Diệp tiên sinh, ngài làm sao biết Hồng môn?
- A Hoa, có muốn tôi gọi điện thoại cho Đường lão hay không?
Diệp Thiên nghe vậy cười cười, hắn có thể nhìn ra A Hoa nhất định rất hiểu biết đối với chuyện ở Hồng môn, nói không chừng chính hắn là người trong Hồng môn.
Nhưng Diệp Thiên lười dùng tiếng lóng đối thoại lòng vòng cùng hắn, trực tiếp nói ra tên Đường Văn Viễn.
Quả nhiên, sau khi nghe được tên Đường Văn Viễn, A Hoa biến sắc, cười khổ nói:
- Diệp tiên sinh, không dối gì ngài, tôi chính là người trong Hồng môn, trong khoảng thời gian này, Hồng môn Moscow đã chỉ còn trên danh nghĩa ...
Thì ra là, mấy tháng trước, tổ chức Hồng vốn nắm giữ quyền tràng boxing ngầm Moscow, đột nhiên bị một đám người phản động đến từ Nhật Bản, Moscow cùng Thổ Nhĩ Kỳ liên thủ đánh bất ngờ.
Bởi vì Đổng Thăng Hải đi vắng, tổ chức Hồng môn Moscow cũng không có phản ứng đúng lúc, trong vòng một đêm bị chết thảm trọng, bất đắc dĩ chỉ có thể rút khỏi Moscow, cái này cũng làm cho địa vị người Hoa ở Moscow lui một bước.
- Ông không chịu ảnh hưởng sao?
Diệp Thiên có chút kỳ quái nhìn sang A Hoa.
A Hoa lắc lắc đầu, nói:
- Diệp tiên sinh, mặc dù tôi là người của Hồng môn, nhưng cũng không phải là lệ thuộc chi nhánh Moscow mà!
Tuy rằng ngoài miệng nói Hồng môn đệ tử là một nhà, nhưng kỳ thật Hồng môn cũng phân địa vực, đại lão các nơi chính là quản hạt tổng đường trên danh nghĩa mà thôi. Trên thực tế, sức mạnh của tổng đường cũng không phải rất lớn.
Giống như A Hoa, là người trong Hồng môn, nhưng hắn vẫn là người của Đường Văn Viễn, đi đến Moscow chỉ cần tiếp Đổng Thăng Hải, hơn nữa giải thích địa vị chính mình là được, tiếp xúc cùng Hồng môn Moscow cũng không nhiều.
Nhưng người như A Hoa hiện tại sống cũng không được khá lắm, ngoài công ty cùng chỗ ở, hắn rất ít khi ra ngoài, bởi vì phản động Moscow bản địa này, đang tìm thủ hạ của Đổng Thăng Hải đào thoát được rất gắt gao.
- Tôi hiểu rồi!
Diệp Thiên gật gật đầu, trong lòng thầm than Đổng Thăng Hải trước kia ăn mảnh quá mức, hắn trông nom hai đại thị trường boxing ngầm Moscow cùng Thổ Nhĩ Kỳ, bình thường cũng không phải rất coi trọng Hồng môn tổng hội.
Lần này Đổng Thăng Hải xảy ra sự cố, hội trưởng tân nhậm Đỗ Phi cũng từng triệu tập đại lão các nơi thương nghị việc này, nhưng rất nhiều đại lão đều phản đối khai chiến cùng giới boxing ngầm mấy quốc gia đó, nó không phù hợp ích lợi của bọn họ.
Đỗ Phi biết Diệp Thiên và Đổng Thăng Hải quan hệ không tệ, mấy ngày hôm trước còn gọi điện thoại nói chuyện cùng Diệp Thiên chuyện này, hắn ngồi trên ngai vàng hội trưởng không lâu, cũng là hữu tâm vô lực.
- Đoạt địa bàn còn chưa đủ sao, cần gì phải diệt sạch vậy?
Ánh mắt Diệp Thiên lộ ra một tia lạnh, tuy rằng hắn tâm niệm đại nghĩa cũng không phải rất mạnh, đối với Hồng môn cũng không quá trung thành, nhưng chứng kiến anh chị em ruột bị đánh như đánh rắn giập đầu, trong lòng là nổi lên một tia sát khí.
- Tốt rồi, tới nơi, dừng ở cửa tiệm rượu kia là được rồi!
Chứng kiến biển hiệu khách sạn phía trước, Diệp Thiên vỗ vỗ bả vai A Hoa, nói:
- Ông đi hỏi thăm một chút, nhìn xem có thể hỏi thăm ra có phải là phản động ra tay đối với Hồng môn hay không, tư liệu cố gắng chuẩn một chút, tốt nhất có điểm dừng chân của bọn họ.
A Hoa tuy rằng không phải người thuộc quản lý Hồng môn Moscow, nhưng Diệp Thiên tin tưởng, hắn khẳng định có liên hệ với những đệ tử Hồng môn trốn được đi nơi khác.
- Diệp tiên sinh, ngài yên tâm, buổi chiều tôi có thể đem tư liệu đến!
A Hoa tuy rằng rất tò mò Diệp Thiên cần những tài liệu này làm cái gì, nhưng Đường Văn Viễn từng đã dặn dò, hết thảy đều làm theo ý Diệp Thiên mà làm.
Đi vào trước cửa của một phòng nằm ở tầng mười hai của khách sạn, Diệp Thiên phát hiện, ở chỗ tay cầm cửa phòng có một dây nhỏ mắt thường cơ hồ nhìn không thấy, chắc là Mã Lạp Khải ra tay.
- Lão Mã, mở cửa đi!
Diệp Thiên cũng lười gõ cửa, trực tiếp đem thần thức truyền vào trong đầu Mã Lạp Khải đang ở trong phòng khách lau chùi súng lục.
- Ai đang nói chuyện cùng tôi đấy? Là ông chủ sao?
Sau khi nghe được thanh âm này, hai tay Mã Lạp Khải khẽ run rẩy, thiếu chút nữa đã ném văng súng cầm trong tay ra, sau khi quay đầu nhìn chung quanh, nhịn không được lắc lắc đầu, mắng:
- Tại sao lại có thể bị ảo giác nhỉ? Ông chủ hẳn là không đến nhanh như vậy đâu!
- Mở cửa nhanh lên, còn than thở cái gì hả?
Chờ ở ngoài cửa Diệp Thiên có chút mất kiên nhẫn, lại truyền thần thức vào trong đầu Mã Lạp Khải.
- Thượng Đế, thật là ông chủ tới?
Lần này Mã Lạp Khải nghe được rõ ràng, hai tay nhanh chóng đặt súng sang một bên, mấy bước liền vọt tới trước cửa.
- Cách xa tôi một chút, làm gì lạ vậy!
Diệp Thiên một phen đẩy Mã Lạp Khải đang muốn ôm mình ra, nói:
- Tôi nhìn George một chút nào, lão Mã, hành động lần này ông cũng giải thích hợp lý cho tôi đi!