Sau khi nghe xong Tả Gia Tuấn kể lể, trong mắt Diệp thiên ánh lên tia sắc lạnh. Một luồng sát khí hầm hầm khắp người hắn khiến cho Liễu Định Định đang tập trung ăn uống cũng thấy hốt hoảng.
Tuy sát khí trên người Diệp Thiên lập tức hạ xuống nhưng cũng đã bị Liễu Định Định kịp thời thấy được. Trong giây phút đó, cô đột nhiên cảm nhận được người ngồi bên mình giống như một con mãnh thú, toàn thân cô sởn gai ốc.
Liễu Định Định vốn không mấy kính trọng với Diệp Thiên, giờ đã ý thức được sự cách biệt giữa cô và ông chú trẻ tuổi này!
- Tiểu sư đệ này sát khí nặng quá, xem ra trong tay không ít mạng người?
Liễu Định Định cũng có thể thấy được sự việc, tất nhiên cũng cảm nhận tương tự Tả Gia Tuấn. Nhưng điều mà Tả Gia tuấn nghi ngờ, thuật pháp công phạt của sư môn sớm đã thất truyền, sao Diệp Thiên lại có sát khí lớn đến như vậy?
- Diệp sư đệ, đệ cũng từng gặp lão hòa thượng Cát Vượng Tố Tây đó?
Thấy phản ứng của Diệp Thiên sau khi nghe cái tên này, Tả Gia Tuấn hỏi thẳng rành mạch.
Diệp Thiên không trả lời Tả Gia Tuấn mà hỏi lại:
- Tả sư huynh, huynh biết Nãi Tha Tín - Cát Vương Tố Tây tại sao lại ra tay với huynh không?
Tả Gia Tuấn lắc đầu đáp:
- Không biết. Mỗi lần ta đến một nơi nào đó đều dùng võ để kết bạn. xưa nay cũng chưa từng làm chuyện gì quá đáng, cũng không đắc tội với người nào. Việc làm của lão hòa thượng đó đến nay ta cũng không hiểu nổi!
Tả Gia Tuấn năm đó lúc ở Đông Nam á du lịch, mỗi lần đến nơi nào đó đều dựa theo quy tắc giang hồ hành sự, với những quyền sư hoặc anh em sư môn nơi đó đều chung sống hòa hợp.
Vì thế mà nhiều năm nay, Tả Gia Tuấn từ đầu đến cuối đều không hiểu động cơ đánh lén ông của Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây rốt cuộc là gì?
- Sư phụ năm đó đã giao đấu cùng Cát Vương Tố Tây. Tình hình cụ thể thế nào đệ cũng không rõ, sư phụ không nói nhiều, nhưng kết quả là Nãi Tha tín – Cát Vượng Tố Tây bị thất thế.
Diệp Thiên nhìn Tả Gia Tuấn bảo:
- Khí lực trên người Tả sư huynh cũng giống với sư phụ, đệ đoán là do Nãi Tha Tín - Cát Vương Tây Tố nhận ra mới ra tay đánh lén!
Lúc Lý Thiện Nguyên thu nạp Tả Gia Tuấn làm đồ đệ vừa hay thời kì Trung Quốc thành lập chế độ mới, ra sức bài trừ tư tưởng phong kiến mê tín. ông ngoài việc truyền thừa cho Tả Gia tuấn võ công và thuật bói toán ra, rất hiếm kể về hành sự của mình thời đó.
Ngay với Diệp Thiên cũng thế, Lão Đạo Sĩ ban đầu cũng không hề kể với cậu vì chuyện hành tẩu giang hồ. Mãi đến hai năm cuối đời ông mới tiết lộ cho Diệp Thiên nghe một vài bí mật, trong đó có chuyện ông từng giao tranh với Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây.
Theo lời của Lão Đạo Sĩ thì là Nãi Tha Tín đầu thập niên ba mươi đặt chân đến Trung Quốc.
Tuy Nãi Tha Tín được mệnh danh là thuật pháp kì môn trong lĩnh giáo Trung Quốc nhưng ra tay cực kì tàn nhẫn. Người trong kỳ môn từng giao đấu với hắn khó mà tránh khỏi đột tử ngay trên chiến trận.
Thuật pháp của Nãi Tha Tín khiến cho Lý Thiện Nguyên hết sức phẫn nộ. Sau khi hẹn ngày giao đấu, Lý Thiện Nguyên bèn sắp xếp trận pháp bao vây hắn.
Nhưng không ngờ Nãi Tha Tín quyền pháp thủ đoạn, phá được thế trận. Do Lý Thiện Nguyên thiếu thuật pháp công phá mà sau cùng chịu bại hai trận.
Từ đó về sau, Cát Vượng Tố Tây không đặt chân lên Trung Quốc một bước, mà Lý Thiện Nguyên cũng lui ẩn giang hồ. Mặc dù Lão Đạo Sĩ không nói tỉ mỉ, nhưng Diệp Thiên có thể đoán được giữa hai người này chắc chắn có một mối quan hệ nhất định.
- Thì ra là thế?
Nghe Diệp Thiên kể xong chuyện cũ của sư phụ, Tả Gia Tuấn mới bừng tỉnh ngộ. Khó trách mình năm đó lúc tá túc không tinh ý nhìn ra sắc mặt quái dị của lão hòa thượng kia, không để ý đến thân phận mình mà sơ ý để hắn ra tay đánh lén!
Tu luyện công phu ngoại môn, lúc không động tay thật khó phân biệt môn phái. Nhưng nội công tâm pháp của mỗi phái là khác nhau, Cát Vượng Tố Tây tự khắc sẽ nhận ra truyền nhân của Lý thiện Nguyên là Tả Gia Tuấn.
- Đại sư huynh biết thật nhiều chuyện, sư phụ năm đó đã bảo qua với huynh ấy. Phải rồi, Tả sư huynh, huynh đã tới Đài Loan, không biết đại sư huynh có liên lạc gì không?
Diệp Thiên đột nhiên nghĩ tới, bọn họ ở Đài Loan còn có đại sư huynh nữa. theo lời của Lý Thiện Nguyên, vị đại sư huynh này thời gian tu luyện dài nhất, thuật bói toán phong thủy không gì không thông, là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.
Nghe Diệp Thiên nói thế, Tả Gia Tuấn lắc đầu bảo:
- Không có, thập niên 70 huynh đã đi đên Đài Loan, nhưng mấy năm nay đều không có tin gì liên quan đến Cẩu sư huynh, có thể, năm đó xảy ra chuyện bất ngờ gì chăng?
Đại đệ tử của Lý Thiện Nguyên tên gọi Cẩu Tâm Gia, hai mươi tuổi đã là một vị tướng tá quan quân chính phủ. Năm 49 sau khi Quốc dân Đảng đánh bại ở Đài Loan, Cẩu Tâm Gia đưa người nhà đến Đài Loan sinh sống.
Theo lí mà nói có tên có họ là tìm được, nhưng Tả Gia Tuấn đến Đài Loan tìm gặp không ít lão binh, trong đó có cả người quen biết Cẩu Tâm Gia nhưng không một ai có thể nói rõ tung tích của anh ta cả.
Trong thời kì loạn lạc đó, mạng người còn không bằng mạng chó, chuyện gì cũng có thể xảy ra. Mấy lần trước về Đài Loan không có kết quả gì, sau cùng Tả Gia Tuấn cũng đành loại bỏ ý nghĩ tìm đại sư huynh.
- Đại sư huynh nếu còn sống, hẳn là đã thấy rồi.
Diệp Thiên thở dài, xem tình hình hiện nay, dường như truyền nhân của Ma Y Nhất Mạch chỉ còn lại cậu và Tả Gia Tuấn.
- Diệp sư đệ, đệ nếu đã kế thừa MA Y truyền đời của sư phụ thì chính là môn chủ của Ma Y Nhất Mạch chúng ta, sư huynh có chuyện muốn nhờ!
Tả Gia Tuấn đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhìn Diệp Thiên khẩn khoản.
- Chuyện gì? Tả sư huynh cứ nói.
Diệp Thiên gật đầu.
Tả Gia Tuấn chỉ vào Liễu Định Định, bảo:
- Huynh có đứa cháu ngoại thông minh thiên bẩm. Tuy tính cách không được tốt cho lắm nhưng đối với thuật pháp cũng được chút năng khiếu trời cho. Huynh, huynh muốn cho nó gia nhập vào Ma Y môn, Diệp Thiên đệ thấy có được không?
- Đương nhiên là có thể rồi, sư huynh. Chỉ cần nhân cách đứng đắn, huynh đều có thể thu nạp vào Ma Y Môn. Phái Nhất Mạch của chúng ta người quá ít, thật sự cũng cần phải thu nạp thêm môn đồ.
Diệp Thiên đồng ý ngay, nhìn Liễu Định Định bảo:
- Tôi và ông ngoại của cô đều là truyền nhân đời thứ 51 của Ma Y, nhưng tôi và Tả sư huynh đều không có đệ tử, đối với cô là cách mặt truyền đời, cũng chính là nói, cô gia nhập sư môn chỉ có thể là truyền nhân đời thứ 53 của Ma Y Nhất Mạch, cô có bằng lòng không?
Quan hệ của Tả Gia Tuấn và Liễu Định Định là không có cách nào thay đổi được, mà Diệp Thiên cũng không chịu hạ vai vế nhận Liễu Định Định làm đồ đệ. Vì vậy trên thực tế cô tuy là đệ tử của Tả Gia Tuấn, nhưng trên danh nghĩa phải xếp đến tận đời thứ 53.
- Chú, cháu bằng lòng!
Liễu Định Định gật đầu lia lịa. Cô từ nhỏ đã muốn học thuật chiêm tinh, phong thủy của ông ngoại. chính là Tả Gia Tuấn ngại lời dặn dò của sư phụ năm đó mà không dám truyền dạy cho cô. Giờ có cơ hội thế này, lẽ nào cô còn phải để ý đến việc bằng vai phải lứa?
Diệp Thiên nghe vậy hết sức vui mừng bảo:
- Được, chúng ta lập tức thắp hương làm lễ khấn bái!
- A Đinh, lại đây, có chút chuyện tôi muốn nhờ anh giúp!
Đồ ăn trên bàn hãy còn nhiều, Diệp Thiên bước ra khỏi cửa lớn tiếng gọi A Đinh để sai ông đi chuẩn bị một cái đầu heo và ít hoa quả làm đồ cúng tế. Là nghi lễ chính thức thu nhận môn đồ của Ma Y Nhất Mạch nên cậu muốn làm cho long trọng một chút.
- Diệp sư đệ, đơn giản thôi là được rồi!
Thấy Diệp Thiên làm thế, Tả Gia Tuấn ngạc nhiên. ông vốn định để cho cháu mình bưng trà kính cẩn mời Diệp Thiên gọi là cái lễ nhập môn.
- Tả sư huynh, phải thế chứ, gia phả các bậc đại tổ sư cùng tiền bối đều ở chỗ đệ, để đệ tìm rồi thêm tên Định Định vào.
Diệp Thiên đã từng đồng ý với Lão Đạo Sĩ, phải làm cho Ma Y Nhất Mạch phát dương quang đại, nhưng chỉ dựa vào cậu và Tả Gia Tuấn hai người hiển nhiên là không thể làm được chuyện này. Vì thế đối với việc Liễu Định Định gia nhập sư môn là cực kì long trọng.
- Ta nhớ lão Đường nói chỗ này hắn có phòng vẽ tranh?
Sắp xếp xong A Đinh đi lo đồ tế lễ, Diệp Thiên một mình đi tìm kiếm khắp các phòng, tìm được một phòng vẽ, bên trong vẫn còn lưu lại giấy Tuyên Thành cùng với thuốc màu.
- Diệp sư đệ, đệ đang làm gì thế này?
Trông thấy Diệp Thiên đã nhấc một bức vẽ lên, Tả Gia Tuấn và Liễu Định Định theo sau không khỏi đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không rõ ý gì.
- Định Định nhập môn, phải cúng tế tổ sư chứ?
Giọng Diệp Thiên hơi run run
- Sư phụ là người thông tình đạt lí?! nhưng không chịu chụp ảnh. Vì vậy sư đệ không thể lưu lại hình ảnh của sư phụ, giờ đành vẽ ra vậy!
Lý Thiện Nguyên lúc sinh thời, Diệp Thiên nhiều lần muốn chụp ảnh chung cùng ông. Nhưng cho dù Diệp Thiên nói thế nào, Lão Đạo sĩ cũng không đồng ý, vì vậy Diệp Thiên bây giờ đành dùng tới cách này.
Nét mặt nụ cười của Lão Đạo Sĩ sớm đã in đậm trong tâm trí Diệp Thiên. Múa bút một lát, chân dung Lý Thiện Nguyên đã hiện ra trên giấy.
Sau khi phủ thêm màu sắc, hình ảnh lão Đạo Sĩ như một tiên ông hiện rõ mồn một. Tả Gia Tuấn bất giác kêu lên:
- Sư phụ?
Thấy Lý Thiện Nguyên trên tranh, Tả Gia Tuấn vội vàng quỳ sụp xuống, vái ba vái trước di ảnh sư phụ.
Sau khi vẽ xong Lý Thiện Nguyên, Diệp Thiên lại tiếp tục vẽ tổ sư của Ma Y Nhất Mạch. Đây cũng chính là bức họa từ nhỏ ông đã cúi lạy, trong chốc lát bức họa tổ sư đã hiện ra trên giấy.
Mặc dù Diệp Thiên hồi nhỏ chỉ cùng Lão Đạo Sĩ học qua hội họa mấy ngày, nhưng hình ảnh của hai người này sớm đã khắc sâu trong đầu Diệp Thiên. Dựa vào năng lực có được của Diệp Thiên với chân khí chẳng khác gì đem hình ảnh hai người sao chép trên mặt giấy.
Ngắm nhin hai bức họa, Tả Gia Tuấn xúc động bảo:
- Diệp Thiên, bức họa sư phụ và tổ sư cậu hãy cho tôi, tôi sẽ dán lên tường để ngày ngày dâng hương cúng bái!
- Được, sư huynh thật có lòng.
Nghe Tả Gia Tuấn nói thế, Diệp Thiên không khỏi có chút hổ thẹn. Lão Đạo Sĩ tạ thế lâu như vậy nhưng cậu ngoài lễ tết đốt vàng mã ra, sao lại không nghĩ tới việc thờ cúng sư phụ trong nhà.
Thực ra cũng là sự khác biệt văn hóa giữa các vùng miền, Quảng Đông nhất là người Hồng Kong, thích hương hoa tế lễ bài vị bậc trưởng bối trong nhà, nhưng trong lục địa thì cực kì hiếm thấy.